Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Đối với những quý tộc như họ, chút chuyện phong nguyệt này cũng chỉ là thêm chút màu sắc cho cuộc sống, có tiền có quyền, ăn chơi hoang phí cũng nhiều. Cho nên theo cách nhìn của Hiến Vương, thân phận tướng mạo của Lan Dịch Hoan như vậy, có một trăm tình nhân tới trước mặt hắn diễn cung xuân đồ cũng không kỳ quái, ông ta cũng không phải chưa từng thấy qua trường hợp này.
Nhưng nhìn đến hai người mà Lan Dịch Hoan tìm được kia, một là Thái tử tàn nhẫn độc ác giết người như ngoé, một là tên thị vệ xấu tuyệt thế gian lại đáng khinh vô cùng, Hiến Vương cảm thấy, có rất nhiều cách để gạt người, Lan Dịch Hoan cũng không đến mức luẩn quần trong lòng, hy sinh lớn như vậy.
Vậy nên sau một màn kinh diễn này, trước đó Hiến Vương chỉ có năm phần nhiệt tình kéo Lan Dịch Hoan vào phe, hiện tại đã lên bảy phần.
Một Hoàng tử có quyền có thế, năng lực hơn người, căm hận Thái tử, lại là tồn tại độc nhất trong lòng Thái tử, quả chính là đối tượng mà trời cao ban xuống để diệt trừ Lan Dịch Trăn!
Điều này khiến Hiến Vương quyết tâm lôi kéo Lan Dịch Hoan về phe mình.
Ông ta vỗ tay, nói: "Dẫn tới."
Một lúc sau, trên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân, Lan Dịch Hoan quay đầu lại, nhìn thấy Hoành An Đạo có chút sợ hãi đi lên.
Vừa nhìn thấy Lan Dịch Hoan, toàn thân Hoành An Đạo run lên, xoay người muốn bỏ chạy nhưng lại bị mấy người áp quỳ trên mặt đất, không thể động đậy.
Lan Dịch Hoan chậm rãi nói: "Hoành tiên sinh, mấy ngày nay ta đi tìm ngươi, thì ra là ở chỗ này."
Hiến Vương mỉm cười nói: "Chất nhi, người này ta giao cho con. Con yên tâm, trừ việc báo với ta, hắn chưa từng nói gì ra ngoài."
Đôi mắt của Lan Dịch Hoan hơi nheo lại.
Những việc Hiến Vương làm thật ra vô cùng không đạo nghĩa. Sau khi lợi dụng Hoành An Đạo xong, ông ta cũng không muốn che giấu gì, hoàn toàn không nhận được lợi ích gì nữa thì lập tức bán người cho Lan Dịch Hoan hả giận.
Xét đến cùng, trong mắt Hiến Vương căn bản sẽ không xem những ai nhỏ bé ti tiện hơn mình là con người.
Hoành An Đạo không ngờ tới điều này, sợ chết khiếp, liên tục nói với Lan Dịch Hoan: "Thần bồi tội với Thất Điện hạ, lúc ấy thần thật sự không có lòng mạo phạm, xin Thất Điện hạ khoan thứ!"
Nói xong, Hoành An Đạo liên tục dập đầu, trông rất sợ hãi và hèn mọn.
Lan Dịch Hoan cụp mắt nhìn mái tóc hoa râm rơi rụng của đối phương, không khỏi nghĩ đến nam tử cúi xuống mỉm cười nói chuyện với hắn khi mới đến Đông Cung. Sau một lúc, hắn khẽ gật đầu, nói: "Đi xuống trước đi."
Sau khi Hoành An Đạo rời đi, Lan Dịch Hoan quay về phía Hiến Vương.
Hắn nói: "Hoàng thúc đúng là mưu tính sâu xa, bố trí lâu dài."
Hiến Vương nắm tay hắn, thấm thía nói: "Chất nhi, Hoàng thúc biết con ủy khuất. Hiện giờ ta giao người này cho con chính là vì muốn hợp tác với con."
Lan Dịch Hoan tựa hồ có chút do dự: "Ngài thật sự không sợ Thái tử sao? Ngài tuổi cũng không lớn, tại sao đang sống tốt lại muốn tìm đường chết như vậy?"
"....." Tuy đang nhiệt tình diễn thuyết, Hiến Vương cũng không nhịn được mà nói một câu: "Đứa nhỏ này, con nói gì vậy?!"
Nói xong, ông ta ấp ủ cảm xúc một hồi, lại nói: "Con cũng biết giữa ta và Thái tử bất hòa. Bao nhiêu năm qua, một người làm thúc như ta lại bị hắn bức đến không có chỗ dung thân, nếu không có thủ đoạn để bảo vệ mình thì sao có thể còn sống đến hôm nay? Nhưng nếu cứ ngồi im chờ chết thì có thể duy trì như vậy được bao lâu nữa đây?"
Ông ta đánh giá vẻ mặt của Lan Dịch Hoan, từng chút dụ dỗ: "Mấy năm nay Thích gia một tay che trời, chúng ta tuy là Hoàng tộc nhưng thật ra có ai không chật vật mà sống? Con chẳng lẽ cho rằng Thái tử đối đãi với con như vậy, không phải là do Hoàng hậu buông thả hắn sao? Hiện giờ Thái tử bị ám sát, đây chính là cơ hội khó có được. Chúng ta hợp lực cùng nhau còn tốt hơn là sống trong tủi nhục như vậy!"
Hiến Vương thuyết phục hắn hồi lâu, Lan Dịch Hoan nghĩ mình đắn đo đến thế này cũng đủ rồi, lúc này mới tỏ vẻ do dự: "Vậy ta phải làm thế nào?"
Hiến Vương hai mắt lóe lên, nói ra hai chữ: "Lang độc."
Trong lòng Lan Dịch Hoan sửng sốt.
Trong cung chia ra nhiều loại thị vệ, bao gồm vệ đội cung đình, hộ vệ Vương thất, quân cận vệ, thị vệ hầu hạ, thị vệ cung đình..... Ngoài ra, còn có một loại thị vệ không có cấp bậc và không có trong danh sách, đó là ám vệ do chủ tử tự tiến hành bồi dưỡng.
Trong số đó, có một đội ám vệ thần bí bên cạnh Thái tử, được thành lập từ ngày y sinh ra, luôn ở bên cạnh để bảo vệ cho sự an toàn của y. Bọn họ trung thành tận tâm, hơn nữa thủ đoạn quỷ thần khó lường, vô cùng lợi hại.
Mà người có thể tiếp xúc với nhóm ám vệ lợi hại này, ngoại trừ Lan Dịch Trăn thì chỉ còn Lan Dịch Hoan được y nuôi dưỡng từ nhỏ, xem như trân bảo.
"Ta nhìn ra được, Thái tử mặc dù có chút cổ quái.... Nhưng lại thật lòng tín nhiệm con, thậm chí có thể nói là thật sự có tình."
Hiến Vương đánh giá vẻ mặt của Lan Dịch Hoan, chậm rãi nói: "Chất nhi à, hắn đã từng giao lệnh bài để hiệu lệnh Lang độc vào tay con đúng không?"
Không ngờ ông ta lòng tham không nhỏ, thế mà đánh chủ ý lên đội quân thép không thể lay động này.
Nói tới, đây mục đích của đối phương đã rất rõ ràng.
Nhìn thấy Hoàng đế ngày càng già đi, quanh năm uống đan dược, sức khỏe càng ngày càng kém, những người không muốn nhìn thấy Thái tử lên ngôi cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Lần này, Lan Dịch Trăn đã tự biên tự diễn một màn ám sát Thái tử, quả nhiên đã dụ rắn khỏi hang, khiến bọn chúng nảy lên ý định muốn nhân cơ hội này để lật đổ Thái tử, bắt đầu ra tay từ những người xung quanh Lan Dịch Trăn.
Từ khi bắt đầu tiếp xúc với Hiến Vương cho đến nay, trạng thái tinh thần của Lan Dịch Hoan lúc này đã đạt đến độ khẩn trương nhất.
Sắc mặt của hắn nhàn nhạt, hiện ra vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện: "Ta đã từng cầm được lệnh bài Lang độc."
Nói xong, vẻ mặt của Lan Dịch Hoan lộ ra vẻ phản cảm đối với Lan Dịch Trăn, giống như không phục cãi cọ: "Nhưng điều này không chứng minh được gì! Hắn chỉ nuôi ta như nuôi một con chó, sở dĩ làm hết thảy cũng là vì...."
Lan Dịch Hoan đấm một đấm lên bàn, oán hận nói: "Cảm thấy ta dùng tốt!"
Ý của "Dùng tốt" này tất nhiên là chỉ việc vừa có thể làm ấm giường, vừa có thể làm việc.
Hiến Vương nhìn vẻ mặt khuất nhục của hắn, cười một chút rồi lắc đầu: "Con còn trẻ, chuyện đời gặp qua còn kém thúc. Con nghe ta nói một câu, Thái tử tuyệt đối có tình cảm với con, bằng không, một thị vệ, nói giết liền giết, vì sao hắn còn phải mất công đem người thiến đi rồi để bên cạnh con, lấy việc này tra tấn hai người?"
Lan Dịch Hoan thầm nghĩ, bởi vì là do ta tùy tiện bịa ra đó!
Hiến Vương nói đến đây thì không khỏi thở dài, cảm khái nói: "Vị Thái tử này của chúng ta, đúng là ác độc, tàn nhẫn, xảo quyệt."
Lan Dịch Hoan thụ sủng nhược kinh, nói: "Hoàng thúc cảm thấy ý tưởng này rất hay sao?"
Hiến Vương cười lạnh: "Kia tất nhiên là vừa khắc nghiệt vừa độc ác, cũng chỉ có người như hắn mới nghĩ ra được,"
Có thể nhìn có thể sờ mà không thể ăn, gặp nhau tương vọng không tương thân, chậc chậc.
Lan Dịch Hoan thầm nghĩ, không ngờ ta đúng là thiên tài, đáng tiếc là phương diện tài năng này không tiện để chia sẻ với đồng nghiệp.
Hiến Vương lại đem đề tài quay lại: "Hiện tại, con nếu cũng đã ăn mệt thì tốt nhất phải tận dụng cơ hội để kiếm lời lớn mới đúng."
Ông ta nhìn vào mặt mày của Lan Dịch Hoan, mỹ mạo truy hồn đoạt phách như vậy, sinh ra chính là hại nước hại dân, không lợi dụng thì quá đáng tiếc.
"Chúng ta đều là nam nhân, chút chuyện này còn không hiểu sao? Chỉ cần hầu hạ thoải mái thì trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ có đôi phần tình cảm. Nhiều năm như vậy cũng chỉ có con ở bên cạnh hắn, con mềm giọng đưa mình ra dỗ dành một chút, vậy thì chẳng phải con muốn cái gì liền có thể có được trong tầm tay sao."
Hiến Vương hận không thể tự mình khoa chân múa tay dạy Lan Dịch Hoan câu dẫn Thái tử. Trong lòng Lan Dịch Hoan cảm thấy thúc thúc này thật vớ vẩn, sắc mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc, biểu hiện không quá tình nguyện.
Suy cho cùng thì hắn cũng đã đem lòng yêu một hoạn quan xấu xí rồi.
Một lúc lâu sau, Lan Dịch Hoan mới âm dương quái khí nói: "Hoàng thúc đúng là nhiều kinh nghiệm, nhiều thủ đoạn, không biết còn tưởng hồi trẻ ngài làm nghề này đó! Có thể thấy được chỉ huy người khác làm việc không hề dễ dàng, nhưng ta không biết là ta làm như vậy thì sẽ được lợi ích gì?"
Trong lòng Hiến Vương thầm mắng tiểu hỗn đản miệng nói toàn lời hỗn trướng, nhưng nghe Lan Dịch Hoan nói vậy thì ngữ khí cũng thả lỏng, cho nên ông ta không so đo, chỉ mỉm cười dỗ dành hắn.
Ông ta nói: "Thúc đã ở tuổi này rồi, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo mệnh mà thôi. Chất nhi, tất cả sắp xếp tính toán, nếu có thể thực hiện được thì con sẽ chân chính tiền đồ vô lượng."
Lan Dịch Hoan khẽ mỉm cười, đột nhiên nói: "Hoàng thúc, Hoành An Đạo đánh bạc đến táng gia bại sản, đây là các người cố ý sắp xếp cho hắn đúng không? Không biết là hắn nợ số bạc kếch xù thế nào, ngài đồng ý giúp hắn ta, lại có thể khiến hắn cả gan mạo hiểm đi nhìn trộm Thái tử."
Hiến Vương giật mình.
Lan Dịch Hoan nhàn nhạt nói: "Ta cảm thấy hắn khá đáng thương, ta càng sợ ta của tương lai sẽ trở thành hắn của hôm nay."
Hiến Vương cười nói: "Chất nhi chớ nói đùa, con sao có thể đánh đồng với hạng người ti tiện đó?"
Ông ta tâm tâm niệm niệm ngôi vị Hoàng đế, nhưng lại coi tính mạnh của người thường như giun kiến. Ở trong mắt Quân vương, không biết là thiện hay ác, địch hay bạn, tất cả mọi thứ trước hết phải vì dân, như vậy mới được coi là vua.
"Cộc cộc."
Lan Dịch Hoan gõ ngón tay lên bàn hai lần, nghiêng người đi qua nhỏ giọng nói: "Hoàng thúc, ngài điên rồi sao? Ngài muốn tay không bắt sói, để ta đi lấy lệnh bài Lang độc ở chỗ Lan Dịch Trăn?"
Hắn mỉm cười nhìn Hiến Vương, ngả người về phía sau rồi nói: "Tự mình nằm mơ đi!"
Nói xong, Lan Dịch Hoan vén áo lên, đứng dậy nói: "Tiểu Nhị, đi thôi."
Lan Dịch Trăn vẫn còn nhớ rõ tên giả của mình, vừa nghe Lan Dịch Hoan nói vậy thì lập tức lên tiếng, tiến lên muốn cùng hắn rời đi.
Lúc này, lại nghe thấy Hiến Vương ho khan.
Theo tiếng ho của ông ta, có một người lao ra từ sau bức bình phong, muốn chộp lấy bả vai của Lan Dịch Hoan. Cùng lúc đó, mắt Lan Dịch Trăn hơi nheo lại, trường kiếm trong tay rời khỏi vỏ, nhắm đến cánh tay đối phương.
Đồng thời, y cũng kéo Lan Dịch Hoan ra phía sau, bảo hộ hắn.
Thân là Thái tử, Lan Dịch Trăn hiếm khi cần tự mình động thủ, nhưng điều này không có nghĩa là võ công của y không xuất sắc. Sát khí của một kiếm kia nghiêm nghị, bức đối phương lập tức thu lại cánh tay đang muốn đụng đến bả vai Lan Dịch Hoan.
Người nọ búng ngón tay vào lưỡi kiếm của Lan Dịch Trăn, phát ra âm thanh leng keng, hai người đồng thời lùi lại.
Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, đầu lông mày hơi cau lại.
——Người vừa chặn hắn chính là Đặng Tử Mặc.
Ánh mắt của Đặng Tử Mặc dán chặt vào Lan Dịch Trăn một lúc, sau đó nhẹ nhàng đi qua, hành lễ với Lan Dịch Hoan: "Thất điện hạ, đã lâu không gặp, phong thái của ngài vẫn vậy."
Lan Dịch Hoan ý vị không rõ mà cười: "Thật ra ta cảm thấy nơi có thể gặp Đặng đại nhân đúng là rất nhiều, nhân tài ha."
Hiến Vương nghi hoặc nhìn hai người, hỏi: "Các ngươi là bạn cũ?"
Đặng Tử Mặc vẫn nhìn Lan Dịch Hoan, ánh mắt rất kỳ quái, như đang tìm xem trên người hắn có thừa hay thiếu cái gì không, miệng vẫn đáp: "Không tính là quá quen, nhưng thần vẫn luôn khâm phục nhân cách của Thất Điện hạ."
Hiến Vương nói: "Vậy thì tốt rồi, người trẻ tuổi các ngươi nên thân thiết hơn mới phải. Chất nhi, có lẽ con không biết, con không ở kinh thành mấy ngày, vị Đặng Trạng nguyên này của chúng ta hiện giờ đã là tân Phó thống lĩnh Bộ binh rồi."
Lan Dịch Hoan nói: "Tốt tốt tốt, lợi hại lợi hại, chúc mừng chúc mừng, hiện tại ta có thể đi rồi chứ?"
"Này chỉ sợ không được."
Đặng Tử Mặc môi mỏng hơi nhếch lên, màu sắc đồng tử thực kỳ dị, mang theo một tầng xám nhạt giống như bụi thuỷ tinh, khó nhìn ra thần sắc: "Vương gia đã nói tất cả mọi chuyện nên nói với Điện hạ rồi, hạ quan cũng đã lộ diện trước mặt Điện hạ, tín nhiệm như vậy, chắc chắn ngài sẽ đồng ý hợp tác rồi. Nếu không.... Chỉ sợ hôm nay Điện hạ không dễ thoát thân đâu."
Lan Dịch Hoan sửng sốt, sau đó vội vàng quay đầu lại nhìn Hiến Vương, nghiêm nghị nói: "Hoàng thúc!"
Hiến Vương cười lớn nói: "Chất nhi, con yên tâm, chỉ cần con ký vào đây, chuyện gì cũng dễ nói."
Ông ta đã sớm có chuẩn bị, nói xong liền lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo đưa tới trước mặt Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan cụp mắt xuống nhìn, thấy được đây đúng là một bức khế thư đồng ý hợp tác mưu sự, bên trên còn có dấu ấn của Hiến Vương.
Nếu Lan Dịch Hoan ký tên lên, về sau chính là có dị tâm với Thái tử. Dựa theo lẽ thường, hắn đây là thuộc vào dạng bất đắc dĩ phải làm. Về sau nếu hối hận cũng không có khả năng lần nữa có được sự tín nhiệm của Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan nhìn hồi lâu, tựa hồ tràn đầy không tình nguyện, cuối cùng thở dài nói: "Đưa bút tới đây."
Đặng Tử Mặc đích thân lấy bút lông và nghiên mực cho Lan Dịch Hoan, lại đứng bên cạnh mài mực, vừa định đưa bút lông cho hắn thì Lan Dịch Trăn đột nhiên nắm lấy tay Lan Dịch Hoan, nhỏ giọng nói: "Điện hạ."
Đặng Tử Mặc tuy vừa rồi động thủ với Lan Dịch Trăn, nhưng sau một hồi so chiêu ngắn ngủi thì lực chú ý đều đặt trên người Lan Dịch Hoan. Lan Dịch Trăn giống như chiếc bóng yên lặng mà đứng bên cạnh, Đặng Tử Mặc cũng không chú ý đến y.
Cho đến lúc này, y đột nhiên xuất hiện ở cự ly gần, đúng là xấu đến thần quỷ ghét bỏ. Đặng Tử Mặc định lực hơn người cũng phải né tránh đi một chút, nhưng Lan Dịch Hoan lại cười với Lan Dịch Trăn, nói: "Không sao đâu, ngươi không cần xen vào."
Lan Dịch Trăn nhanh chóng nhìn lướt qua khế thư, yên lòng, nhẹ nhàng nói: "Được."
Sau đó, y nắm lấy cổ tay của Lan Dịch Hoan và giúp hắn xắn tay áo lên. Lúc này y mới lấy cây bút từ tay Đặng Tử Mặc, đặt vào tay Lan Dịch Hoan rồi lui đi.
Lan Dịch Hoan cầm lấy bút, liếc nhìn Đặng Tử Mặc, cười lạnh: "Đặng Trạng nguyên có từng nghe qua câu 'Dưa hái xanh không ngọt' chưa?
Đặng Tử Mặc thần sắc bất động nói: "Có thể cùng Thất Điện hạ đồng tâm hiệp lực, cùng nhau làm đại sự chính là vinh hạnh của Tử Mặc. Nếu cưỡng cầu là có thể có được đoạn duyên phận với Thất Điện hạ thì Tử Mặc không tiếc thử một lần."
Lan Dịch Hoan cười lớn, thản nhiên ký tên, sau đó ném bút lên bàn, đứng dậy nói: "Đi thôi!"
Hiến Vương biết đây là nửa ép nửa dụ dỗ, cho nên kéo Lan Dịch Hoan vào một phe, trong lòng hắn chắc chắn không vui, nhưng thời gian không có nhiều, cũng không kịp để chậm rãi nói chuyện với hắn.
Suy cho cùng, việc Thái tử bị ám sát là điều mà ông ta chưa từng ngờ tới, nhưng cũng là cơ hội trời ban. Vì vậy, Hiến Vương phải thừa dịp lúc Lan Dịch Trăn năng lực có hạn, không cách nào lý chính, nhanh chóng an bài thoả đáng tất cả mọi việc.
Mà vị Thái tử này của bọn họ những năm qua luôn tiết chế đoan chính, nếu hiện giờ y vì vị đệ đệ này mà mê muội, như vậy thì Hiến Vương cũng nguyện ý thành toàn cho y, để Lan Dịch Hoan tiễn y một đoạn đường!
Đã cho một cây gậy thì hiện giờ hẳn là nên cho một quả táo ngọt.
Hiến Vương cẩn thận thu hồi khế ước, sau đó nắm tay Lan Dịch Hoan, vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, an ủi: "Chất nhi, con đừng trách Hoàng thúc, việc này nếu không quyết tâm thì sẽ không thực hiện được. Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, con hoàn toàn tự do, cũng có thể cùng thị vệ kia của con...."
Vốn dĩ ông ta muốn nói "Song túc song phi*", nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Lan Dịch Trăn, ông ta thực sự không thể nói lời trái lương tâm mình như vậy. Vì kế hoạch mưu phản, lúc này vẫn nói ra lời trong lòng: "Con đó, chưa thấy qua thứ tốt, đến lúc đó tốt xấu gì cũng nên tìm người có mắt có mũi thật lòng thương con...."
*song túc song phi: tương tự như câu "Như hình với bóng"
Lan Dịch Hoan: "....."
Mắt mũi này đủ dài rồi đó nha!
Hiến Vương vừa nói xong thì thấy hàng mi dài của Lan Dịch Hoan rũ xuống, đuôi mắt mang theo rặng mây đỏ, lòng ông ta khẽ động, thầm nghĩ, Thái tử cùng cẩu thị vệ kia đúng là phúc khí lớn, đáng tiếc, đại sự quan trọng.
Ông ta tiếc nuối buông tay Lan Dịch Hoan và đưa cho Lan Dịch Hoan một lọ thuốc mỡ, nói rằng đây là "thứ tốt" có thể giúp hắn thành công.
Nếu là trước kia thì Lan Dịch Hoan đại khái cũng không biết ông ta đang nói cái gì, nhưng hiện giờ đã cùng Lan Dịch Trăn trải qua những việc kia, hắn cái gì cũng đã hiểu, không khỏi câm nín không biết nói gì.
Từ góc độ này, huynh trưởng Lan Dịch Trăn thực sự đã dạy tất cả cho Lan Dịch Hoan, từ cơm áo thường ngày đến cả chuyện giường chiếu.
Hiến Vương nói: "Con cầm đi, chỉ cần con dùng cái này, đảm bảo Thái tử hồn bay lạc phách, chuyện gì cũng sẽ nghe con. Chờ về sau Hoàng thúc làm chủ, cũng sẽ đưa hắn đi thiến, để hắn ở lại hầu hạ bên người con, để trả thù cho sự sỉ nhục hôm nay!"
Sau một hồi khuyên nhủ, mới khuyên được Lan Dịch Hoan gật đầu. Hiến Vương nhìn Lan Dịch Hoan một đường xuống lầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chào hỏi Đặng Tử Mặc một câu rồi lên xe ngựa của mình rời đi.
Lan Dịch Hoan cùng Lan Dịch Trăn ra khỏi tửu lâu, chỉ thấy ánh trăng mờ ảo rơi trên mặt đất như tuyết đọng. Hoành An Đạo đứng một mình trong góc, co đầu rụt cổ xoa xoa tay, mặt đầy sợ hãi.
Lan Dịch Hoan đứng đó nhìn Hoành An Đạo một lúc.
