YÊU ĐỂ CHẾT

Tiêu Linh nghe đến hai từ chụp lại liền giật mình định ngẩng đầu lên, không ngờ Hi Vân biết trước sẽ xảy ra chuyện này liền dí đầu cô xuống thêm.

Vừa nhục nhã vừa chịu uất ức, Tiêu Linh cắn môi bật máu, hai mắt nhắm nghiền trông chờ vào hoàn cảnh tiếp theo sẽ xảy ra. Cổ và chân tay đều bị xích lại rồi muốn thoát cũng khó có thể, người không còn sức lực nên không thể kháng cự lại Hi Vân, đầu của cô còn chưa bình phục đã bị cô ta nhấn xuống thật mạnh, vết thương trên trán cô phút chốc như bị rách ra tức khắc, miếng gạc trắng trên đầu cô một lần nữa nhuộm màu đỏ thẫm, màu đỏ loang ra miếng gạc ngày một nhiều, trán cô đau buốt từng cơn mà Hi Vân không biết điều đó, cô ta vẫn dí chặt trán cô ở dưới giày mà không thả lỏng tay ra, Tiêu Linh dần cảm thấy đau và khó thở.


Tiếng chụp ảnh tách tách cứ thế kêu lên, từng tiếng kêu là một lần đèn flash sáng chói chiếu thẳng vào người Tiêu Linh, ánh đèn cũng lần lượt sáng khắp mọi nơi trên cơ thể cô, giống như Mộ Hạ Âu đang thay đổi góc chụp ảnh tứ phía để có thể bắt được toàn vẹn cảnh tượng trước mắt.

“Tốt lắm, góc này rất đẹp.” Mộ Hạ Âu lên tiếng, hắn lấy bật lửa trong túi vén vén lọn tóc lưa thưa bị cắt nham nhở của Tiêu Linh ra phía sau, cố để cho khuôn mặt Tiêu Linh lọt vào camera điện thoại.

“Chụp sắc nét một chút, em muốn in ảnh treo tường.” Hi Vân đứng từ bên trên tiếp lời, ánh mắt sắc sảo với nụ cười giảo hoạt nhưng vô cùng tinh tế khiến người khác vừa ghét vừa hận.

Muốn đóng khung treo tường ảnh của cô sao? Cái ảnh mà chứa hình dáng bẩn thỉu của cô, chân tay bị niềng sắt bó lại không thể di chuyện quá ba bước chân, cái cảnh mà cô khom người đưa lưỡi mình ra liếm sạch giày cho Hi Vân ư? Nhìn cô bây giờ không khác gì nô ɭệ thời thuộc phong kiến bị ép bức, nhưng đây đã là xã hội hiện đại rồi, tại sao cô vẫn phải chịu những hình phạt mà mình không nên có chứ?  Nếu là vì quá ghét cô tại sao hai người không gϊếŧ cô ngay đi, tại sao những lần cô sống không bằng chết, đứng trước cửa môn quan rồi mà còn cứu cô, đưa cô về thế giới đen tối này một lần nữa mới hả lòng hả dạ, dùng đủ mọi thủ đoạn để đem cô ra làm thú vật trêu đùa...nhìn cô ngứa mắt vậy sao...nhìn cô đáng chết vậy sao…


“Bảo bối, có cần lấy toàn thân em hay không? Em đẹp như vậy mà chỉ chụp mỗi chân thôi sao? Anh muốn người phụ nữ của anh phải được làm nữ hoàng trong tấm ảnh mà anh chụp.” Mộ Hạ Âu nhướng mày nhìn tấm ảnh vừa chụp trong điện thoại, bên trong đó chỉ có nửa mặt Tiêu Linh, gương mặt dính bụi bẩn lem luốc không ra thần người.

Chiếc niềng sắp trên cổ cô thắt lại quá chặt, độ dài quá cao khiến cổ Tiêu Linh bị hằn sâu lên những vết tích ửng đỏ, vài nơi đã hơi tím bầm và có hiện tượng đông máu đen nghịt. Mỗi lần Tiêu Linh đưa lưỡi ra liếm sữa là một lần tiếng xích từ tay chân và cổ cô kêu lách cách theo, căn hầm tối bây giờ ngoài tiếng xích va chạm vào nền đất và bị kéo đi thì không còn tiếng động nào có thể lọt vào tai Tiêu Linh, mắt cô lờ mờ không thể giữ trạng thái tỉnh táo hơn.


“Anh muốn vậy sao? Hạ Âu, anh cũng thật vô tâm a, đây là ‘vợ’ anh đó!”

“Vợ? Hi Vân, em quên cô ta là con câm à? Ngay cả việc nói chuyện bình thường còn không thể huống chi đòi làm vợ anh?” Mộ Hạ Âu đưa tay lên xoa cổ, giọng nói nhàn nhạt. “Vợ của anh tương lai và sau này chỉ có một, là ai em biết chứ?”

