YÊU ĐỂ CHẾT

Hắn sao lại ở đây…Mộ Hạ Âu, tại sao…tại sao hắn lại ở đây?

Hắn không phải đã đi lưu diễn với Hi Vân rồi sao…

Tiêu Linh rùng mình rụt hai tay lại, hắn nhìn thấy rồi…hắn liệu có hiểu nhầm gì không, cô không có ý gì xấu xa hết…

“Tiêu…Linh.” Mộ Hạ Âu rít tên cô qua từng kẽ răng, xương hàm thắt lại như đang cố gắng kiềm chế cơn giận giữ.

Cô vội vang lùi chân lại rồi vấp ngã trên nền đất, khuôn mặt hoảng loạn đến nỗi không còn chút huyết sắc, cả người run bần bật như gặp phải ma. Mỗi lần hắn cất tiếng gọi tên cô đều đáng sợ như vậy. Tại sao hắn lại trở về giờ này chứ, cô…cô là muốn cởi nút áo cho Hạo Nam vì người anh ta quá nóng, thật sự không như những gì hắn thấy.

Hai tay cô vội vàng đưa lên xua xua chối từ hành động vừa rồi, mắt vừa nhìn hắn vừa nhìn Hạo Nam, lúc này cô mới biết Hạo Nam cũng đã tỉnh lại, anh đang mở hé mắt nhìn trần nhà như đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Vừa rồi trong giấc mơ anh thấy một bàn tay ấm áp đang giúp mình thoát khỏi một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy dần trong cơ thể, cứ thế mà cảm thấy rất thoải mái dần, không hiểu sao một tiếng rầm lớn lại chen ngang phá hủy giấc mơ đẹp ấy, và giờ thì lại là một tiếng đàn ông…

Không đúng, đàn ông?

Hạo Nam ngồi bật dậy theo phản xạ, anh nhìn về phía cửa liền bắt gặp Mộ Hạ Âu, hắn đang nhìn hai người như hổ đói, chỉ cần một giây sơ xuất sẽ lao đến chiếm đoạt rồi cắn xé cả hai nhanh như một cơn gió, đôi mắt ấy đỏ au…hắn lại vậy, lại không giữ được kiểm soát, hắn tại sao lại nhìn có vẻ giận giữ vậy chứ? Mộ Hạ Âu đang lên cơn!

Tiếng sụt sịt vang bên tai ngày một gần, Hạo Nam đưa mắt nhìn xuống dưới đất, bắt gặp Tiêu Linh đang run run không thể hô hấp bình thường, đôi môi vậy mà nhìn thấy Mộ Hạ Âu liền trở nên tái xanh.

“Cậu về rồi?” Hạo Nam đưa tay lên day day trán, không khí này là sao chứ, hắn lại làm Tiêu Linh sợ rồi. Cô ấy lại sắp quay về với bộ dạng sống dở chết dở hai tháng trước sao?

Mộ Hạ Âu không trả lời câu hỏi, hắn trừng mắt nhìn Hạo Nam, chân nhanh chóng đi đến, tay túm cổ áo Hạo Nam lên cao hét lớn. “Mẹ nó! Cậu dám động vào cô ta?”

Căn phòng ngày một vang lên những âm thanh uất sầm không rõ nguyên do, nghe được câu hỏi của Mộ Hạ Âu mà Hạo Nam không khỏi nhăn mặt, ai động vào Tiêu Linh chứ? Hắn nói vậy là có ý gì.

“Cậu khùng điên cái gì vậy, đi xa một thời gian trở về liền gây sự với tôi. Cậu thần kinh sao?” Hạo Nam nhíu mày, mắt cũng trừng lại Mộ Hạ Âu không kém gì hắn là bao.

Tiêu Linh lùi thân lại vào góc tường, nhìn họ thật đáng sợ, đúng vậy…họ là bạn thân của nhau, tuy tính cách có thể khác nhau nhưng khí chất lại không khác nhau chút nào, ai cũng có một sự quyền uy của chính mình thống lĩnh. Đến đôi mắt khi nhìn nhau cũng không ai sợ ai, nhưng họ không biết rằng cô lại hãi hùng sự giận giữ của cả hai lúc này như nào.

“Cậu nói tôi điên? Tại sao cậu nằm trên giường tôi?” Mộ Hạ Âu phẫn nộ buông cổ áo Hạo Nam ra thật mạnh, tay trái chỉ giường một cách cay nghiệt.

Chỉ là nằm giường của hắn ta một chút mà đã tức giận như vậy, thật khó hiểu. Hạo Nam đưa tay xuống chỉnh cổ áo liền phát hiện ra cúc áo của mình đã được phanh ra quá nửa ngực, anh nhớ trước khi đi ngủ đâu có cởi nó ra?

“Tôi mệt nên nằm nghỉ một chút, không ngờ lại ngủ đến tận bây giờ.” Cho đến hiện tại người anh vẫn còn nóng nực, vậy mà tên Mộ Hạ Âu này lại lớn tiếng, chiếc giường ngập tràn mùi phụ nữ này của hắn ta đáng quý đến vậy sao? “Cậu…đến nỗi giường cũng không cho tôi nằm, vậy được, tôi sẽ xuống.” Không nên chấp nhất với người điên!

Thấy Hạo Nam thản nhiên như không, khuôn mặt cũng không có chút gì gọi là giả dối, càng không thấy sự mờ ám tỏa ra. Có nghĩa Hạo Nam đang nói thật chứ không nói dối?

Và Tiêu Linh…cô ta là người đang bày trò.

Hắn đột ngột quay lại nhìn xuống mặt đất, đôi mắt lạnh lẽo như sắp gϊếŧ người.

“Tiêu Linh, cô nói xem…” Mộ Hạ Âu ngồi sụp xuống đất, đưa tay nâng mạnh cằm thon của Tiêu Linh khiến cô run rẩy đến nỗi không thốt ra tiếng. “Một con câm như cô yêu cầu cũng cao quá nhỉ? Thiếu đàn ông à?”

“Cậu nói gì vậy?” Hạo Nam bước ra khỏi giường liền chau mày. Mới trở về đã chèn ép Tiêu Linh nói gì mà yêu cầu cao với thiếu đàn ông, cậu ta là đang ám chỉ anh ư?

Mộ Hạ Âu không nói không rằng, nghiến răng túm tóc Tiêu Linh lên, bắt cô ngẩng cao mặt rồi nói với Hạo Nam. “Mẹ kiếp, cậu ngủ không biết gì sao? Cô ta định lên giường với cậu!”

Sao…sao?

Hạo Nam bị lời nói của Mộ Hạ Âu làm cho đứng hình hoàn toàn, toàn thân như hóa đá, anh nhìn xuống khuôn mặt đang chảy dài nước mắt xuống của Tiêu Linh, cô ấy sao có thể chứ…

“Đừng đùa nữa. Buông cô ấy ra đi.” Làm gì có chuyện Tiêu Linh muốn lên giường anh, ngay cả những hành động tiếp xúc bình thường cô ấy còn tránh anh hơn tránh tà, chắc chắn tên này bị hoang tưởng nên lại nghĩ đi đâu rồi. Ra ngoài với ả hồ ly kia hai tháng nên trở về đã muốn gây sự là sao.

“Khốn nạn, cậu còn bênh con câm này? Mau nhìn lại cổ áo mình đi, chính mắt tôi nhìn thấy cô ta cởi nó.” Càng nói Mộ Hạ Âu càng siết chặt tóc Tiêu Linh lại, da đầu theo tóc được túm gọn lại nhấc lên khiến cô đau đớn, chỉ có thể đưa tay lên muốn gỡ tay Mộ Hạ Âu ra nhưng không thể.

Không…tôi không có…Cô thật sự muốn hét lên như vậy, cô chỉ là muốn giúp Hạo Nam giải tỏa nhiệt độ trong người, mọi chuyện đều không như hắn nhìn thấy, những lời hắn nói ra hoàn toàn sai sự thật.

Nhưng rồi thứ cô nhận lại là gương mặt bất ngờ của Hạo Nam, anh như đang nghĩ ngợi rồi nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm, không đúng, đừng tin Mộ Hạ Âu mà…

Cô ấy…thật sự đã cởi nút áo mình sao? Nhìn vào đôi mắt ánh nước đang chịu đau từ bàn tay sắt lạnh của Mộ Hạ Âu, đôi mắt đó như biết nói, cô cũng liên tục lắc đầu phủ nhận, anh sao có thể không tin Tiêu Linh chứ.

“Cậu mau buông Tiêu Linh ra, là tôi bị sốt nên cô ấy mới giúp tôi.” Hạo Nam đoán ra ngay được từ khuôn mặt Tiêu Linh, linh tính mách bảo anh như vậy. Cô ấy là người tốt, chắc chắn khi thấy anh sốt sẽ không đành lòng, với lại giờ cũng là nửa đêm, anh đã nói đến tối sẽ dậy nấu cơm, thấy anh không dậy chắc chắn cô ấy lo lắng mới đi đến đo nhiệt độ rồi giúp anh.

