AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Ban đầu Lan Dịch Hoan còn đang nói chuyện, nhưng khi dư quang ánh mắt nhìn thấy động tác của Lan Dịch Trăn, hắn quay lại hỏi: "Nhị ca, huynh đang nhặt cái gì vậy?"

 

Ánh mắt của Lan Dịch Trăn hơi nheo lại, nhìn nhóm người Đạt Lạt với vẻ thâm ý, sau đó mở tay ra, đưa mảnh vải cho Lan Dịch Hoan xem.

 

Lan Dịch Hoan cầm nó lên từ tay y, cẩn thận nhìn thoáng qua rồi cũng khẽ nhíu mày.

 

Đây là một mảnh vải dệt cực kỳ nhỏ, nhưng vì từ nhỏ đã tiếp xúc với nó quá nhiều, Lan Dịch Hoan vừa nhìn qua vừa sờ đến liền biết loại vải này tên là vân lăng, mặc lên người thoải mái mềm nhẵn, nhưng lại khó nhuộm màu, cho nên các vương công quý tộc đều thích dùng để may áo trong.

 

Thông thường, những người tới những khách đi3m bình thường thế này ở trọ sẽ không mặc quần áo có chất liệu này, và việc trên đó có máu càng vi diệu hơn.

 

Trong chốc lát, vô số suy đoán hiện lên trong đầu Lan Dịch Trăn.

 

Tô Hợp Vương cũng nhìn thấy thứ Lan Dịch Hoan đang cầm, khẽ nhíu mày nói: "Đưa cho ta."

 

Lão đã quen với việc ra lệnh, sau khi nói xong câu này, lại nghĩ đến người mình đang nói chuyện chính là đứa cháu nhỏ bảo bối, khụ một tiếng rồi cứng nhắc bổ sung: "Được chứ?"

 

Nửa đầu và nửa sau của câu có giọng điệu hoàn toàn trái ngược nhau.

 

Lan Dịch Hoan cầm mảnh vải, không khỏi liếc mắt nhìn lão giả trước mặt.

 

Gần đây bọn họ bắt người khắp nơi, tự nhiên không khỏi trông gà hoá quốc. Hơn nữa hành vi của nhóm Tô Hợp Vương quả thực rất kỳ quái. Đừng nói ánh mắt của Lan Dịch Trăn đột nhiên trở nên sắc bén, ngay cả Lan Dịch Hoan, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy mảnh vải kia là đám người này có gì đó mờ ám.

 

Nhưng nhìn Tô Hợp Vương, Lan Dịch Hoan lại đánh bỏ ý niệm này.

 

Hắn cảm thấy lão nhân trước mặt không giống người xấu, hơn nữa nếu bọn họ thật sự có quan hệ với phản quân, những chuyện vừa rồi bọn họ làm cũng không có ý nghĩa gì.

 

Lan Dịch Hoan đưa mảnh vải trong tay cho Tô Hợp Vương.

 

Sau khi Tô Hợp Vương cầm lấy và nhìn qua, lão chắc chắn: "Nó không phải của chúng ta."

 

Trát Mộc nói: "Lão gia, chẳng lẽ là người vừa rồi..."

 

Lúc này, Tô Hợp Vương cũng nghĩ đến nam nhân đã cầu xin mình giúp đỡ cách đó không lâu.

 

Lúc đó lão cảm thấy người này khả nghi, còn cố ý cho thủ hạ của mình theo dõi chặt chẽ. Nhưng sau khi gặp được Lan Dịch Hoan, Tô Hợp Vương vui mừng đến nỗi quên mất chuyện nhỏ này.

 

Lan Dịch Hoan vội vàng hỏi: "Người vừa rồi?"

 

Trát Mộc liền nói với hắn: "Hơn một canh giờ trước, lúc chúng ta vào tới đây đã gặp phải một nam tử khoảng bốn mươi tuổi cầu xin giúp đỡ, lão gia của bọn ta để cho hắn ở tạm bên phòng cách vách. Nhưng.... Hẳn là hắn chưa vào căn phòng này."

 

Trong lúc lão nói chuyện, Tô Hợp Vương đã đứng dậy, nói: "Đi sang bên cạnh xem thử."

 

Mọi người đi đến phòng bên cạnh, bên phòng sớm đã trống rỗng không có người. Nhưng sau khi tìm kiếm cẩn thận, họ phát hiện một ít quần áo đẫm máu dưới gầm giường.

 

Lan Dịch Hoan nhỏ giọng hỏi Lan Dịch Trăn: "Huynh thấy thế nào?"

 

Lan Dịch Trăn: "Có lẽ là hắn. Hẳn là hắn chưa đi xa, ta lập tức phái người đi tìm."

 

Hai người nói chuyện rất khẽ, nhưng Tô Hợp Vương xưa nay lãng tai lại vẫn luôn chú ý đến bọn họ, lập tức nghe được những lời này.

 

Lão đã biết.

 

Thấy Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan để ý như vậy, người mà lão gặp tám phần chính là phản đảng họ đang tìm.

 

Tô Hợp Vương nắm chặt tay, đột nhiên cảm thấy máu trong người sôi lên.

 

Quá tốt rồi, lão vẫn luôn suy nghĩ nên làm như thế nào để Lan Dịch Hoan cảm thấy có gia gia thật tốt, hiện tại công lao không phải đã tới cửa rồi sao?

 

Người của lão vẫn luôn theo dõi sát sao, tên khốn vừa rồi, lão nhất định phải bắt được!

 

*

 

Tề Bật quả thực vừa mới rời đi không lâu, nhưng ông không phải rời đi vì đã nhìn thấy Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn.

 

Lúc mấy người ở dưới lầu đang nói chuyện, Tề Bật thậm chí còn không biết rằng kẻ thù không đội trời chung của mình đang cùng ông ở dưới một mái hiên. Ông trốn trong căn phòng mà nhóm Tô Hợp Vương đã đặt trước, chữa trị vết thương của mình.

 

Trên người Tề Bật có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất là nửa cánh tay bị Lang độc vệ của Lan Dịch Trăn chém đứt. Tuy rằng việc trở thành người tàn tật vô cùng thống khổ, nhưng may mắn là không đến mức tử vong.

 

Tề Bật dùng nước ấm rửa sạch từng vết thương trên người, sau đó bôi thuốc mỡ, lúc này mới cảm thấy cơn đau hành hạ mình mấy ngày qua đã giảm bớt đôi chút.

 

Mấy ngày nay ông trốn đông trốn tây, ăn không ngon ngủ không yên, mất đi tôn nghiêm trước kia, lại phải ăn chút điểm tâm trong khách đi3m mà ngày xưa mình coi thường chẳng thèm nhìn đến.

 

Vết thương đã ngừng chảy máu và bụng cũng đã no, nhưng không hiểu sao cảm giác vô lực mà ông cảm thấy trong vài ngày qua không những không thay đổi mà còn có vẻ càng thêm rõ ràng hơn.

 

Ban đầu là không có sức nâng đao, sau đó là đi đường không vững, và bây giờ ông thậm chí còn cảm thấy việc nhấc một chiếc đ ĩa hay một ly nước lên cũng khó khăn.

 

Tề Bật ngày càng cảm thấy bất an, muốn kiểm tra xem thân thể mình có vấn đề gì không, lại mơ hồ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt có chút quen thuộc.

 

Mùi hương này đã từng ngửi thấy ở đâu?

 

Sau khi tìm kiếm hồi lâu, Tề Bật phát hiện mùi hương đó phát ra nồng nhất ở cánh tay của mình, hơn nữa còn thoang thoảng truyền đến từ dưới mảnh vải quấn quanh vết thương.

 

Ông sửng sốt một lát, đột nhiên một tay xé rách mảnh vải ra. Ngay tức khắc, mùi thơm nồng nặc theo máu tươi trào ra tràn ngập khắp toàn bộ căn phòng.

 

Mấy ngày nay ông không tắm rửa, trên người toàn là máu và mồ hôi, lúc này tắm rửa sạch sẽ mới phát hiện mùi hương này thực ra là từ máu của mình mà ra.

 

Không chỉ ở nơi này mà những miệng vết thương đổ máu khác cũng có thể ngửi thấy mùi đó!

 

Mà Tề Bật đã nhớ ra, đây chẳng phải là mùi hương trên quần áo của Tề Quý phi sao?

 

Nhưng gần đây bọn họ căn bản không có thời gian ở chung quá dài, mùi hương này làm sao lại có thể vương lên người ông được?

 

Lần cuối bọn họ trò chuyện vượt quá thời gian hai nén hương là lần Tề Quý phi dùng dao găm để cố giết ông....

 

——Từ từ, dao găm?

 

Tề Bật đột nhiên nhận ra điều gì đó.

 

Ông biết ngay mà! Lúc đó ông còn cảm thấy buồn cười khi Tề Quý phi là một nữ nhân không có võ mà lại có vọng tưởng đánh lén là có thể giết được ông. Hiện tại xem ra Tề Nhân đã bôi dược trên lưỡi dao găm!

 

Lúc đó chất độc đã thông qua vết thương trên cổ mà vào trong cơ thể của ông, nhưng vẫn chưa phát tác. Nhưng không lâu trước đó, Tề Quý phi lại cố ý mang theo một thân hương khí dày đặc tiếp xúc với ông.

 

Lúc đó Tề Bật còn thắc mắc tại sao Tề Quý phi lại quay lại tìm mình, nhưng giờ thì ông đã hiểu rằng chắc chắn là để khiến chất độc trên người ông phát tác.

 

Đây mới là toàn bộ trả thù của nữ nhân kia!

 

Chẳng lẽ nàng ta không sợ chính mình cũng bởi vậy trúng độc mà chết sao? (Mình dùng "nàng ta" vì đây là suy nghĩ của Tề Bật nhé.)

 

Chỉ là thay đổi con trai của nàng ta mà thôi, hiện tại Lan Dịch Hoan còn sống rất tốt, muốn cái gì có cái đó, nàng ta vậy mà có quyết tâm lớn như thế, quyết không chịu bỏ qua mà muốn tự tay đẩy mình vào cái chết!

 

Tề Bật nhất thời tức giận không thôi, ép buộc bản thân hít sâu một hơi chân khí, áp chế độc tính, biết mình phải lập tức rời khỏi nơi này, tìm một vị đại phu có thể giải độc.

 

Ông tự hào võ nghệ và mưu tính của mình là thứ mà người thường không thể sánh nổi. Ông đã tiến hành rất nhiều mưu kế, không thể nào tin được rằng mình sẽ chết ở nơi này, chết dưới tay muội muội ruột thịt.

 

Tề Bật đứng dậy, giấu hết đồ vật đã dùng xuống dưới gầm giường rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

 

Ông không thể cứ thế mà bỏ đi. Hiện giờ ông không một xu dính túi, hơn nữa quần áo còn rách rưới và nhuốm máu, vừa ra khỏi chắc chắn sẽ bị vây bắt. Lão nhân vừa rồi ở cách vách, chắc chắn sẽ có quần áo dự phòng và ngân lượng.

 

Tề Bật đi ra khỏi phòng, chạm nhẹ vào cửa phòng của Tô Hợp Vương, vừa đẩy cửa ra, liền nghe thấy tiếng động phát ra từ chỗ cửa sổ.

 

Ông sợ đến nỗi đóng sầm cửa lại ngay mà không để ý rằng một mảnh tay áo đã bị vướng vào rồi bị rách.

 

Quay đầu, Tề Bật nhìn thấy có người trèo vào từ ngoài cửa sổ.

 

Khi người nọ nhìn thấy Tề Bật, lập tức lộ vẻ vui mừng và nói: "Đại nhân, quả nhiên là ngài!"

 

Thì ra người tới chính là Lý Anh, tâm phúc của Tề Bật.

 

Vào thời khắc túng thiếu nhất này, nhìn thấy thủ hạ đắc lực của mình, Tề Bật nhẹ nhàng thở phào một hơi: "Ngươi đã đến rồi. Tình hình bên ngoài thế nào rồi?"

 

Lý Anh: "Đại nhân, chúng ta vẫn còn một số nhân thủ ở ngoài thành, đủ để bảo vệ ngài trở về Đông Lương. Hiện tại bọn chúng đang kiểm tra từng nhà trên con đường này, rất nhanh sẽ đến khách đi3m này. Ngài nên lập tức cùng thuộc hạ rời đi, gặp những người kia ở ngoài thành."

 

Tề Bật quả quyết nói: "Được, chúng ta đi thôi. Ta bị thương không nhảy ra ngoài được, ngươi ra ngoài trước, đợi ta ở cửa sau."

 

Sau khi Lý Anh rời đi, Tề Bật liền từ cửa sau đi xuống lầu.

 

Con đường này dẫn qua nhà bếp. Khi ông sắp đi đến cửa thì đột nhiên nghe thấy người đầu bếp bên trong nói: "Canh trứng lấy từ đâu ra, không có trứng gà nữa! Vừa rồi ta định đi ra ngoài mua một chút, nhưng vừa ra tới cửa liền thấy khắp nơi đều là quan binh, tay cầm đao sáng loáng, khiến ta sợ tới mức làm rơi cả giỏ rau. Ta không ra cửa nữa đâu."

 

Một người khác nói: "Ngươi lại không phải là phản tặc, cứ đi đi. Cùng lắm là bị khám xét người mà thôi, cũng không có bắt ngươi đi."

 

Người đầu bếp mắng: "Đồ xấu xa, ngươi đừng có lừa gạt ta! Các ngươi sao lại không rời đi đi, chỉ biết ở đây thoải mái mà thôi!"

 

Bước chân của Tề Bật đột nhiên dừng lại, trong lòng tràn đầy do dự.

 

Người này nói cũng có lý, bên ngoài khắp nơi đều là quan binh, nếu lúc này ông chạy ra ngoai, vô tình bị người khác nhìn thấy thì sẽ là tai họa ngập trời.

 

Nếu Lý Anh không tới thì ông cũng không có ý định ra ngoài.

 

Nhưng ý tưởng của Lý Anh có phải thực lòng suy nghĩ cho mình không?

 

"Đồ xấu xa, đừng có lừa ta!"——đầu bếp thuận miệng mắng một câu, lại để lại nét viết sâu đặc trong lòng ông.

 

Nhưng hiện tại không đi cũng không được, Tề Bật liếc mắt nhìn qua, thấy một gói thuốc bột diệt chuột trên mặt đất ở cửa bếp sau. Ông nhặt lên, bỏ vào trong tay áo.

 

Sau khi làm xong, ông đi ra ngoài bằng cửa sau và hội hợp với Lý Anh.

 

Lý Anh đã đợi rất lâu, thấy Tề Bích chậm rãi đi lại, cho rằng Tề Bật bị thương nặng cho nên không còn chút sức lực nào, quan tâm nói: "Đại nhân, hay là để thuộc hạ cõng ngài ra khỏi thành. Ngài có thể nhân cơ hội đó ngủ một chút."

 

Mình mà ngủ thiếp đi thì hắn ta sẽ làm gì?

 

Nếu là Tề Bật vừa có đủ danh lợi địa vị vừa đủ dũng mãnh cường tráng như xưa kia, tuyệt đối sẽ không nghi thần nghi quỷ như vậy. Nhưng hiện tại, tất cả chỗ dựa đều không còn, lại trúng kế của Tề Quý phi, bản tính đa nghi lập tức khiến ông nhìn thấy bộ mặt của mọi người đều thâm trầm.

 

Tề Bật nhàn nhạt nói: "Không cần. Ta hiện tại không mệt lắm, chúng ta cùng đi sẽ nhanh hơn. Nhưng bây giờ khắp nơi đều có quan binh tra kiếm, làm sao chúng ta có thể ra khỏi thành?"

 

Lý Anh: "Tiểu nhân đã chuẩn bị một số vật dụng để dịch dung, đặt ở đằng kia, đại nhân đợi một lát để tiểu nhân đi lấy."

 

Nói xong, Lý Anh quay người chuẩn bị rời đi.

 

Đúng lúc này, có một nhóm quan binh đi ngang qua trên con phố cách đó không xa.

 

Họ vừa đi vừa hô lớn theo đúng phân phó trước đó của Lan Dịch Trăn: "Người bắt được phản tặc, bá tánh bình thường thưởng ngàn lượng bạc, đồng đảng đặc xá tội trạng."

 

Những tiếng hô to này, từng tiếng một đánh vào trái tim Tề Bật, biến mọi nghi ngờ của ông thành những chiếc đinh cứng đâm sâu vào lòng.

 

Lúc này Tề Bật đột nhiên hạ quyết định.

 

Chính là vì lúc đối phó với Tề Quý phi, ông thoáng mất cảnh giác mới lưu lạc đến mức này, hiện tại tuyệt đối không thể giao tính mạng của mình cho người khác!

 

Tề Bật đổi ý, gọi Lý Anh: "Đợi đã."

 

Lý Anh quay lại hỏi: "Đại nhân?"

 

Tề Bật hỏi: "Ngươi có mang theo nước không? Ta hơi khát."

 

Lý Anh vội vàng tháo túi nước ra, hai tay dâng lên, nói: "Trong túi nước chỉ còn một nửa, xin đại nhân đừng ghét bỏ."

 

Tề Bật ngẩng đầu uống nước, nhưng thực ra miệng chưa từng động đậy, chỉ dùng tay áo chặn lại, đổ hết thuốc diệt chuột vào trong túi nước, sau đó đặt xuống, tựa như vô tình lắc nhẹ.

 

Ông đưa túi nước cho Lý Anh: "Hôm nay làm phiền ngươi rồi, ngươi cũng uống một chút đi. Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phải đi, hiện tại cũng không tiện đi nơi khác tìm nước."

 

Lý Anh vô cùng cảm kích, sau khi liên tục cảm ơn, cầm lấy túi nước, ngửa đầu uống hai ngụm.

 

Sau đó Lý Anh lau miệng và nói: "Đại nhân, xin hãy đợi một lát, ta sẽ đi lấy đồ dịch dung."

 

Tề Bật cười nói: "Đi đi."

 

Tiếng của nhóm quan binh tuần tra càng lúc càng xa, Tề Bật nhìn theo bóng dáng Lý Anh dần khuất xa. Sau đó, bóng người ấy ngã xuống đất, liên tục co giật, cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa.

 

Tề Bật thở nhẹ một hơi, trong lòng không có chút dao động nào.

 

Ông nhanh chóng nhặt những đồ vật dùng để dịch dung ở trên mặt đất lên, tự mình bôi lên mặt, cải trang thành một tên ăn mày bẩn thỉu, trong lòng nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu.

 

Cho đến bây giờ, những người duy nhất ông có thể tin tưởng vẫn là Hắc Giáp quân, nhưng trước tiên phải tìm cách liên lạc với họ.

 

Tề Bật ngụy trang đơn giản, vừa chống đầu gối đứng lên, đột nhiên phía trên xuất hiện một cái bóng bao phủ lấy ông.

 

Tề Bật giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy đứng trước mặt mình chính là hai tên thị vệ bên cạnh Tô Hợp Vương.

 

Ông có phần cảnh giác nói: "Các ngươi.... làm gì thế?"

 

Mặc dù Tề Bật đã khiến mặt mũi dơ hề đến mức không nhìn rõ ngũ quan, nhưng quần áo thì vẫn chưa thay, vừa mở miệng, hai người đã xác định là ông, lập tức tức giận chỉ trích: "Ngươi đúng là đồ vô ơn. Chúng ta hảo tâm thu lưu ngươi, sao ngươi có thể không nói lời nào mà rời đi như thế!"

 

Tề Bật cảm thấy bọn họ đúng là khó hiểu, bản thân đột nhiên chạy trốn đúng là hơi thất lễ, nhưng cũng không đến mức phải đuổi theo đi tìm chứ.

 

Ông nói: "Ta đang bị người khác đuổi giết, nghỉ ngơi tốt rồi tất nhiên phải rời đi. Hiện tại đúng là không có gì để báo đáp, ngày sau nhất định sẽ trả lại ân tình của các ngươi."

 

Nói xong, Tề Bật không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, đứng dậy định rời đi.

 

Điều ông không ngờ tới là những người này hoàn toàn khác với thái độ thân thiện và hào phóng mà họ đã thể hiện khi họ tiếp nhận ông. Một người bước tới chỗ ông, trực tiếp đẩy ông ngã xuống đất.

 

Một người hung tợn nói: "Ngươi nghĩ bọn ta là ai? Mà để cho ngươi nói tới là tới, nói đi là đi, xin giúp đỡ liền giúp đỡ, nói rời đi liền rời đi! Ngươi ở phòng của bọn ta thì chính là nô của bọn ta, không thể tự tiện rời đi, nhanh, cùng bọn ta trở về!"

 

Nếu là trước kia, có lẽ thoáng vẫy tay sẽ tới, xua tay thì đi cũng không phải không được. Nhưng hiện tại gia hoả này chính là lễ vật Vương thượng muốn tặng cho Tiểu Vương tử, sao có thể chạy được?

 

Tề Bật nghe mà trợn mắt há mồm, chỉ là mượn một chỗ của bọn họ nghỉ ngơi một lát, thế mà nói như bán mình cho họ. Ngay cả những tên cướp không nói lý nhất trên đời này cũng không nói được như vậy!

 

Tề Bật trầm giọng nói: "Ta không đi cùng ngươi nữa, phía trước có quan binh tuần sát, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, ta sẽ báo quan!"

 

Hai người họ căn bản không để ý tới, tự mình lấy ra dây thừng cùng bao bố, xem ra bọn họ thật sự muốn dùng vũ lực để mang Tề Bật đi.

 

Tề Bật thấy vậy thì vừa kinh ngạc vừa tức giận.

 

Ông chẳng thể ngờ tới, bản thân xuống dốc đến mức không phải bị thủ hạ của mình bán đứng hay là rơi vào tay quan binh, mà lại là vì một suy nghĩ nhất thời của mình để rồi chọc vào đám lưu manh này.

 

Trong tình huống bình thường, lấy thân phận, địa vị và võ công của ông, sao có thể để những người này đứng trước mặt mình lỗ m ãng như vậy!

 

Nhưng bây giờ, Tề Bật đã hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

 

Ông không biết những người này đang cố làm gì, nhưng rõ ràng là nếu lúc này ông thực sự bị họ bắt đi, có lẽ ông sẽ chết ngay lập tức.

 

Lúc này, Tề Bật nhìn thấy có thêm mấy người đi về phía mình, không thèm để ý đến việc bị phát hiện, vội vàng cao giọng: "Ở đây có ngươi muốn cướp, cứu mạng!"

 

Không biết bọn họ có bị tiếng la thu hút hay không, những người đó lập tức đi thẳng về phía này, sau đó dừng lại, nhìn qua là vài nam tử trẻ tuổi khí chất lạnh lẽo.

 

"Đặt người xuống."

 

Họ nói.

 

Người hầu của Tô Hợp Vương nói: "Không có khả năng."

 

Hai bên nhìn nhau, dường như không ai có ý định từ bỏ. Tề Bật cảm thấy rất căng thẳng, bây giờ hy vọng của ông chỉ có thể đặt trên người những người trẻ tuổi này.

 

Sau một hồi im lặng, người hầu của Tô Hợp Vương nói: "Các vị, người này là nô của bọn ta, xin đừng xen vào chuyện của người khác."

 

Những người đối diện đột nhiên hỏi: "Các ngươi là thuộc hạ của lão gia kẹo hồ lô sao?"

 

Tề Bật: "...."

 

Đây chẳng lẽ là danh xưng gì đó trong giới hắc đạo?

 

Thuộc hạ của Tô Hợp Vương hiển nhiên cũng bị danh hiệu này làm cho khiếp sợ, sau đó nói: "Lão gia của chúng ta quả thật đã mua một đống kẹo hồ lô ở bên ngoài....."

 

Đối phương nói: "Đúng vậy."

 

Thị vệ Đạt Lạt nói: "Không thể gọi như vậy!"

 

Những người trẻ tuổi kia lạnh lùng nói: "Bọn ta là người của công tử ăn kẹo hồ lô."

 

Vừa nói xong lời này, hai tên thị vệ Đạt Lạt dừng lại một chút, sau đó nghe đối phương nói: "Người này, công tử của chúng ta muốn."

 

Tất nhiên là biết công tử của bọn họ muốn, nếu công tử của bọn họ không muốn thì Vương thượng cũng sẽ không bắt người như vậy, đây chính là lễ vật của Vương thượng đó!

 

Thị vệ Đạt Lạt suy nghĩ một lúc rồi lịch sự nói: "Chuyện lão gia phân phó, bọn ta không thể không làm. Một khi đã vậy, chúng ta cùng nhau đưa hắn về, một bên một nửa?"

 

Thủ hạ của Lan Dịch Trăn bàn bạc rồi gật đầu đồng ý.

 

Tề Bật đứng bên cạnh nhìn bọn họ trao đổi ám hiệu "Kẹo hồ lô", gương cung bạt kiếm chuyển sang bắt tay giảng hoà, ông hoàn toàn sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai nhóm mỗi bên phân một tay một chân, không nói một lời nâng đi.

 

Rất nhanh ông đã bị mang về khách đi3m.

 

Trên đường đi, Tề Bật rất sợ hãi, không biết đám người tâm thần này rốt cuộc muốn cho mình làm nô thế nào.

 

Mãi cho đến khi đi vào một căn phòng, những người này mới vứt ông xuống đất. Tề Bật ngẩng đầu lên, đồng tử tức khắc co rút.

 

Ông không ngờ Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn vậy mà lại ngồi cạnh lão nhân kia.

 

Tề Bật cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, sợ hãi đến mức khó hình dung nổi, lại thấy lão nhân vừa rồi dùng giọng điệu như đang tranh công nói với Lan Dịch Hoan: "Là người này sao?"

 

Tề Bật hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta chẳng qua chỉ là một thương nhân bị người tìm đến trả thù, các ngươi hẳn là nhận sai người rồi?"

 

Ông hạ giọng, giọng điệu vô cùng hoảng loạn, nghe qua hoàn toàn không giống như vị Tề Tướng quân đa mưu túc trí, trầm ổn bình tĩnh ngày xưa.

 

Nhìn thấy người kia như vậy, Lan Dịch Hoan chỉ cảm thấy thật buồn cười.

 

Hắn thở dài: "Tề Bật, người như ngươi, thì ra lúc tai vạ đến nơi cũng có thể làm ra bộ dáng vẫy đuôi lấy lòng như vậy."

 

Tề Bật cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội lên đầu, một luồng khí lạnh khó tả lan tỏa khắp toàn thân. Ông biết mình không còn chỗ để chối cãi nữa, rơi vào tay đám người Lan Dịch Trăn, tất cả liền sẽ xong đời.

 

Thấy mọi người đều đã rời đi, chỉ còn lại Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn, Tề Bật cuối cùng cũng không chịu nổi nỗi sợ hãi này nữa, dùng giọng điệu cầu xin nói với Lan Dịch Hoan: "Thất Điện hạ, ta, ta dù sao cũng là cữu cữu của ngươi. Bây giờ ta đã thành ra thế này, ngươi, ngươi có thể thả cho ta một con ngựa*....."

 

*ý là tha cho một đường sống.

 

Ông chưa từng nói những lời như vậy. Huống chi, đối mặt với vãn bối mà bản thân vẫn luôn cho rằng có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, quả thực vẫn cảm thấy khuất nhục vạn phần, hết sức ai khẩn.

 

Nói được một nửa, Tề Bật không thể nói tiếp được nữa, bởi vì lúc ông ngẩng đầu lên đã nhìn thấy sự kỳ quái và ngạc nhiên trong mắt Lan Dịch Hoan.

 

Dù sao thì Tề Bật đã từng là một người ngạo mạn và giỏi nguỵ trang, Lan Dịch Hoan vẫn luôn nhớ rõ ông ở trong triều nói năng hiên ngang lẫm liệt, đ ĩnh đạc như thế nào, âm mưu của ông dường như luôn thành công.

 

Nhưng giờ đây, ông ta chật vật cùng sợ hãi, không có gì khác với những hạng người nhu nhược hèn nhát.

 

Thì ra thực sự không có gì là không thể thay đổi và cũng không có gì là không thể đánh bại.

 

Tề Bật ngẩn ra.

 

Sự cảm thán trong ảnh mắt của Lan Dịch Hoan còn khiến người ta cảm thấy nhục nhã bất kham hơn bất kỳ sự chế giễu hay mắng mỏ nào. Tề Bật đột nhiên cảm giác được có một cỗ tức giận cực đoan đang dâng lên từ đáy lòng, cổ họng ông phát ra một tiếng gầm giận dữ, sau đó tập trung toàn bộ sức lực của toàn thân và lao về phía Lan Dịch Hoan.

 

Làm sao mình có thể là kẻ thất bại quỳ dưới chân người khác, cầu xin sự thương xót được!

 

Nhưng trước khi Tề Bật kịp chạm vào một góc áo của Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn đã vung áo choàng đứng dậy, đá vào ngực ông một cái, khiến ông ngã xuống đất.

 

Tề Bật phun ra một ngụm máu, Lan Dịch Trăn liền túm lấy cổ áo của ông rồi nhấc lên, dứt khoát tát ba cái vào mặt Tề Bật.

 

"Người đâu."

 

Thị vệ đứng canh ở bên ngoài nghe thấy tiếng động liền chạy vào ngay.

 

Lan Dịch Trăn ném Tề Bật xuống đất, lạnh lùng nói: "Trước tiên trói hắn lại, nhốt vào chuồng ngựa, ngày mai áp giải về cung xử trí tội phản quốc, hành hình trước mặt mọi người, răn đe cảnh cáo!"

 

"Tuân lệnh!"

 

Tề Bật giãy dụa, trong mắt hiện lên sự hận thù và sợ hãi, trừng mắt nhìn Lan Dịch Trăn.

 

Thật ra ông cũng xem như không hoàn toàn là người Đại Ung, nhưng Lan Dịch Trăn chỉ dùng một câu đã định ông là "Phản quốc", theo luật pháp đương triều, là sống sờ sờ bị xẻo chết, hơn nữa không được ít hơn ba nghìn đao, dụng tâm có thể nói là ác độc đến cực điểm.

 

Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, lúc nãy ông thà tự kết liễu cuộc đời của mình trước còn hơn phải nhận hết tra tấn, càng tốt hơn là phải chịu hành hình trước công chúng, bị vô số người chỉ điểm và ghi khắc thời khắc ông nhục nhã bất kham nhất.

 

Lan Dịch Trăn thật sự rất hiểu điều mà người khác sợ nhất là gì.

 

Tề Bật gào lên điên cuồng, nhưng không có cách nào phản kháng, cứ vậy bị kéo đi.

Bình luận

Truyện đang đọc