345. Tôi do dự giữa việc đi khám sức khỏe lại với việc hỏi kết quả với Từ tiên sinh. Tôi chọn cách hỏi Từ tiên sinh, phải trả giá đắt.
Nguyên khí bị đại thương nhưng lại không hỏi được gì, anh không chịu nói. Tôi đi hỏi em họ anh nhưng mà cô ấy cũng không biết.
Có cảm giác như tôi bị bệnh nan y.
Nói ngọt với Từ tiên sinh: “Rốt cuộc thì em bị sao? Không phải là ung thư hay bệnh cấp tính gì chứ. Chẳng lẽ gien em có vấn đề?”
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái, hỏi: “Em còn tưởng tượng đến bệnh gì?”
Tôi nghiêm túc nhìn anh tìm tòi nhưng không hiểu biết mấy triệu chứng của bệnh nan y. Hỏi nhỏ: “Tiểu cầu thấp như vậy thì có ảnh hưởng đến chức năng tạo máu? Hệ thống miễn dịch rối loạn? Cũng không thể là bệnh AIDS chứ?”
Anh vẫn lạnh lùng nhìn tôi, hơi giận: “Hôm nay em không định nói chuyện đàng hoàng với anh đúng không?”
Tôi chịu lỗ nặng vậy, anh còn muốn nghe lời ngon tiếng ngọt? Có còn là người không?
346. Anh quá bình tĩnh, nỗi lo âu trong lòng tôi cũng dần lắng lại. Mấy hôm nay anh rất bình thản, có lẽ anh thực sự chỉ đơn thuần là thích nấu cơm tối, người đến tuổi trung niên chú ý chăm sóc sức khỏe.
Anh thật sự mua máy chạy bộ. Tôi bất ngờ. Chỉ trong một tuần mà chồng mình giống như biến thành người khác, rất dễ nói chuyện.
Cảm giác kết hôn giống như kiếm lời, thể nghiệm cảm giác có hai ông chồng hoàn toàn khác biệt.
Nhưng mà, trong lòng tôi thực sự không muốn chạy bộ. Lấy sách vào phòng đọc sách, anh ngồi đối diện đọc mấy bài báo chuyên ngành, tôi nói với anh: “Có vĩ nhân nói, heo có niềm vui giống con người hay không chúng ta không biết, nhưng là người đồng ý thỏa mãn giống heo thì chúng ta thường thấy.”
Có lẽ anh lại thấy tôi nói nhảm. Hỏi: “Vĩ nhân nào nói? Shakespeare, Maksim Gorky hay Lỗ Tấn thì chắc chắn chưa từng nói.”
Tôi hỏi: “Ý anh là em nói?”
Anh ngẩng lên nhìn tôi, thật là không chút tình nghĩa vợ chồng, chém đinh chặt sắt: “Kiểu nói thế không phải em há miệng là có sao? Có gì lạ đâu?”
“Tiền Chung Thư nói.” (Nhà văn Trung Quốc, tác phẩm nổi tiếng là tác phẩm châm biếm “Fortress Besieged”)
Anh cười cười: “Em tiến bộ nhỉ, giờ vì đào hố cho anh mà bắt đầu nghiên cứu cả việc mắng người của cổ nhân?”
Có phải anh có hiểu lầm gì với tôi không? Tôi thật chỉ thuận miệng nói thôi, anh đề phòng tôi quá mức.
347. Khi tôi được đưa từ công ty đến bệnh viện chứng minh Từ tiên sinh thực sự có điều gì đó giấu tôi.
Cả quá trình tôi bị hôn mê, thậm chí khi Từ tiên sinh đến bệnh viện tôi cũng không biết. Nhưng ngày hôm sau sếp nói với tôi: “Cô phải chú ý nghỉ nghơi, ngày hôm qua đến bệnh viện cô vừa nói vừa cười.”
??? Rõ ràng là hôm qua nửa đêm tôi mới tỉnh lại, ban ngày không phải vẫn luôn hôn mê sao?
Hóa ra không phải vậy. Ngày hôm qua đến bệnh viện tôi còn tỉnh táo tán gẫu với mấy đồng nghiệp đến thăm tôi. Họ kể lúc Từ tiên sinh đến bệnh viện thì sắc mặt anh tái nhợt, nhìn chằm chằm tôi như nghĩ mà sợ vậy.
Ngày hôm qua chúng tôi nói chuyện khá vui vẻ…
Vậy tiêu rồi, lúc sáng ăn sáng cùng Từ tiên sinh tôi còn nói với anh hôm qua mình hôn mê một ngày, cảm giác nằm đến đau cả lưng.
Anh không nói gì.
Đột nhiên có cảm giác bí ẩn lạ lùng, đối với chuyện ngày hôm qua tôi không hề nhớ gì cả. Nghe có vẻ hơi đáng sợ. Dù sao thì tôi cũng muốn về nhà.
Lại kiểm tra tổng quát, không có bất kỳ vấn đề gì, ngoài việc tiểu cầu tiếp tục thấp.
Trên đường về nói với Từ tiên sinh: “Anh nói xem giả sử ngày mai sáng dậy em đột nhiên không nhớ ra anh thì sao?”
Anh không nói lời nào, về đến nhà mới nói: “Mỗi ngày anh ngủ bên cạnh em em còn có thể không quen anh?”
Cũng phải ha, tôi là người thành thật, người ngủ bên cạnh ngoài chồng ra thì cũng không có khả năng là người đàn ông xa lạ nào khác.
Có phần lo lắng vớ vẩn.