“Là em!” Hi Vân khẳng định ngay, tay đưa lên ôm ngực mình tự hào.

Hắn không gật đầu tán thưởng mà cũng không nói gì, miệng hắt khoét sâu lên một nụ cười u ám, hắn bắt đầu lùi chân lại lấy toàn cảnh Hi Vân và Tiêu Linh. “Bảo bối, buông tay khỏi đầu cô ta và đứng tạo dáng đi nào.” Mộ Hạ Âu đưa tay về phía trước ngoắc ngoắc.

Cô ta cười mỉm, gương mặt kiêu kỳ hất lên, tay cũng từ từ buông ra khỏi đầu Tiêu Linh không giữ nữa.

Không ngờ vừa buông tay khỏi đầu thì Tiêu Linh đã ngã gục ra đất, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi nhợt nhạt không còn tí sức sống nào, mặt mũi trắng bệch cả đi.
Ảnh còn chưa chụp mà Tiêu Linh đã lăn ra ngất, Hi Vân bất mãn nheo mày nhìn xuống dưới chân mình, giày đã sạch như ban đầu nhưng cô ta còn chưa chụp được tấm ảnh nào hoàn hảo đủ để thấy cả cô ta và Tiêu Linh.

“Hạ Âu, cô ta chết rồi à?” Biết thừa Tiêu Linh chỉ bị ngất bình thường, nhưng muốn làm không khí ảm đạm hơn Hi Vân liền bước đến bên Mộ Hạ Âu, đôi mắt long lanh như dòng sông gợn sóng yên ả, vừa đẹp lại vừa đáng thương như thể mình là người bị hại.

“Lại giả chết!” Hắn đưa điện thoại cho Hi Vân, gương mặt lạnh tanh không xuất hiện một tia cảm xúc khi nhìn vào người phụ nữ bên dưới, hắn đi về một phía, chậm rãi kéo đến một cái lồng bằng sắt lớn, bốn chân lồng sắt có bánh xe nhỏ chắc chắn dễ đẩy đi hơn.

Hi Vân kinh ngạc nhìn chiếc lồng sắt han gỉ mà không thể không hỏi bản thân xem Mộ Hạ Âu trước kia đã mua lồng này để làm gì, tại sao lại to như vậy. Nói là to nhưng chiếc lồng cũng chỉ nhỉnh hơn lồng của chó ngao một chút, được cái chiếc lồng này có thể...đút người vào trong? 
Lẽ nào...

“Hạ Âu, anh sẽ nhốt cô ta vào đây sao?” Hi Vân nhìn Mộ Hạ Âu bằng cặp mắt hoài nghi, giọng nói cũng mang theo vài tia thắc mắc.

“Còn không phải hay sao? Em muốn cho cô ta dễ dàng làm loạn à? Dây xích ở cổ và tay chân cô ta đều đã han gỉ, ai biết cô ta có thể dùng răng cắn nó hay không?” Mộ Hạ Âu đặt im chiếc lồng trước mặt Tiêu Linh.

Hắn không dùng tay hay cơ thể để đưa cô vào trong, mà hắn dùng chân đạp cô mấy lần để cô có thể lọt vào trong chiếc lồng chật chội. Bị đá thật đau vào trong nhưng Tiêu Linh vẫn không biết gì, cú sốc tinh thần vừa rồi đủ làm cô ngất lịm đi không dễ dàng tỉnh lại, cô cũng không thể thấy được hai con người ở cạnh bây giờ đang ôm nhau cười thỏa mãn như nào.

Sau khi nhốt Tiêu Linh trong chiếc lồng và cầm theo chìa khóa đeo vào ngón tay rồi lắc lắc, Mộ Hạ Âu thẳng lưng ôm eo Hi Vân hôn lấy mái tóc thơm tho của cô ta rồi hít thở đều đều. “Để cô ta ở đây, sống chết mặc phận. Chúng ta đi Thụy Sĩ chơi có được hay không bảo bối?”
“Thụy Sĩ sao?” Nhắc đến du lịch và nghỉ dưỡng cùng Mộ Hạ Âu, Hi Vân sáng mắt như bắt được vàng, miệng cười xinh đẹp, đầu gật nhanh một cái không chần chừ. “Đương nhiên là được. Nhưng mà…”

Nhìn thái độ lưỡng lự của Hi Vân khi nhìn vào người phụ nữ câm trong chiếc lồng sắt, hắn đã biết ngay chắc chắn bảo bối của hắn thương người đến nỗi không muốn để Tiêu Linh chết thảm như vậy. Mộ Hạ Âu đưa tay lên xoa đầu cô ta nói. “Nhưng mà sao?”

