YÊU NGƯỜI NHIỀU NĂM NHƯ THẾ

56. Cận Tết, mọi người đều náo nức, quảng cáo Tết tung ra, trên phố khuyến mãi tranh nhau, tựa như nếu không mua thì sang năm sau không còn nữa, bạn sẽ thiệt thòi lớn.

Trước khi nghỉ Tết một ngày, công ty đã không còn việc gì, mọi người bàn nhau về nhà nghỉ thế nào.

Đúng giờ tôi tan làm, cậu em vợ sếp đề cao tinh thần nhân đạo, đúng giờ tan tầm, kiên quyết không tăng ca, quy định này khiến tôi thấy anh ta thuận mắt ngay tức khắc.

Cửa ra vào tàu điện ngầm luôn là cảnh tượng vội vàng, chỉ có đám học sinh cười nói vui vẻ. Tôi đã thu dọn hành lý, tối ngày mốt đáp chuyến bay về nhà. Ra khỏi lối ra vào tàu điện ngầm, đông người quá nên tôi đi cầu thang bộ. Tôi thường xuyên một mình lặng lẽ đi bộ trên đường, có đôi khi một mình đi bộ từ công ty về nhà, mất ba tiếng đồng hồ. Khi ở một mình có thể nghĩ ngợi miên man không mục tiêu cụ thể, cũng có thể nghĩ về công việc. Cho nên, tôi là một người cực kỳ chịu đựng được cảm giác cô đơn tịch mịch, chưa bao giờ sợ một mình.

C Quân gọi tôi là người lạ lùng không thuộc thế giới này.

57. Mạng xã hội là thứ mà ai cũng cần, phần lớn thời gian tôi là dạng người mà người ta ghét nhất, loại lặn không sủi tăm, vạn năm không lên tiếng. Bạn thời cấp 3 trong nhóm có người đã phát thiệp cưới, mùng 5 tháng giêng kết hôn, cần phải có mặt. Tình yêu lâu năm cuối cùng tu thành chính quả, toàn dân chúc mừng. Không biết sao có người nhắc đến tôi, tôi lật xem hồ sơ mới biết cô dâu là bạn cùng lớp cấp 3, còn chú rể hơn chúng tôi 1 lớp, tình cờ là bạn cùng lớp Từ tiên sinh. Tôi là người nằm không cũng trúng đạn.

Trong nhóm có người tag tôi, hỏi thăm chú rể với tôi, tôi sao biết được chứ...

Tôi trả lời nhạt nhẽo: Ngại quá, tôi cũng không rõ lắm về chú rể, còn chuyện sâu xa trong đó thì đến ngày cưới mọi người tự hỏi.

Lớp trưởng giờ đã là phi công, vẫn khéo ăn nói như xưa, quay lại công kích tôi: “Cố Tiểu Thanh, bao giờ tới cậu? Chúng tớ đều làm cha rồi, nụ hoa năm đó còn chưa nở?”

Giáo viên văn dạy không tốt thì ngài đừng nên xuất hiện bên ngoài chứ?

Trong nhóm ồn ào mắng cậu ta: Cậu cút đi! Sao cậu không biến lên trời đi?

Cậu ta chửi lại: Ông đây ngày nào cũng bay trên trời, sao lại không lên trời hả?

Trong nhóm cười đùa ầm ĩ. Mấy bạn nam trong lớp muốn làm người nhà mẹ đẻ cô dâu.

Cô dâu cười: Đến lúc đó các cậu cứ lên ngựa ra trận! Tôi sẽ yểm trợ các cậu!

C Quân vào muộn không hiểu chuyện trước đó, vội vã hỏi: “Các cậu cưỡi ngựa ở đâu? Có thể dẫn tớ theo không?”

Lớp trưởng cười cậu ấy: “Đến lúc đó anh đây sẽ tìm ngựa cho cậu cưỡi, cậu cứ ngoan ngoãn chờ!”

C Quân mắng cậu ta: “Cậu là điển hình cho cái câu ‘treo đầu dê bán thịt chó”.

Mọi người cười vang.

58. Những ngày tháng khó khăn nhất ở tuổi 16, 17 đã biến thành những ngày đáng nhớ nhất trong đời.

Trong lớp đã có những bạn bè lục tục kết hôn.

