AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

"Vương gia đêm khuya đến đây, là có chuyện quan trọng gì sao?"

 

Sau cuộc gặp với Lan Dịch Hoan, Hiến Vương cũng không màng trời đã tối, gấp không chờ nổi mà đến nhà Tề Bật.

 

Điều khiến ông thấy ngoài ý muốn là Tề Bật chưa ngủ, quần áo trên người vẫn vô cùng chỉnh tề, bộ dáng giống như vừa mới gặp khách, không biết là bận rộn việc gì.

 

Tuy nhiên, Hiến Vương đã không còn tâm trạng để hỏi nữa: "Ta tới đây để báo cho ngươi một tin. Lệnh bài của Lang độc đã không còn trong tay Lan Dịch Trăn nữa, đại sụ hơn nửa là thành rồi!"

 

Tề Bật ngoài ý nói: "Ồ? Đó chính là ám vệ bảo hộ Thái tử từ khi còn hắn nhỏ, tương đương với mạng sống thứ hai của hắn, nếu không ở trong tay hắn thì còn có thể ở đâu?"

 

Hiến Vương thấy đối phương cũng không nghĩ đến thì không khỏi đắc ý, cảm thấy mình đúng là đã tìm được một người làm việc rất tốt: "Lan Dịch Hoan."

 

"Lan Dịch Hoan?"

 

Tề Bật đặt tay lên tay vịn của ghế, suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra.

 

Ông không khỏi cười nói: "Thú vị, xem ra Thái tử của chúng ta thật sự đã đ ộng tình rồi."

 

Hiến Vương cũng rất hưng phấn, nói: "Lan Dịch Trăn rất nhanh sẽ phải đến Thái Sơn, ta cũng đã sắp xếp nhân thủ ở đó, chờ đến lúc đó điều Lang độc đi khỏi là chúng ta có thể ra tay!"

 

Tề Bật đặt tách trà xuống, xác nhận: "Vương gia, ngài đây là có ý gì, muốn diệt trừ Thái tử ở Thái Sơn sao?"

 

Những lời này khiến Hiến Vương ngẩn ra, hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Chẳng phải chúng ta đã cùng nhau lên kế hoạch từ lâu rồi sao?"

 

Hiến Vương tức giận nói: "Mọi chuyện đã tiến triển đến mức này rồi, người lại muốn giải tán sao?"

 

Tề Bật cười cười: "Vương gia, ngài hiểu lầm ý của ta tồi. Ta đang nghĩ, Lan Dịch Trăn thực sự quan tâm đ ến Lan Dịch Hoan đến mức đó sao? Đến mức sẵn sàng giao cả lệnh bài Lang độc cho đối phương, đúng là khiến người khác cảm thấy ngoài dự đoán."

 

Hiến Vương nói: "Hoàn toàn là sự thật, ta đã tận mắt nhìn thấy. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là hình như Lan Dịch Trăn tương tư đơn phương, Lan Dịch Hoan hoàn toàn vô tình đối với hắn. Chính hắn cũng biết điều đó nhưng vẫn đưa lệnh bài ra."

 

Tề Bật: "Ò?"

 

Hiến Vương nói: "Ta đã tận mắt nhìn thấy, tình nhân của Lan Dịch Hoan là một trong những thị vệ của hắn, tướng mạo xấu vô cùng, ta nhìn vào một cái cũng thấy buồn nôn, Lan Dịch Hoan lại không hề ghét bỏ, cử chỉ với đối phương vô cùng thân mật."

 

Tề Bật cầm tách trà bên cạnh lên, tùy ý nhấp một ngụm: "Vậy thì có lẽ là có bản lĩnh ở mặt khác, khiến người ta thần hồn điên đảo."

 

Hiến Vương cười nhạo: "Một người bị thiến, dù có bản lĩnh gì thì cũng thi triển không ra."

 

Tề Bật đang định đặt chén trà xuống bàn thì chợt khựng lại, nhìn về phía Hiến Vương, bình tâm tĩnh khí hỏi: "Vương gia, ngài đang nói cái gì vậy?"

