YÊU ĐỂ CHẾT

Hắn thắt chặt dây thắt lưng trong tay, đưa cặp mắt phẫn nộ xuống nhìn Tiêu Linh đang dập đầu. Khốn kiếp, sợ hắn đến vậy sao? Sợ hắn mà dám sau lưng hắn dở trò mèo mả gà đồng.

Từng tiếng vút vang lên giữa không trung, dây thắt lưng liên tục quần vào người Tiêu Linh, từng vết hằn đỏ hiện rõ trên da thịt cô. Đau điếng người cũng không thể van xin hắn dừng lại Tiêu Linh chỉ biết khom người chịu đòn roi từ hắn.

“A…hức, hu…” Cô ôm lấy mình, nỗi sợ dâng lên đến nỗi tự cào móng tay vào da thịt mình đến bật máu. Lưng và hông cô bị Mộ Hạ Âu đánh đến bầm tím.

“Còn khóc? Oan ức lắm sao? Hử?” Mỗi câu hỏi của Mộ Hạ Âu cất lên là một cái đánh rơi xuống thân thể Tiêu Linh. Hắn thở hồng hộc vung tay lên cao nhất có thể để người phụ nữ bên dưới chân mình có thể hưởng trọn vẹn cơn đau.

Càng nghe Tiêu Linh khóc càng làm Mộ Hạ Âu phát tiết dã man hơn, hắn đạp vào người cô, cố tình để cô ngã lăn ra đất, hắn dùng chân dẫm lên bụng cô giữ cân bằng, vừa đánh hắn vừa cười như tên điên, nụ cười của hắn, lạnh lùng như có thể xuyên thấu người khác!

“Đánh cô là điều đúng đắn nhất cuộc đời này tôi từng làm!” Hắn ngồi sụp xuống bên cạnh Tiêu Linh, dùng tay bóp chặt cằm Tiêu Linh.

“Ư…” Bất lực với hành động của hắn, Tiêu Linh cắn môi nhìn Mộ Hạ Âu, đôi mắt ánh nước vẫn không thể kìm nước mắt.

Không lẽ cả đời này Tiêu Linh cô sẽ phải hứng chịu những trận đánh này sao. Không lẽ cả đời này cô phải rơi nước mắt vì một người đàn ông ư? Hắn luôn biết cách bóp nghẹt trái tim cô, chặn mọi lối thoát của cô, dường như đây đã là thói quen cũng như sở thích của Mộ Hạ Âu kể từ lần đầu tiên gặp cô.

“Dám lườm tôi?” Hắn trừng mắt lên với Tiêu Linh, dây thắt lưng bẻ cong lại đập đập vào miệng cô.

Một tên điên, một tên bệnh hoạn, hắn luôn nghĩ cô chống đối và nhìn hắn như lườm hắn, thực chất cô vẫn luôn nhìn hắn bằng đôi mắt đáng thương nhất, đôi mắt chứa đầy buồn đau và van xin.

Tiêu Linh lắc đầu ngoe nguẩy dưới tay hắn, nằm ở tư thế này bị nghẹt mũi cô rất khó thở.

“Tôi đâu có mù.” Dứt lời hắn dùng dây thắt lưng bằng da cao cấp của mình. Vung tay đánh thẳng vào miệng Tiêu Linh.

Miệng cô nhói lên một cơn, một thứ ấm nóng trào ra miệng cô khiến cô không khỏi bất ngờ, hắn…hắn đánh cô đến chảy máu miệng, Mộ Hạ Âu…hắn lại đánh cô tàn độc như vậy?

Từ trên cao thấy Tiêu Linh không còn động tĩnh gì nữa, mắt vẫn mở nhưng như biến thành người máy không có cảm xúc, từ khóe môi cô rỉ ra một chút máu tươi.

Mộ Hạ Âu nhìn máu chảy ra từ miệng Tiêu Linh liền nhếch mép. Hắn tự nhủ không biết rằng răng người phụ nữ rẻ tiền dưới chân hắn này đã gãy răng chưa, máu chảy ra như vậy khiến hắn sung sức đến nỗi muốn đem Tiêu Linh ra làm bao cát.

“Có muốn được nghỉ ngơi không?” Mộ Hạ Âu di chuyển đến bên Tiêu Linh, dùng chân mình nâng cằm cô lên.

Nghe âm thanh ôn nhu của hắn Tiêu Linh liền chớp mắt, cô cố gắng dùng đôi mắt mờ của mình nhìn Mộ Hạ Âu từ phía dưới. Hắn dễ dàng để cô nghỉ ngơi sao chứ, với khuôn mặt nham hiểm này ư? Hắn đâu tốt bụng như vậy, Mộ Hạ Âu là tên điên mà, một tên hoang tưởng…

Cô cắn môi rưng rưng nhìn Mộ Hạ Âu, cô biết là hắn sẽ không làm theo những gì mà hắn nói, nhưng cô vẫn hy vọng Mộ Hạ Âu buông tha cho mình. Hắn đã làm cô ra thế này rồi. Còn gì để hành hạ nữa…

Chứng kiến tận mắt cảnh Tiêu Linh hơi gật đầu khiến hắn hưng phấn lên bao nhiêu, môi cũng nhếch lên rất đáng sợ.

