YÊU ĐỂ CHẾT

Biết điều Tiêu Linh ngồi phắt dậy, cô xoa xoa tay vào nhau van xin Mộ Hạ Âu, một chân không thể đi được cô đã khó chịu biết nhường nào, xương cốt nhức nhối đến tận óc. Thêm một chân nữa bị phế bỏ khác nào cô trở thành người thực vật.

[Tôi…tôi sẽ bò]

Môi mấp máy xong Tiêu Linh liền nằm dài ra đất, từng chút một nhích về phía giường, chân bó bột của cô vừa nặng lại vừa cứng nên bò rất khó, hai cánh tay chống đỡ trên mặt đất của cô dần hằn đỏ lên.

Hắn trầm ngâm nhìn cô bò lê bò lết trên mặt đất, nhìn cô bây giờ không khác gì con rùa đeo mai trên lưng, bò thôi mà chướng mắt thế là cùng.

“A…” Tiêu Linh bỗng nhiên bị nhấc bổng lên cao, hai mắt nhắm nghiền lại vì sợ, mãi cho đến khi không thấy chuyện gì xảy ra cô mới dám mở mắt.

Mộ Hạ Âu bế thốc cô trên vai, từ phía sau cô chỉ nhìn thấy tóc của hắn và tấm lưng mạnh mẽ, hắn lại chịu bế cô ư? Hắn vừa ra lệnh cho cô phải bò trên mặt đất cơ mà, nhưng…hiện tại hắn lại bế cô.

Tiêu Linh đỏ lựng khuôn mặt, tỏa ra từ cơ thể hắn là mùi thơm nam tính quyến rũ rất dễ chịu, cô chưa từng cận kề nam nhân nào nên không hề biết, hóa ra cơ thể đàn ông luôn tỏa ra những mùi hương như vậy. Hoặc có thể là trên đời này Mộ Hạ Âu mới là người có duy nhất hương thơm đặc trưng làm cô mê mẩn…

Cô hơi cười, nhắm mắt cảm nhận hương thơm từ cơ thể hắn phát ra, thậm chí còn đưa mặt lại gần tóc của hắn hít lấy hương thơm. Đang đắm chìm vào thế giới màu hồng đột nhiên cô bị Mộ Hạ Âu ném bịch xuống giường từ trên cao làm cô tỉnh mộng hẳn.

“Cô là chó à? Sao ngửi cổ tôi?” Hắn lau lau sau gáy mình rồi khó chịu nhìn Tiêu Linh, người phụ nữ này hôm nay dám to gan nhân cơ hội hắn tốt bụng mà lợi dụng, thật muốn đánh cô ta nhưng sợ cô ta lại chết.

Rõ ràng là cô chỉ hít hương thơm từ tóc hắn, hắn lại nói cô ngửi cổ hắn, đúng là ngậm máu phun người, không những vậy còn miệt thị nhìn cô. Tuy nhiên thái độ của hắn lại làm cô run rẩy, mỗi lần hắn nổi điên đều nhìn cô với ánh mắt lạnh giá như vậy.

“Gâu!” Chú chó ngồi dưới đất tiếp tục vẫy đuôi sủa, bộ lông trắng muốt của có khiến cô muốn sờ ngay vào.

Hắn nhìn cô vuốt ve con chó ánh mắt lộ vẻ yêu thương. Còn khi đối diện với hắn thì lại lộ rõ vẻ sợ sệt cùng căm hận, chẳng khác nào Tiêu Linh coi hắn không bằng con chó. Người phụ nữ này đúng là chán sống.

“Muốn biết tên của nó không?” Hắn ngồi xuống, ngoắc ngoắc tay để con chó chạy ra chỗ hắn, hắn sờ vào đầu nó, nhìn nó bằng đôi mắt xộc mùi máu.

Tiêu Linh không hiểu chuyện liền gật đầu, cô cũng muốn biết xem tên của con chó là gì, chắc chắn cái tên cũng đáng yêu như nó vậy. Mấy khi cô thấy Mộ Hạ Âu thoải mái như này, cô muốn tận hưởng hôm nay thật trọn vẹn, nhìn hắn ôn nhu như này cô rất thích.

“Gọi nó là…Linh Linh.”

Tên của chú chó thốt ra cũng là lúc Tiêu Linh mở to đôi mắt nhìn hắn, hắn đặt tên con chó giống tên của cô sao. Bình thường Mộ Hạ Âu vốn đã ví cô như con cún của hắn, hôm nay đem chú chó này đến đây muốn cô nuôi nó, nhưng lại đặt tên cho nó là Linh Linh? Hắn…có phải muốn ám chỉ cô là đồng loại với nó, trong mắt hắn cô giống như nó, một con vật có đuôi, có bốn chân và chỉ biết sủa đúng không? Cô đã nghĩ hắn đang thật sự quan tâm mình…

Một tia cảm xúc xoẹt qua tim cô khiến tim cô thắt lại ngay sau đó, được, cứ cho rằng nó là Linh Linh. ‘Gọi nó là Linh Linh’ sao? Cô có thể gọi nó sao?

Cô bị câm…

Không gian trong phòng bỗng trở nên im lặng, Mộ Hạ Âu lạnh nhạt nhìn Tiêu Linh, sao khuôn mặt kia lại buồn buồn rồi? Không thích hắn gọi con chó này là Linh Linh ư? Cô ta không muốn làm con cún của hắn à, hắn lại tưởng cô ta rất thích cơ đấy.

Vì bị ném lên giường, chân còn lại thì bó bột nên tướng nằm của Tiêu Linh có chút kì quặc, tuy vậy cô thôi nhìn Mộ Hạ Âu, tâm trí bắt đầu rẽ hướng mỗi suy nghĩ một ngả khác nhau, vừa mơ hồ…vừa rất chân thực.

Tiếng bước chân ngày một gần đến bên cô, Mộ Hạ Âu điềm nhiên cúi người xuống, hắn ghé sát tai cô thì thầm những lời đường mật. “Cô gái của tôi đang buồn điều gì?”

Thịch…thịch…

Trái tim cô căn bản đã bị giọng nói của Mộ Hạ Âu làm cho nhảy loạn, hai má cô ửng hồng lên. Lồng ngực…có cảm giác rất hạnh phúc…là vì hắn nói cô là người của hắn đúng không? Hắn sao lại ghé sát cô như vậy, làm như này chẳng khác nào đang cố tỏ ra thân mật với cô.

Cắn môi nhìn hắn, hắn dùng đôi mắt ma mị nhìn cô, gương mặt hắn không có chút cảm xúc. “Tôi thích cô lắm.”

Sao…sao cơ?

Mộ Hạ Âu hắn vừa nói gì vậy, cô…cô thực sự không hiểu! Là nghe nhầm, chắc chắn là nghe nhầm.

Hắn ngày càng cúi sát đầu vào mặt cô hơn, mắt cũng hơi khép lại, chỉ cần một chút nữa…chút nữa thôi, hai người sẽ môi chạm môi.

“Reng reng…”

Tiêu Linh giật mình quay lại hiện thực, cô quay mặt sang hướng khác tránh đi cái nhìn không trong sạch của hắn. Là chuông điện thoại của hắn, may quá…cô được cứu rồi.

Nhìn điện thoại hồi lâu, miệng hắn cong lên một đường cong thuận mắt, có thể đoán được cuộc gọi này đối với hắn thú vị đến cỡ nào, người ấy là ai…

Điện thoại vẫn nhấp nháy hàng số dài, Mộ Hạ Âu vừa nhìn điện thoại vừa đưa đôi mắt lạnh lùng xuống nhìn Tiêu Linh, cô ta vẫn đang tránh mặt hắn. Thật buồn cười chết, người phụ nữ câm này đang ngại ngùng sao? Cô ta thậm chí đang đỏ mặt, và không quên chờ đợi hành động vừa rồi của hắn cơ đấy. Một con cún ngây thơ không hiểu sự đời, trêu đùa cô ta như này quả là rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng bây giờ sẽ còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn.

“Chui xuống gầm giường đi.” Mộ Hạ Âu đứng thẳng người, tay vẫn cầm điện thoại đổ chuông nhưng không ngừng ra lệnh cho Tiêu Linh.

Đang yên đang lành nhận được cuộc gọi Mộ Hạ Âu lại bắt cô chui xuống gầm giường là có ý gì…Tiêu Linh không kháng cự, cô chống hai tay tự ngồi dậy, nhưng cái chân quá nặng nề không thể bước xuống giường được.

“A…” Hắn vậy mà kéo tay cô lao xuống đất, hắn vừa nói thích cô, cô đã vui biết bao sao giờ lại đối xử với cô như vậy, cô vẫn còn chưa bình phục các vết thương.

“Đầu nhớ để gần chân giường, giờ thì chui vào trước khi tôi lột da cô nấu cho chó ăn.” Vừa nói Mộ Hạ Âu vừa nhìn xuống chú chó đang mang thai ở dưới đất, chắc là vì không hiểu chủ nhân nó nói gì nên có vẻ vẫn vẫy đuôi rất vui vẻ.

Tiêu Linh run run, đôi mắt lộ vẻ kinh hãi, hắn trở mặt nhanh hơn cả bánh tráng khiến cô không biết đường nào mà lần. Chỉ có điều từng lời hắn nói ra khiến cô rất đau lòng.

Nhìn Tiêu Linh chui mình vào gầm giường như ý hắn ta, hắn nhếch mép khoái chí rồi đi ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa rầm một cái khiến Tiêu Linh giật nảy mình. Trong gầm giường này rất chật hẹp, sao hắn lại bắt cô chui vào đây rồi đi ra khỏi phòng chứ, không lẽ hắn định cho cô ngủ ở đây?

Vừa ra khỏi phòng Mộ Hạ Âu đã gạt điện thoại. “Nghiên!”

Đã nửa tiếng trôi qua tại sao Mộ Hạ Âu vẫn chưa quay trở lại, cô khó chịu quá, không thể nhúc nhích được khi ở dưới gầm giường như này, cô có nên tự mình chui ra không…nhỡ đâu hắn đi đâu đó và quên mất cô vẫn đang nằm ở đây. Toan bò ra ngoài Tiêu Linh lại nghe thấy tiếng động từ bên ngoài cửa, hai tay cô lập tức rụt lại, lồng ngực đánh rộn lên rất khó thở.

“Hạ Âu…ưm…”

Tiếng phụ nữ!

Cửa phòng mở bật ra, tiếng đế giày bằng và tiếng giày cao gót hòa trộn với nhau tạo nên một âm thanh cực kỳ đen tối. Tiêu Linh thậm chí nghe thấy tiếng thở dốc của Mộ Hạ Âu hòa lẫn sự e thẹn của người phụ nữ kia.

Không phải Hi Vân…là ai…là ai đang bên cạnh Mộ Hạ Âụ?

“Nghiên, không phải rất nhớ tôi sao?” Mộ Hạ Âu miệng hôn cổ người phụ nữ trong lòng, hai tay vòng ra phía sau lưng cô ta kéo khóa váy xuống đến ngang hông, để lộ vòng eo nhỏ đầy quyến rũ.

“Thì người ta là nhớ anh mà, anh đấy, lúc nào cũng quấn quýt Hi Vân không quan tâm em gì cả!” Thẩm Nghiên được Mộ Hạ Âu luồn tay qua váy liền nheo mắt hưởng thụ, tay không ngừng đưa xuống sờ soạng muốn cởi thắt lưng Mộ Hạ Âu ra.

Hắn liếm cổ Thẩm Nghiên khiến cô ta khẽ rùng mình, tự đưa mắt nhìn xuống gầm giường và đoán Tiêu Linh đang nằm ở vị trí nào, xác định được một phần ngón tay Tiêu Linh lộ ra ngoài hắn liền hưng phấn đẩy Thẩm Nghiên nằm lên giường, cởi chiếc váy vướng víu của cô ta ra rồi ném xuống đất, trước mặt Tiêu Linh.

Cô nằm trong gầm giường ôm chặt miệng mình, nước mắt che mờ cả tầm nhìn của cô. Mộ Hạ Âu vậy mà…nɠɵạı ŧìиɦ ư? Cô cứ nghĩ hắn không có ai khác ngoài Hi Vân…nhưng cô…tại sao cô lại đau lòng như này, cô không ngừng khóc, cô không biết vì sao cô khóc…tức ngực quá, cô không muốn tưởng tượng ra họ đang làm gì nữa, cô không muốn nghe giọng của họ, làm ơn đi đi mà, đừng ở đây…

Đột nhiên phía bên trên giường phát ra âm thanh cọt kẹt, kèm theo đó là tiếng hét thẹn của Thẩm Nghiên, cô ta đôi lúc ré lên âm thanh mê đắm lòng người, trước mắt cô hiện tại là đôi chân của Mộ Hạ Âu, nó không ngừng…rung lên…nó đang hòa quyện với thân thể người phụ nữ đang nằm trên giường…rất nhanh, rất hưng phấn…hắn điên loạn đâm tới phía trước, cô nghe thấy hơi thở nóng bỏng của hai người họ…họ đang…

[Không muốn, mình không muốn nghe!]

Cô òa lên khóc, nước mắt tràn đầy bàn tay, hốc mắt cô ửng đỏ đáng thương, bờ vai run rẩy lên từng cơn.

Dưới sự yêu kiều của ả đàn bà hư hỏng trước mắt, Mộ Hạ Âu hắn lại có thể nghe thấy tiếng thút thít bên dưới gầm giường, đúng là rất vừa ý. Không ngờ có người thứ ba chứng kiến cảnh này cũng làm hắn lên tận chín tầng mây. Hi Vân hôm nay đã rời khỏi thành phố đi có việc, vừa hay người đang bị hắn va chạm cơ thể thân mật này lại tự dâng xác mình đến, chỉ là gái bán hoa trong hộp đêm nhưng cũng thật khiến người khác hài lòng.

Tiêu Linh nằm bên dưới, lại không ngừng nghe thấy tiếng động giống như tiếng tay vỗ vào thứ gì đó không trong sạch, vừa hay lại thấy người phụ nữ kiêu kêu lên. “A…mông người ta đau lắm đó.”

Phải rồi…tất cả là lừa dối, những lời nói cợt nhã của hắn, hành động của hắn vừa nãy đều không phải là thật lòng, hắn cố tình để cô rung động với hắn, đúng rồi…tất cả chỉ là một chút tình ý gian dối!

Bình luận

Truyện đang đọc