YÊU ĐỂ CHẾT

“Ưm…hức.” Tiêu Linh nức nở dưới chân Mộ Hạ Âu, cô đau điếng các đốt ngón tay như sắp bị gãy ra từng mảnh, càng muốn thoát khỏi chân hắn thì hắn càng dùng lực dẫm tay cô mạnh hơn.

Tóc Tiêu Linh rũ rượi ra mặt, mồ hôi đầm đìa hai bên mai, cũng đã hai tháng rồi không trải qua cảm giác này, cô đã gần như quên đi nó, không ngờ khi bị Mộ Hạ Âu hành hạ lại như trước, cảm giác còn đau hơn gấp trăm lần. Hắn vẫn vậy, vẫn tàn ác, vẫn hung dữ với cô, vẫn dùng ánh mắt đó để đe dọa cô. Có khác thì chỉ khác rằng…sau hai tháng nhìn hắn có vẻ…phong độ hơn nhiều. Là vì được bên tình nhân của mình sao?

Hạo Nam nhìn Tiêu Linh đau đớn, mi tâm hơi nhăn lại, anh xông tới đẩy Mộ Hạ Âu ra một bên, cúi xuống xoa xoa mu bàn tay cô. “Có đau không?” Anh nhẹ giọng hỏi cô, miệng vẫn thổi thổi vào bàn tay giống như muốn xoa dịu vết thương.

Cô nghẹn ngào gật đầu, nhưng bắt gặp ánh mắt như thần chết phía sau cô lập tức rụt tay lại, hai tay ôm chặt lấy lồng ngực mình không dám để Hạo Nam động chạm vào cơ thể. Bởi cô biết nếu để Hạo Nam động vào mình sẽ sớm thôi…hắn sẽ gϊếŧ cả hai người.

Nhìn Tiêu Linh tỏ ý muốn tránh mình, Hạo Nam đứng hình mất một lúc mới nhận ra trong căn phòng còn sự hiện diện của Mộ Hạ Âu, chồng chính thất của Tiêu Linh. Anh hơi liếc mắt nhìn Mộ Hạ Âu phía sau, cậu ta bây giờ như bị đóng thành khúc gỗ vô dụng chỉ biết đứng im nhìn hai người, tay vẫn siết chặt thành quyền…tựa rằng bất cứ khi nào cũng có thể lao tới dùng nó để đấm người đàn ông trước mặt.

“Hạo Nam, cậu cút ngay cho tôi.” Từ phía sau Hạo Nam cất lên giọng nói lạnh toát không có bất kỳ cảm xúc nào.

Anh luyến tiếc nhìn Tiêu Linh, nhìn bàn tay sưng tấy của cô, nhìn chân bó bột của cô rồi hơi nhíu mày lại. “Được, tôi sẽ đi khỏi đây chỉ khi cậu đồng ý với tôi một điều kiện.” Hạo Nam đứng dậy, chậm rãi nhả ra từng chữ một.

Hắn miệt thị nhìn Hạo Nam, môi nhếch lên nụ cười khinh thường. “Từ khi nào cậu có quyền đưa ra điều kiện cho tôi?”

“Tôi có thể nói tất cả mọi chuyện cho chủ tịch.” Hạo Nam đối lại bằng chất giọng cứng ngắc không có bất kỳ cảm xúc nào, cằm hơi chếch sang một bên nhìn phiêu du. “Cậu sẽ không để tôi nói cho chủ tịch đâu, đúng chứ?”

“Cậu…” Mộ Hạ Âu không thể tin nổi nhìn Hạo Nam, nhìn cậu bạn thân của mình, nhìn người đóng vai trò người chữa bệnh và người để hắn tâm sự nhiều nhất, người đó đang đe dọa hắn, hơn nữa là đe dọa bằng thái độ ‘đánh chắc thắng chắc’. “Cậu bây giờ dám vì người phụ nữ đó…” Mộ Hạ Âu nghiến răng nghiến lợi chỉ tay về phía Tiêu Linh.