Hoành An Đạo quay lại, nhìn thấy Lan Dịch Hoan thì sắc mặt sợ hãi, toàn thân cứng đờ, một lát sau mới cười gượng nói: "Thất, Thất Điện hạ."
Hoành An Đạo lắp bắp nói: "Ta chưa nói điều gì khác, ta chỉ là vô cùng thiếu tiền, không có cách nào khác, chỉ nói một chút về quan hệ của ngài và Thái tử. Trừ chuyện này ra, thật sự không có gì khác, thật sự không phải cố ý...."
Lan Dịch Hoan nói: "Trả hết rồi?"
Hoành An Đạo bị một câu hỏi bất ngờ này của hắn làm cho sửng sốt, sau đó mới nói: "Sẽ nhanh thôi, nhanh thôi."
Thật ra không dễ dàng như vậy, lúc trước những người này vì để khống chế Hoành An Đạo nên đã cố ý dụ dỗ ông đánh bạc, sau lại đưa tiền cho ông, cũng không giúp ông trả hết, chỉ để có thể tiếp tục bắt ép.
Nhưng điều Hoành An Đạo không ngờ tới là sau khi Lan Dịch Hoan hỏi câu này, hắn lại lấy ra mấy tờ ngân phiếu nhét vào tay mình.
"Như vậy đã đủ chưa?"
"Điện hạ, cái này, cái này——"
Lan Dịch Hoan nói: "Ta biết ngươi không nói thêm gì, nhưng ngươi cũng đã làm sai, không thể tiếp tục theo Thái tử được nữa. Ngươi tuổi cũng không nhỏ, tiền đồ không còn, không chỗ dung thân, cũng coi đây là một giáo huấn đi, đừng chịu sự dụ hoặc như thế nữa, chờ đến khi trả hết nợ thì tìm nơi nào đó an ổn mà sống."
Hoành An Đạo hoàn toàn choáng váng, không nói một lời, nhìn Lan Dịch Hoan quay người rời đi.
Hoành An Đạo bỗng nhiên khịt mũi, vội vàng chạy tới nói: "Thất Điện hạ, ngài, ngài để ta dập đầu một cái nữa đi! Trước đó ta là người đã khuyên Thái tử nên thể hiện tình cảm ra với ngài, ta đúng là không ra gì!"
Sau khi Hoành An Đạo lao tới thì lập tức quỳ xuống dùng sức dập đầu mấy cái với Lan Dịch Hoan. Lúc Lan Dịch Hoan cúi đầu xuống nhìn, Hoành An Đạo nói với giọng rất nhỏ: "Là Tề Bật! Ngay từ đầu Tề Bật phái người đến gài bẫy ta trong trò đánh cược, bắt ta làm việc cho Hiến Vương, bọn họ cùng một giuộc...."
Lan Dịch Hoan hơi nheo mắt lại, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta không cần người phải dập đầu với ta, đi thôi."
Hoành An Đạo khom lưng, im lặng quay người rời đi.
Lan Dịch Hoan khẽ thở dài, Lan Dịch Trăn cởi áo choàng của mình ra và quàng lên vai Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan quay người mỉm cười với y, sau đó nghe thấy phía sau có người nói: "Thất Điện hạ đúng là người mềm lòng, quả thực không giống đứa trẻ được nuôi dưỡng trong cung đình."
Hai người đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy Đặng Tử Mặc đang đi tới.
Lan Dịch Trăn cau mày.
Lan Dịch Hoan nói: "Đặng đại nhân là đang theo dõi ta một đường về cung, miễn cho ta chạy trốn sao?"
Đặng Tử Mặc coi Lan Dịch Trăn như không khí, chỉ nói với Lan Dịch Hoan: "Ta không dám."
Lan Dịch Hoan nói: "Dường như mỗi lần gặp ngươi, ngươi đều có một thân phận khác, lại ở cạnh những người khác nhau. Đúng là thâm tàng bất lộ, thần bí khó lường."
Chẳng lẽ hắn ta cũng có quan hệ họ hàng với Tề gia? Nhưng nếu như vậy thì tại sao hắn ta lại cố ý nói những chuyện kia cho Ngũ Hoàng tử?
Hay là, Tề Bật không toàn tâm toàn ý hướng về Ngũ ca? Nhưng Ngũ Hoàng tử hẳn phải là chỗ dựa lớn nhất của ông ta mới đúng, Tề Bật rốt cuộc muốn làm gì?
Đặng Tử Mặc khẽ mỉm cười, không đáp lại lời của Lan Dịch Hoan mà lại nói: "Điện hạ, ngài sinh ra là hậu duệ quý tộc, tính cách lại thẳng thắn dũng cảm, có biết trên đời này ngoại trừ cầu mà không được thì còn có hai loại khổ khác không?"
Lan Dịch Hoan nói: "Nguyện ý lắng nghe."
Đặng Tử Mặc nói: "Hai cái khổ còn lại, một là nhất định phải làm, một nữa là không được làm."
"Nhất định phải làm, không tình nguyện, không cam lòng, không thoải mái, lại không thể vì đủ loại lý do bất đắc dĩ mà phải làm những việc mà bản thân không muốn làm, còn phải làm vẻ như cam tâm tình nguyện, mặt đầy vui cười."
"Mà không được làm...."
Đặng Tử Mặc cười nói: "Muốn mà không được, muốn mà không được nhưng lại không thể buông, yêu hận khó phân biệt, chỉ có thể làm trái với lương tâm——Điện hạ nói xem, đây không phải là khổ sao?"
Lan Dịch Hoan nói: "Ta cảm thấy này cũng không được xem là khổ."
Đặng Tử Mặc nói: "Vậy sao?"
"Cái này gọi là tham." Lan Dịch Hoan nhàn nhạt nói: "Vậy có thể chứng mình rằng điều Đặng đại nhân muốn thật sự quá nhiều, cho nên chỉ có thể phân ra chờ lượt."
Đặng Tử Mặc ngẩn ra, ngay sau đó bật cười.
"Trước nay ta vẫn luôn phấn đấu vì quyền thế, tiền tài, danh vọng. Thật ra cũng chỉ vì nếu không có những thứ đó thì tính mạng của ta có thể sẽ không giữ được. Ta là người sinh ra là phải có tác dụng."
"Vì thế——"
Đặng Tử Mặc mơ hồ cười: "Ta nhắc nhở Điện hạ một câu, trọng tình trọng nghĩa là chuyện tốt, nhưng lần này nếu còn khoan dung với Thái tử, chỉ sợ Điện hạ cũng sẽ trong ngoài dao động, chôn vùi bản thân."
"À."
Lúc này Đặng Tử Mặc giống như mới nhớ tới còn có một người là Lan Dịch Trăn, quay người lại, nụ cười mang theo khinh miệt cùng ác ý khó nói nên lời: "Có lẽ còn liên luỵ đến tên hoạn quan này nữa."
Lan Dịch Trăn: "???"
Lan Dịch Trăn vì xấu xí nên đứng ở xa, căn bản không nghe được một màn bịa chuyện của Lan Dịch Hoan với Hiến Vương. Y ở kiếp trước đã vô cùng phản cảm với thái độ mà Đặng Tử Mặc dành cho Lan Dịch Hoan. Lúc này đang nhìn người nọ thì bỗng dưng bị mắng.
Lời mắng cũng kỳ quái.
Lan Dịch Hoan sợ Lan Dịch Trăn không rõ nội tình, tiết lộ là hắn nói bậy, lập tức nói: "Đặng đại nhân, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút. Cho dù hắn có phải hoạn quan hay không thì hắn trong lòng ta vẫn chỉ có một. Lan Dịch Trăn nhục nhã ta thế nào, trong lòng ta cũng ghi nhớ, thù này tất báo, ngươi không cần nhọc lòng."
Lan Dịch Trăn: "..."
"Tình cảm chân thành tha thiết như vậy, đúng là làm người hâm mộ."
Đặng Tử Mặc nói: "Vậy thì tốt, ta cũng là lo lắng cho Điện hạ nên mới nhắc nhở như vậy. Chỉ cần chúng ta có cùng mục đích, ta nhất định sẽ tận lực hỗ trợ Điện hạ. Điện hạ không cần mang cảm xúc mâu thuẫn như vậy với ta. Thật ra ta là người vô cùng đơn giản!"