YÊU ĐỂ CHẾT

“Đang làm gì vậy?”

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông phía sau khiến Tiêu Linh giật mình, cô quay lại bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Hạo Nam.

Sau khi Mộ Hạ Âu đến công ty theo lời của chủ tịch Vân Ngư thì bà ấy cũng có công chuyện cần phải đi. Biệt thự chỉ còn lại người làm và cô quanh quẩn, cô quên mất còn cả sự hiện diện của Hạo Nam.

[Tôi ngắm cá.]

Tiêu Linh chỉ tay xuống hồ cá bên dưới mình. Cá có đủ màu khác nhau, màu vàng màu trắng, có nhiều cá rất to và lạ cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Hửm?” Hạo Nam cười khó khăn nhìn Tiêu Linh, nếu không phải vì sau khi đưa ra ngôn ngữ ký hiệu của người câm rồi chỉ tay xuống hồ bơi đầy cá, anh cũng chẳng thể hiểu cô nói gì.

Mới đi lấy chút đồ trong xe mà quay lại phòng ăn đã không thấy Tiêu Linh đâu, hỏi người hầu trong biệt thự họ mới chỉ tay ra hướng vườn của Mộ gia. Nơi này có một cây táo rất lớn, dưới cây táo là một hồ cá, ngồi dưới gốc cây quả thực rất mát, tán cây che được rộng thật!

Cây táo trên cao vẫn còn vài quả mọng và đỏ, dù đã hết mùa nhưng có lẽ vài trái đó đã duy trì đến hôm nay, kì tích.

“Lại quên đem giấy bút rồi?”

Cô nghe giọng của Hạo Nam có chút ngại ngùng thì quay lại, đúng là cô đã quên thật. Cô đã nghĩ anh về rồi, vả lại ở trong Mộ gia loanh quanh cũng chỉ có chủ tịch Vân Ngư là hiểu cô muốn nói gì, Mộ Hạ Âu thì không bao giờ chịu nghe cô giải thích, cầm bút và giấy có ý nghĩa gì chứ.

[Tôi quên.]

Tiêu Linh gật đầu công nhận. Lập tức rút từ trong túi quần Hạo Nam ra lại là một tệp giấy nhớ giống với lần trước và một cây bút nhỏ. “Của cô.”

Anh luôn đem hai thứ này bên mình sao? Bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra một tệp giấy nhớ và bút, giống như mèo thần kì của thế kỷ 22 vậy.

Cô cười ngây ngô nhận lấy đồ từ tay Hạo Nam, từ từ đứng dậy…chỉ là thật không may dây chun Mộ Hạ Âu buộc ở quần cô đột nhiên căng quá mà đứt, quần lỏng ra khiến cô giật nảy mình túm lại, mặt mũi xấu hổ đỏ bừng không biết giấu đi đâu. Trước mặt Hạo Nam mà như này biết ăn nói sao chứ, hoặc khi Mộ Hạ Âu nhìn thấy cô sẽ bị hắn đánh chết mất, hắn kiểu gì cũng nghĩ cô đang có ý đồ không minh bạch với anh ta.

Hạo Nam hơi nhíu mày. Tên tiểu tử họ Mộ này nhất thiết phải bắt Tiêu Linh mặc bộ đồ chướng mắt vậy sao, quần áo của hắn vài người nhỏ bé như Tiêu Linh chui vào cùng một lúc còn được nữa, huống hồ áo đã to như kia rồi, quần đến nỗi phải buộc dây đến đứt!

Xấu hổ vội vã quay lưng lại, Tiêu Linh loay hoay muốn buộc lại sợi dây chun nhưng vì một tay túm quần một tay cột nên điều này là không thể. Hạo Nam sẽ nghĩ gì về cô đây, muốn độn thổ quá…

Hai vai cô bỗng được bàn tay đặt lên nhẹ nhàng, Hạo Nam cười dịu dàng nói với cô. “Giữ chặt quần, tôi nối dây cho cô.”

Lấy sợi dây chun từ tay Tiêu Linh, Hạo Nam tỉ mỉ nối đoạn đứt lại với nhau. Nối xong nhìn lên thấy Tiêu Linh vẫn cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, hai tai đỏ bừng. Bỗng buồn cười, anh nhoẻn miệng cười ra tiếng.

Tiếng cười tuy nhỏ nhưng Tiêu Linh cũng có thể nghe, tay cô nắm chặt quần mà lòng rối bù lên. Hạo Nam chắc chắn cười xấu cô, thà chạy đi khỏi đây.

Nghĩ rồi cô định chạy đi, chân mới bước chưa được nửa mét đã bị Hạo Nam giữ lại. “Tôi giúp cô buộc lại, đến đây. Cô định giữ quần cả ngày sao?”

Não Tiêu Linh như bị nổ oành một tiếng, vậy mà nghe Hạo Nam nói đúng, cô ngoan ngoãn đứng yên để anh buộc dây vào quần cho mình, cảm thấy quần đã thắt chặt Tiêu Linh mới buông tay. Hạo Nam buộc quần còn chắc chắn hơn so với Mộ Hạ Âu làm, có lẽ anh làm cẩn thận…còn Mộ Hạ Âu chỉ qua loa.

“Xong rồi.”

[Cảm ơn.]

Tiêu Linh viết nguệch ngoạc dòng chữ trên giấy, vì không có nơi để kê nên chữ không còn đẹp nhưng thường, vả lại tay cô còn run run.

Hạo Nam không nói gì, anh ngồi xuống bãi cỏ xanh mượt nhìn xuống hồ cá. Tay đưa lên quẹt quẹt qua mặt nước trêu đùa với cá bên dưới. “Ngồi xuống đây chút.”

Đang nói cô ư? Tiêu Linh ngập ngừng rồi ngồi xuống, giữ khoảng cách với người đàn ông bên cạnh hơn một sải tay.

Dù đã quen với khoảng cách mà Tiêu Linh tự tạo ra với mình, nhưng mỗi lần thấy Tiêu Linh cố ý muốn tránh mình Hạo Nam lại thấy bất mãn, cứ như cô coi anh là động vật nguy hiểm vậy.

“Cô và Mộ Hạ Âu làm lành rồi?” Vừa nói Hạo Nam vừa nhớ lại cần cổ chi chít dấu hôn mà hồi sáng anh bắt cặp từ Tiêu Linh.

Cô nhìn anh, sau đó lại nhìn xuống mặt hồ, sao Hạo Nam lại hỏi cô như vậy? Lo lắng cho cô sao, hay chỉ là quan tâm dưới cương vị bác sĩ và bệnh nhân…

Dù vậy cô cũng không muốn hai người đàn ông này thêm hiểu nhầm nhau, cũng không thích Hạo Nam nghĩ xấu về Mộ Hạ Âu thêm nữa. Mặt hồ phản chiếu hình ảnh mờ nhạt của hai người, Tiêu Linh liền gật đầu.

“Thì ra là vậy.” Hạo Nam cười xoàng, có vài đôi hơi thở không rõ là có ý nghĩa gì. Ánh mắt hơi híp lại nhìn cá bên dưới. Nói là nhìn cá nhưng chưa đầy một giây đã lén lén nhìn sang hình ảnh phản chiếu của Tiêu Linh dưới mặt hồ.

[Anh sao thế? Có chuyện gì không vui à?]

Đưa tờ giấy nhớ sang cho Hạo Nam xe, sau khi đọc xong anh liền gật đầu. “Đúng là có chuyện không vui.”

Anh ta thì có chuyện gì mà không vui chứ. Hay là vụ bệnh nhân qua đời lần trước vẫn còn ám ảnh Hạo Nam?

Nắm chắc chiếc bút trong tay Tiêu Linh vẫn không biết nên hỏi Hạo Nam như nào cho phải lẽ, anh ta giống như một người bạn tốt của cô vậy, nhưng cô vốn là không tiếp xúc với ai nhiều nên không biết bắt đầu từ đâu.

“Tiêu Linh, ở Mộ gia cô thấy thế nào?”

Thấy thế nào…Tiêu Linh bặm môi chăm chú vào tờ giấy nhớ.

[Rất tốt.]

Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng chẳng biết nên ghi như thế nào, ngoài Mộ Hạ Âu luôn đối xử tệ với cô ra thì cả chủ tịch Vân Ngư lẫn mọi người đều đối xử với cô công bằng, coi trọng cô chứ không như Mộ Hạ Âu.

“Tôi có thể thấu hiểu tâm lý của bệnh nhân mình. Tôi thấy bên trong tâm tư của cô vẫn còn khúc mắc. Nó là gì vậy?” Hạo Nam giựt một ngọn cỏ non bên cạnh, đưa lên trước mắt xoay xoay nó một cách vô nghĩa.

Anh ta có thể nhìn được tâm tư của cô sao? Chẳng trách Hạo Nam lại giỏi như vậy, cái gì cũng biết. Khúc mắc sao…cô có khúc mắc gì nhỉ…

Tiêu Linh chớp chớp mắt nhìn mặt hồ rung động, cũng không trả lời Hạo Nam.

Không nhận được câu trả lời thỏa đáng từ Tiêu Linh, Hạo Nam quay sang nhìn cô, một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến tóc cô hơi bay, che đi gần nửa khuôn mặt.

Thật ra Tiêu Linh vốn không phải là không xinh đẹp, là do cô ấy không biết chăm sóc bản thân mình…hoặc là không có cơ hội để chăm sóc chính bản thân mình. Lần đầu gặp cô ở biệt thự riêng của Mộ Hạ Âu, trước mắt anh là một cô gái gầy gò, yếu ớt, gương mặt hốc hác rất nhiều. So với bây giờ đã khác đi nhiều, chỉ cần có một người luôn để ý đến cô ấy như chủ tịch Vân Ngư thì sớm muộn Tiêu Linh cũng xinh đẹp, đúng với danh phận ‘nhị thiếu phu nhân’ của Mộ thị.

“Cô đang trong thời gian điều trị, chỉnh đốn lại tinh thần căng thẳng. Vậy nên khi bên tôi cô cứ thoải mái chút, đừng tự làm bản thân khó chịu.” Hạo Nam thả ngọn cỏ xuống mặt hồ, lập tức một con cá hơi ngoi người lên đớp lấy, rõ ràng không biết đó là thứ gì mà cá vẫn liều mình ăn lấy nó.

Giống như cô bây giờ, không biết tốt xấu, chỉ cần bản thân thấy đẹp lập tức trong mắt đều màu hồng mà chạy tới.

Khẽ gật đầu một cái, cô cũng không nói gì thêm.

Anh hơi nhíu mi tâm nhìn cô, trong đầu lóe lên tia suy nghĩ. “Đã bao giờ cô nghĩ đến việc sẽ nói lại được chưa?”

Nói lại sao? Tiêu Linh giật mình rồi im lặng như hóa đá, bất giác cô nhớ đến cái chết của bố mình và suốt một quãng thời gian bị hành hạ ở nhà họ Tiêu. Cô còn có thể nói được nữa sao chứ, đó là điều không thể.

Cô lắc lắc đầu, đôi mắt buồn rười rượi.

“Tôi có thể giúp cô. Nếu có cơ hội để thay đổi bản thân, Tiêu Linh…cô có muốn thử không?”

Nghe điệu bộ thành thật của Hạo Nam, Tiêu Linh quay phắt lại với ánh mắt kinh ngạc, Nói vậy là cô có thể nói lại được sao? Cô đã từng cố gắng phát âm nhưng vẫn không thể nói nên lời, đến cả giọng của mình cho đến thời điểm hiện tại cô còn không biết nó có âm thanh như thế nào nữa.

[Tôi thật sự…có thể nói ư?]

Nhìn vào tờ giấy Tiêu Linh đưa, đoán được cô đang rất xúc động. Anh mỉm cười, có gì là không thể chứ, Tiêu Linh vốn dĩ không bị câm, là do bị khủng hoảng tinh thần đến nỗi không thể nói chuyện. Thời gian ngắn đó nếu cô ấy không chịu nói chuyện thì đã không như bây giờ, một người bình thường sao có thể không nói chuyện suốt mấy tháng vậy chứ!

“Hoàn toàn có thể.” Nói rồi Hạo Nam đứng dậy đưa tay ra trước mặt Tiêu Linh. “Trước khi để tôi chữa trị, cùng tôi đến vài nơi.”

Tiêu Linh trợn tròn mắt như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù vậy cô vẫn để Hạo Nam đỡ mình đứng dậy.

Cứ ngỡ Hạo Nam sẽ đưa cô đi đâu đó quanh Mộ gia thôi, thật không ngờ anh lại ép cô đi thay một chiếc váy khác, hơn nữa anh còn là người đích thân chọn váy cho cô. Lần này váy Hạo Nam chọn không như mắt của cô, anh cứ thế lấy ra chiếc váy kín đáo nhất trong tủ để cô mặc rồi lái xe chở cô ra khỏi Mộ gia.

Trên xe Tiêu Linh không ngừng nhìn ngó ra bên ngoài, đẹp quá, cô rất ít được ra ngoài phố khi còn ở nhà họ Tiêu, nếu để Mãn Hoa phát hiện, bà ấy sẽ đánh chết cô mất.

Đơn giản nghĩ Hạo Nam đưa cô đi dạo phố để thay đổi không khí thôi, không ngờ anh ta lại đưa cô vào một salon tóc vô cùng lớn. Vào bên trong anh ta ép cô ngồi xuống ghế rồi nói chuyện với thợ tóc chính.

“Nhuộm màu gì đó hợp với cô ấy, không được quá nổi bật. Tóc này có thể làm kiểu nào cho trẻ trung hơn thì làm, tốt nhất…” Hạo Nam nhìn Tiêu Linh qua tấm gương đối diện, thấy bộ dạng rụt rè của cô, anh nhếch mép. “Đừng khiến cô ấy quê mùa, bằng không salon tóc này tôi cũng có thể cho đóng cửa trong đêm nay.”

Bình luận

Truyện đang đọc