“Em không muốn cô ta chết. Phải có người đưa thức ăn cho cô ta hàng ngày em mới an tâm.” Tiêu Linh mà chết thì còn gì vui nữa chứ? Hiếm khi gặp được món đồ chơi thú vị như vậy, mất đi quả là đáng tiếc, cô ta vừa ngu xuẩn lại vừa câm, không thể để mất món đồ làm cô ta vui hàng ngày như vậy được. Mỗi khi sỉ nhục được Tiêu Linh thì cô ta lại thấy hài lòng hơn bao giờ hết, có lẽ là vì với danh phận hiện tại thì Tiêu Linh chính là nhị thiếu phu nhân của Mộ gia, một người phụ nữ lẽ ra phải sống trong nhung lụa, suиɠ sướиɠ và có quyền uy không kém gì Mộ Hạ Âu. Chỉ tiếc là khi sinh ra có lẽ Tiêu Linh đã có số phận làm con người hạ đẳng để Hi Vân đây trêu đùa.
Mộ Hạ Âu không quá ngạc nhiên với lời đề nghị, hắn cười dịu dàng nắm chắc tay Hi Vân đưa lên miệng hôn nhẹ nhàng. “Mệnh lệnh của em sao anh dám không nghe theo.”

Căn hầm tối sau vài phút liền trống vắng bóng người, Mộ Hạ Âu và Hi Vân đều đã đi rồi, họ khóa cửa hầm rồi và biến mất không thời hạn.

Khi Tiêu Linh tỉnh lại đã là tối hôm sau, cô đã ngủ một ngày một đêm mà không hề hay biết, có điều khi mở mắt ra dù là đêm hay ngày thì đối với cô nó vẫn là một màu tối sầm không có ánh sáng. Cô nhận ra nơi mình nằm vừa cứng vừa nhấp nhô trên bề mặt phẳng, tựa như cô đang nằm trên khung cửa sổ vậy. Lưng của cô hằn lên vết song cửa đó, vì đã nằm ở đây những một ngày một đêm nên cơ thể cô đang phản ứng dữ dội, muốn ngồi dậy cũng phải có thứ gì đó bám víu.
Và khi cô chạm vào khung sắt lạnh han gỉ, cô mới nhận ra...

[Mình bị nhốt rồi sao?]

Cô thở gấp gáp lần mò bốn góc xung quanh đều thấy khung sắt chắc chắn giam giữ mình bên trong, chiếc lồng này thậm chí không thể để cô nằm duỗi thẳng chân ra được, ngồi dậy cũng không thể ngẩng cao đầu, cô thấy nó thực sự...giống cái lồng chó!

Không tìm được chìa khóa mở cửa, Tiêu Linh mệt mỏi nằm thu người vào một góc, thà ngủ một giấc, bởi trước sau khi trở về Mộ Hạ Âu và Hi Vân cũng tìm cô gây sự.

Một ngày…

Hai ngày…

Ba ngày…

Đói quá, đói chết mất.

Năm ngày…

Vừa đói, vừa khát, vừa ngứa ngáy trong người.

Sang đến ngày thứ bảy mặt Tiêu Linh gầy rộp lại, hai quầng thâm mắt hiện rõ trên nước da trắng bệnh, cả người nổi mẩn khắp nơi. Mụn mẩn nổi lên ở đâu Tiêu Linh gãi đến đó, trên cơ thể cô vừa bị loét vừa nhiễm trùng.
Cửa hầm mở ra, Tiêu Linh dùng những hơi thở còn sót lại sau một tuần không ăn uống, không nhìn ánh sáng, cũng không được tắm rửa. Cô thấy bóng người ngả xuống mặt đất đang dần đi tới, tiếng bước chân ngày một rõ ràng, kèm theo đó là ánh đèn flash chói mắt.

“Cái mùi gì thế này?” Mộ Hạ Âu vừa đến gần Tiêu Linh đã nhăn mặt bịt mũi, thần sắc phẫn nộ cực độ, hắn nhìn người phụ nữ câm nằm phanh cúc áo quá ngực trong chiếc lồng sắt, cơ thể cô nổi đầy những đốm ghẻ buồn nôn, bên dưới lồng là một đống hỗn độn do Tiêu Linh thải ra. “Người đàn bà bẩn thỉu này, cô muốn gì đây hả?” Mới một tuần không gặp sao nhìn cô ta thảm hại hơn cả trước kia vậy chứ, nhìn như khung xương vậy, không động đậy như người đã chết. Thật khâm phục cô ta, không ăn uống đã một tuần, bằng cách nào cô ta có thể duy trì mạng sống đến ngày hôm nay chứ?
Tiêu Linh mở đôi mắt nhưng không nhìn thấy gì cả, cô đưa tay bị xích lên lau lau mắt mình, tay cô bị hằn nòng xích thâm tím lại. 

Nghe thấy tiếng động phát ra từ chỗ Tiêu Linh, Mộ Hạ Âu nuốt một ngụm nước bọt. “Mau, vào xử lý đống này, đem cô ta ra ngoài tắm rửa. Bà nội tôi sắp đến rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc