YÊU NGƯỜI NHIỀU NĂM NHƯ THẾ

355. Những người uống say rất thú vị. Từ tiên sinh rất hiếm khi say, đa phần anh uống rượu thì có nghe mùi rượu nhưng người vẫn tỉnh táo. Kết quả cuối năm đụng phải waterloo, anh uống say khướt, uống đến xoắn cả lưỡi bị đồng nghiệp đưa về, anh líu ríu: “Nhẹ nhàng… Anh uống nhiều quá…”

Tôi đỡ anh không nổi, nhờ đồng nghiệp đưa anh vào phòng ngủ. Nào ngờ đi đến phòng khách, anh không chịu đi tiếp, quay người nhất quyết đi tới sô pha, lôi đồng nghiệp lại: “Lại đây, xem phim.”

Tôi vào bếp rót nước, hai người đã mở phim cảnh sát xem.

Hóa ra hai người đều say, không thể tưởng tượng được hai người làm thế nào mà về được nhà…

Hai anh em, một người nói: “Cái súng máy này là loại gì? Hỏa lực rất mạnh…”

Một người đáp: “Hotgirl nóng bỏng không tồi…”

Từ tiên sinh lắc đầu quầy quậy: “Không, không hot bằng vợ anh…”

Tôi “…”

Không ngờ hai vợ chồng đấu một trận, trong mắt anh lại đánh giá tôi cao như vậy. Có thể xứng với từ “hot”.

356. Hai anh em khó chia lìa nên cuối cùng lại dìu nhau về phòng ngủ nhỏ đi ngủ.

Tôi nghỉ ở nhà, gần đây rất nhàn rỗi đến mức cảm thấy con ma men này thú vị. Tôi đứng ở cửa nghe hai người nằm trên giường nói chuyện với nhau mà không nhịn được cười.

Buổi sáng dậy nấu nồi canh, hai người dậy khát khô nên uống canh. Người anh em Từ tiên sinh ngồi khoanh chân nơi bàn ăn, cảm thán: “Lão Từ, không ngờ cuộc sống anh thần tiên thế.”

Từ tiên sinh quay lại nhìn tôi, uống hớp canh: “Vợ chồng anh chính là vợ chồng hoạn nạn có nhau, không giống mấy người trẻ tuổi bây giờ.”

Ối trời, anh còn vênh mặt lên, lại còn vợ chồng hoạn nạn.

Tôi hỏi: “Hai người ăn cơm không?”

Từ tiên sinh hỏi: “Có được lựa chọn món ăn không?”

Tôi gật gật đầu, “Có thể, có thể chọn món nhưng không được quá phức tạp.”

Mặt mày Từ tiên sinh hớn hở hẳn lên, bạn anh hỏi: “Ví dụ như?”

Từ tiên sinh vung tay lên: “Cho phần tôm hấp trước đi.”

Tôi mím môi cười, gọi hai món mang đến nhà, lấy thịt kho mẹ làm ra khoe.

Cơm trưa rất phong phú, người bạn Từ tiên sinh ăn uống cực kỳ thỏa mãn. Từ tiên sinh uống rượu rồi ăn không ngon miệng, ăn rất ít, chỉ uống canh.

Hai người ngồi nói chuyện công việc cuối năm, tình hình chung không tốt, muốn chuyển công tác khác. Từ tiên sinh rất ít nói chuyện công việc với tôi, duy nhất một lần hơi say nói với tôi: “Làm trong ngành này lâu rồi thấy mình thật bẩn thỉu.”

Tôi nghe mà giật mình.

Nếu tôi có khả năng, nguyện người tôi yêu cả đời đều yên ổn, lỗi lạc.

Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để anh sau khi trải qua sóng gió vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Bởi vì chúng ta đều là người bình thường, bé nhỏ tầm thường nhưng là vô tận.

357. Cuối năm, mẹ đúng là không phải người phàm, bà xách theo hành lý, tới nhà các con gái để thị sát công tác chuẩn bị cuối năm.

Chị tôi rõ ràng không đạt tiêu chuẩn vì cả hai vợ chồng đều không ở nhà, bà nội thằng bé cũng đi làm, giao thằng bé lại cho ông nội.

Bà lại đến nhà tôi, tôi đi dạo phố, Từ tiên sinh ở nhà. Khi mẹ đến Từ tiên sinh đang lau nhà. Chờ đến khi tôi về nhà thì ba với Từ tiên sinh đang xem TV, mẹ nấu cơm. Thấy tôi vào cửa hỏi: “Con sống thế này hả? Suốt ngày điên cuồng ngoài đường.”

Tôi xách theo mớ sách mua ở nhà sách, đồ ăn mua ở siêu thị, quần áo mua ở trung tâm thương mại… mờ mịt đứng ở cửa.

Từ tiên sinh đứng lên, thấy tôi cầm nhiều đồ vậy thì nhíu mày hỏi: “Em về bằng cách nào?”

Đương nhiên là tôi xách về, dù gì cũng là tiền của tôi mua, quá nặng…

Tối ăn cơm, mẹ đúng là người đàn bà thép, sắp xếp trình tự ăn tết của tôi một cách trật tự, thật quá khó khăn, bắt đầu từ việc quét tước vệ sinh, câu nào nghe thấy cũng rất khó.

Tôi với Từ tiên sinh đã lên kế hoạch sẵn, mời người đến dọn dẹp nhà cửa xong thì chúng tôi lại chuẩn bị. Ăn tết quá phức tạp.

Ngày hôm sau mẹ Từ tiên sinh đến, lại sắp xếp một hồi.

Hai người chúng tôi bị xoay vòng vòng. 

Bình luận

Truyện đang đọc