“Cô ấy là vợ cậu!” Hạo Nam chen ngang, tay cũng đưa lên chỉ về phía cô.

Bị hai người đàn ông chỉ tay về mình, dù là một người khinh thường một người bênh vực, sao cô thấy mình vẫn giống người đáng thương một người như hạt bụi trong mắt người khác, một người khiến bất kì ai cũng ghét bỏ hoặc thương hại.

“Hức…” Tiêu Linh tủi thân đưa tay lên mặt khóc, nước mắt qua các kẽ tay trượt xuống. Cô muốn chạy khỏi đây, càng nhanh càng tốt.

Cô ấy khóc…Hạo Nam nhăn mặt nhìn Tiêu Linh, ánh mắt lộ vẻ thương cảm, xong cuối cùng trong mắt Mộ Hạ Âu, đây là ánh mắt đang đưa tình không minh bạch!

“Điều kiện gì, nói nhanh và đi khỏi đây.” Mộ Hạ Âu cuối cùng cũng chịu chấp nhận điều kiện của Hạo Nam, hắn muốn cậu ta biến khỏi đây càng nhanh càng tốt, vĩnh viễn đừng quay trở lại.

“Mỗi ngày đều cho cô ấy ăn uống đầy đủ, chân cô ấy chưa lành, đừng động vào nó. Và hơn hết…” Hạo Nam quay lại. “Đừng nghĩ đến chuyện để cô ấy tổn thương.”

Mộ Hạ Âu trợn mắt, đôi môi hơi run run. Hạo Nam vậy mà dám đặt ra điều kiện để bảo vệ cô ta, khác nào cậu ta đã có tình ý với Tiêu Linh rồi, cậu ta đang cố gắng để hắn không động chạm vào Tiêu Linh và đem bà nội ra hù dọa hắn.

“Cút.”

“Cậu chưa đồng ý với điều kiện của tôi.” Hạo Nam nhắm mặt lại, thực sự cứ phải bắt anh sử dụng cách này cũng không phải là hay, nhưng nếu không dùng tới cậu ta tuyệt đối sẽ hại Tiêu Linh, dù bị mất tình cảm anh em cũng được, nhưng Tiêu Linh là người vô tội.

“Tôi nói cậu cút, cút ngay còn kịp!” Dứt lời Mộ Hạ Âu rút từ túi ra con dao bạc sáng bóng, con dao được bật ra khiến Tiêu Linh dưới đất cũng rùng mình.

Bất giác cô đưa tay mình ra nhìn, những vết sẹo mờ vẫn còn in trên tay cô, Mộ Hạ Âu.

Hắn không định làm hại Hạo Nam đấy chứ, hoặc là hắn tiếp tục dùng con dao đó để rạch da thịt cô trước mặt Hạo Nam? Cô không đoán được nữa…nhưng khi nhìn vào con dao bỗng chốc mắt cô hiện ra vô vàn vũng máu đỏ.

“Bình, bình tĩnh.” Nhìn thấy mũi dao nhọn Hạo Nam có chút giật mình, Mộ Hạ Âu trước nay là người dám nghĩ dám làm, hội chứng hoang tưởng của hắn vẫn chưa có cách chữa, ngộ nhỡ hắn hồ đồ đâm anh thật, mọi chuyện sẽ rắc rối gấp mấy lần. “Mau hạ dao xuống, cậu đừng để bản thân bị lý trí điều khiển.” Anh xuống giọng nhắc nhở, chân cũng theo phản xạ mà lùi lại, vậy mà Mộ Hạ Âu lại theo sát chân anh, liên tục chĩa dao vào anh, mồ hôi trên trán Hạo Nam ngày một túa ra nhiều hơn. Với tình hình này sẽ không giúp được gì cho cô ấy.

Tiêu Linh thấy Hạo Nam đánh mắt sang mình, cô liền lắc đầu trong vô vọng, chỉ mong Hạo Nam chạy đi càng nhanh càng tốt, cô không muốn ghi nợ với bất kỳ ai. Mộ Hạ Âu có thể đánh cô, gϊếŧ cô, nhưng không được động đến người ngoài cuộc.

“Tôi sẽ đi, cậu nghỉ ngơi đi.” Tiêu Linh đã ra hiệu như vậy, ở lại cũng chỉ khiến cô ấy thêm cảm thấy có lỗi. Dù sao cũng là cô ấy cam chịu, anh không thể giúp.

Hạo Nam lấy áo khoác trên ghế rồi cứ thế ra khỏi phòng, tiếng xe cũng dần khuất xa khỏi biệt thự. Mộ Hạ Âu cất con dao lại vào túi, hắn cởϊ áσ khoác ngoài rồi vứt lên giường, mặc Tiêu Linh ngồi dưới đất hắn vờ như không quan tâm rồi ngồi xuống ghế sofa. Rút từ trong túi ra một bao thuốc lá, lấy ra một điếu rồi châm lửa.

Hương thuốc lá bay thoảng qua mũi Tiêu Linh, mới hít qua thì nhàn nhạt, về sau lại khó chịu. Hắn liên tục hút lấy mấy điếu rồi vứt đầu lọc vào thùng rác, mắt hắn luôn đăm đăm về phía cô rất lạnh lẽo.

Trong bao chỉ còn lại điếu thuốc cuối cùng, hút xong hắn vứt luôn bao thuốc không vào thùng rác bên cạnh. Vừa vứt vào thùng rác Mộ Hạ Âu bị một tờ giấy có vài vết mực hiện rõ bên trong hiện lên làm cho thu hút sự chú ý. Hắn liếc sang phía Tiêu Linh khiến đối phương khiếp sợ, rồi tự tay thò vào thùng rác nhúp thứ làm hắn để ý lên, tờ giấy dần được Mộ Hạ Âu mở ra.

Tiêu Linh giật mình nhìn Mộ Hạ Âu mở tờ giấy, không phải tất cả những lời thoại cô viết để trả lời Hạo Nam đều được cô đem đi hủy rồi sao, sao vẫn còn sót lại một cục giấy bị vò?

Mắt Mộ Hạ Âu chiếu lên từng con chữ nắn nót, càng đọc về sau mắt càng đỏ au lên.

“Anh lên giường ngủ đi, ngủ ở ghế không thoải mái?” Mộ Hạ Âu hạ lạnh giọng xuống, giọng nói vừa chứa sự uy hiếp cho người nghe, vừa thể hiện sự nhẫn nhịn.

Lời hắn nói đến đâu Tiêu Linh tái mặt đi đến đó. Lời đó không phải…không phải có ý gì. Hạo Nam mệt mỏi cô mới muốn anh ấy lên giường nghỉ ngơi. Biết trước hôm nay Mộ Hạ Âu trở về thì cô đã kỹ càng đem hủy hết số giấy đó, tại sao còn sót lại một tờ, mà lại là còn ngay lời thoại dễ gây hiểu nhầm đó chứ.

“Mẹ nó! Tiêu Linh, thì ra cô luôn muốn lên giường với Hạo Nam?” Mảnh giấy nhàu nát tiếp tục được Mộ Hạ Âu vo lại ném vào góc tường, hắn đứng bật dậy lao tới phía Tiêu Linh.

“Ư.” Tiêu Linh kịch liệt lắc đầu, hắn sao lại hiểu nhầm cô thành ra như vậy, hắn sao lại nghĩ cô là người đê tiện vậy chứ.

Mộ Hạ Âu không cho cô cơ hội để giải thích, hắn như người điên lao đến xé toạc áo cô đang mặc, bên dưới váy của cô cũng bị Mộ Hạ Âu xé không thương tiếc, từng khoảng thịt trắng mịn hiện ra trước mắt hắn.

Hắn định làm gì cô…hắn làm gì cô…

Tiêu Linh đưa hai tay lên che ngực mình, nước mắt đầm đìa, cô nấc lên liên tục khiến Mộ Hạ Âu càng thêm giận dữ. Hắn dùng bàn tay đầy gân xanh của mình gỡ tay Tiêu Linh ra khỏi ngực cô, hành động vừa mạnh bạo vừa thô thiển.

“Nếu cô đã thèm đàn ông như vậy, hôm nay Mộ Hạ Âu tôi sẽ dạy cô cách làm vợ!” Mộ Hạ Âu kéo mạnh tay Tiêu Linh lên, đây Tiêu Linh từ giữa không trung xuống giường, hắn cởϊ áσ của mình một cách vội vã rồi nằm bên trên Tiêu Linh.

[Không, không muốn.]

Ai mà muốn hắn dạy cô chứ, cô không cần! Mộ Hạ Âu, anh mau biến đi, đừng làm vậy. Trong đầu Tiêu Linh hiện lên những lời nói thật lòng mà không thể thốt ra, cô cắn răng khóc lóc, tay vẫn liên tục đẩy vào bờ ngực rắn chắc của hắn.

Mộ Hạ Âu không nể nang gì mà cúi xuống cắn thật mạnh vào vai Tiêu Linh khiến cô giật thót một cái, thân thể có ý giãy đạp muốn xuống. Hắn cảm nhận người phụ nữ bên dưới đang không ngừng ngọ nguậy phản đối liền tay mình tát vào mặt Tiêu Linh. “Còn dám chống đối?”

Tiêu Linh bị tát vẫn không chịu để Mộ Hạ Âu lộng hành, cô thở hồng hộc cố gắng đẩy hắn ra, sau cùng bị hắn tát thêm một cái khiến cô như chết điếng hồi lâu. Má của cô đau buốt, vết tay màu hồng ngay lập tức hiện lên, người cô bị hắn đè nặng đến khó thở.

“Tưởng bấy lâu nay tôi không động vào cô là cô muốn làm gì thì làm sao? Tiêu Linh, cô nên nhớ tôi có thể ngủ với cô bất cứ lúc nào.” Hắn nghiến răng giữ chặt hai tay Tiêu Linh trên đỉnh đầu, hơi thở của hắn lạnh ngắt.

Hắn có quyền gì mà ngủ với cô chứ, hắn không xứng! Mộ Hạ Âu hắn đã ôm ấp biết bao nhiêu người phụ nữ, vậy mà hắn nhìn cô như thể cô không trong sạch, nhưng hắn lại cho rằng việc ngủ với những người phụ nữ khác của hắn là việc bình thường sao.

“Ức…” Tiêu Linh nấc lên, ánh mắt đẫm nước nhìn vào hắn. Hắn có hiểu thấu lòng cô bây giờ không? Không hề.

“Dang chân ra.” Mộ Hạ Âu lạnh lùng ra lệnh.

Cô nghe xong liền tối sầm mắt đi, xung quanh bỗng nhiên đưa cô vào thế giới mơ hồ, cô như một lớp lông vũ bay bay…không có điểm nâng đỡ, cứ thế rơi vào vô vọng.

Thấy Tiêu Linh lặng thinh không thực hiện theo lời của mình, hắn hung hăng tháo thắt lưng của mình vứt sang một bên giường, chân của cô hắn dùng tay tách ra, dùng đầu gối của mình cố định giữa hai chân Tiêu Linh khiến cô không thể kháng cự.

“Một con câm như cô vốn sinh ra là để tôi hưởng thụ, cô nên biết ơn vì điều đó.” Dứt lời Mộ Hạ Âu dùng ngón tay của mình đưa xuống thô lỗ đâm vào huyệt nguyệt chật hẹp của Tiêu Linh, miệng hắn ngậm lấy viên trân châu hồng phấn mà cắи ʍút̼ khiến Tiêu Linh đau đớn thét lên.

Bình luận

Truyện đang đọc