XUYÊN VỀ LÀM ĐIỀN CHỦ

Đúng ngày hẹn, Hạ Thần đánh xe mang tức phụ cùng nhi tử đi đến phủ Đông Sương, bên ngoài đã có người chờ sẵn, vừa nhìn thấy xe ngựa đã chạy đến đón tiếp.

Hai người được mời vào phủ, Dao Dao nắm tay Triệu Tiểu Mộc đảo mắt nhìn xung quanh, Hạ Thần nhìn cách bài trí cũng tấm tắc gật đầu, một bên được xây dựng hòn non bộ, bên trong nuôi cá, một bên là vườn hoa, đình đài lầu các đều có đủ, đúng là thương nhân giàu có, nhưng hắn vẫn thích nhà hắn ở quê nhà hơn, nơi đó mới gọi là thế ngoại đào nguyên của gia đình hắn.

Quản gia một đường dẫn nhà họ đến thư phòng, bên trong có Đông Sương, Đông Nhạc cùng một thanh niên trẻ tuổi, mắt sáng mày kiếm, đôi mắt phượng ánh lên vẻ nguy hiểm khó gần, Hạ Thần vừa bước vào đã nhìn người kia một lược từ trên xuống dưới, ánh mắt dò xét không chút giấu diếm.

Hạ Thần cũng chẳng phải kiểu người chịu ủy khuất, ánh mắt âm lãnh cũng nhìn chằm chằm lại người kia xem xét, cũng chỉ là thanh niên nhỏ hơn hắn vài tuổi, muốn đấu với hắn sao?

Triệu Tiểu Mộc cùng Dao Dao cũng theo sau tiến vào, ánh mắt người kia lại lướt qua Triệu Tiểu Mộc, rồi dừng lại trên người Dao Dao, ánh mắt trở nên ôn nhu hơn.

"Chào Bá bá, ca tiểu thúc, thúc thúc" Dao Dao theo thói quen chào hỏi một lược

Đông Nhạc thì không nói, Đông Sương nó có gặp qua vài lần, còn người kia thì nó không biết, chỉ là chào theo phép lịch sự mà lão cha nó dậy.

"Ngoan a, Dao Dao đến đây bá bá nhìn xem, lâu không gặp đã lớn như vậy rồi" Đông Sương gượng cười vẫy vẫy tay với Dao Dao, mong phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

Ông không hiểu sao vị kia chỉ mới gặp Hạ Thần đã có ánh mắt đầy khó hiểu thế kia, giống như gặp kẻ thù không đội trời chung vậy? Xoa xoa hai bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, ông đưa tay ôm Dao Dao đặt lên ghế ngồi rồi quay lại gọi hai người Hạ, Triệu "Hai ngươi cũng mau ngồi"

Hạ Thần nhìn thấy vẻ mặt có chút lo lắng của Triệu Tiểu Mộc, kéo tay y đến bên cạnh Dao Dao ngồi xuống, sau lại nhìn Đông Nhạc hỏi "Tiểu Ngọc có đến cùng ngươi hay không?"

"Có, Tiểu Ngọc đang ở bên chỗ đại thẩm nói chuyện phiếm" Đông Nhạc cười nói

Giờ hắn cũng học theo Hạ Thần, đi đâu đều muốn đem tức phụ theo cùng.

"Tiểu Mộc nhi, ngươi cùng Dao Dao sang chỗ Tiểu Ngọc chơi đi, nói chuyện xong ta sẽ đến đón" Hạ Thần nhìn Triệu Tiểu Mộc nói, hắn biết tức phụ hắn mất tự nhiên, trong khi ngồi đây đều là nam tử, chỉ có một mình y là song nhi, nói Dao Dao cũng là song nhi nhưng nó chỉ là một hài tử chưa biết gì, vừa nghe hắn nói đã thấy y gật đầu

"Dao Dao, con cùng a cha đi tìm tiểu thúc thúc chơi một lát được không?" Hạ Thần nhìn Dao Dao nhẹ giọng nói, nãy giờ hắn quan sát người kia từ khi nhìn Dao Dao đã không có rời mắt, tên này chỉ cần đừng nghĩ đến những gì quái gỡ, nếu động đến nhi tử hắn, hắn không ngại đem gia phả tên này ra lột da đâu.

"Dạ" Dao Dao nhảy xuống ghế nắm lấy tay Triệu Tiểu Mộc, không biết suy nghĩ gì lại chạy đến chỗ Hạ Thần, kéo hắn xuống thì thầm vào tai "Lão cha, người kia có chút không thích người thì phải?"

Hạ Thần dở khóc dở cười, nó nói nhỏ kiểu này đến bên ngoài cửa còn có thể nghe thấy.

"Dao Dao, đi thôi, ca tiểu thúc dẫn ngươi đi tìm tiểu thúc thúc" Đông Nhạc đứng lên nhìn Dao Dao nói

"Dạ, lão cha bảo trọng a" nói xong còn hôn lên má Hạ Thần một cái rõ kêu rồi chạy đến nắm lấy tay Triệu Tiểu Mộc đi theo Đông Nhạc ra ngoài

"Xin lỗi, trẻ nhỏ khó bảo" Hạ Thần nhìn Đông Sương gượng cười, tuy biết nhi tử có thể nhìn người tốt người xấu, nhưng nói như vậy cũng dễ khiến người ta hiểu lầm, nó nói như vậy là bởi vì nó cảm nhận người này không có thiện ý lắm với lão cha nó, nhưng nó cũng không có bài xích người ta, vừa nãy còn ngồi trên ghế cạnh bên người kia, nếu người nó không thích đến gần, nó nhất định sẽ khó chịu, không nhăn mày nhăn mặt thì cũng là khóc nháo.

"Không sao, hài tử này rất thông minh" Đông Sương cười nói sau đó như nhớ tới việc gì liền nói "Giới thiệu với ngươi, đây là Tề lão gia, là một quan lớn trong triều đình, còn đây là Hạ Thần, người mà ta hay nhắc với ngài"

Hạ Thần nhìn người kia một cái, nhìn còn nhỏ hơn hắn đến vài tuổi mà đã bị gọi là lão gia, còn là quan lớn trong triều, nhìn rõ ràng không tầm thường. Người gọi Tề lão gia cũng chẳng thua kém, ánh mắt cường nghạnh mà thăm dò.

"Tại hạ Hạ Thần" Hạ Thần nhìn đủ liền tươi cười nói

"Tại hạ Tề Hiên" Tề Hiên nhìn Hạ Thần cũng mỉm cười nói

Đông Sương cố gắng giữ tươi cười trên mặt, Hạ Thần không biết thân phận của người kia, mà người kia cũng là không nói tên thật với Hạ Thần, vì vậy ông lo sợ hạ thần sẽ làm điều gì không phải thì ông thật sự không biết phải xử lý thế nào.

Mà Hạ Thần cũng không biết được, cũng nhờ người này mà về sau hắn có thể gặp lại được một người, người mà cả đời này hắn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến sẽ còn gặp lại.

Cuộc nói chuyện cũng chẳng có gì, Hạ Thần chỉ biết là tên Tề Hiên kia muốn gặp hắn, nói chuyện đại khái cũng chỉ có bàn về chuyện rượu cùng trà, Hạ Thần cũng chẳng quản người kia có thật là quan lớn gì đó hay là làm chức vụ gì khác mà không thể nói, chỉ cần hắn không động đến gia đình hắn liền được, tên kia muốn làm gì hắn không quan tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc