YÊU NGƯỜI NHIỀU NĂM NHƯ THẾ

312. C Quân điện thoại cho tôi giống như trời sập, khóc lóc nói muốn ly hôn.

Tôi đang nấu cơm với Từ tiên sinh, mở loa ngoài, giơ hai bàn tay ướt lên hỏi: “Được rồi được rồi, có chuyện gì?”

Cô ấy tức tối nói: “Tao với ổng ra ngoài ăn cơm, mày biết sao không?”

Mày nói thử xem sao yên ổn ăn cơm rồi lại ly hôn?

“Cơm nước xong, tụi tao lên xe, rồi tao lại xuống xe ra sau mở cốp lấy bình nước, mới vừa đóng cốp lại thì anh ấy phóng xe đi, ném tao lại bên đường!”

Từ tiên sinh đang xắt rau, nghe vậy không nhịn được cười. Có lẽ chồng cô ấy nghĩ ngợi gì đó phân tâm nên quên mất vợ.

Tôi hỏi: “Rồi mày về bằng cách nào?”

Cô ấy hét lên: “Tao về cái gì hả? Tao chặn chiếc taxi đuổi theo anh ấy, cứ đuổi theo sau.”

Bình luận

Truyện đang đọc