YÊU NGƯỜI NHIỀU NĂM NHƯ THẾ

231. Gần đây ba bắt đầu dùng điện thoại xem phim, mở tiếng thật to, mẹ vẫn càu nhàu là ông mở loa to quá làm ảnh hưởng đến cháu ngoại ngủ.

Nói thật thì khi thằng bé ngủ thì đừng nói là tiếng điện thoại của ba, có ồn hơn nữa cũng không đánh thức nó.

Thằng bé quá hiếu động, lúc ngủ phải canh chừng, khi ngủ nó lăn khắp giường, tôi nghĩ một cái giường cũng không đủ chỗ cho nó lăn.

Nguyên văn lời chị nói: Nếu biết vậy nên làm hẳn cái giường đất thì không sợ nó rơi xuống.

Mẹ vô cùng lo lắng khi giao con cho chị.

Chị không thể tin nổi, nói với tôi: “Nó thật sự là từ bụng chị chui ra, không phải chị nhặt được, em có thể làm chứng phải không?”

Chuyện này không phải chị nên tìm chồng chị chứng minh sao? Tìm tôi làm gì?

Mẹ cũng đâu nghe lời em, đâu phải chị không biết.

232. Cuối năm Từ tiên sinh về thăm ông bà nội, khi về hơi buồn rầu.

Thời trung học anh ở cùng ông bà nội một thời gian dài.

Buổi tối chúng tôi đi siêu thị tàn sát bốn phương, lúc sắp xếp lại chiến lợi phẩm anh nói với tôi: “Bà nội biết nấu nướng, nấu canh rất ngon. Lúc học cấp ba, gần như mỗi sáng bà đều nấu canh cho anh. Bà là người nóng vội, làm cái gì cũng phải làm ngay chứ không đợi. Hôm trước về, bà không đợi được đến sáng ông nội mua thức ăn về, ngày hôm trước đã kéo xe đẩy đến chợ mua một đống thức ăn. Sau khi anh về, bà cũng lấy ra từng món cho anh xem như vầy.”

Tôi còn thấy trên điện thoại của anh, ông bà giục anh kết hôn, sợ mất rồi không kịp nhìn thấy anh lập gia đình.

Đối với đứa cháu nội lớn này, hai ông bà cảm thấy anh bị thiệt thòi.

Khi Từ tiên sinh đi công tác, tôi nhận thư ông nội gửi cho anh. Ở thời đại phát triển của thông tin liên lạc như hiện nay, ông nội đã viết cho anh rất nhiều thư, đăng ký ở bưu điện rồi gửi qua cho anh.

Người già cố chấp lại có những điều ray rứt khó nói thành lời, toàn bộ nói trong thư gửi cho anh.

Tôi cảm thấy sự dịu dàng hiền lành của anh có một phần di truyền từ ông nội.

Tóm lại, đều là người lương thiện, cho nên sẽ có anh ấm áp dịu dàng.

233. Tụ họp cuối năm tôi không thể về kịp, C Quân triệu tập cuộc gặp cuối cùng trước khi cô ấy có con.

Đào Hoa Quân mới xuống máy bay đã bị gọi đến. Gần đây có vẻ anh ta rất mệt, khi tôi đến đón thì anh ta nằm trên xe ngủ bất tỉnh nhân sự.

Đến nơi, anh ta mới mở mắt ra, kéo kéo mái tóc Huba*, cái tạo hình này thật sự nhìn rất thảm thương. (Huba là quỷ vương nhỏ trong bộ phim Monster Hunt. Huba là nhân vật chính của phim hoạt hình, người tinh nghịch và đáng mến. Khi tức giận, nó co lại thành hình củ cải.)

C Quân vác cái bụng to gõ gõ cửa kính xe. Đào Hoa Quân mới tỉnh ngủ, cau mày quay cửa kính xe xuống, C Quân hỏi: “Anh đi nhặt ve chai à? Sao lại có bộ dạng thế này?”

Đào Hoa Quân chuộng vẻ bề ngoài, lập tức ngồi thẳng lưng, tay sửa tóc, kéo lại quần áo nhăn nhúm.

C Quân bật cười: “Đâu phải tôi chưa thấy anh, anh giả vờ cái gì chứ? Video anh uống say mặc mỗi cái quần lót lôi người ta nhảy Latin tôi còn lưu đây. Tỉnh lại, nhanh xuống xe để Nhị Thanh Tử đi đậu xe.”

Đào Hoa Quân trợn mắt há miệng quay lại nhìn tôi, giống như không tin trong mắt chính là Nhị Thanh Tử trong lời C Quân gọi.

Tôi nhún vai, không có gì để nói. Nhưng mà, tôi chắc chắn may mắn hơn anh, cậu nhóc à, ít nhất trong tay C Quân không có video tôi mặc quần lót nhảy nhót tán loạn.

234. Chồng C Quân nấu nướng không tồi, C Quân ngồi bên bàn uống canh,

Đào Hoa Quân đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi một bên hỏi: “Tháng mấy cô sinh? Nghỉ hộ sản xong còn đi làm không?”

C Quân ngạc nhiên hỏi: “Sao lại không đi làm? Dĩ nhiên là đi chứ. Anh không sinh được nên không biết sinh đứa con cần bao nhiêu tiền đâu. Căn bản là anh không biết.”

Đương nhiên anh ta không biết, anh ta cũng đâu tự sinh con được. Chưa kể theo tình hình trước mắt thì mấy năm gần đây anh ta cũng không thể kết hôn được.

C Quân khuyên tôi: “Mày lấy chồng nhanh đi, chờ mấy năm nữa sinh con, đến lúc con lớn rồi thì không động đậy nổi.”

Đào Hoa Quân phản đối: “Cô cho là Tiểu Thanh cũng giống cô vậy chắc, lấy chồng nhanh như gió, bụng cũng to nhanh như gió.”

Tôi chen vào: “Năm sau tao cưới, năm nay hơi gấp gáp.”

Đào Hoa Quân vò đầu bứt tai: “Sao vậy, tôi tốt cho nhân duyên mấy cô hả? Sao mấy người ở bên cạnh tôi lần lượt kết hôn? Không ai quan tâm tôi sao?” Nói rồi lại chỉ vào C Quân: “Không phải lúc trước cô giới thiệu cô ấy cho tôi à? Sao bây giờ cô ấy lại cưới rồi?”

C Quân cười thương hại, “Tôi đâu biết nó không phải mối tình đầu là không được. Đã mười mấy năm, thật sự anh không thể so sánh được, anh cũng đừng hỏi nhiều.”

Đào Hoa Quân chưa từ bỏ ý định: “Thật là mười mấy năm? Cấp 3 mấy người yêu sớm mà thầy cô không xử lý sao?”

Tôi thành thật: “Anh ấy đứng đầu lớp. Tôi từ khi yêu thì tiến bộ mấy chục bậc, thầy cô không thể nào xử lý.”

Đào Hoa Quân trợn mắt há hốc mồm.

C Quân cười to: “Bảo anh đừng hỏi, không nghe còn cố. Đẹp mặt chưa?”

Tôi cảm thấy lừa Đào Hoa Quân không đạo đức lắm, nói thật: “Thời đi học thật ra chúng tôi không có yêu, thật sự không có yêu nhau. Đến mùa hè sau khi gặp mặt xem mắt với anh mới gặp lại anh ấy, anh ấy mới từ nước ngoài về.”

Đào Hoa Quân khoa trương ôm tim kêu thảm thiết: “Thà là cô đừng nói đoạn sau này! Gặp lại quay đầu ăn cỏ cũ, chướng mắt tôi đúng không?”

Đại gia, anh đã quên anh muốn đến cơ quan C Quân công khai gian tình của hai người, hay là chuyện một đêm đại chiến 300 hiệp? 

Bình luận

Truyện đang đọc