Đặng Tử Mặc lúc này khiến Lan Dịch Hoan cảm thấy có vài phần tương tự kiếp trước.
Hắn nhướng mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy đối phương hơi cúi người lại gần.
Lan Dịch Hoan vô thức cúi đầu xuống, Đặng Tử Mặc lấy lại lọ thuốc mỡ mà Hiến Vương đưa cho hắn, phất tay ném xuống sông, nói: "Không cần dùng thứ này."
Lan Dịch Hoan liếc nhìn gợn sóng trên mặt nước, nói: "Đây là do ngươi ném, không liên quan gì đến ta, nếu không thành công thì là lỗi của ngươi."
Đặng Tử Mặc nói: "Điện hạ muốn lấy lòng Thái tử, cần gì phải dùng biện pháp này?"
Nói xong, Đặng Tử Mặc hành lễ, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lan Dịch Hoan, trong ánh mắt lúc này lộ ra chút phiền muộn không thể nói rõ.
Nhưng phần phiền muộn như nước chảy, trong nháy mắt biến mất không chút dấu vết, Đặng Tử Mặc cười lớn, lùi lại hai bước rồi quay người rời đi.
Lan Dịch Hoan quay người lại, nhún vai với Lan Dịch Trăn và nói: "Nhìn xem, vẫn là cái tính kia."
Lan Dịch Trăn thoạt nhìn rất bình tĩnh, chỉ nói: "Trở về thôi."
Lan Dịch Hoan gật đầu, hai người đi được mấy bước thì hắn đột nhiên dừng lại, nói: "Chờ một chút."
Lan Dịch Trăn nói: "Sao vậy?"
Lan Dịch Hoan nói: "Bình thuốc vừa bị ném đi kia, nếu nút đủ chặt thì hẳn là không có quá nhiều nước lọt vào. Chúng ta có thể tìm người nhái vớt lên được không?"
Những "người nhái" mà hắn gọi tương đương với những ám vệ dưới nước. Họ là những người từ nhỏ đã được bồi dưỡng ra sở trường bơi lội, cho dù lặn rất sâu dưới đáy hồ cũng có thể thở và nhìn thấy được. Ngay cả một cây kim rơi xuống nước, bọn họ cũng có thể tìm lên được.
Dưới trướng của Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn đều có một đội như vậy.
Tuy nhiên, Lan Dịch Hoan muốn lọ thuốc đó tất nhiên không phải vì hắn thực sự muốn câu dẫn Thái tử ca ca đang đứng bên cạnh mình, mà là vì hắn biết Đặng Tử Mặc lòng dạ rất sâu, làm nhiều chuyện tưởng như vô tình nhưng thật ra đều đã tính toán tỉ mỉ, cho nên căn cứ theo nguyên tắc này, Đặng Tử Mặc ném thì hắn nhặt.
Trời đã muộn, những người nhái ở lại đây vớt bình, còn Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan thì chạy về cung trước khi trước khi cổng cung bị khóa.
Lan Dịch Hoan vào tẩm điện của mình, ra hiệu cho hạ nhân chuẩn đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi lui xuống. Lan Dịch Hoan vừa tự mình động thủ, vừa cười nói với Lan Dịch Trăn: "Sao vậy Thái tử Điện hạ, huynh không biết đường về Đông Cung sao?"
Lan Dịch Trăn nói: "Ta không vội, ta còn có chuyện muốn hỏi đệ."
Lan Dịch Hoan ngồi xuống bên giường, cầm chiếc khăn lên, thản nhiên nói: "Huynh nói đi."
Lan Dịch Trăn: "Ai là hoạn quan?"
Lan Dịch Hoan: "..."
Lan Dịch Trăn: "Ai bị ai thiến?"
Lan Dịch Hoan ho khan, đảo mắt nhìn chung quanh, ngơ ngác nói: "Hả, tiếng gì vậy, sao ta không nghe được gì hết?"
Hắn ném chiếc khăn sang một bên, dụi mắt rồi tự nhủ: "Đã muộn thế này rồi, ta phải đi ngủ thôi, nếu không ta sẽ không cao thêm được!"
Sau đó Lan Dịch Trăn trơ mắt nhìn Lan Dịch Hoan chui vào ổ chăn.
"..."
Lan Dịch Trăn bị tiểu tử này làm cho vừa tức giận vừa buồn cười, ban đầu y chỉ có nửa phần nghi nửa ngờ rằng Lan Dịch Hoan lại nói bậy gì đó, nhưng giờ y đã hoàn toàn chắc chắn.
Y trực tiếp đi tới, đưa tay sờ mó dưới chăn, ôm Lan Dịch Hoan ra ngoài, đặt hắn ngồi trên đùi mình rồi cầm lấy chân hắn.
"Chân còn ướt mà đệ đã lên giường rồi."
Lan Dịch Trăn nhặt chiếc khăn lên lau chân cho Lan Dịch Hoan, thản nhiên hỏi: "Đệ đã nói gì với họ vậy? Nói là thị vệ xấu xí bên cạnh đệ là hoạn quan?"
Lan Dịch Hoan ho khan một tiếng rồi nói: "Không phải là để chiếm được lòng tin của bọn họ sao, cho nên ta chỉ gia công chuyện trước kia của hai chúng ta chút xíu thôi...."
Hắn dùng ngón tay út làm hiệu "Chút xíu" cho Lan Dịch Trăn xem, lấy đúng là rất ít.
Lan Dịch Trăn cười như không cười, cánh tay rắn chắc ôm chặt Lan Dịch Hoan vào lòng, cù léc vào lòng bàn chân hắn.
"Này! Này! Không được!"
Lan Dịch Hoan thiếu chút nữa đã bật nhảy lên trong lòng y, nhưng lại bị ca ca ôm chặt không thể thoát ra, đành xin tha: "Huynh đừng cù nữa, ta nói là được chứ gì! Là lúc ta làm trò hôn huynh trước mặt Hiến Vương đó, chẳng phải hắn hỏi 'việc này Thái tử không biết sao' đó sao?"
Lan Dịch Hoan còn cố ý bắt chước giọng điệu của Hiến Vương, sau đó nói: "Cái này chắc chắn ta sẽ nói là huynh đã biết, vậy mới chứng tỏ là huynh thông minh lợi hại. Nhưng mà nếu huynh đã biết mà còn cho phép người ở bên cạnh ta sao, việc này rất vô lý! Cho nên ta liền nói, thật ra Thái tử đã đem thị vệ xấu xí thiến đi rồi, cố ý làm vậy để trừng phạt chúng ta...."
"..."
Lan Dịch Trăn nói: "Còn nữa không?"
Lan Dịch Hoan: "Ta đã nói là có chút xíu thì chính là có chút xíu đó thôi!"
Lan Dịch Trăn: "Chút xíu này của đệ cũng không sai, Thái tử bị bôi đen, thị vệ cũng bị bôi đen, chỉ có Thất Điện hạ của chúng ta bình an vô sự, người gặp người thích."
Tuy rằng y luôn nói chuyện với giọng điệu bình tĩnh, tâm tình ổn định, nhưng khi nói ra lời này, Lan Dịch Hoan vẫn cảm nhận được trong giọng điệu của huynh trưởng có một loại oán niệm rất sâu.
Hắn không nhịn được cười.
Sau đó, hắn cảm nhận được hơi thở quen thuộc áp xuống, nụ hôn của Lan Dịch Trăn hạ xuống sau tai hắn, ngay sau đó là gáy.
Lan Dịch Hoan trời sinh không chịu được đụng chạm trêu chọc, bị hôn như vậy liền không khỏi mềm nhũn, rúc vào lòng Lan Dịch Trăn muốn trốn đi, nhưng rồi lại bị Lan Dịch Trăn nắm chặt cằm, thuần thục cạy khớp hàm hắn ra, hôn lên đôi môi vừa đáng giận vừa đáng yêu của hắn.
Khi nụ hôn kết thúc, Lan Dịch Hoan đỏ bừng mặt thở d ốc. Lan Dịch Trăn đặt hắn trở lại giường, hôn lên mu bàn chân trần của hắn rồi dùng chăn bọc lại.
Lan Dịch Hoan có chút xấu hổ. Hắn dùng ngón chân nhẹ nhàng cách chăn đá lên đầu gối của Lan Dịch Trăn, ngước mắt nhìn lên y.
Dưới ánh nến mờ ảo, Lan Dịch Trăn trên mặt đầy dấu tích do hắn đích thân dịch dung mang theo ý cười, trong mắt tràn đầy quyến luyến, y dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Lan Dịch Hoan, nói: "Đệ đó, đúng là rất giỏi nói bậy."
Lan Dịch Hoan cũng đã quen, vừa thoát khỏi vòng tay của Lan Dịch Trăn, hắn lập tức kiếm cớ: "Nhưng ta đã khiến bọn họ tin tưởng ta, chứng tỏ ta rất lợi hại."
"Đúng vậy, Thất Điện hạ của chúng ta lợi hại nhất, không chỉ có thực lực mà còn thiện tâm. Đêm nay, đệ thật là kinh tâm động phách, thả Hoành An Đạo ra, còn cho hắn ngân lượng để trả nợ."
Lan Dịch Trăn: "Nói vậy thì ta cũng nghĩ ra rồi, lần trước người lặng lẽ cấp tiền cho Đại tẩu có phải cũng là đệ không? Đến bây giờ Đại tẩu vẫn chưa biết là ai giúp đỡ."
Lan Dịch Hoan: "Không sao cả, nhà mẹ đẻ của Đại tẩu không mấy hiển đạt, cuộc sống của họ cũng không dễ dàng gì. Ta chỉ muốn làm cho mình cảm thấy yên tâm thôi. Về phần Hoành An Đạo... khi ta còn nhỏ, hắn rất tốt với ta. Có lần ta không cẩn thận ngã từ trên cây xuống, là hắn đỡ được ta."
Đôi mắt hắn long lanh, trong veo như lưu ly, trông vẫn giống bộ dáng đơn thuần như hồi còn nhỏ, ai cũng có thể ôm vào lòng.
Lan Dịch Trăn vừa mới bị Lan Dịch Hoan dụi loạn trong lòng một hồi, trong đầu lập tức nổi lên ý niệm không thể cho ai biết, lúc này mới cảm thấy mình có chút tội lỗi.
Tuy rằng theo thủ đoạn của y, Hoành An Đạo nhất định phải chết không cần nghi ngờ, nhưng nhìn đến Lan Dịch Hoan, mọi sát ý trong lòng y dần hạ xuống.
Cuối cùng, Lan Dịch Trăn nói: "Hắn xác thực đã làm việc ở Đông Cung nhiều năm. Dựa theo lời đệ nói, chỉ cần s au này hắn không làm gì khác, ta sẽ thả hắn đi."
Lan Dịch Hoan: "Nhưng hắn cũng cung cấp cho ta một số thông tin hữu ích. Hắn nói rằng thực ra Tề Bật là người yêu cầu hắn chú ý đến tình huống của hai ta ngay từ đầu."
Nghe Lan Dịch Hoan thuật lại những lời Hoành An Đạo thầm nói với hắn, Lan Dịch Trăn hơi trầm ngâm, ánh hơi hơi chuyển lạnh.
"Tề Bật.... Ta luôn cảm thấy người này không đơn giản."
Lan Dịch Trăn: "Trước nay hình như ông ta vẫn luôn điệu thấp, thậm chí năm đó Tề Diên chết, ông ta trở về kinh thành nhưng lại không hề có câu oán giận nào. Nhưng đệ phát hiện không, nhiều năm qua Phụ hoàng vẫn luôn rất hậu đãi Tề gia."
Lan Dịch Hoan nói: "Huynh nói đúng, lần trước Tề Thì gây ra biết bao nhiêu phiền toái, đập phá không ít bảo bối của Phụ hoàng, huynh nhân cơ hội đó lấy hết số tiền bồi thường...."
Lan Dịch Trăn ho nhẹ một tiếng, dùng ngón tay chạm vào môi Lan Dịch Hoan, nói: "Đừng nói ra chứ."
Lan Dịch Hoan phụt cười: "Dù sao thì lúc đó ta tưởng Phụ hoàng sẽ rất tức giận. Ta còn tưởng ông ấy sẽ ra lệnh xẻo chết Tề Thì, nhưng cuối cùng lại xử phạt lưu đày, đúng là rất nhẹ."
Luôn nói Tề Quý phi rất được sủng ái, nhưng tại vị là một Hoàng đế tính cách nhu nhược, bên cạnh có Hoàng hậu cường thế, những nữ nhân khác trong hậu cung, nếu bị lạnh nhạt thì cuộc sống cũng không quá đau khổ, tương tự nếu được sủng ái, trong sự việc này, cũng không có khả năng vì chút sủng ái này mà có gì thay đổi.
Vì thế......
"Hoành An Đạo hẳn là không cần phải nói dối." Lan Dịch Trăn nói: "Cần phải chú ý đến Tề Bật. Lúc trước chuyện của đệ và Tề Thì không phải cũng là một tay ông ta xử lý sao?"
Lan Dịch Hoan ngước mắt lên, hai người nhìn nhau.
Vẻ mặt của Lan Dịch Hoan lúc đó mang theo vài phần sát ý, nhưng sau đó hắn lại cúi đầu cười, nói: "Dù sao thì ta cứ cùng họ làm việc trước, những người này rốt cuộc nghĩ thế nào, đến cuối sẽ biết."
Lan Dịch Trăn gật đầu: "Đúng vậy, tóm lại, cứ tiến hành kế hoạch như bình thường."
Lan Dịch Hoan: "Ừm!"
Sau đó hắn nhìn thấy Lan Dịch Trăn cũng nằm lên giường, bày ra tư thế vô cùng đoan trang hợp quy củ, nói: "Bắt đầu đi."
Lan Dịch Hoan khó hiểu nói: "Bắt đầu cái gì?"
Lan Dịch Trăn: "Đệ không định thực hiện nhiệm vụ đã thỏa thuận với Hiến Vương sao?"
Lan Dịch Hoan: "Hả?"
Lan Dịch Trăn nói: "Họ nói đệ câu dẫn ta."
Lan Dịch Hoan: "..."
"Ha ha ha ha ha ha!"
Sau khi phản ứng lại, hắn không khỏi bật cười. Nguyên nhân chủ yếu là bộ dáng nghiêm túc của Lan Dịch Trăn khi nói đến chuyện này trông rất buồn cười, khiến Lan Dịch Hoan không nhịn cười nổi.
Trong mắt Lan Dịch Trăn vốn đang có chút mong đợi muốn nói lại thôi, cuối cùng y không nhịn được mà nói: "Cười cái gì!"
Lan Dịch Hoan cười nói: "Không, không có gì. Chỉ là, có một vấn đề, hiện tại ta là đang câu dẫn ai?"
Lan Dịch Trăn: "..."
Lan Dịch Hoan cúi người sờ mặt y, thì thầm vào tai y: "Hoạn quan thị vệ đại ca, huynh.... Thật xấu! Ha ha ha ha!"
Lan Dịch Trăn: "..."
Hoạn quan thị vệ nhanh chóng xuống giường lao ra khỏi cửa. Một lúc sau, y lại hóa thân thành Thái tử tuấn tú mạnh mẽ rồi quay trở lại giường.
Kết quả là lòng tự trọng của y bị tổn thương, lại bắt đầu lật người nằm trên giường quay mặt ra ngoài, không thèm để ý đến Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan cũng cảm thấy mình đã chơi quá trớn, liền nịnh nọt lấy lòng: "Nhị ca, huynh đã trở lại rồi, huynh thật anh tuấn! Nói cho ta biết huynh muốn ta câu dẫn huynh như thế nào đi."
Lan Dịch Trăn "Hừ" nhẹ một tiếng, lại giống như cũ, mỗi khi tức giận sẽ dùng chăn bịt hắn lại, ấn Lan Dịch Hoan xuống rồi nói: "Không cần!"
"Đừng nha!"
Lan Dịch Hoan cười nói: "Xin hãy để ta câu dẫn huynh đi! Ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ, chiếm được lòng tin của Hiến Vương!"
Hắn lao ra khỏi ổ chăn, cả người nhào tới nằm trên ngực Lan Dịch Trăn, cúi đầu nhìn y.
Thật ra Lan Dịch Trăn có thể dễ dàng đẩy Lan Dịch Hoan nằm lại vào trong chăn, nhưng nhìn thấy Lan Dịch Hoan ở đối diện cúi đầu xuống, y đột nhiên không thể làm được điều gì.
Lan Dịch Hoan đung đưa hai chân, nói: "Nhưng ta không có nhiều kinh nghiệm, làm thế nào để câu dẫn đây? Để ta suy nghĩ một chút!"
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi tự nhủ: "Trước hết hôn một chút đi...."
Lan Dịch Hoan nói xong liền tới gần hôn lên mặt Lan Dịch Trăn.
"Sau đó......"
Ánh mắt của Lan Dịch Hoan liếc nhìn qua ngực của Lan Dịch Trăn. Trong lòng hắn nghĩ, tiếp theo là cởi áo ra rồi chạm nhẹ. Nhưng rồi hắn lại ho khan một tiếng, đẳng cấp còn thấp, không làm ra được việc này, ý thức được mình không phải là người có thể câu dẫn người khác.
Lan Dịch Hoan nâng tay lên rồi lại thu hồi, chậm rãi chà xát tay, nói: "Tiếp theo vẫn hôn thêm chút đi, hôn chỗ khác."
Đây là việc mà hắn biết nhất, dù sao lúc chưa yêu đương cùng Lan Dịch Trăn cũng đã có.
Ánh mắt của Lan Dịch Trăn dần có chút ý cười.
Y chỉ nằm đó nhìn Lan Dịch Hoan từng chút một cúi đầu xuống, tựa như muốn hôn đến điểm khác, lại do dự một lúc rồi lại nhẹ nhàng dừng ở môi y.
"Hừm, thứ ba là.... A!"
Lan Dịch Hoan còn chưa kịp nghĩ ra chiêu thứ ba thì đã bất ngờ bị Lan Dịch Trăn ôm chặt, quay người đặt dưới thân.
"Roẹt" một tiếng, quần áo của hắn nhanh chóng bị xé rách, Lan Dịch Trăn duỗi tay đi vào.
Một lúc sau, Lan Dịch Hoan đầy mặt ửng hồng, hắn nhìn Lan Dịch Trăn với đôi mắt ngấn lệ, thở hổn hển không nói nên lời.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên hai người họ yêu đương, vì sao ca ca lại có thể tiến bộ trong việc câu dẫn người khác nhanh hơn hắn!!!
Lan Dịch Trăn cũng điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân.
Trước khi đến với Lan Dịch Hoan, y luôn lo được lo mất, nôn nóng mong mỏi. Sau khi ở bên nhau, tâm nguyện của y đã hoàn toàn được thoả mãn, vốn cho rằng như vậy thì bản thân sẽ bình tâm hơn trước, lại không ngờ tình yêu sẽ ngày càng thêm cuồng nhiệt.
Y muốn ở bên Lan Dịch Hoan mọi lúc, chẳng sợ phải giả thành một thị vệ xấu xí.
Huống chi, trải qua hai đời y mới biết được chuyện tình sự, hơn nữa còn đang ở trong tuổi hưng thịnh nhất, đúng là thực tuỷ biết vị. Nhưng sau một lần kia, sợ chuyện phòng the quá thường xuyên sẽ khiến đệ đệ vừa mới thành niên bị thương, cho nên Lan Dịch Trăn sau đó không hề làm gì.
Lan Dịch Trăn đột nhiên phát hiện đệ đệ mình rất giỏi bịa chuyện. Nghĩ đến đây, y thật sự cảm thấy mình như đã bị thiến!
May mắn thay, Lan Dịch Trăn đã quen nhẫn nhịn, có thể có chút thân mật nho nhỏ, y cũng đã cảm thấy rất vui.
Trong lòng Lan Dịch Hoan còn chưa kịp oán giận xong, liền cảm giác được có thứ gì đó bị đặt lên ngực mình. Sau đó, Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng khích lệ bên tai hắn: "Câu dẫn rất giỏi."
Lan Dịch Hoan "Hừ"một tiếng đẩy y sang một bên, sau đó hắn cầm đồ vật đó lên, định ném nó sang một bên thì đột nhiên dừng lại.
——Đó là thiết lệnh hiệu lệnh Độc lang.
Huyền thiết vốn lạnh lẽo đã bị cố ý nắm chặt ủ trong lòng bàn tay một hồi, cho nên khi tiếp xúc với da của Lan Dịch Hoan, cái lạnh không hề khiến hắn tỉnh táo chút nào.
Trên tấm lệnh bài đen khịt, hai chữ "Lang độc" được viết bằng chữ triện như lộ ra huyết sắc của năm tháng.
Lan Dịch Hoan đã từng chạm vào thứ này trước đây, thứ mà người khác luôn nhắc đến với đầy rẫy bí mật, biến sắc sợ hãi nhưng lại vô cùng quen thuộc với hắn. Lúc này hắn dùng ngón tay chạm nhẹ vào mặt sau của tấm lệnh bài, có thể biết được là thật hay giả.
"Đây là thật sao?"
Lan Dịch Hoan ngạc nhiên nhìn Lan Dịch Trăn, nói: "Huynh đưa ta đồ thật làm gì? Không phải huynh có vài cái đồ giả mà không ai phân biệt được thật giả sao? Đưa ta thứ đó là được."
Lan Dịch Trăn nói: "Hiến Vương đã chuẩn bị tất cả rồi, nếu ông ta mơ ước Lang độc thì chưa chắc là ông ta không biết gì về thứ này. Đệ vẫn nên lấy cái thật đi."
Lan Dịch Hoan vội vàng đưa lại: "Cái này không được. Cái này tương đương với bùa bảo mệnh cuối cùng của huynh——"
"Sự an toàn của đệ là bùa bảo mệnh cuối cùng của ta."
Lan Dịch Trăn dùng tay mình nắm chặt lấy tay Lan Dịch Hoan cùng lệnh bài bên trong: "Vốn dĩ ta vẫn luôn ra lệnh cho Lang độc bảo vệ đệ, lúc này đệ cầm lệnh bài, có chuyện gì cũng đều có thể phân phó bọn họ, ta cũng phần nào yên tâm. Đệ...."
Y suy nghĩ một lúc, cũng không nói Lan Dịch Hoan "Cẩn thận", mà lại nhẹ nhàng nói: "Đệ cứ làm đi, có ta ở đây."
*
Những năm qua Tề Bật vẫn luôn điệu thấp.
Mặc dù Tề gia là một thế gia quý tộc hiển hách lâu đời, muội muội ở trong cung làm Quý phi, sinh ra hai cháu ngoại là Hoàng tử, Tề Bật cũng có không ít chiến công, nhưng ông trước nay chưa từng thổi phồng khoe khoang.
Ngay cả sau khi Nhị đệ bị kết án, Tề Thì gặp rắc rối và bị lưu đày, Tề Bật vẫn không cầu tình cho người thân của mình mà lại bày ra thái độ mặc người xử trí, vô cùng khiêm cung chấp nhận phán quyết, cũng tích cực tiến hành bồi thường.
Cứ như vậy, việc Tề Thì huỷ hoại Đắc Tiên Lâu khiến cho không ít người chịu tổn thất, trong lòng nhiều người bấy mãn, nhưng sau khi nhận được tiền thì chỉ xấu hổ nghị luận chuyện này sau lưng.
Nhưng cũng không thể không nói, thật ra Tề gia chưa từng ăn mệt việc gì, bởi vì những năm gần đây Chính Bình Đế không hề lý chính lại vẫn luôn che chở Tề gia, hai chuyện kia cũng không xử trí bọn họ quá nặng.
Chính vì điều này mà Thích gia tuy hùng mạnh nhưng Tề gia vẫn luôn có chỗ đứng trong triều đình.
Nhiều người cho rằng Tề Quý phi được sủng ái chiếm phần lớn nguyên nhân.
——Ví dụ như có thể tùy thời gọi người nhà vào cung, đây là đặc quyền mà những phi tần bình thường khác không có được.
Sau khi Tề Quý phi lâm bệnh nặng vài ngày, bà triệu Tề Bật vào cung.
Sau khi Tề Bật bước vào, chỉ cảm thấy toàn bộ Lâm Hoa Cung tối tăm và nồng nặc mùi thuốc, tạo cho người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt, hít thở không thông.
Tề Bật nhìn xung quanh, phát hiện thì ra cửa sổ tứ phía đều bị đóng chặt. Vì thế ông đi tới mở một cánh cửa ra trước.
Sau lưng ông vang lên một giọng nữ lạnh lùng: "Đừng mở."
Tề Bật dừng lại, quay đầu lại thì nhìn thấy Tề Quý phi.
Trên mặt ông không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy muội muội trước nay luôn đẹp đẽ quý giá diễm lệ của mình lúc này không điểm son phấn, tóc dài rối tung, mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt gầy đi thấy rõ, cả người vô cùng ảm đảm, chỉ có đôi mắt lạnh lùng vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt ông.
Tề Bật lo lắng nói: "Nương nương, ngài đây là sao vậy? Nếu bệnh vẫn chưa tốt thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Tề Quý phi thẳng thắn hỏi: "Tại sao huynh lại lừa ta?"
Tề Bật nói: "Lừa ngài cái gì?"
"Không phải đã tráo đổi đứa trẻ rồi sao? Không phải nói Tề Thì mới là con ta sao? Không phải nói Hoan Nhi là đứa trẻ mà huynh tuỳ tiện tìm bên ngoài, gần giống với diện mạo của con ta sao?"
Tề Quý phi đã đứng dậy, từng bước một đến gần Tề Bật, theo từng câu hỏi, bà cảm giác như trái tim đang bị một con dao cùn từ từ xé ra
Mình vậy mà đã tin những lời này, đúng là ngu ngốc dại dột vô cùng.
Tề Bật nói: "Là ai nói với muội?"
Tề Quý phi lạnh lùng nói: "Trả lời câu hỏi của ta!"
"Câu trả lời của ta là, ta không hề lừa muội."
Tề Bật: "Muội muội, muội bình tĩnh một chút, trước hết nói cho ta biết là ai nói vậy với muội, châm ngòi ly gián chúng ta? Muội thương Thì Nhi nhiều năm như vậy, lại hoài nghi nó không phải cốt nhục thân sinh của mình, muội nhẫn tâm sao?"
Tới đây rồi mà vẫn còn làm bộ làm tịch.
Tề Bật không nói còn tốt, vừa nói ra lời này, Tề Quý phi càng thấy đau lòng vô cùng.
Bà không khỏi cười khổ nói: "Đáng lẽ ta nên biết từ sớm, huynh làm ra chuyện như vậy còn ít sao? Năm đó, huynh là vì củng cố địa vị, vì mặt mũi vì dã tâm mà bán đứng tiểu muội?!"
Tề Bật nói: "Nương nương!"
Tề Quý phi không dừng lại mà tiếp tục nói ra chuyện quá khứ đã bị chôn vùi nhiều năm: "Huynh biết Thích gia hùng mạnh, nhưng lúc Hoàng thượng khắp nơi tìm nàng, làm lộ thân phận của nàng, cũng thuyết phục mẫu thân gả nàng vào cung, huynh đừng tưởng là ta không biết!"
"Khi quan hệ của nàng và Hoàng thượng nguội lạnh, huynh căn bản không nói cho ta biết rằng Hoàng Quý phi là nàng, quay người liền đưa ta nhập cung...."
Tề Quý phi chống người vào chiếc ghế bên cạnh, toàn thân khẽ run lên, giống như một sợi dây có thể đứt bất cứ lúc nào: "Tề Bật, huynh hao hết tâm tư, biến chúng ta trở thành quân cờ. Ta cũng chỉ có thể tự nói với mình, tất cả là vì Tề gia, cũng nhịn huynh nhiều năm như vậy, nhưng tại sao huynh có thể đối đãi với con của ta như vậy?"
"Huynh cũng chứng kiến Hoan Nhi lớn lên từng ngày, thằng bé làm sai cái gì?!"
Sau khi Tề Bật nhận ra mình không thể ngăn cản Tề Quý phi, ông vẫn im lặng, như đang cân nhắc xem có cần thiết phải phủ nhận hay không.
Một lúc sau, ông mới mỉm cười, nhàn nhạt hỏi: "Đúng vậy, Hoan Nhi đã làm gì sai? Muội nuôi nấng hắn đến lớn, tại sao lại không đối tốt với hắn?"
Tề Quý phi dường như bị đả kích nặng nề.
Than ôi, nữ nhân này vẫn luôn như vậy, ra vẻ kiên cường, ngoài mạnh trong yếu, thực chất bên trong vẫn chỉ là một nữ nhân vô dụng mà thôi.
Vì cái gọi là tình mẫu tử mà trở nên suy sụp, điên cuồng như vậy, khó thành đại sự. Cho dù có biết chân tướng thì cũng thay đổi được gì?
Mắt thấy Tề Quý phi hốc hác, run rẩy như sắp ngất đi, Tề Bật bước tới đỡ bà, thở dài: "Được rồi, chúng ta không cần chỉ trích nhau nữa——"
Lời nói của ông đột nhiên dừng lại.
Sau một hồi im lặng, thân mình Tề Bật vẫn bất động, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống.
Chỉ thấy trong tay Tề Quý phi từ lúc nào đã có thêm một chiếc chuỷ thủ sắc bén, lúc này chiếc chuỷ thủ đã găm vào cổ họng ông, lưỡi dao cứa vào thịt.
"Tề Nhân!"
Khi Tề Bật vừa nói ra lời này, máu tức khắc chảy ra từ dưới lưỡi dao.
Thật ra Tề Quý phi là một nữ nhân chưa từng học võ, võ thuật của Tề Bật vượt xa bà, nhưng cũng chính vì vậy nên Tề Bật mới không có chút phòng bị nào với bà, lúc này vô ý bị đối phương đắc thủ.
Lúc này, chuỷ thủ đã xuyên qua da thịt, chỉ sâu thêm nửa tấc cũng có thể cắt đứt cổ ông, cho nên ngay cả cử động nhẹ Tề Bật cũng không dám, vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: "Ngươi điên rồi sao?"
Tề Quý phi cười lớn, nào có còn yếu ớt như lúc nãy, trong giọng nói lại tràn đầy đau xót khó tả.
"Đại ca à, ta điên rồi, huynh cũng như thế. Nếu không phải người điên thì sao có thể vô nhân tính, tàn nhẫn như vậy? Chúng ta đều là những kẻ điên bị thế đạo làm cho hoa mắt."
Bà chưa bao giờ tự tay giết ai, huống chi người đó còn là huynh trưởng, bàn tay cầm chuỷ thủ run rẩy, lại từng tấc ấn vào cổ Tề Bật.
"Ta nợ Hoan Nhi quá nhiều, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể bình an khi Tề gia không còn nữa. Nếu không, chúng ta cùng nhau đi."
Chuỷ thủ của Tề Quý phi không ngừng run, máu trên cổ Tề Bật không ngừng chảy xuống, thấm đẫm cổ áo của ông.
Nước mắt của Tề Quý từng viên lớn rơi xuống, trong lòng tràn đầy không đành lòng.
Đến bây giờ bà vẫn không thể nhìn thấu người Đại ca này. Nhưng ở kiếp trước, Tề Bật làm ra đủ loại bức bách với Lan Dịch Hoan trên triều đình, cũng như sự cổ động và ủng hộ của ông đối với Ngũ Hoàng tử, tất cả đều chứng minh ông làm như vậy chắc chắn là có mưu đồ rất lớn.
Không phân đúng sai, tàn hại những người ruột thịt, bọn họ đều có tội, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi!