AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Nhưng không thể không nói, cuộc nói chuyện này cũng đã thay đổi cách nhìn của Lan Dịch Trăn về Tô Hợp Vương, thậm chí tính cách của hai người còn có phần tương đồng ở một số phương diện.

 

Lan Dịch Trăn đứng thẳng dậy, thật tình thật lòng nói: "Đa tạ."

 

Tô Hợp Vương nhìn người thanh niên trước mặt, trong lòng không khỏi có chút trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

 

Lão còn muốn nghe thêm chút chuyện về Lan Dịch Hoan, cũng nghĩ đến việc nhờ Lan Dịch Trăn giúp mình nghĩ ra một số cách để tạo ấn tượng tốt nhất khi gặp Lan Dịch Hoan, vì vậy sắc mặt của lão lập tức dịu xuống, vỗ bả vai Lan Dịch Trăn.

 

Tô Hợp Vương trầm ngâm một lát, đang định nói gì đó thì đột nhiên quay lại quát lớn: "Ai?"

 

Lan Dịch Trăn cũng nhìn về một góc cách đó không xa.

 

Nơi đó, lá cây đang rào rạc đong đưa.

 

Sau đó, những chiếc lá bị tách ra, ở phía sau góc rẽ đó, Lan Dịch Hoan bám vào tường, thò nửa cái đầu ra, vẫy tay với hai người và cười gượng: "Quấy rầy rồi, là ta."

 

Tô Hợp Vương: "..."

 

Tuy rằng vừa rồi lão hùng hổ nói phải quản giáo Lan Dịch Hoan, nhưng cuối cùng cũng chỉ là lời nói suông mà thôi, trong lòng rất sợ Lan Dịch Hoan không thích người gia gia này.

 

Đúng lúc lão âm thầm gây khó dễ cho Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan lại đột nhiên xuất hiện, khiến cho Tô Hợp Vương cảm thấy không khỏi chột dạ.

 

Ngược lại Lan Dịch Trăn lại rất thoải mái. Nhìn thấy đệ đệ của mình, y mỉm cười, vẫy tay với Lan Dịch Hoan, nói: "Tường lạnh lắm, đệ dính sát đó làm gì? Lại đây."

 

Lan Dịch Hoan cười cười, đi tới trước mặt hai người, đảo đảo đôi mắt, hỏi: "Hơn nửa đêm không về ngủ, đang làm cái gì vậy?"

 

Lời này là hắn nói với Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Trăn cười nói: "Đệ đoán xem?"

 

"Ta đoán là..."

 

Lan Dịch Hoan chớp mắt, quay sang Tô Hợp Vương: "Gặp mặt Vương thượng?"

 

Tô Hợp Vương đầy mặt sửng sốt, tưởng rằng mình nghe nhầm.

 

Thấy lão kinh ngạc, Lan Dịch Hoan nhàn nhạt cười, giải thích: "Cách bố trí đồ dùng trong phòng của ngài không theo phong tục của Đại Ung. Thủ hạ ngài mang theo không chỉ được huấn luyện rất tốt mà còn rất chấp lễ, hoàn toàn không giống người mà các nhà bình thường có thể huấn luyện ra."

 

"Nhìn thấy có bất kỳ người nào đến gần ngài, bọn họ đều vào trạng thái đề phòng như lâm vào đại địch, nhưng lại vô cùng nhiệt tình với một người xa lạ là ta, trong lòng ta lập tức xuất hiện một vài nghi vấn, nhưng khi đó ta vẫn chưa nghĩ đến điều này."

 

"Cho đến bây giờ..."

 

Lan Dịch Hoan liếc mắt nhìn Lan Dịch Trăn, nói: "Nửa đêm phát hiện không thấy Nhị ca đâu, ai dè người vẫn còn đang đứng trong đình viện này khách khí nói chuyện với ngài. Ta nghĩ, hẳn là ta không có đoán sai thân phận của ngài?"

 

Lan Dịch Hoan vừa rồi đứng ở xa nên không nghe rõ hai người đang nói gì, nhưng với tính cách của Lan Dịch Trăn, y không thích tán gẫu với những người không liên quan, hơn nữa vừa rồi y còn hỏi hắn như vậy, điều này khiến Lan Dịch Hoan lập tức nghĩ ra thân phận của lão giả trước mặt.