Tiêu Linh chớp mắt lăn ra một giọt nước ấm, Hạo Nam có thể biết ư? Anh ấy biết cô không phải là hạng người đó, anh ấy thậm chí còn biết lý do cô cởϊ áσ anh, anh ấy đang giúp cô.

Mộ Hạ Âu nhíu chặt mày, khuôn mặt hơi thả lỏng một chút, hắn quay lại nhìn Tiêu Linh, lại thấy cô gật đầu lia lịa công nhận lời nói của Hạo Nam. Hắn vừa nghi ngờ vừa nghiến răng, nửa muốn buông tha Tiêu Linh nửa không, thật sự như lời Hạo Nam nói sao.

“Cô ta cũng chính là nhân cơ hội lợi dụng, cởϊ áσ đàn ông lạ mặt dễ dàng như vậy, cô ta nghĩ mình là ai?” Hắn rõ là không muốn bỏ qua chuyện này, tay túm tóc mạnh hơn để Tiêu Linh ngửa đầu ra phía sau.

“Á…hu hu.” Tiêu Linh khóc thét ôm đầu, nước mắt đầm đìa. Tại sao hắn về đây chứ, tại sao? Cuộc sống của cô đang rất tốt, cô sắp nhìn thấy một bầu trời mới, tại sao hắn lại đem mây đen và sự phẫn nộ về phủ lên người cô một lần nữa, hắn vốn không cần cô, hắn ghét cô và chọn Hi Vân.

“Làm gì vậy, bình tĩnh lại đi, cậu cần kiềm chế sự tức giận.” Hạo Nam cao giọng đi tới.

“Bình tĩnh? Chết tiệt bình tĩnh khi vợ mình muốn ngủ với bạn thân à? Cô ta không khác gì con điếm!”

Con điếm…

Tiêu Linh hóa đá khuôn mặt, nước ấm dâng lên tạo thành một lớp sương mù bao phủ quanh mắt cô, con điếm sao…ha, con điếm…Hắn coi cô là loại phụ nữ ai cũng có thể lên giường sao? Hắn coi cô là gái bán hoa, hắn coi cô như những người phụ nữ mà hắn đã qua đêm, cứ có tiền có sắc là có thể lên giường? Hắn quên rằng vì hắn mà cô đã giữ khoảng cách với Hạo Nam biết bao, là bởi cô biết thân biết phận, cô coi hắn là chồng, cô thậm chí còn phải chống mắt lên nhìn hắn ngủ với bao người. Cô là con điếm…hắn là gì, hắn là gì?

“A…ư, aaa!” Tiêu Linh không giữ được nỗi hận trong lòng liên đưa tay lên dùng hết sức mình đánh vào ngực Mộ Hạ Âu, từng lời ú ớ như lời trách oán hắn nhưng không thỏa nỗi lòng.

Chính hắn cũng ngạc nhiên với hành động này của Tiêu Linh, cô ta vậy mà lần đầu tiên dám đánh hắn? Vừa đánh vừa khóc như bị oan ức, chết tiệt, nhìn khuôn mặt này của cô ta sao trong lòng thấy chua chát vô cùng, thật muốn đánh chết cô ta, chặt tay cô ta, con câm không biết điều!

Hạo Nam trợn tròn mắt ngạc nhiên, Tiêu Linh có thể dùng chút sức yếu đuối đó đánh lại Mộ Hạ Âu, cô ấy đã khổ tâm biết nhường nào. Tên Mộ Hạ Âu nói vậy, ghen thì không chính xác cho lắm, mà không phải ghen cũng không đúng, hắn rốt cuộc là có ý gì khi đem Tiêu Linh ra so sánh với hạng người mà hắn ngủ qua chứ. Tiêu Linh trong sạch hơn bọn họ gấp nghìn lần.

Chát!

“A…” Tiêu Linh ôm mặt nằm trên mặt đất, cái tát của Mộ Hạ Âu như con dao xoẹt ngang mặt cô, vừa đau đớn vừa nóng rát. “Hức…” Cô nhỏ từng giọt nước mắt ra sàn nhà, từng giọt nước mắt rơi xuống là bấy nhiêu sự tổn thương chan hòa. Hắn sỉ nhục cô vậy là chưa đủ, hắn đánh cô trước mặt Hạo Nam một lần nữa, trước mặt anh ấy còn nói cô là gái điếm. Mộ Hạ Âu…anh là tên độc ác, độc ác nhất mà tôi từng gặp.

Hắn đứng dậy dưới sự chứng kiến của Hạo Nam còn dùng đế giày dẫm lên tay cô thật mạnh khiến cô hét ré lên tuyệt vọng. Giọng hắn trầm xuống không độ.

“Không gặp hai tháng, cô đúng là đặc biệt.”

Bình luận

Truyện đang đọc