“Trước mắt tôi, tự làm sướng mình đi.”

Tự, tự làm sướng mình?

Tiêu Linh nấc một cái nhìn hắn. Cô vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói này, tự sướng mình là sao chứ…cô thật sự không hiểu cho lắm.

“Ngơ ngác cái gì? Xòe tay ra.” Hắn trừng mắt với cô, tay tiếp tục phe phẩy dây thắt lưng.

Giọng nói của hắn mang theo vài tia cảnh cáo khiến Tiêu Linh không khỏi giật mình, cô run run đưa tay mình ra, những ngón tay gầy, xanh xao nhưng cũng đẹp và mịn. Mộ Hạ Âu lẽ nào nghĩ ra kế hoạch gì để bắt ép cô, lại dùng tay cô để đem ra rạch sao?

Hắn miệt thị cô, sau đó dùng dây thắt lưng hơi hạ xuống quật nhẹ vào tay Tiêu Linh. “Tôi không nói xòe ra cho tôi xem. Tôi nói cô tự sướng.”

Cô nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng hiểu ý nghĩa của câu nói đó nhưng vẫn mơ màng không biết gì. Mộ Hạ Âu thông minh như vậy, hắn có thể hiểu được ý mà hắn muốn nói hoặc người khác cũng vậy, cô sống trên đời hơn hai chục năm cũng chưa từng học mấy câu đại loại lòng vòng như này rồi bắt buộc người nghe phải hiểu.

“Hả? Không biết nó là gì sao?” Mộ Hạ Âu nhíu mày. Hắn đưa tay lên vặn vặn cổ. Đúng là người phụ nữ ngu xuẩn.

Đưa tay lên quạt quạt khuôn mặt đang bốc hỏa, Mộ Hạ Âu kiên nhẫn dùng chân mình đẩy người Tiêu Linh nằm ngửa cho thẳng thắn, hắn bóp chặt tay cô đưa xuống hạ thân mình.

“A…” Tiêu Linh hoàn hồn sợ hãi, hắn đặt tay cô vào chính vùиɠ ҡíи của cô, là…là đây sao? Ý hắn nói cô tự sướng không phải là… “A, ư…ư…” Cô rụt mạnh tay lại có ý muốn bỏ đi.

“Chết tiệt, dám trái lệnh tôi à? Mau nằm xuống!”

Hắn dễ gì để cô chạy thoát, hắn túm tóc cô lại lôi về phía sau xồng xộc như một món đồ vật, giọng nói hắn nghiêm túc cảnh báo, mắt như rực lên một ngọn lửa.

Bị kéo lại phía sau ép nằm ra sàn trong bộ dạng lõa thể, Tiêu Linh chỉ biết từ chối trong nước mắt, mặt và tai cô đỏ bừng.

“Được rồi, là lần đầu nên tôi sẽ giúp cô.” Mộ Hạ Âu nhếch mép cười nhạt.

Bàn tay Tiêu Linh bị Mộ Hạ Âu bóp lại, các ngón tay đều bị hắn giữ quặp vào trong chỉ còn để lại một ngón tay đang run run.

“Hu hu…ưʍ.” Tiêu Linh khóc òa lên, cô đưa một tay còn lại lên muốn gỡ tay Mộ Hạ Âu ra.

“Im lặng”. Mộ Hạ Âu cau mày nhìn Tiêu Linh. Hắn giơ tay tát thật mạnh vào mặt khiến cô đau điếng, máu trong miệng lại thêm trào ra.

Người đàn bà câm này khiến hắn bực mình đến nỗi muốn cắt lưỡi cô ta, vĩnh viễn không thể ú ớ.

Bất ngờ Mộ Hạ Âu cắm ngón giữa của Tiêu Linh vào sâu bên trong huyệt nguyệt ướt đẫm, từng đợt đưa đẩy ra vào khiến cô cảm thấy tủi nhục vô cùng.

“Sao, có cảm thấy khác lạ không? Tự mình làm chắc sẽ suиɠ sướиɠ hơn.” Hắn cười ồ, bóp chặt tay người phụ nữ bên dưới rồi thọc mạnh hơn.

Ngón tay cô không tự làm chủ được liền cắm vào thô thiển, có cảm giác bên trong cô đang không ngừng đau rát. Muốn hét lên cũng không thể, muốn van xin cũng không thể. Tiêu Linh cắn môi đến bật máu, dòng máu tanh rỉ ra khóe môi lăn qua cằm chảy xuống đất.

Mộ Hạ Âu chăm chăm vào bên dưới của Tiêu Linh, nhìn nơi đó run rẩy mà không sao cầm lòng được xuýt xoa. “Chà, cô cũng cũng biếи ŧɦái thật, dùng ngón tay chỉ mới hai phút đã lên đỉnh. Chẳng trách không có tôi lại muốn dụ dỗ cả Hạo Nam.”