 

Tô Hợp Vương không còn hung dữ và uy nghiêm nữa, không nhịn được đưa hai bàn tay to lớn ra sau lưng, xoa xoa quần áo, nói: "Đoán không sai. Là.... Khụ khụ, là ta."

 

Lão vẫn chưa chuẩn bị thật tốt việc cùng Lan Dịch Hoan tương nhận. Lão vốn muốn tổ chức một nghi lễ thật long trọng để cho mọi người trên đời này biết đây là cháu trai của Tô Hợp lão đây, nhưng bây giờ đã không kịp rồi.

 

Nếu như có thể nói ra lời nào hay thì tốt rồi, nhưng lão đã quen với việc mở miệng mắng chửi người khác, các loại lời thô t ục cũng chất đống chất đầy. Nếu như thật sự muốn khen người khác, lão nghĩ đến người đổ đầy mồ hôi cũng nghĩ không ra từ nào dễ nghe để nói.

 

Hoặc lại là cảm thấy bất kỳ lời nói hay ho nào cũng đều không đủ khi đặt lên người Lan Dịch Hoan.

 

Thấy Tô Hợp Vương không nói gì, Lan Dịch Hoan không khỏi quay đầu nhìn về phía Lan Dịch Trăn. Hắn biết phụ thân cùng tổ phụ trước kia có mâu thuẫn, có lẽ Tô Hợp Vương cũng không thể nào thích hắn.

 

Lan Dịch Trăn lắc đầu, vỗ nhẹ đầu Lan Dịch Hoan.

 

Tô Hợp Vương nhìn động tác của y, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mềm mại. Đột nhiên lão nhớ tới lúc mới nghe nói đến đứa trẻ này, trong đầu lão đã từng vô số lần tưởng tượng đến cảnh mình sẽ xoa đầu Lan Dịch Hoan, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, còn có thể đặt hắn ở trên vai, cũng như ôm hắn vào trong lòng.

 

Lão quên hết mọi thứ khác, lập tức thốt lời hỏi: "Có thể để gia gia ôm một cái không?"

 

Lan Dịch Hoan sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười.

 

Sau đó, hắn bước tới và ôm lấy Tô Hợp Vương.

 

Lúc Lan Dịch Hoan vòng tay qua cổ lão, Tô Hợp Vương đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc A Nhã Tư lao vào vòng tay của mình vào một buổi chiều nào đó của nhiều năm về trước.

 

Trái tim lão như tan chảy ra, cảm thấy vừa vui mừng vừa đau lòng.

 

Sau đó, lão nghe thấy Lan Dịch Hoan thấp giọng nói: "Gia gia?"

 

"Đây, đây."

 

Tô Hợp Vương liên tục đáp lời, vui mừng đến mức không biết phải làm sao mới đúng, dùng sức ôm chặt Lan Dịch Hoan.

 

Lan Dịch Trăn đứng bên cạnh cũng tươi cười.

 

Lan Dịch Hoan nói đúng, bình thường y không thích nói chuyện với người không liên quan, sở dĩ y tối nay đến gặp Tô Hợp Vương là vì người này là tổ phụ của Lan Dịch Hoan, hơn nữa thanh danh còn có chút không tốt lắm, Lan Dịch Trăn muốn bảo đảm lão không gây tổn hại gì đến Lan Dịch Hoan.

 

Cảnh tượng trước mắt chính là những gì y muốn thấy, tảng đá lớn lơ lửng trong lòng y cuối cùng cũng rơi xuống.

 

Ngay lúc Lan Dịch Trăn cảm thấy vui mừng, y liền nghe thấy Tô Hợp Vương mang theo vài phần lấy lòng không dễ nhận ra nói với Lan Dịch Hoan: "Gia gia đã biết chuyện của con và ca ca con..."

 

Lan Dịch Hoan còn đang hưng phấn vì cùng tổ phụ tương nhận thì lập tức hoảng sợ, lần này đến lượt hắn cho rằng mình nghe sai ý của Tô Hợp Vương.

 

Nhưng sau đó, Tô Hợp Vương lại vô cùng bao dung rộng lượng, vô cùng thấu tình đạt lý mà nói: "Này không có gì cả. Con thích con vui là được, đừng sợ, gia gia sẽ luôn ủng hộ con."

 

Lan Dịch Trăn: "...."

 

Sao có thể vô sỉ như vậy?!

 

Nhờ sự từ ái của mình, Tô Hợp Vương cuối cùng cũng giành được sự thân mật và yêu thích của cháu trai như ý nguyện. Sau một hồi nói chuyện, hai người cũng đã có chút khó rời khó xa.

 

Tô Hợp Vương thậm chí còn nóng lòng muốn ngay ngày mai mang Lan Dịch Hoan cùng mình trở về Đạt Lạt làm Vương tử, đến mức muốn mặc kệ ba đứa con trai của mình ở đây luôn.

 

Nụ cười trên gương mặt của Lan Dịch Trăn dần dần chuyển thành gân xanh đầy trán, thật vất vả mới tìm được cơ hội chen ngang, bảo hai người trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Khi đến lầu hai của khách đi3m, Tô Hợp Vương hai mắt không rời nhìn Lan Dịch Hoan. Lan Dịch Hoan chỉ kịp nói một câu "Gia gia nghỉ ngơi sớm một chút" thì đã bị Lan Dịch Trăn ôm chặt lấy, nhét trở lại phòng bọn họ.

 

Lan Dịch Trăn cũng gật đầu với Tô Hợp Vương, ngoài cười chứ trong không cười: "Ngài nghỉ ngơi sớm."

 

Nói xong, y đóng cửa lại.

 

Tô Hợp Vương có chút hoài nghi mình vừa rồi đã đồng ý với Lan Dịch Trăn quá dễ dàng.

 

Lão không nhịn được mà nói một câu "Tiểu tử này" rồi mới về phòng của mình.

 

Bên này, Lan Dịch Trăn lúc đóng cửa lại cũng lẩm bẩm một câu: "Lão già này."

 

Đúng là một người xảo quyệt!

 

Hảo cảm mà họ vất vả lắm mới xây dựng nên được đã giảm đi một nửa.

 

Lan Dịch Hoan vốn là nửa đêm bò ra khỏi ổ chăn đi tìm Lan Dịch Trăn, lúc này cũng tiện, cởi áo ngoài ra rồi lăn về giường nằm xuống.

 

Hắn gác chân, nghĩ đến chuyện vừa rồi cùng với thần sắc vi diệu của Tô Hợp Vương và Lan Dịch Trăn, vô thức mỉm cười như thể đã đoán ra điều gì đó.

 

Lúc này, tiếng bước chân vang lên, Lan Dịch Trăn đã thay đồ ngủ đi tới. Lan Dịch Hoan lập tức lăn người trên giường, vỗ vỗ chỗ mình vừa nằm, nói: "Ca, lại đây nằm đi! Ta đã ủ ấm cho huynh rồi."

 

Lan Dịch Trăn bị hắn làm cho bật cười.

 

Y nằm xuống, sau đó duỗi tay ra ôm Lan Dịch Hoan vào lòng, chạm trán mình vào trán hắn, nói: "Ta ở bên ngoài đông lạnh luôn rồi, như thế này mới đủ ấm."

 

Lan Dịch Hoan bị y ôm, cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Lan Dịch Trăn, hắn hôn một cái vào má Lan Dịch Trăn, nói: "Được, Nhị ca vất vả rồi."

 

Lan Dịch Trăn: "Lan Dịch Hoan, đệ có hơi ngoan quá mức, lòng ta cảm thấy không yên."

 

"Được rồi, đừng có ở đây giả vờ với ta!"

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Ta biết gia gia của ta không dễ nói chuyện như vậy! Mau nói cho ta biết, làm sao ông ấy biết chuyện của chúng ta? Vừa rồi huynh nói gì với ông ấy? Không bị đánh chứ?"

 

Lan Dịch Trăn bật cười, lúc này mới kể lại cho Lan Dịch Hoan nghe cuộc nói chuyện vừa rồi với Tô Hợp Vương.

 

Lan Dịch Hoan gối tay ra sau đầu, cười nhẹ, lẳng lặng mà nghe.

 

Kể từ khi biết được thân phận thực sự của mình, hắn đã nghiêm túc suy nghĩ về việc mình sẽ làm gì trong tương lai.

 

Hắn đã từng rất khát vọng quê nhà và người thân, nhưng ở kiếp trước đến chết hắn cũng không biết đến những điều này, vô cùng tiếc nuối. Hắn nhất định phải trở về nhìn xem Đạt Lạt, ở nơi đó vẫn còn rất nhiều người thân mà hắn chưa từng gặp mặt.

 

Cho nên có lần Lan Dịch Trăn cũng đã nói, nếu Lan Dịch Hoan không muốn ở lại Đại Ung, vậy thì y cũng có thể cùng Lan Dịch Hoan đến Đạt Lạt định cư.

 

Lúc đó Lan Dịch Hoan đã từ chối không chút do dự.

 

Lan Dịch Trăn hy vọng hắn có thể sống một cuộc sống thoải mái và hạnh phúc. Lan Dịch Hoan cũng vậy.

 

Hắn không thể để Nhị ca hy sinh mọi lý tưởng và khát vọng của cả hai đời để trả giá mọi thứ cho hắn.

 

Hơn nữa, Lan Dịch Hoan sinh ra và lớn lên ở Đại Ung, hắn đương nhiên rất yêu thích những thân nhân Đạt Lạt, nhưng vì bảo vệ mảnh đất này, hắn đã từng phóng ngựa rong ruổi xông pha trong vạn quân, dốc hết nhiệt huyết. Vì bảo hộ bá tánh, hắn cũng đã từng ngày đêm lao lực, dốc hết sức lực, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?

 

Lan Dịch Trăn nói xong những lời mình đã nói với Tô Hợp Vương, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, cẩn thận nhìn biểu cảm của Lan Dịch Hoan, tựa như không hề để tâm hỏi: "Đệ cảm thấy ta tính toán như vậy có được không?"

 

Ánh mắt Lan Dịch Hoan chợt lóe lên, nói: "Rất tốt, ta cảm thấy đều rất tốt, rất toàn diện, suy nghĩ thấu đáo. Chỉ là có một vấn đề."

 

Nghe thấy hắn không phản bác một lời, ánh mắt của Lan Dịch Trăn lại hơi ảm đảm, hỏi: "Cái gì?"

 

Lan Dịch Hoan: "Huynh đã đồng ý để ta sinh con rồi, khi nào chúng ta có thể bắt đầu?"

 

Lan Dịch Trăn: "..."

 

Đây chính là điều vừa rồi trong lòng y đang nghĩ đến.

 

Trên thực tế, nếu Tô Hợp Vương không nhắc đến chuyện này, Lan Dịch Trăn căn bản không nghĩ đến vấn đề con nối dõi.

 

Lần đầu tiên y động tâm là vì Lan Dịch Hoan. Có thể nói từ lúc tình yêu bắt đầu, chẳng khác nào là đã chấp nhận việc mình không có khả năng sẽ cưới vợ sinh con. Cho nên nếu đăng cơ, việc nhận một con cháu trong tông thất làm người thừa kế cũng là điều đương nhiên.

 

Về phần Lan Dịch Hoan, hắn còn nhỏ, còn chưa nghĩ tới chuyện này. Mãi cho đến khi Tô Hợp Vương nói xong thì Lan Dịch Trăn mới đột nhiên nhớ tới. Y tự hỏi Lan Dịch Hoan có phải rất thích trẻ con hay không, về sau lớn lên một chút có phải cũng sẽ muốn có một đứa con có cùng huyết mạch với mình hay không.

 

Dù sao, từ nhỏ hắn đã khao khát tình thân. Y thế nào là lựa chọn của y, sao y có thể vì tư dục của bản thân mà bắt hắn phải hy sinh chứ?

 

Nhưng khi nói ra lời đảm bảo với Tô Hợp Vương, trong lòng Lan Dịch Trăn lại cảm thấy rất khó chịu. Lúc đó y không dám nghĩ nhiều về chuyện này, bởi vì chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Lan Dịch Hoan cùng một nữ nhân khác mái tóc đan xen, da thịt kề sát, y cảm thấy bản thân mình sẽ điên lên mất.

 

——Tuy nhiên, đối với con cháu quý tộc như bọn họ mà nói, loại chuyện này thực ra lại là một chuyện rất bình thường và phổ biến. Yêu một nam nhân rồi tuyệt hậu như Lan Dịch Trăn mới chính là chuyện hiếm hoi trên đời.

 

Lúc này, Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng bâng quơ kể lại những chuyện đó, không hề giấu giếm một điểm nào, chính là muốn biết Lan Dịch Hoan có muốn một đứa con ruột hay không.

 

Nếu hắn cũng không thích thì mọi người vẫn sẽ vui vẻ.

 

Nhưng Lan Dịch Hoan lại có vẻ rất mong đợi và hưng phấn. Lan Dịch Trăn nói để qua mấy năm nữa, kết quả hắn lại muốn ngay bây giờ!

 

Lúc này Lan Dịch Trăn hận không thể khâu miệng mình lại.

 

Y hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại và nói: "Đệ muốn khi nào?"

 

Lan Dịch Hoan vuốt cằm nói: "Cái này không phải lúc nào cũng được sao? Lại không cần phải tắm gội thắp hương trai giới bảy ngày. Ta cảm thấy mấu chốt quan trọng là vấn đề người được chọn.... Đúng rồi, Nhị ca."

 

Hắn ở trong chăn ngồi dậy, khuỷu tay chống lên ngực Lan Dịch Trăn, tay chống cằm nghĩ: "Lần trước ta có nhìn thấy một tiểu cung nữ ở chỗ huynh, nàng rất xinh đẹp, chắc chắn đứa trẻ được sinh ra cũng sẽ thông minh xinh đẹp. Nếu không thì huynh đem nàng cho ta đi?"

 

Lan Dịch Trăn: "...Ta chưa từng chú ý tới cung nữ ở Đông Cung."

 

"Không sao, ta chú ý là được, không nhọc huynh phí tâm."

 

Lan Dịch Hoan cúi đầu hôn lên mặt Lan Dịch Trăn, sau đó hỏi: "Còn nữa, nếu đã định sẽ sinh rồi, vậy thì một hay hai đứa cũng không sao ha, một nam một nữ có được không? Nam hài nữ hài ta đều thích cả."

 

Cơ thể hai người kề sát, hơi thở của Lan Dịch Hoan phả vào mặt Lan Dịch Trăn, ấm áp ngứa ngáy, nhưng hắn cứ như vậy nằm trong lòng y, nghĩ đến việc có con với nữ nhân khác.

 

Lan Dịch Trăn tức giận muốn chết, nhưng y không giỏi ăn nói, lại không đành lòng mắng Lan Dịch Hoan. Chỉ nói được "Đệ——" rồi cuối cùng không nói gì nữa, đơn giản trực tiếp kéo Lan Dịch Hoan xuống dưới thân, điên cuồng hôn xuống.

 

Nụ hôn của y nồng nhiệt mà mê luyến, mang theo cường đoạt cùng áp chế không thể che dấu phủ lên môi hắn, rất nhanh đã nuốt hết mọi lời hắn muốn nói.

 

Thấy y nóng nảy, Lan Dịch Hoan ban đầu còn muốn cười, nhưng một lát sau, hắn dần thở không ra hơi, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

 

Hai người mấy ngày nay đều bận rộn, đã lâu không có thời gian gần gũi. Nụ hôn của Lan Dịch Trăn vốn tràn đầy sự tức giận, lúc này lại như ngọn lửa, mỗi lần chạm vào người Lan Dịch Hoan đều bùng cháy dữ dội.

 

"Nhị ca..."

 

Lan Dịch Hoan không khỏi có chút đ ộng tình, hơi thở dồn dập, dựa trong lòng Lan Dịch Trăn nâng mắt nhìn lên, lông mi khẽ động. Trong đôi mắt lộng lẫy hiện lên vài tia sáng tựa lưu ly, tựa gợn sóng trên mặt nước, khuấy động lòng người.

 

Lan Dịch Trăn ngẩng mặt lên, thấp giọng hỏi: "Lời đệ vừa nói là thật hay giả?"

 

Thật ra y cũng biết Lan Dịch Hoan chắc chắn đang đùa vui. Nhưng bởi vì vấn đề này không cho phép có bất kỳ sự mơ hồ nào, nên y muốn biết liệu trong câu nói đùa này thật sự có chút tiếc nuối nào vì không có con hay không.

 

Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, tay chân đều bị áp chế không thể động đậy, liền ngẩng đầu lên cắn môi y một cái: "Huynh cảm thấy là thật hay giả? Chẳng lẽ huynh thật sự cho rằng ta sẽ làm điều này với bất kỳ ai khác ngoài huynh sao? Huynh thế nào mà nghĩ ra việc này được vậy?"

 

Hắn cố ý nói như vậy chỉ để xem sức chịu đựng Lan Dịch Trăn có thể kéo dài được bao lâu, nhưng lại quên mất rằng Nhị ca của hắn từ trước đến nay đều rất nhẫn nhịn.

 

Lan Dịch Trăn vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lan Dịch Hoan, như là sợ hắn có chút miễn cưỡng: "Nhưng đệ thật sự không muốn có con sao?"

 

Lúc đầu Lan Dịch Hoan muốn cười y, nhưng khi ánh mắt nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Lan Dịch Trăn, hắn lại đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

 

"Không, hiện tại ta không thiếu gì cả."

 

Lan Dịch Hoan vùi đầu vào cổ Lan Dịch Trăn, khẽ nói: "Chúng ta mãi ở bên nhau như vậy là đủ rồi, có con hay không đối với ta mà nói cũng không quan trọng."

 

Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng, mọi rối rắm, bất an và lo lắng đều dễ dàng bị xóa tan bởi hai câu nói này.

 

Lan Dịch Trăn không nhịn được nói: "Đứa nhỏ ngốc."

 

Y ôm chặt Lan Dịch Hoan, cằm cọ nhẹ trên đầu đệ đệ, lẩm bẩm như đang thở dài: "Ta luôn sợ đệ cảm thấy tiếc nuối, hối hận. Về sau ta sẽ không để đệ phải chịu bất cứ sự ủy khuất nào nữa...."

 

Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên. Hai người nhìn nhau mà cười.

 

Thật khó để diễn tả cảm giác kỳ lạ này, vừa không thể chia lìa như người thân, vừa xao động như người yêu.

 

Những mảnh vụn đó chồng chất, tích tụ theo thời gian, trở nên ngày càng tinh khiết và nồng đậm như rượu ngon. Bọn họ ảnh hưởng lẫn nhau, yêu nhau sâu sắc, sớm đã trở thành một phần không thể tách rời trong sinh mệnh của nhau.

 

Bất cứ khi nào, nơi đâu, chỉ cần nhìn đến người này thì đều sẽ cảm thấy tin tưởng tuyệt đối cùng an toàn, như thể mọi nỗi cô đơn và đau đớn trong cuộc đời đã tìm được lối thoát, không gì trên thế giới này có thể thay thế hay vượt qua được.

 

Gương mặt của Lan Dịch Hoan dưới ánh trăng gần như trong suốt, giống như đến từ một giấc mơ thiên ngoại Bồng Lai, là gương mặt đẹp nhất thế gian, mang theo tất cả thâm tình cùng nhớ nhung của y.

 

Lan Dịch Trăn vuốt v3 khuôn mặt của Lan Dịch Hoan. Một khắc ấy, y có ảo giác như mình đang vuốt v3 một đạo ảnh ảo lập loè ánh sáng, khiến y muốn chìm sâu hơn vào trong dòng nước.

 

Bàn tay của Lan Dịch Trăn theo gương mặt của Lan Dịch Hoan dần dần trượt xuống, duỗi vào trong quần áo của hắn. Khuôn mặt của Lan Dịch Hoan dần ửng hồng lên, giọng nói cũng có chút run rẩy, thật ra cũng đã không thể kiềm chế được nữa: "Đây... là khách đi3m."

 

Lan Dịch Trăn lấy quần áo trong của hắn từ trong chăn ra, đặt sang một bên, nhẹ giọng an ủi: "Chúng ta đã thay đệm chăn rồi."

 

"Ta không để ý cái này."

 

Hơi thở của Lan Dịch Hoan dồn dập, trong mắt có tình cảm mãnh liệt, mê loạn cùng chờ mong, nhưng giọng nói lại có chút do dự: "Vừa rồi giường phát ra tiếng vang nhỏ..."

 

Lan Dịch Trăn trầm mặc một lát. Lan Dịch Hoan thở gấp, cũng đang cố gắng bình ổn ngọn lửa trong cơ thể. Nhưng vào lúc này, thân thể hắn đột nhiên nhẹ đi, cả người cùng chăn bị nhấc bổng, sau đó Lan Dịch Trăn xoay người đặt hắn ngồi trên bệ cửa sổ phía sau.

 

Bệ cửa sổ làm bằng đá xanh, rộng khoảng nửa cánh tay, ngồi lên khá vững vàng. Lan Dịch Hoan được lót chăn dày nên không thấy cộm hay lạnh, nhưng hắn cảm thấy thế này thật sự có chút khác người quá mức.

 

"Này được không?"

 

Hai tay hắn vẫn ôm chặt cổ Lan Dịch Trăn, không nhịn được siết chặt thêm một chút: "Ca, ta không làm vậy đâu, ta chống đỡ vào đâu đây? Ta sợ thế này không có chỗ để dựa vào."

 

Lan Dịch Trăn cúi xuống hôn hắn, giọng nói dịu dàng và đáng tin: "Cứ ôm chặt ta là được."

 

Ngay khi cánh tay của y dịch chuyển, chiếc chăn quấn quanh Lan Dịch Hoan liền bung ra, để lộ cơ thể không chút mảnh vải che thân của hắn bên dưới.

 

Lưng hắn dựa vào lớp rèm mỏng phía sau. Lớp rèm này che đi mọi thứ bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn để cho ánh trăng tiến vào, tạo nên một tầng ánh sáng trắng mờ trên cơ thể Lan Dịch Hoan.

 

Lan Dịch Trăn cúi người về phía trước, xông vào tầng ánh sáng ấy.

 

Trong nháy mắt ấy, Lan Dịch Hoan bị bức đến không chỗ trốn, đành phải ngửa người dựa vào song cửa sổ phía sau. Hàm dưới cùng cổ của hắn tạo thành một đường cong xinh đẹp mà câu nhân.

 

Nơi này không vững chắc và ổn định như trên giường, Lan Dịch Hoan chỉ có thể dựa vào Lan Dịch Trăn, từng chút một bị kéo căng ra. Trong lúc ấy, hắn thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi theo dòng nước, bị vớt lên rồi lại bị ném xuống.

 

Lúc lên lúc xuống, cuối cùng nước biển tràn vào đầy khoang, nhấn chìm hắn và hoà vào những con sóng biển mênh mông vô tận.

 

Hai chân của Lan Dịch Hoan lơ lửng trên không dùng sức đẩy mạnh, cảm giác như mình đang giẫm lên không khí, từ trên cao rơi xuống, vừa thống khoái vừa kiệt sức.

 

Chiếc chăn bên dưới hắn trượt xuống đất.

 

Lan Dịch Hoan vốn tưởng rằng phiến đá lạnh lẽo trên bệ cửa sổ sẽ làm mình lạnh cóng. Nhưng ngay sau đó, thân thể hắn đã bị nhấc bổng lên, được Lan Dịch Trăn đỡ dậy, vững vàng ôm lên.

 

Cái ôm này khiến Lan Dịch Hoan cơ hồ cảm thấy bụng dưới của mình trướng đau trong chốc lát. Hắn hít hà một hơi, không thể không ôm lấy cổ Lan Dịch Trăn, trên trán lại toát ra mồ hôi.

 

Hắn đã cảm nhận được đêm nay huynh trưởng không có ý định buông tha cho hắn, mà tư thế này buộc hắn phải dồn hết trọng lượng toàn thân lên người đối phương, vừa là bất lực ỷ lại, vừa là không thể chạy thoát.

 

Khi còn nhỏ, Lan Dịch Hoan đã từng có vô số lần chơi mệt ở đâu đó rồi ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, hắn đều sẽ tỉnh dậy trong sự lay động nhè nhẹ. Bất kể hắn ở nơi đâu, huynh trưởng đều sẽ tìm được hắn, ôm hắn trở về nhà.

 

Những bước chân nhẹ nhàng êm dịu, cái ôm ấm áp khẽ đung đưa, cùng với hơi thở ấm áp quen thuộc đều là chỗ dựa và cảm giác an toàn lớn nhất mà một người cha một người huynh mang lại cho ta.

 

Nhưng hôm nay, cái ôm ấm áp đó lại làm hắn say mê đau đớn. Cơ thể hắn như bị một con dao sắc bén đâm thấu. Sự tương phản giữa hai bên khiến trái tim hắn như nổi trống.

 

Lan Dịch Hoan cảm thấy toàn thân nóng bừng, gắt gao cắn chặt môi dưới, mang theo cầu khẩn: "Huynh.... Hôm nay một lần thôi...."

 

Giọng nói khe khẽ của Lan Dịch Trăn ở bên tai hắn như mang theo chút ý cười: "Đã như vậy rồi, một lần hay hai lần cũng không sao mà, đúng không?"

 

Nguyên cả câu nói bị đáp trả lại, đúng là hắn tự làm tự chịu. Lan Dịch Hoan run rẩy kháng nghị: "Ta, ta lại không thể sinh!"

 

Lan Dịch Trăn: "Ừm, ta chỉ muốn Hoan Nhi mà thôi."

 

Lan Dịch Hoan bị Nhị ca cướp đi sạch sẽ, cả vốn lẫn lãi.

 

Rốt cuộc sau khi kết thúc, khuôn mặt của Lan Dịch Hoan đều là mồ hôi cùng nước mắt. Sau khi tắm xong, cuối cùng hắn cũng được bế trở về chiếc giường thoải mái. Không còn cảm giác đáng sợ khi bị treo lơ lửng trên không trung, hắn cảm thấy dễ chịu vô cùng.

 

Hắn ngơ ngác một hồi, sau đó cảm nhận được Lan Dịch Trăn nằm xuống bên cạnh, hắn lại tỉnh táo hơn một chút, đột nhiên hỏi: "Nơi này lấy đâu ra chăn để đổi?"

 

Lan Dịch Trăn: "Lấy ở phòng bên cạnh."

 

"Phòng bên cạnh? ...Chúng ta cũng đặt phòng bên cạnh à?"

 

"Ừm."

 

Lan Dịch Hoan hỏi: "Vậy tại sao vừa rồi không đến giường bên đó?"

 

Hắn mang theo vài phần mệt mỏi cùng hàm hồ hỏi ra một câu, nhưng Lan Dịch Trăn rất lâu vẫn không trả lời, một lúc sau mới nói: "Đi ngủ đi."

 

Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng mở một mắt nhìn y, khàn giọng lên án: "Vừa rồi, là đang trả thù ta vì đã đùa huynh sao?"

 

Lan Dịch Trăn dùng bàn tay to lớn che mắt hắn, nghiêm túc nói: "Không thể nào. Làm ca ca sao lại có thể trả thù đệ đệ chứ?"

 

Lan Dịch Hoan dù sao cũng đã quá mệt mỏi và buồn ngủ, bị y che phủ tầm nhìn như vậy, đầu óc cũng dần trở nên mơ màng, lẩm bẩm một câu rồi hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.

 

Lan Dịch Hoan nghe thấy hắn lẩm bẩm: "Ngày mai để gia gia đánh huynh một trận."

 

Y ôm Lan Dịch Hoan vào lòng, hôn lên mũi hắn, lắc đầu cười.

Bình luận

Truyện đang đọc