 

Hiến Vương nói: "Ta không đùa ngươi đâu, chuyện là như vậy thật đấy. Lan Dịch Trăn luyến mộ Lan Dịch Hoan, cưỡng bách hắn, nhưng Lan Dịch Hoan lại không tiếp thu được việc huynh đệ loạn luân, một lòng chỉ thích thị vệ kia của hắn, nghe nói cũng vì thị vệ kia thân thể vô cùng cường tráng. Kết quả là Lan Dịch Trăn thiến thị vệ kia đi, khiến người nọ hữu tâm vô lực, rồi lại để người tiếp tục đi theo Lan Dịch Hoan."

 

Hiến Vương căn cứ theo lý giải của mình, một hơi kể sạch chuyện này với Tề Bật, uống nửa chén trà xong mới nói tiếp: "Lan Dịch Trăn độc ác tàn nhẫn như vậy, vậy mà lại không động thủ để tình địch chết một cách thê thảm, hơn nữa sau đó còn dùng lệnh bài Lang độc để dỗ Lan Dịch Hoan, này không phải để ý thì thế nào mới là để ý?"

 

Tề Bật vẫn luôn là người ổn trọng, lòng dạ thâm sâu, nhưng sau khi nghe Hiến Vương nói xong, vẫn không nói nên lời một lúc lâu.

 

Một lúc sau, Tề Bật lại xác nhận: "Vương gia xác thật đã tận mắt nhìn thấy? Ngài thật sự thấy tên thị vệ kia?"

 

Hiến Vương: "Không tồi, nhưng xấu đến mức khiến bổn vương hỏng cả mắt."

 

Thật lâu sau, Tề Bật không nhịn được mà cười lớn.

 

Thật hiếm khi ông cười lớn như thế này, vất vả lắm mới dừng lại được, nói: "Thật thú vị, bọn họ đúng là rất thú vị."

 

Tề Bật nói: "Một khi đã vậy, tại sao chúng ta lại phải giết một kẻ đã bị chúng ta nắm bắt được điểm yếu?"

 

Đôi mắt của Hiến Vương lóe lên, ông nói: "Ý ngươi là——"

 

Tề Bật: "Giết người là hạ sách, tuy có thể hoàn toàn diệt trừ Lan Dịch Trăn, nhưng dân tâm, uy vọng cùng thân phận của hắn vẫn ở đó. Chúng ta làm bẩn tay, trong tương lai sẽ có người đến đối phó chúng ta, 'Mưu hại Thái tử' chính là trọng tội. Hơn nữa các Hoàng tử khác cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, tại sao phải để lại nhược điểm mà họ có thể lợi dụng?"

 

"Thượng sách chính khiến người này thân bại danh liệt, mất đi mọi sự ủng hộ. Đến lúc đó, Lan Dịch Trăn sẽ không còn vầng hào quang đó nữa, hắn sống hay chết có còn quan trọng không?"

 

Hiến Vương suy nghĩ hồi lâu.

 

Ông biết Tề Bật nói có lý, nhưng xuất phát từ việc kiêng kỵ Lan Dịch Trăn, ông vẫn cảm thấy không thể yên tâm nổi nếu đối phương không bị loại trừ.

 

"Muốn khiến hắn thân bại danh liệt như thế nào? Công khai việc hắn c ường bạo ấu đệ?"

 

Tề Bật cười nói: "Chuyện này thì tính là gì! Cùng lắm chỉ là đạo đức cá nhân không tốt mà thôi, người ta bàn tán một thời gian rồi cũng sẽ qua. Tội danh có thể hoàn toàn khiến Thái tử không thể xoay chuyển, tất nhiên là...:"

 

Trong mắt Tề Bật hiện lên một tia sát ý, thốt ra mấy chữ: "Hành thích vua."

 

"Hành thích vua?"

 

Tim Hiến Vương đập thình thịch: "Ý ngươi là.... Nên để bệ hạ tấn thiên rồi?"

 

Tề Bật nói: "Đúng vậy. Năm đó Nhị muội vào cung, nỗ lực làm tất cả, lúc này, cuối cùng cũng thấy được thành quả."

 

Ít ai biết, Tề gia ngoại trừ hai người con trai và một người con gái thì còn có một người con gái khác, cũng chính là muội muội sinh đôi với Tề Quý phi, Tề Yên.

 

Sở dĩ người khác chưa từng biết về Nhị tiểu thư Tề gia là vì mẹ ruột của nàng không phải người Đại Ung, mà là bị thương ở bên ngoài và được Tề phụ cứu lấy.

 

Sau khi sinh được hai con trai và hai con gái cho Tề gia, cuối cùng nàng quyết định rời đi và mang theo đứa con gái nhỏ.

 

Vốn tưởng rằng từ nay về sau, Tề Yên sẽ từ một tiểu thư quý tộc biến thành một thiếu nữ bình thường, ai ngờ trời xui đất khiến quen biết với Hoàng đế, cũng trở thành Hoàng Quý phi.

 

Hiến Vương biết được chuyện này là vì có quan hệ thông gia với Tề gia.

 

Không chỉ vậy, trước đây để hợp tác với ông, Tề Bật còn nói với ông rằng thật ra sau khi vào cung, Tề Yên vẫn luôn cho Chính Bình Đế uống một loại thuốc gây nghiện, khiến Chính Bình Đế bị lệ thuộc vào loại thuốc này trong nhiều năm.

 

Sau khi Tề Diên qua đời, mọi người đều cho rằng Tề gia được chiếu cố là vì Tề Quý phi được sủng ái, lại còn có thêm hai Hoàng tử, nhưng họ không biết rằng thực ra mọi chuyện đều là do Hoàng đế nghiện thuốc.

 

Hiến Vương không nói gì.

 

Tề Bật cũng không thúc giục, kiên nhẫn bưng ấm trà trên bếp nhỏ lên, rót đầy chén trà cho cả hai người, sau đó bưng chén của mình lên chậm rãi nhấp từng ngụm.

 

"Được."

 

Cuối cùng, Hiến Vương hạ quyết tâm, nhưng lúc mở miệng nói chữ này ra, ông cũng cảm thấy trái tim mình đập như nổi trống.

 

"Vậy thì ngay khi Lan Dịch Trăn đến Thái Sơn, chúng ta sẽ bắt đầu thu xếp, nói rằng Bệ hạ đã ăn đồ do Thái tử dâng lên, long thể không khỏe, muốn Thái tử hồi cung. Đến lúc đó chắc chắn Lan Dịch Trăn sẽ không buông tay chịu trói, chỉ cần hắn chống cự, chính là lúc chột dạ mưu phản...."

 

Một loại kế sách này của Hiến Vương cũng không có vấn đề gì, cũng là ý tưởng tốt nhất mà ông nghĩ ra sau khi gặp Lan Dịch Hoan, nhưng sau khi nghe xong thì Tề Bật lại lắc đầu.

 

Tề Bật: "Quá chậm."

 

Hiến Vương: "Chậm?"

 

"Chúng ta đều biết Lan Dịch Trăn đi Thái Sơn, nhưng chính bản thân Lan Dịch Trăn cũng biết. Nếu chúng ta muốn tính kế hắn ở đó, không phải hắn còn có Lang độc sao, sao lại không thể không có phòng bị khác được?"

 

Tề Bật: "Trong trận đấu của hai người, ai có thể ra chiêu mà đối phương không thể ngờ tới, người đó mới là người chiến thắng. Tuy Lan Dịch Hoan là cháu ngoại ta, nhưng ta cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn. Vương gia, cho dù nóng lòng muốn đối phó Thái tử, ngài cũng không thể hoàn toàn đi theo ý nghĩ của Lan Dịch Hoan, tiểu tử kia không phải dạng vô hại như vẻ bề ngoài."

 

Hiến Vương nói: "Ý của ngươi là, chúng ta cần tìm một nơi khác để đối phó với Lan Dịch Trăn? Ngoại trừ Thái Sơn, còn có nơi nào thích hợp sao?"

 

Tề Bật lấy ra một bản đồ, chỉ vào một vị trí trên đó và nói: "Nơi này."

 

Hiến Vương vừa nhìn liền nhận ra nơi mà đối phương chỉ chính là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn từ kinh thành đi đến Thái Sơn, cũng là con đường cuối cùng trước khi đến kinh thành, hạt quan*.

 

*hạt quan: tương tự trạm kiểm soát ở hiện đại.

 

"Ngươi định động thủ khi Lan Dịch Trăn đi qua đây?"

 

"Không, tất nhiên là không!"

 

Tề Bật cười nói: "Vừa đi vừa về, người kiệt sức, ngựa hết hơi, nhân tâm tan rã.... Ta định động thủ lúc hắn trở về."

 

Hiến Vương hơi do dự, nói: "Không phải sẽ phải chờ rất lâu sao? Chỉ sợ đêm dài nhiều mộng."

 

Tề Bật lắc đầu: "Lan Dịch Trăn không đến được Thái Sơn. Vương gia, nếu vướng bận của hắn còn ở kinh thành, chúng ta muốn hắn trở về lúc nào thì hắn sẽ trở về lúc đó thôi."

 

Sau khi nghe hết lời của Tề Bật, Hiến Vương đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái.

 

Ông luôn cảm thấy, trước khi mình đến đây, người này dường như đã chuẩn bị sẵn sàng mọi việc cần làm, cách nói chuyện giống như đã nắm chắc hết thảy.

 

Nhưng điều này cũng cho thấy Tề Bật rất gấp.

 

Nhưng trong ấn tượng của Hiến Vương, Tề Bật luôn là một người rất trầm ổn.

 

Lúc này Tề Bật đang gấp cái gì?

 

Hiến Vương hỏi đối phương điều mình thắc mắc, Tề Bật thẳng thắn nói: "Hình như Tề Quý phi đã biết về kế hoạch của chúng ta, trước đó có chất vấn ta nhưng bị ta qua loa lấy lệ cho qua, tan rã trong không vui. Đứa cháu ngoại lớn của ta vẫn luôn nghe lời mẫu phi nó, may mắn là hiện tại nó không ở trong kinh thành, nếu không thì có lẽ chuyện còn rắc rối hơn. Cho nên cần phải nhanh, để tránh cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn."

 

Hiến Vương lúc đầu tránh né Ngũ Hoàng tử, lựa chọn đi tìm Lan Dịch Hoan, một mặt là bởi vì Lan Dịch Hoan là người mà Thái tử tin tưởng nhất, mặt khác ông cảm thấy hắn so sánh với Ngũ Hoàng tử, tất nhiên là tuổi nhỏ hơn dễ khống chế hơn.

 

Ngũ Hoàng tử là người nham hiểm khắc nghiệt, lại vẫn luôn bảo trì quan hệ rất tốt với Tề gia, nếu hợp tác với Ngũ Hoàng tử thì chỉ sợ đến cuối cùng lại là mình may áo cưới cho người khác.

 

Cho nên Hiến Vương lúc đầu cố ý bỏ qua Ngũ Hoàng tử, hiện tại tất nhiên cũng không muốn Ngũ Hoàng tử quay lại phá hỏng kế hoạch của mình.

 

Vì thế, Tề Bật thành công thuyết phục Hiến Vương.

 

"Được, vậy cứ làm đi, kế hoạch này của chúng ta trước hết đừng nói cho Lan Dịch Hoan."

 

*

 

Giữa sóng ngầm nổi lên khắp nơi, ngày Thái tử đến Thái Sơn bái tế lần nữa cũng rất nhanh đã đến.

 

Trong lòng Lan Dịch Trăn cũng biết, đằng sau chuyến đi này là kết quả của đủ sự dây dưa đan chéo của các thế lực, chỉ sợ y vừa rời khỏi kinh thành, con đường phía trước sẽ là nguy hiểm khó lường, nhưng chính vì vậy nên y càng phải đi.

 

Mặc dù mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả nhưng Lan Dịch Trăn vẫn rất lo lắng cho Lan Dịch Hoan.

 

Trước khi rời đi, y nhiều lần dặn dò Lan Dịch Hoan trong khoảng thời gian này không được ở trong cung, mọi việc phải hết sức thận trọng, không được mạo hiểm, cơ hồ muốn kéo cả lỗ tai của tiểu tổ tông này xuống luôn, Lan Dịch Hoan phải liên tục đồng ý mới thôi.

 

Lan Dịch Hoan phiền muốn mệnh, trong lòng âm thầm đặt biệt danh cho Lan Dịch Trăn là "Nhị lão đầu", nhưng cuối cũng vẫn không ngắt lời ca ca, đồng ý từng câu của Lan Dịch Trăn.

 

Sau đó Lan Dịch Trăn mới lên đường với nỗi lo lắng nặng nề.

 

Đoàn người của họ xuất phát từ kinh thành, sau khi qua hạt quan thì đi về phía nam dọc theo Phu Châu. Tuy không cần phải gấp rút đến nơi, nhưng Thái tử lại rất vội vã lên đường, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày rất ngắn, những người khác cũng chỉ có thể theo y thức khuya dậy sớm, vậy nên chuyến đi không hề chậm trễ.

 

Cho nên đến khi họ đến Lão Hổ Lĩnh*, bầu trời bỗng nhiên triền miên nổi mưa thu.

 

*lĩnh ở đây là đường núi, đường trên núi.

 

Bầu trời mây đen dày đặc, con đường trên mặt đất cũng bắt đầu dốc và khó đi. Dù có sốt ruột đến đâu thì cũng không thể mạo hiểm.

 

Đi theo lần này đại đa số là Ngự Vệ Quân mà trước đây Lan Dịch Trăn chưa từng mang theo. Tuy họ muốn nghỉ ngơi nhưng lại không dám mở lời với Thái tử nổi tiếng là nghiêm khắc.

 

Cuối cùng vẫn là thân vệ của Lan Dịch Trăn bước tới và nói với y: "Điện hạ, ngày mưa đường trơn, quý thể của ngài quan trọng, không bằng hôm nay hạ trại nghỉ ngơi một chút."

 

Lan Dịch Trăn ghìm dây cương lại, cơn mưa phùn khiến mặt mày y ướt đẫm, khiến y trông thêm thanh lãnh hơn.

 

Y nhìn về phía trước, đột nhiên nói: "Hẻm núi phía trước rất sâu?"

 

Thân vệ: "Vâng."

 

Lan Dịch Trăn hỏi: "Đã đầy chưa?"

 

Thân vệ giật mình, ngập ngừng nói: "Hẳn là không dễ."

 

Lan Dịch Trăn dường như hơi cười nhẹ, nhưng khi người đối diện không phải Lan Dịch Hoan, nụ cười của y không chạm đến đáy mắt, thay vào đó, nụ cười nhàn nhạt trên môi lộ ra sát ý như một lưỡi dao sắc bén: "Nơi này không tồi, vậy chỗ này đi."

 

Đội ngũ liền dựng doanh trướng ở đây. May chỉ là mưa phùn kéo dài, tuy vẫn chưa tạnh nhưng lại không nặng hạt, cho nên không đến mức quá ẩm ướt.

 

Lan Dịch Trăn bước vào doanh trướng, thay một thân thường phục, bật bấc đèn lên và bắt đầu đọc một cuốn binh thư.

 

Ánh nến mờ ảo không ngừng đung đưa, tạo nên một tầng ánh sáng lập lòe trên khuôn mặt của Lan Dịch Trăn. Tay y cầm sách cực kỳ vững chắc, không nhúc nhích, nhưng lại thỉnh thoảng liếc nhìn đến đồng hồ cát trên bàn.

 

Đồng hồ cát chậm rãi trôi qua hai canh giờ, bất tri bất giác thì trời đã khuya.

 

Lan Dịch Trăn đọc xong cuốn sách, đặt nó lên bàn, ngả người ra sau và từ từ nhắm mắt lại, như thể đang nghỉ ngơi.

 

Dần dần, bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng đao binh đánh nhau. Tiếng mưa rơi tí tách xen lẫn tiếng kêu thảm hỗn loạn. Mùi máu dần bay vào trong doanh trướng của Lan Dịch Trăn theo cơn gió lạnh. Lan Dịch Trăn vẫn cứ giữ nguyên tư thế như ban đầu.

 

Cho đến khi vang lên một tiếng "Rẹt", có một người xốc mành lên, sải bước đi vào, chỉ đao vào y, lạnh lùng nói: "Tham kiến Thái tử Điện hạ."

 

Lúc này Lan Dịch Trăn mới mở mắt ra, ánh đao chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của y.

 

"Tới chậm quá." Y nói, giọng nói lạnh lùng như đang răn dạy cấp dưới của mình.

 

Người dẫn đầu hơi giật mình, dường như không ngờ Lan Dịch Trăn lại bình tĩnh như vậy, nhưng sau đó lại cười nói: "Điện hạ, không cần tỏ vẻ thần bí nữa, thị vệ của ngài ở bên ngoài cùng đội thân vệ nấp trong chỗ tối đều đã bị bọn ta bắt trói hết rồi."

 

Lan Dịch Trăn đánh giá người nọ, hỏi: "Các ngươi là người của Ngự Vệ Quân?"

 

"Không sai."

 

Lưỡi đao của tên dẫn đầu chĩa vào Lan Dịch Trăn, vừa nói chuyện vừa thận trọng đến gần——Gã ta biết rõ võ công của Lan Dịch Trăn không yếu.

 

Nhưng hiện tại bên ngoài bị bao vây, Lan Dịch Trăn cho dù có thể chạy ra khỏi doanh trướng thì cũng chạy đằng trời.

 

Gã thận trọng nói: "Điện hạ, ngài thân phận tôn quý, chúng ta cũng hoàn toàn không muốn lấy đi tính mạng của ngài. Ngự Vệ Quân đã bị xúi giục, nếu khoang tay chịu trói thì đều có lợi cho mọi người."

 

"Ngoại trừ Ngự Vệ Quân ở ngoài, Cô còn có hai nghìn thân vệ, toàn bộ đều là tinh nhuệ. Nếu bọn họ đều đã bị bắt..."

 

Lan Dịch Trăn từ từ ngồi thẳng dậy, không sợ lưỡi đao ngày càng gần cổ họng mình, trong giọng nói mang theo một chút giễu cợt: "Chứng tỏ các ngươi đã sớm chuẩn bị tốt viện quân."

 

Người dẫn đầu thấy y lúc này vẫn bình tĩnh, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.

 

"Một đường này Cô vẫn luôn vội vã chạy nhanh, thời gian dừng lại nghỉ ngơi cũng không vượt quá một canh giờ, vẫn luôn chờ các ngươi ra tay hành động. Các ngươi lại chậm chạp không động thủ, là vì viện quân cũng không có đủ thời gian để chạy tới. Cho nên các ngươi vẫn luôn đợi, đợi một thời gian thích hợp."

 

"Cô cũng đang đợi."

 

Lan Dịch Trăn ngước mắt lên, con ngươi sâu thẳm như mực, khóe môi đột nhiên nở nụ cười: "Chờ tìm được một nơi thích hợp để hạ táng."

 

Người dẫn đầu đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nhận ra có điều gì đó không ổn.

 

"Giết hắn!"

 

Gã không còn nghĩ đến việc lưu lại người sống, nhanh chóng đưa ra quyết định, lập tức lớn tiếng ra lệnh!

 

Người đang canh gác bên ngoài doanh trướng lập tức lao vào, ánh đao chói mắt, chém về phía Lan Dịch Trăn.

 

Tuy nhiên, vào lúc này, vô số đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện từ các góc, không chút tiếng động xuất hiện trong đám đông. Một số người thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị chém xuống.

 

Tiếng hét chói tai thảm thiết không che được tiếng thở dài nhẹ nhàng của Lan Dịch Trăn: "Vì để các ngươi dẫn viện binh ra, đúng là khiến Cô tốn không ít công phu...."

 

Chẳng bao lâu sau, mọi người trong doanh trướng đều bị tiêu diệt.

 

Hắc y nhân quỳ một gối trước mặt Lan Dịch Trăn, nói: "Điện hạ, đám phản quân bên ngoài....."

 

Lan Dịch Trăn nhắm mắt lại, đối phương lập tức hiểu ý của y, đáp "Vâng" rồi vác thi thể ra ngoài.

 

Một lúc sau, bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng chửi bới, tiếng la hét, tiếng mắng mỏ, rồi dần dần rơi vào im lặng.

 

Doanh trướng vừa mới được dựng lên không lâu đã tràn ngập mùi máu tươi, ngọn nến bị gió từ bên ngoài thổi tắt, chỉ còn dư lại chút ánh sáng âm u.

 

Lan Dịch Trăn lặng lẽ ngồi một mình trong đó, cơ hồ có cảm giác như mình đang ở trong địa ngục, trên người không có một giọt máu nào, nhưng lại như đã ô uế dơ bẩn.

 

Ngồi ở vị trí này, mỗi ngày trên tay y đều dính phải vô số sinh mệnh.

 

Y đã trải qua cảm giác thống khổ của sinh ly tử biệt, cũng biết cái chết đáng sợ đến bao nhiêu, nhưng y vẫn muốn mang loại đáng sợ này đến cho người khác, cho nên những người đó mới gọi y là quái vật.

 

Trong lòng không phải không có dao động, nhưng chính y cũng không còn cách nào khác.

 

Ngươi chết thì ta sống, đây chính là quy luật sinh tồn.

 

Lan Dịch Trăn đưa tay ra, nắm chặt mặt dây chuyền ngọc mà Lan Dịch Hoan đã tặng y trong lòng bàn tay.

 

Lan Dịch Hoan xưa nay tuỳ tiện, không thích mấy kiểu mánh lới* buôn bán những thứ gọi là tín vật đính ước, cho nên hắn rất ít khi tặng Lan Dịch Trăn thứ gì, nhưng tất cả đều được Lan Dịch Trăn cẩn thận cất giữ.

 

*mánh lới: khôn khéo đánh lừa người khác vì mục đích gì đó.

 

Miếng ngọc ấm áp tinh xảo đặt trong lòng bàn tay y, mang lại hơi ấm cho những ngón tay lạnh giá, tựa như trong dòng thời gian dài dằng dẵng, y vô số lần trở về cung điện của mình với sự mệt mỏi và lạnh lẽo, ôm lấy thân thể nhỏ bé bên cạnh, tham lam hấp thu hơi ấm.

 

May mắn có Lan Dịch Hoan. May mắn có Lan Dịch Hoan.

 

Chỉ cần có người này, cũng đủ để y vượt qua bóng đêm và đau đớn vô tận.

 

Để bảo vệ người này, y cũng bắt đầu sinh ra kiên định cũng dũng khí vô tận.

 

Không biết qua bao lâu, âm thanh bên ngoài dần bình ổn lại, thủ hạ của Lan Dịch Trăn quay lại nhận lệnh.

 

Trên mặt Lan Dịch Trăn không còn nhìn thấy bất kỳ gợn sóng nào, nói: "Đã xử lý sạch sẽ? Đừng để bên kia phát hiện cái gì."

 

"Vâng, Điện hạ yên tâm."

 

Sau khi thủ hạ nói xong thì đưa cho Lan Dịch Trăn một số phong thư và một số binh khí, "Những thứ này được tìm thấy trên người những viện quân vừa rồi."

 

Hình dạng cùng cấu tạo của những binh khí đó hoàn toàn khác với của Đại Ung. Chỉ nhìn thoáng qua, Lan Dịch Trăn đã nhận ra chúng. Chúng chắc hẳn là những chiếc móc dài thường được sử dụng ở Đông Lương.

 

Đôi mắt của y hơi nheo lại, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng cầm phong thư lên và lật ra xem.

 

Khi chữ viết trên bức thư hiện lên từng dòng một, vẻ mặt của Lan Dịch Trăn đột nhiên thay đổi giống như khiếp sợ vô cùng. Nhưng rất nhanh, tia khiếp sợ kia rút đi, biến thành lạnh lẽo tận xương cốt.

 

——Hoá ra Tề Bật có liên hệ với Đông Lương, mà mẫu thân của ông ta năm đó chính là gian tế của Đông Lương sai đến Đại Ung!

 

Bà ta đến Đại Ung để do thám tình báo, nhưng bởi vì do thám thất bại nên bị thương, rồi được phụ thân của Tề Bật gặp được, nhất kiến chung tình, không màng thân phận và cưới bà làm vợ.

 

Hai người chung sống hơn mười năm nhưng Tề phu nhân vẫn không quên mất trách nhiệm của mình, phụ thân của Tề Bật không nỡ làm tổn thương bà, nhưng cũng không thể làm theo ý bà mà b án nước, cho nên đôi vợ chồng này vẫn quyết định đường ai nấy đi.

 

Trước khi rời đi, Tề phu nhân đã mang theo người con gái út, để những người con còn lại ở Tề phủ.

 

Mặc dù Tề Bật không rời đi cùng mẹ, nhưng là trưởng tử, ông đã chịu ảnh hưởng sâu nhất, lúc sau vẫn luôn liên hệ với Đông Lương.

 

Viện quân vây sát Lan Dịch Trăn lần này là những sĩ tử từ Đông Lương được Tề Bật phái đến.

 

Lan Dịch Trăn luôn muốn điều tra ra bộ mặt thực sự của Tề Bật, bây giờ cuối cùng cũng thành công, nhưng y thực sự không hề cảm thấy vui mừng vì điều đó.

 

Đủ thứ chuyện, tựa như sấm sét xẹt qua trong đầu Lan Dịch Trăn.

 

Nếu đây là chân tướng, như vậy thì tất cả đều có liên hệ với nhau.

 

Khi biết Tề Bật có một muội muội là Tề Yên, điều đầu tiên mà Lan Dịch Trăn nghĩ đến chính là vị Hoàng Quý phi mà Chính Bình Đế từng yêu sâu đậm.

 

Trong ấn tượng của Lan Dịch Trăn, lúc trước Thích gia phản đối việc để nàng tiến cung làm phi, Tề gia lại hết sức ủng hộ việc này. Mọi người biết hai thế gia này có mâu thuẫn nên cũng không thấy có gì kỳ quái.

 

Nhưng về sau Lan Dịch Trăn lại có nghe Thích Hoàng hậu nói qua một câu, đó là Tề gia rõ ràng cũng có con gái, nhưng lúc trước không đưa vào cung mà lại ủng hộ vị Hoàng Quý phi này, chờ đến khi nàng và Hoàng thượng tách ra thì mới đưa Tề Quý phi vào cung, vô cùng kỳ quái.

 

Hiện tại xem ra, nàng rất có khả năng chính là đứa con gái nhỏ bị mang đi của Tề gia!

 

Nguyên nhân thực sự khiến Tề gia được vinh sủng nhiều năm như vậy không phải vì Tề Quý phi, mà là vì nàng!

 

Nhưng nếu lá thư là thật, nữ tử này lúc trước cùng mẹ rời nhà đến Đông Lương, mưa dầm thấm đất, thực sự vào cung chỉ để bảo vệ vinh hoa phú quý của Tề gia sao?

 

Phải biết rằng, tổ tiên của Đông Lương đã bị Đạt Lạt và Đại Ung bức đến đường cùng, liều mạng sống sót với lòng đầy hận thù, lập ra quốc gia trong khe hở này, người Đông Lương đều mang nỗi thống hận cực đoan đối với hai bên.

 

Đông Lương, Tề Bật, Đặng Tử Mặc...

 

Mọi thứ không thể nghĩ ra trước đây dường như đã được giải thích. Dưới áo choàng của Lan Dịch Trăn, mồ hôi lạnh đã thấm qua lớp lụa.

Bình luận

Truyện đang đọc