Chat nhóm xong, C Quân nhắn tin riêng cho tôi: Sao? Có phải suy nghĩ miên man không?

Suy nghĩ em gái mày, tôi nhét sữa rửa mặt vào hành lý giờ tìm không ra, đang sốt ruột đây.

Đang vội thì có người gõ cửa, Từ tiên sinh lại đến...

Nếu không phải tôi biết anh chỉ đơn thuần đến thăm tôi thì thật sự tôi sẽ cảm thấy anh mù mắt nên mới xem trọng tôi.

Tôi gặp anh vào ngày xuất viện một tuần trước, chúng tôi không gặp lại.

Tin nhắn C Quân vang lên liên tục, hỏi tôi: Có phải lại nhớ lão Từ không?

Tôi trả lời: Lão Từ ở trong nhà tao, tao không cần nhớ.

Nhanh chóng tắt máy.

Tôi lại thấy mặt Từ tiên sinh đầy vẻ mệt mỏi, không khỏi thở dài trong lòng, tôi không bao giờ đuổi kịp bước chân anh.

Nhưng mà, mọi người nên xem nhẹ chuyện này, đối với người không thích bạn, không cần canh cánh trong lòng, ít nhất người bạn thích thật ưu tú, anh ấy coi thường bạn cũng không có gì đáng xấu hổ. So với thời cấp 2 thích lưu manh, đến khi trưởng thành, lưu manh đã vào ngục giam đi phơi nắng thì xem như là an ủi đi.

Nhưng tình trạng của tôi lại tương đối xấu hổ, chúng tôi quen nhau nhiều năm, đến nay tôi vẫn nhát gan.

Tôi vừa đun nước cho anh vừa hỏi: “Anh về khi nào?”

Anh ngồi trên ghế sofa lật sách của tôi, người này có sở thích gì vậy?

Quyển sách có tựa “Lắng nghe tiếng trống lương tâm”, đây là quyển sách tặng kèm khi mua sách.

Tôi đang đọc chương về lòng tham, sách viết, tham lam là căn bệnh khó chữa nhất trong tất cả các chứng rối loạn tâm lý.

May mắn thay, tôi không tham lam.

Từ tiên sinh cau mày nhìn hồi lâu, ngẩng đầu hỏi: “Em đang đọc sách này?”

Ai chà! Đại gia, vẻ ghét bỏ của ngài có thể đừng lộ liễu như vậy được chứ!

Ngồi trên sô pha nhà người ta, đọc sách người ta, còn khinh thường người ta, ngài nói xem, đây là chuyện con người làm sao?

59. Tôi thực sự phục C Quân, vừa nghe nói Từ tiên sinh ở đây thì, vèo, tới rồi!

Trước khi C Quân đến, Từ tiên sinh không nói lời nào, chỉ uống nước, yên lặng ngồi trên sô pha đọc sách, trong nhà quá lạnh, tôi cởi giày quấn chăn co người ngồi trên sô pha. Trò chuyện đôi ba câu qua lại với anh. Dù sao thì chúng tôi quá quen thuộc, tự nhiên như vậy. Tuy rằng Từ tiên sinh không để ý tới tôi.

Người được yêu là cha mẹ, lời này thật không sai.

C Quân có chìa khóa, phá cửa xông vào, thấy hai người chúng tôi ngồi hòa thuận trên ghế sô pha, mắt trừng to.

Cô ấy nghẹn nửa ngày, đột ngột nhảy ra một câu: Tao tới bắt gian.

Tôi có thể làm gì anh ấy hả?

Tôi là con gái!

60. Tết Nguyên đán là thời điểm vui vẻ. Mẹ đã đợi tôi mấy ngày rồi, nghi thức ăn Tết phương bắc có rất nhiều, cơm tất niên chuẩn bị rất nhiều thứ. Mấy năm nay trong nhà không còn đông vui, mẹ tôi không chuẩn bị nhiều. Nợ nần chồng chất gần chục năm đã xong, ba tôi ngoài 50 mà trông già hơn tuổi rất nhiều.

Có đôi khi tôi suy nghĩ viển vông, tôi không biết ơn thế giới độc ác này. Bởi vì nó làm tổn thương người thân của tôi.

Tôi về nhà, cha mẹ có vẻ rất vui.

Sáng tinh mơ theo mẹ ra ngoài mua đồ ăn, dọc đường mẹ cứ nói mãi chị tôi thích ăn cái này, thích ăn cái kia, trước đây chị thế nào.

Rất lâu, rất lâu rồi chị không trở lại, mẹ tôi thật sự rất nhớ chị.

Ngày hôm trước quét dọn cả ngày, tôi mệt không đứng thẳng nổi vì đau lưng, xách đồ về nhà thì cuộn người nằm ngủ trên sô pha. Mẹ lại bắt đầu cằn nhằn: “Sao con lại ngủ rồi! Từ nhỏ con đã lười, mê ngủ, chị con thì thích chạy nhảy.”

Tôi chợt tức tối, rống lên với bà: “Mẹ có thể hiểu con một chút không? Hai ngày nay con ngủ không đến sáu tiếng!”

Bà im bặt, ấp úng nhìn tôi, mặt áy náy, nói nhanh: “Con về phòng ngủ, mẹ chỉ sợ con ngủ ở phòng khách bị cảm lạnh.”

Tôi muốn xin lỗi bà, nhưng bà vội vàng đi vào bếp.

Tôi hít một hơi thật sâu, đột nhiên muốn khóc.

Chúng tôi đều cảm thấy tủi thân, đều cảm thấy có lỗi, nhưng không còn cách nào khác.

Tôi và chị gái tính cách hoàn toàn trái ngược, từ nhỏ chị đã hoạt bát, thi không tốt sẽ về nhà gào khóc, không ai trách mắng chị. Tôi từ nhỏ đã trầm lặng, khi còn nhỏ mẹ khen thưởng, tôi thi hạng nhất, mẹ sẽ thưởng cho tôi, chị tôi không có sẽ làm nũng tỏ vẻ đáng thương, cuối cùng chị cũng sẽ có quà. Mẹ tôi sẽ nói, con có mà chị không có nên muốn cổ vũ chị.

Trong nhà chúng tôi, điều này được gọi là đoàn kết, yêu thương lẫn nhau, gọi là công bằng.

Nhưng mà trong lòng tôi không muốn tha thứ cho chị ấy. Năm trong nhà xảy ra chuyện, mẹ không cho gọi chị về. Thái độ ba mẹ tôi đều giống nhau, trong nhà đã biến thành đầm lầy thì đừng kéo thêm một người xuống nước. Chị đứng ở trên bờ ở bên kia trái đất, còn chúng tôi ở đây liều mạng giãy giụa.

Năm tốt nghiệp, tôi là nhân viên thực tập của công ty hiện tại, tôi đi theo sếp trực tiếp của mình, một mình đảm nhận hết tất cả việc của trợ lý trong dự án của cô ấy, chỉ vì để nhờ cô ấy xin giúp ông chủ cho tôi ứng lương. Cô ấy là người phụ nữ dứt khoát, thái độ cương quyết xin với ông chủ, cũng lấy tiền lương của mình cho tôi. Tôi cố gắng dùng tiền trả nợ cho gia đình. Chị tôi đến một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi, mà tôi thì lún sâu trong đầm lầy.

61. Tôi ngủ đến chiều thì bị điện thoại đánh thức, C Quân cũng đã về, đang tụ tập với đám bạn học gọi tôi cùng qua. Tôi ngủ mơ mơ màng màng, hàm hồ đồng ý.

Sau khi rời giường thì bắt đầu hối hận.

Tôi không muốn rửa mặt! Không muốn gội đầu! Không muốn tìm quần áo!

Phụ nữ 28, 29 tuổi, ra đường sửa soạn gọn gàng là sự tôn trọng người khác.

“Súp gà” hỏng bét! (kiểu mấy bài trong Súp gà cho tâm hồn ấy)

Bà lão 60 tuổi ra đường vẫn rửa mặt đánh phấn, thanh lịch, điềm đạm.

Đừng nhắm tới phụ nữ 28, 29 tuổi, chỉ cần là người, bất kể tuổi gì thì việc chăm sóc giữ gìn vẻ ngoài sạch sẽ là thái độ đúng mực của bản thân.

Tôi thật ghét mấy đề xuất giả tạo của súp gà độc.

Tôi không chịu thừa nhận mình có một trái tim thủy tinh 28, 29 tuổi. 

Bình luận

Truyện đang đọc