Hắn vẫn cho rằng cô là người muốn đưa Hạo Nam lên giường, từng lời ăn nói như những vết dao đâm thẳng vào tim cô, đâm đến rỉ máu, đâm đến cạn kiệt sinh lực.

Quay lại thấy Tiêu Linh cắn môi chảy máu hắn chỉ ngạc nhiên chưa đầy một giây, Mộ Hạ Âu tiếp tục đưa bàn tay còn lại của mình lên mân mê cơ thể Tiêu Linh, phía trên của cô hắn đều lướt tay qua khiến cô không kìm được sự xấu hổ. Hắn nhìn cô như nhìn một thứ quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến nỗi không có cảm giác gì.

“Không bằng Hi Vân, nhưng ít ra cũng không bẩn thỉu như mấy ả đàn bà khác.” Mộ Hạ Âu liếm mép nhìn khung xương quai xanh của người phụ nữ câm bên dưới. Đáy mắt lộ vài tia hài lòng.

Lại là Hi Vân…trong đầu hắn lúc nào cũng chỉ có một người phụ nữ, vậy tại sao hắn còn làm những việc này với cô chứ. Trước khi biết hắn, Tiêu Linh đã nghĩ chỉ có những cặp đôi yêu nhau mới dám gần gũi sau một thời gian hẹn hò nhất định. Sau khi quen người đàn ông nhẫn tâm bày cô mới nhận ra…à, thì ra chỉ cần có tiền, có quyền thế, trên đời này Mộ Hạ Âu có gì là không thể chứ.

Tay Mộ Hạ Âu từ từ buông lỏng ra, nhân cơ hội được buông thả Tiêu Linh lập tức rút ngón tay dưới hạ thân bị bắt ép đưa vào, nước mắt trên gò má sớm đã khô lại.

Cơ thể Tiêu Linh ngày càng nóng lên, cô đau rã rời người. Vậy mà Mộ Hạ Âu không buông tha dễ dàng mà còn lôi tóc kéo cô dậy, hắn ném cô lên giường rồi bóp cổ cô gằn giọng.

“Tiêu Linh, tôi nhắc lại cho cô nhớ. Cô chỉ là một con chó của tôi. Nếu không thể trung thành, tuyệt đối phải…gϊếŧ!”

“Ư ư…” Tiêu Linh mếu máo cùng ủy khuất, giọng rên có phần thiếu hơi.

Hắn đã nói là có thể làm, Mộ Hạ Âu nói gϊếŧ là có thể gϊếŧ. Cô không dám phản kháng lại hắn quá nhiều lần. Tâm trạng của hắn không vui chẳng phải tự tìm đường chết sao? Mộ Hạ Âu không cho cô quyền lựa chọn.

Đôi mắt đỏ ngầu không giống như đang ở trạng thái bình thường, Mộ Hạ Âu như kẻ tâm thần lấy ra chiếc bật lửa bằng đồng, hắn bật tạch một cái ngọn lửa bùng lên, vừa xanh…vừa hồng…vừa đỏ.

“Ưʍ. Hu…hu hu.” Tiêu Linh run bần bật, đôi môi tái nhợt lại khi nhìn thấy ngọn lửa đang đung đưa giữa không trung như vậy.

“Tay nào là tay viết?” Mộ Hạ Âu thổi phù ngọn lửa để cho nó tắt rồi tiếp tục bật lửa lên.

Qua ngọn lửa Tiêu Linh thấy phản chiếu lại trong con ngươi đen tối của Mộ Hạ Âu là hình bóng run rẩy nhỏ bé của chính mình, sâu đáy mắt của hắn là sự căm hận, một lòng muốn giải tỏa.

“Không khai khẩn, vậy để tôi.” Hắn tiến gần Tiêu Linh hơn, nhanh chóng túm lấy cổ tay phải của cô. “Là tay này chứ gì? Đúng rồi.” Mộ Hạ Âu tự hỏi rồi tự trả lời, khóe môi hắn giương lên ác độc.

Hắn bị điên rồi sao? Hắn sẽ làm gì với tay của cô chứ!

Gắng hết sức để rụt tay lại mà không được, Tiêu Linh thở hổn hển nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt bi thương như biết nói nhưng vốn dĩ trước giờ không thể làm ai kia cảm động.

“Trò chơi mới chỉ bắt đầu, đừng nhìn tôi mong chờ như vậy. Cứ từ từ tận hưởng.” Dứt lời Mộ Hạ Âu bật lên ngọn lửa, âm thanh tạch một cái tuy nhỏ mà chói tai, ngọn lửa tuy nhỏ mà nóng…hắn châm đốt lòng bàn tay Tiêu Linh.

“Aaa, aaa! Ưm aaa!” Nóng quá! Đau quá! Mộ Hạ Âu, anh không phải con người, Mộ Hạ Âu, anh nên đi chết đi!

Tiêu Linh giãy giụa liền bị Mộ Hạ Âu đè lên người, hắn không cho phép cô cản trở cuộc chơi của hắn, bàn tay của Tiêu Linh dần dần cháy xém, một mùi khét mỏng bốc lên.

Bình luận

Truyện đang đọc