YÊU EM GÁI CỦA BẠN THÂN


Tên của bé con sao?
Mộng Ánh mỉm cười gật nhẹ đầu, Diệp Nhi ngồi trên giưỡng vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm điều gì đó, đến khi Mộng Ánh dùng tay lay lay người thì Diệp Nhi mới tỉnh người dậy:
- Cậu nghĩ gì vậy?
Diệp Nhi lắc đầu, vì mải bận tâm suy nghĩ mà quên mất lời của bác sĩ, vừa nhớ ra thì Diệp Nhi liền đi lại lấy từ đâu ra một bát cháo còn bốc lên chút hơi nóng mà đi lại phía cô:
- Không có gì, cậu ăn đi, vừa mới sinh xong nên sức khoẻ còn yếu lắm, ăn đi còn có sữa cho An An.
Nói xong, Diệp Nhi kéo chiếc bàn ăn được gắn với ở bên trái của giường bệnh, rồi từ từ đặt bát cháo xuống.

Mộng Ánh do còn đau ở dưới bụng nên việc cử động và di chuyển còn chút khó khăn.

Cô ngồi dậy, tự tay múc từng thìa cháo lên mà hà hơi thổi cho nguội bớt đi xong mới đưa vào miệng ăn một cách ngon lành.


Diệp Nhi ngồi bên cạnh thuận miệng hỏi một câu:
- An An nhìn sẽ giống ai đây? Mình thật sự đang rất háo hức muốc được gặp và bế con bé ngay bây giờ.
Mộng Ánh không dừng lại việc ăn của mình, một khoảng im lặng không quá dài mà cũng chẳng quá ngắn, sau một hồi Mộng Ánh mới lên tiếng trả lời:
- Con của mình, không mình thì giống ai? Cậu cứ tưởng một mình cậu muốn gặp An An à!
Sau khi ăn xong, thì một ý tá gõ cửa bước vào, trên tay còn cầm một chiếc bình đựng sữa, từ từ đi về phía giường bệnh của cô, không quên chào hỏi:
- Hallo, ich bin hier, um Milch für Baby namens Anli zu holen./Chào, tôi đến để lấy sữa cho bé tên Anli.
Mộng Ánh khó hiểu nhíu mày nhìn sang phía Diệp Nhi đang loay hoay sắp xếp đồ, Diệp Nhi nghe thâý có tiếng người bước vào thì dừng lại việc làm của mình mà tiến đến đáp lại:
- Oh, lass es bleiben, ich bringe dir die Milch später./ Ồ, cô cứ để đó, tôi sẽ đem sữa đến cho cô sau.
Nói xong, Diệp Nhi liền đến cầm lấy chiếc bình sữa trên tay của người y tá kia, Mộng Ánh lúc này gương mặt đang không hiểu chuyện gì ra trước mặt mình thì Diệp Nhi lên tiếng, nói:
- Anli là tên con An An đó, vì cần phải làm thủ tục cho con bé gấp nên mình không thể hỏi ý kiến của cậu được.
Mộng Ánh lúc này gật đầu như đã hiểu ra, thuận tay đón lấy chiếc bình sữa trên tay Diệp Nhi mà xem đi xem lại chiếc bình như đang định suy luận điều đó.

Cô ngơ ngác ngước lên mà hỏi:
- Lấy sữa kiểu gì bây giờ?
Lần đầu làm mẹ, ai cũng đều phải có thắc mắc và bỡ ngỡ như nhau, và Mộng Ánh cũng không ngoại lệ, cô từ bé đến lớn còn chưa được nhìn qua cách người ta lấy sữa từ cơ thể kiểu gì thì làm cách nào Mộng Ánh biết lấy.

Mặc dù trong quá trình mang thai, cô từng tham gia khoá học dành cho thai phụ về cách cho con ăn, nhưng đơn thuần chỉ là đứa bé sẽ ăn trực tiếp chứ không phải là lấy sữa như bây giờ.

Diệp Nhi suy nghĩ một lúc rồi cũng lắc đầu trả lời:
- Mình đã sinh con bao giờ đâu mà biết! Cậu thử bóp phần ngực của mình xem có được không.
Mộng Ánh nghe vậy cũng do dự một lúc lâu mới dám tháo hai chiếc khuy áo ra, rồi đeo chiếc khăn che lại, đưa tay vào nặn một cách nhẹ nhàng, mãi sai cô mới thấy có một chút sữa màu trắng chảy ra, Mộng Ánh ngạc nhiên khẽ nở một nụ cười ngây ngô nói:
- Uii…được rồi này!
Diệp Nhi đứng chống nạnh nhìn hình ảnh người mẹ hí hửng lần đầu vắt sữa cho con, lúc sau Mộng Ánh mới đưa chiếc bình ra trước mặt, Diệp Nhi nhìn bình sữa trên tay cô mà thẩm:
- Vậy có ít quá không?
Mộng Ánh bĩu môi, hơi bất lực nhìn Diệp Nhi ngán ngẩm nói:
- Cậu nghĩ sức ăn của trẻ sơ sinh bằng sức ăn của trẻ một hai tuổi à? Mà đem ra cho y tá nhanh đi, ngồi luyên thuyên với cậu chắc con mình nhịn đói mất.
Diệp Nhi cầm lấy bình sữa rồi đem ra ngoài, một lúc sau thì trở về, trên gương mặt hiện dõ có điều gì đó đang rất vui.

Mộng Ánh chớp chớp mắt mấy lần liền nổi hứng trêu chọc:
- Ra ngoài đó gặp được anh nào à mà vui thế?
Diệp Nhi lắc đầu, trả lời:

- Không phải, mình vừa được nghe bác sĩ thông báo là một tuần nữa An An sẽ được chuyển ra ngoài lồng kính đó, và hết hôm nay chúng ta có thể tới gặp con bé.
Mộng Ánh ngẩn người ra, ngạc nhiên mà nói với giọng hết sức hào hứng:
- Cậu nói thật sao? Nhưng tại sao không phải bây giờ mà lại phải là ngày mai mới được đi gặp con bé?
Diệp Nhi ngồi bên giường, cầm lấy một quả táo mà cắn một miếng dõ to, thản nhiên nói:Sức khỏe của cậu còn yếu, và An An khá non phải chờ khoảng hơn một ngày để sức khoẻ ôn định hơn mới có thể tới gặp được.
Mộng Ánh nghe xong thì đáp lại vỏn vẹn đúng một âm tiết:
- Ừ.
Diệp Nhi nghe xong cũng không biết trả lời như thế nào nữa, cả hai dần im lặng khoongai nói gì thêm nữa.

Trời cũng gần sắp tối, Diệp Nhi nhanh chóng rời khỏi bệnh viên trở về nhà, trước khi về liền đi qua thông báo cho cô:Mình về nhà nhé, sáng mai mình lại đến!.


Bình luận

Truyện đang đọc