208. Sau khi em bé ra đời thì mọi sự chú ý của gia đình đều đổ dồn vào em bé. Tôi có quá ít thời gian, tôi phải đi công tác, buổi chiều bảo Từ tiên sinh bớt thời gian đưa tôi về nhà một chuyến, tôi phải về thăm thằng bé con.
Từ tiên sinh im lặng không nói lời nào, lạnh lùng: “Bây giờ em ra ngoài không thèm liếc nhìn anh một cái sao?”
Tôi không get đến ý anh, mờ mịt: “Anh có gì đẹp, con nít thay đổi mỗi ngày, đến khi em quay lại thì nó cười, huơ tay huơ chân.”
Anh chậm rãi: “Còn không thừa nhận, bây giờ anh không có gì để nhìn nữa, còn lừa anh.”
Tôi không hiểu ra sao hỏi: “Sao anh giống oán phụ vậy? Ghen tị với con nít, tích cực lên chút được không?”
Từ tiên sinh lạnh lùng: “Anh yêu người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ.”
Nói xong cúp điện thoại.
Tôi “…”
209. Nhưng anh đúng giờ vẫn đến đón tôi, tôi không thể so đo với anh.
Lên xe trò chuyện với anh về tình hình tài chính hiện nay, tổng kết là: thị trường đang ế ẩm, không phải thời điểm tốt để đầu tư, tài chính có hạn.
Từ tiên sinh hỏi: “Em định làm gì?”
Tôi nói: “Em định sắp xếp lại tài sản một chút, xem em có bao nhiêu.”
Từ tiên sinh trêu: “Anh có nhiều hơn em, có muốn sắp xếp lại không?”
“Em không có mắc lừa đâu, tự anh sắp xếp đi, em không thích quản lý tiền bạc. Sau này cũng không quan tâm, thỉnh thoảng lừa được tiền anh tiêu thì mới có cảm giác thành tựu.”
Từ tiên sinh không hiểu lắm, buột miệng thốt: “Ngay cả tiền của anh mà em còn không có hứng thú thì anh rất khó mà tin rằng em còn có hứng thú với con người anh.”
Anh phát triển từ phái thâm trầm sang phái kịch tính từ bao giờ?
210. Trong chuyến công tác, tình cờ sếp tôi gặp lại tình địch cũ.
Đối phương là người làm tài chính bên cạnh, tài giỏi đẹp trai, đáng tiếc chính là bên kia đẹp trai hơn anh ta, dựa vào mặt thì người ta thắng chắc.
Sắc mặt anh ta cả ngày sầm sì, họp với đối phương xong thì chúng tôi sẽ họp nội bộ trước khi tiến hành cuộc họp tiếp theo. Mặt anh ta đen thui, độc mồm độc miệng với tôi, tôi không chấp nhận việc giận cá chém thớt của anh ta, lạnh lùng đá lại: “Tôi thấy anh ấy khá đẹp trai.”
Anh ta trừng tôi.
Tôi lại nói: “Tôi cảm thấy anh ấy cũng được dạy dỗ tốt hơn anh.”
Anh ta nhe răng trừng tôi.
Tôi lại nói: “Anh ấy chắc hẳn có tiền hơn anh.”
Sếp không nhịn nổi nữa, hung hăng nói với tôi: “Nhân phẩm hắn có vấn đề, là kẻ thứ ba, còn mặt mũi nào mà so với tôi?”
Công bằng mà nói, tôi cảm thấy anh ta ấu trĩ đáng yêu.
“Danh hoa chớ gả, vậy chứng tỏ, anh ấy vẫn là lương mộc hữu tê.”
Sếp lạnh lùng nói tiếng Quảng Đông: “Cô đừng có nói văn thơ với tôi, đừng có tưởng tôi là người Hong Kong thì không hiểu thành ngữ!”
Anh ấu trĩ vậy bị người ta cạy góc tường thật sự không oan.
211. Lần họp thứ hai tôi lại gặp anh tài chính đẹp trai giỏi giang bên cạnh, anh ta rất lịch thiệp, dừng thang máy giúp chúng tôi, cũng không nhìn loạn phụ nữ, mắt nhìn thẳng, bước ra cửa thang máy đi nghiêm túc, có thể thấy sếp tôi hoàn toàn vu khống.
Đáng buồn là khi xuống lầu chúng tôi lại gặp. Có lẽ đây là hào quang nhân vật chính, đi đâu cũng gặp.
Người kia thấy sếp tôi thì lịch sự chào hỏi: “Trùng hợp quá, lại gặp nhau. Mọi người họp trên lầu sao?”
Sếp tôi như đứa trẻ mất tự nhiên, ừm một tiếng rồi không nói nữa.
Đúng là cậu bé đầu gấu.
Người kia cũng không để tâm, mỉm cười không nói tiếp.
Khi ra khỏi thang máy, tôi dạy dỗ sếp: “Anh như thế thật thô lỗ, là phụ nữ thì sẽ cảm thấy anh hơi thất lễ.”
Không ngờ anh ta nói: “Cô không thể tính là phụ nữ, vì vậy ý kiến của cô tôi từ chối tiếp thu.”
Anh là cái đồ đầu heo, anh xứng đáng độc thân 800 năm! Xứng đáng bị người ta cạy góc tường! Xứng đáng!
++++++
P.S: Thật tình cái truyện này mỗi chương không có nội dung cụ thể, tui tìm hình minh họa khó quá huhu. Ảnh minh họa có trớt quớt thì thông cảm tui nha.