AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Sau khi hiểu được ý của Lan Dịch Hoan, Mạnh Ân cảm thấy có vài phần mới lạ, vài phần cảm động.

 

Trong ấn tượng của ông, trẻ con đều sẽ lớn lên mà không cần ưu sầu, có đặc quyền được trưởng bối che chở, chẳng cần nghĩ ngợi về việc gì. Nhưng Lan Dịch Hoan lại phải tự mình gánh vác nhiều mưa gió như vậy.

 

Nhìn đến vẻ nghiêm túc tính đoán trên khuôn mặt vẫn còn trẻ con của hắn, đúng là khiến người ta cảm thấy vừa đáng yêu vừa sinh thương tiếc.

 

Mạnh Ân đặt tay lên vai Lan Dịch Hoan, nhẹ nhàng siết chặt, hỏi: "Hoan Nhi, Đại Ung gần đây xảy ra chuyện gì à?"

 

Lan Dịch Hoan: "Cũng không thể nói là có chuyện gì đặc biệt, chỉ là tranh chấp quanh năm kéo dài chưa dứt mà thôi. Bây giờ tuổi tác của Phụ hoàng đã cao, rất nhiều người thấy sốt ruột rồi."

 

Lâm Hãn không nhịn được nói: "Đã là như vậy, chúng ta không phải càng nên ở lại để giúp con sao? Con còn nhỏ như vậy, cho người lớn chúng ta có nơi để nhọc lòng đi. Đứa trẻ ngoan, chúng ta là lo lắng cho con thôi."

 

Lời nói của Lâm Hãn khiến Lan Dịch Hoan ngẩn ra.

 

Từ nhỏ đến lớn, hình như không có trưởng bối nào nói những lời như vậy với hắn, điều này cũng không chỉ vì Lan Dịch Hoan không được mẫu phi sủng ái mà còn vì hắn không phù hợp với quy tắc sinh tồn trong cung.

 

Từ khi được sinh ra, những đứa trẻ sống trong thâm cung phải học cách tự mình đối mặt với nguy hiểm và nỗi đau, không thể tin tưởng bất cứ ai. Sự ấm áp và an ủi sẽ khiến con người sinh ra ỷ lại. Nếu bộ giáp kiên cường tan rã, khi đối mặt với bất cứ âm mưu thương tổn gì cũng có khả năng là một đòn chí mạng.

 

Có thể cảm nhận được điều này chỉ bằng cách nhìn vào thái độ khác nhau của Tề Quý phi đối với Ngũ Hoàng tử và Tề Thì.

 

Mặc dù trong lòng bà luôn cho rằng hai người đều là con ruột của mình, vô cùng yêu quý trân trọng Ngũ Hoàng tử đã mất đi mà tìm lại được, nhưng so với thái độ sủng nịch đối với Tề Thì, Tề Quý phi lại càng chú ý hơn đến năng lực sinh tồn độc lập của Ngũ Hoàng tử.

 

Có lẽ vì điều này mà tính cách của hai người rất khác nhau.

 

Lan Dịch Hoan đến đây một chuyến cũng không có nghĩ quá nhiều, lúc gặp được những người này hắn thấy rất vui vẻ, cảm thấy mình rốt cuộc cũng đã có người thân. Nhưng phải ở với người thân như thế nào, có thân nhân có ích lợi gì, thật ra hắn cũng không biết.

 

Hắn chỉ biết rằng mình phải bảo vệ những người thân của mình, không thể lại một lần nữa mất đi. Đây là trách nhiệm của hắn, có gì không đúng sao?

 

Lan Dịch Hoan: "Ta, ta không sao, ta quen ở đây rồi."

 

Lâm Hãn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Con cùng Thái tử vẫn luôn có quan hệ rất tốt phải không? Mấy ngày trước Thái tử bị ám sát, hiện tại lại rời kinh, có phải có người khi dễ, làm khó con không?"

 

Thật ra ông có chút sốt ruột, tuy rằng rất nhiều chuyện trong cung mọi người đều đã biết, nhưng đối với người Đạt Lạt ở dịch quán bên ngoài cung điện, bọn họ cũng không biết quá nhiều chuyện trong hoàng cung Đại Ung, vì sợ Lan Dịch Hoan khó xử nên ngày thường họ cũng không hỏi thăm nhiều.

 

Nhưng hôm nay Lan Dịch Hoan tới nói như vậy, Lâm Hãn liền sợ hắn gặp phải phiền toái.

 

Mặc dù giữa họ có mối quan hệ huyết thống không thể xoá tan nhưng thật ra cả hai bên đều đang vô cùng cẩn thận để hoà hợp ở chung.

 

Lan Dịch Hoan: "Thật sự không có người ức hiếp ta."

 

Nguyên nhân chủ yếu là toàn bộ sự việc hiện tại rất phức tạp, hơn nữa còn liên quan đến rất nhiều chuyện nội bộ của Đại Ung, rất khó giải thích.

 

Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi nói cho hai bá phụ trước mặt biết đại khái tình hình chung một cách đơn giản nhất có thể.

 

"Thật ra điều ta lo lắng là có người có ý đồ dùng chuyện thân thế của ta, lôi kéo Thái tử vào, mượn cơ hội đoạt đích. Suy cho cùng, toàn bộ âm mưu này đều đề cập đến một số bí mật năm xưa, cần được điều tra rõ ràng. Về phần ta, vốn đã không phải thành viên trong Hoàng thất ở đây thật, cũng không có ý định tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, kỳ thật sẽ không có nguy hiểm gì."

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Ta lo lắng mọi người lưu lại ở đây sẽ bị ảnh hưởng, cho nên mới tới cảnh báo mọi người."

 

Lâm Hãn vốn tưởng rằng đứa nhỏ này tính tình tốt, luôn luôn tươi cười. Bây giờ ông mới phát hiện, dù có chuyện gì xảy ra, Lan Dịch Hoan cũng có thể mang theo ý cười, giống như không hề để ý chút nào, thật đúng là Hoàng đế không vội, thái giám gấp.

 

Thực ra càng là người như vậy thì tâm sự lại càng nặng, luôn chịu đựng mọi chuyện mà không nói một lời. Bởi vì không muốn dựa vào người khác nên cũng không có ý định kể khổ.

 

Lâm Hãn còn thấy không yên tâm, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Mạnh Ân bình tĩnh ngăn cản.

 

"Bọn ta đã hiểu tình huống hiện tại rồi."

 

Mạnh Ân nói với Lan Dịch Hoan: "Con yên tâm, Nhị bá của con và ta sẽ sắp xếp. Chúng ta sẽ bàn bạc với cha con, con không cần phải lo lắng cho đệ ấy. Hãy tự mình cẩn thận."

 

Mặc dù người bên Đạt Lạt tương đối đơn giản, không có nhiều âm mưu như ở Đại Ung, nhưng hai người đã trải qua nhiều năm thăng trầm, nhấp nhô chém giết, chỉ cần trong lòng bọn họ hiểu rõ thì Lan Dịch Hoan cũng không còn gì lo lắng, vì thế cáo từ rời đi.

 

Những ngày gần đây trời mưa phùn, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, hôm nay có thể là trận mưa cuối cùng trong năm.

 

Lan Dịch Hoan giơ ô lên ngay khi bước ra khỏi cửa. Hôm nay hắn mang một chiếc ô màu đỏ, mặc bộ y phục màu trắng, chiếc đai lưng dài buông thõng dọc theo eo, hơi rung rinh trong mưa gió, những chiếc lá tre được thêu ở hai đầu nhanh chóng bị ướt.

 

Lan Dịch Hoan lấy tay che trán, quay người mỉm cười, dùng sức vẫy tay với Lâm Hãn và Mạnh Ân, ý bảo họ không cần ra ngoài tiễn hắn, sau đó quay người bước nhanh rời đi.

 

Hai người thúc phụ nhìn đứa trẻ từ nhỏ chưa từng về nhà rời đi, cuối cùng chỉ nhìn thấy chiếc ô màu đỏ càng ngày càng xa, giống như một mảnh bèo trôi trong sương mù.

 

Lâm Hãn nắm chặt nắm đấm, đột nhiên nói: "Không được."

 

Mạnh Ân: "Đệ nói cái gì không được?"

 

"Đại ca, vừa rồi huynh không nên ngăn cản ta."

 

Lâm Hãn: "Đứa trẻ này rõ ràng từ nhỏ đã quen với việc tự mình gánh vác mọi thứ. A Nhã Tư là cha ruột của nó, khả năng là tốt hơn một chút. Còn đối với trưởng bối thúc phụ như chúng ta, đến bây giờ thằng bé vẫn còn khách khí đủ đường. Này sao được? Ta phải cho thằng bé biết, hiện tại có rất nhiều người yêu thương thằng bé."

 

Mạnh Ân: "Thói quen và suy nghĩ của thằng bé đã có nhiều năm, cho dù hôm nay đệ có ở đây nói chuyện với thằng ở cả đêm, thằng bé cũng sẽ không dễ dàng thay đổi."

 

Lâm Hãn: "Vậy....."

 

Mạnh Ân quay người lại nhìn Lâm Hãn, nói: "Là trưởng bối, chúng ta phải làm được việc gì đó thực tế thì mới có thể chứng minh cho đứa trẻ này thấy được."

 

*

 

Mặc dù câu chuyện của Hiến Vương về Thái tử bá đạo, thị vệ xấu xí và Hoàng tử mỹ lệ khiến Tề Bật cảm thấy vô cùng chấn động, nhưng bởi vì cốt truyện quá mức ly kì nên cũng không khiến ông hoàn toàn tin tưởng.

 

Vì vậy, trải qua nhiều ngày điều tra và từ thông tin từ khắp nơi, Tề Bật cuối cùng đã xác định rằng giữa Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan tuyệt đối không chỉ dừng lại ở tình cảm huynh đệ, việc này không có khả năng diễn ra được.

 

Tuy rằng ông nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng lại thấy nhẹ nhõm.

 

Tề Bật luôn kiêng kị vị Thái tử tâm tư kín đáo cùng thủ đoạn tàn nhẫn này. Sau nhiều năm, ông đã hoàn toàn khống chế được Chính Bình Đế, nhưng vẫn chậm chạp không động thủ là vì kiêng kị Lan Dịch Trăn cùng với thế lực to lớn của y.

 

May mắn thay, may mắn là y thật sự có tình cảm với Lan Dịch Hoan.

 

Đây đúng là ý trời thành toàn. Cho đến bây giờ, nhìn chung mọi kế hoạch đều nằm trong tầm tay của Tề Bật.

 

Hầu hết những thông tin ông tiết lộ cho Lan Dịch Trăn đều là sự thật.

 

Trong những năm qua, ông vẫn luôn đồng thời giữ những chức vụ quan trọng ở cả Đại Ung và Đông Lương.

 

Thậm chí đôi khi chính Tề Bật cũng không phân rõ được mình rốt cuộc là người của nước nào.

 

So với mẫu thân là người sinh ra trong hoàng tộc Đông Lương và có ác cảm sâu sắc với Đại Ung, trong lòng Tề Bật thực sự không có nhiều nợ nước thù nhà như vậy.

 

Sở dĩ ông lựa chọn kế thừa con đường báo thù của mẫu thân, cũng không phải vì thống hận mưa dầm thấm đất, mà nên nói là ông thích cảm giác làm một người Đông Lương hơn.

 

Tề Bật luôn cảm thấy cái gọi là Hoàng tộc luôn khoác trên mình dáng vẻ uy nghiêm thật sự rất buồn cười. Dù sao khi nói đến Hoàng đế, trừ bỏ người tự mình đánh hạ giang sơn và lập quốc, còn lại cũng chỉ là đầu thai đúng chỗ liền thắng nửa trận, không có gì đáng để khâm phục.

 

Đối về Tề Bật, từ nhỏ ông đã được nghe mẫu thân kể cho nghe rất nhiều chuyện xưa ở Đông Lương sau lưng phụ thân. Nghe được quân chủ đầu tiên của Đông Lương ở Đạt Lạt đoạt quyền thất bại, bị hai nước đuổi giết, lại dựa vào một thân thù hận tìm được đường sinh tồn, trong lòng Tề Bật cảm thấy vô cùng hưng phấn và khát khao.

 

Thật ra ông sinh ra trong một gia đình quyền quý, không thiếu cơm ăn, không cần lo lắng vì kế sinh nhai, cũng không bị người khác chà đạp tôn nghiêm, không có thất bại, cho dù không có tiền đồ, ông vẫn có thể an nhàn cả đời.

 

Nhưng ông luôn cảm thấy như vậy là chưa đủ.

 

Mọi thứ đều quá nhạt nhẽo và nhàm chán.

 

Lúc trước ông tận mắt chứng kiến Tiên đế đột ngột qua đời vì bạo bệnh mà chưa để lại di chiếu, ngai vàng bị bỏ trống, một phế vật không có tư chất như Chính Bình Đế bị đẩy lên ngôi vị Hoàng đế giữa cuộc tranh đấu của các thế lực. Thiên tử cao cao tại thượng lại được sinh ra một cách qua loa cẩu thả như thế.

 

Mà người thật sự có đầu óc có tài cán giống như ông lại chỉ có thể ở bên cạnh làm áo cưới cho người khác.

 

Vì vậy, những gì xảy ra ở Đông Lương khiến ông cảm thấy rất đồng cảm. Ông hiểu những sự phản kháng đó, mà việc lập ra Đông Lương chẳng khác nào một sự nhạo báng đối với Đạt Lạt và Đại Ung.

 

Các ngươi ở đó tự cho mình là cao quý, nói cái gì mà đứa con của thiên mệnh, chẳng phải những người phản kháng các ngươi đang ở ngay trước mắt mà các ngươi cũng chỉ có thể bất lực tòng tâm đó sao?

 

Cái gọi là trung quân ái quốc đều là những lời dối trá vô dụng. Hãy nhìn xem Đại Ung hiện đã bị thống trị thành bộ dạng gì, một khi đã vậy, tại sao còn phải hết lòng làm gì?

 

Vì vậy, Tề Bật làm việc cho Đông Lương, không phải vì ông thực sự nghĩ đến việc trả thù Đạt Lạt và Đại Ung như người Đông Lương, mà vì ông nhìn thấy một hướng đi mới trong cuộc sống bình đạm của mình, thích cảm giác huỷ hoại mọi trật tự trong đó.

 

Vì thế, nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn âm thầm ngủ đông, lên kế hoạch.

 

Đây là một con đường rất dài nhưng lại tràn ngập thú vị, mong chờ.

 

Bước đầu tiên, ông kế thừa sự an bài của mẫu thân, đưa tiểu muội muội từ nhỏ rời đi theo mẫu thân vào cung.

 

Bởi vì Chính Bình Đế đã yêu Tề Yên trước khi lên ngôi, cũng không biết thân phận thực sự của đối phương, nên hoàn toàn không có bất cứ phòng bị nào với nàng. Trong nhiều năm, Tề Yên đã hạ một thứ thuốc gây nghiện trong thức ăn, khiến Chính Bình Đế không thể không nằm trong sự khống chế của Tề gia.

 

Nhưng những điều này vẫn chưa đủ, bởi vì quyền lực mà Chính Bình Đế nắm giữ có hạn, không đủ để cho Tề Bật mọi thứ mà ông muốn.

 

Nhưng không sao, ông có thể chờ, chờ xem các Hoàng tử từng người một lớn lên, chỉ cần châm chút ngòi lửa, bọn họ sẽ tự mình tàn sát lẫn nhau.

 

Huống chi, trong tay ông còn có một con át chủ bài khác, chính là đứa cháu ngoại đáng thương chưa từng bị tráo đổi của ông.

 

Tráo đổi, từ lúc bắt đầu đã không tồn tại, càng không cần đến.

 

Bởi vì sau khi được sinh ra không lâu, Lan Dịch Hoan đã mở mắt.

 

Nhưng ma ma đỡ đẻ là do Tề Bật mang tới, ông bày mưu để đối phương dán chặt mắt Lan Dịch Hoan lại, lại giả ý nói rằng nên tráo đổi đứa trẻ, khiến Tề Quý phi tin rằng Tề Thì mới là con của bà, để bà trao hết mọi tình cảm lên người Tề Thì.

 

Tề Bật lúc đó đã nhận ra thân phận của A Nhã Tư. Ông làm điều này là vì muốn mở đường cho Tề Thì lẫn vào Vương thất Đạt Lạt trong tương lai.

 

Suy cho cùng, Tề Thì cũng là con ruột của ông, Tề Bật vốn rất kỳ vọng vào Tề Thì và có tâm bồi dưỡng. Nhưng đáng tiếc, đứa trẻ này quá bất tài, cuối cùng chỉ có thể trở thành một nước cờ vô dụng.

 

Nhưng loại bố trí lâu dài này chính là vậy, bởi vì không xác định được sẽ có kết quả thế nào nên thường sẽ phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

 

Sau khi giết Tề Thì, kế hoạch của Tề Bật cũng không vì vậy mà bị gián đoạn, rốt cuộc những an bài bên Đại Ung của ông đã thành công.

 

"Lan Dịch Hoan..."

 

Tề Bật chậm rãi đọc cái tên này, nghiền ngẫm cười một tiếng.

 

Nói ra sợ là không ai tin, tuy rằng bi kịch cả đời Lan Dịch Hoan là do ông bố trí dựng nên, nhưng thật ra trong lòng ông cũng rất để ý đến đứa nhỏ này.

 

Nếu nhất định phải lập một Hoàng tử lên làm Hoàng đế, bản thân lại nắm quyền nhiếp chính trong triều, người được chọn tốt nhất trong lòng Tề Bật chính là Lan Dịch Hoan.

 

Ngay từ đầu, trong mọi tính toán của ông, rõ ràng đây là đứa trẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

 

Ông còn nhớ rõ lúc vật nhỏ này vừa mới chào đời, được ông ôm vào lòng, tiếng khóc còn nhỏ hơn cả tiếng mèo kêu, lúc ấy ông liền nghĩ, đứa nhỏ này có lẽ biết mình chỉ là một người dư thừa, cho nên không định ở lại trên đời này lâu.

 

Ông cho rằng Lan Dịch Hoan sống không được mấy ngày, nhưng qua một tuổi, hai tuổi, ba tuổi, đứa trẻ nhỏ bé mong mảnh này vẫn gập ghềnh mà sống sót.

 

Hơn nữa, lại ngoài dự kiến thông minh hơn Tề Thì, cũng khiến cho người ta yêu thích hơn.

 

Lúc này ông mới dần dần chú ý đến Lan Dịch Hoan, cũng vui mừng phát hiện mình còn một phương án dự trù khác.

 

Đứa trẻ này trọng tình, thiện lương, dễ khống chế, có năng lực, hơn nữa thân thể không tốt, có thể chết bất cứ lúc nào không còn cần đến nữa...

 

Thật là một con rối hoàn hảo.

 

Kết quả, ông còn chưa kịp chuẩn bị điều gì thì Lan Dịch Hoan đã bị Lan Dịch Trăn mang đến Đông Cung. Đây vẫn luôn là điều khiến Tề Bật thấy tiếc nuối.

 

Lúc nghe được sự việc này, trong lòng ông luôn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, giống như vận mệnh chú định mọi chuyện không nên phát triển thế này. Lan Dịch Hoan nên lớn lên bên cạnh Tề Quý phi, hết lòng vì họ rồi trở thành Hoàng đế tiếp theo bị ông khống chế.

 

Nhưng sự tình không phải như vậy, cũng không có cách nào đảo ngược tình thế, liền tính là khống chế được Hoàng đế thì tạm thời ông cũng không có thực lực để tranh người với Thái tử.

 

Cũng may, cũng may là Lan Dịch Trăn ma xui quỷ khiến đ ộng tình với đệ đệ được mình nuôi lớn từ nhỏ, thế cho nên cuối cùng Lan Dịch Hoan cũng ly tâm với y.

 

Bây giờ, tấm lưới đã bố trí nhiều năm cũng nên thu lại rồi.

 

Bước quan trọng nhất là xem liệu Lan Dịch Trăn có trở về kinh thành theo kế hoạch của mình hay không.

 

Điều này sẽ quyết định kế hoạch mà Tề Bật sẽ chọn tiếp theo.

 

Ông luôn chu toàn trong mọi việc, đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống nên sẽ không thể xuất hiện tai hoạ không kịp ứng biến.

 

Tề Bật cầm lọ thuốc vừa được đưa tới ở trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài như nhiều lần trước đây, một mình đi tới đan phòng mà Hoàng thượng hàng năm trầm mê luyện dược.

 

Trừ bỏ những lần phải đi ra ngoài gặp người, cơ bản Chính Bình Đế lúc nào cũng ở đây.

 

Mọi người đều cho rằng ông trầm nên luyện dược, không ai biết rằng phần lớn thời gian Chính Bình Đế không làm gì ở trong cả, chỉ yên lặng tự mình hít dược khí, ngơ ngác mà đợi.

 

"Ngươi lại tới rồi."

 

Cửa nhỏ ở mặt bên "Kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, nhưng lại không nghe được âm thanh thông truyền nào. Trong một mảnh sương khói, Chính Bình Đế không thèm nhìn đến, mơ màng muốn ngủ nói: "Hôm nay lại tới tìm Trẫm làm gì?"

 

Tề Bật khẽ cười, nhưng giọng điệu vẫn rất cung kính, nói: "Thần đến dâng thuốc cho bệ hạ."

 

Nói xong, ông nhẹ nhàng đặt bình thuốc xuống, Chính Bình Đế mở mắt ra.

 

Lọ lưu li trong suốt chứa những viên thuốc màu xanh lục, tuy chưa mở nắp nhưng đã có một mùi thơm lạ xộc thẳng vào mũi. Đúng là hương vị khiến người say mê.

 

Chính Bình Đế thở phào một hơi, nói: "Thái tử còn ở đây không?"

 

Tề Bật: "Bệ hạ luôn nói không để bụng đến Thái tử, nhưng mà vẫn còn tình thân, hiện tại cuối cùng mới quan tâm đ ến. Nhưng Bệ hạ yên tâm đi, Thái tử đi Thái Sơn tế bái, tất nhiên là thân mình an khang."

 

Chính Bình Đế: "Dù vậy, nếu ngươi đã đến đây gặp Trẫm nói những lời này thì hẳn là đã có biện pháp đối phó với nó. Nhưng Trẫm chỉ khuyên ngươi một câu, bất kể là Trăn Nhi hay Thích gia, đều không dễ đối phó như ngươi nghĩ đâu."

 

Trên khuôn mặt gầy gò hiện lên nụ cười châm chọc, Chính Bình Đế không chút sợ hãi cầm lọ thuốc lên, chậm rãi hỏi: "Một lọ này một hơi ăn hết nhỉ?"

 

Tề Bật vẻ mặt bình tĩnh, không chút biểu tình, chỉ nói: "Như vậy thì chỉ sợ là Bệ hạ phải ngủ một thời gian rồi, hơn nữa tạm thời không có thuốc, muốn có thì phải chờ một tháng nữa."

 

Chính Bình Đế đã đổ ra gần hết lọ thuốc, nghe vậy thì dừng lại, nhìn Tề Bật: "Ý ngươi là gì?"

 

Tề Bật: "Bệ hạ cho rằng thần là người nhẫn tâm, nhưng thần chưa bao giờ nói muốn lấy mạng Bệ hạ cả."

 

Nghe được mình không cần phải chết ngay, vẻ mặt của Chính Bình Đế càng trở nên ngưng trọng. Ông nhìn Tề Bật, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?"

 

Tề Bật: "Thần là tới dâng thuốc cho Bệ hạ để nhận thưởng. Thần hy vọng Bệ hạ có thể viết một chiếu chỉ chiếu cáo thiên hạ, Thái tử có ý đồ giết cha mưu phản, tội ác tày trời, hẳn là nên lập tức phế bỏ Thái tử, cũng để cho mọi người trong thiện hạ thảo phạt."

 

Tề Bật vừa dứt lời, trong mắt Chính Bình Đế đột nhiên loé lên hàn quang, sau đó lại từ từ biến mất: "Nếu trẫm không đồng ý thì sao?"

 

Tề Bật: "Thật ra cũng không quan trọng, chỉ là sẽ có thêm chút phiền toái, nhưng chỉ cần có ngọc tỷ cũng đủ rồi."

 

"Ngay cả vị trí của ngọc tỷ ngươi cũng đã thám thính ra rồi sao?"

 

"Chưa từng, nhưng nếu Bệ hạ thật sự tấn thiên, chậm rãi tìm cũng được."

 

Hơi thở của Chính Bình Đế ngày càng nặng nề, kèm theo tiếng đồng hồ tí tách, khiến chung quang càng thêm yên tĩnh.

 

Ông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tề Bật. Vị Hoàng đế này trông như thể quanh năm ngủ không tỉnh giấc, rất ít khi tỏ ra lãnh duệ như vậy. Nhưng Tề Bật vẫn ung dung nhìn đối phương.

 

Nhiều năm qua, ông đã quá hiểu Chính Bình Đế.

 

"Thật ra thần không có ý ép buộc bệ hạ."

 

Ngữ khí của Tề Bật vẫn nhẹ nhàng như thường ngày: "Thần chỉ cảm thấy Bệ hạ sẽ đáp ứng thôi. Ngài hận Thích gia nhiều năm như vậy, không có chuyện đến giờ rồi mới muốn làm một trượng phu tốt, phụ thân tốt, đúng không? Ta nghĩ, Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử Điện hạ chỉ sợ cũng không muốn nhận cái tình này."

 

Ông mỉm cười lấy ra một bản chiếu thư đã soạn sẵn đưa tới trước mặt Chính Bình Đế: "Để tránh việc bệ hạ vất vả, thần đã soạn xong nội dung chiếu thư rồi, bệ hạ chỉ cần s ao chép và đóng dấu vào thôi."

 

Chính Bình Đế nhìn chằm chằm vào chiếu thư trước mặt, sau một lúc, ông lại cười nói: "Được, được, được, trẫm viết!"

 

Chính Bình Đế một chưởng vỗ nhẹ lên chiếu thư, ngẩng đầu nhìn Tề Bật: "Nhưng trước tiên ngươi phải trả lời một vấn đề của Trẫm."

 

Tề Bật nói: "Không biết bệ hạ muốn hỏi cái gì?"

 

"Trẫm đã suy nghĩ nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa nghĩ ra..."

 

Chính Bình Đế: "Trước đó nàng ấy nghe theo mẫu thân ngươi hạ thứ thuốc đó cho trẫm, rốt cuộc có biết đó là thứ gì không? Nàng đối với trẫm.... Hoàn toàn là lợi dụng sao?"

 

"Nàng" ở đây chính là chỉ Tề Yên.

 

Tề Bật: "Ta không nghĩ có người nào có thể hạ dược người bên gối suốt mấy năm trời mà lại không biết thứ đó dùng để làm gì, đúng chứ?"

 

Chính Bình Đế nhắm mắt không nói gì.

 

"Đáng tiếc là sau này nàng thất sủng, cũng không thể ngày ngày gặp bệ hạ nữa, việc dùng thứ thuốc đó cũng bị gián đoạn, nếu không thì hiện giờ chỉ sợ bệ hạ đã nằm trên giường không dậy nổi rồi."

 

Tề Bật thản nhiên nói: "Cũng không biết vì sao lại thế. Lúc nàng thất sủng, mẫu thân còn lo lắng một thời gian, sợ bệ hạ phát hiện ra điều gì đó nên mới cố ý xa cách nàng."

 

Tất nhiên không phải Chính Bình Đế chủ động xa cách Tề Yên.

 

Ông vẫn còn nhớ những gì Tề Yên đã nói với ông khi ông tới lãnh cung.

 

Lúc đó nàng đau khổ cầu xin: "Xin bệ hạ buông tha cho thần thiếp. Sự sủng ái của Bệ hạ giống như để thần thiếp trên đống than hồng, mỗi ngày đều là giày vò...."

 

Nàng hơi ngừng lại, cuối cùng trên mặt lộ ra thần sắc quyết tuyệt: "Thần thiếp thật sự không muốn gặp lại bệ hạ."

 

Rốt cuộc điều gì là thật, điều gì là giả?

 

Thật sự coi tình yêu của ông là sự tra tấn, hay là không muốn làm tổn thương người bên gối?

 

Tề Bật nhàn nhạt nói: "Ta chỉ có hai muội muội này, đều đã gả cho bệ hạ, thiệt tình giả ý, biết hay không biết, cả đời cũng chưa từng có chỗ tốt. Nói như vậy thì chân tướng của mọi chuyện đến cùng là thế nào, trong lòng bệ hạ cũng có đáp án rồi. Mọi người đều đã chết, nói đến nàng cũng coi như là một cách tưởng niệm đi."

 

Ông giơ tay lấy bút, đưa cho Chính Bình Đế: "Mời bệ hạ hạ chiếu chỉ."

 

Chính Bình Đế cuối cùng vẫn cầm bút lên.

 

*

 

Trong khoảng thời gian Lan Dịch Hoan không ở trong cung, A Nhã Tư vẫn nghiêm túc làm tròn thân phận thị vệ của hắn, giúp Lan Dịch Hoan chú ý đến tình hình trong cung. Khi không làm nhiệm vụ thì ông về đoàn tụ với người thân.

 

Không lâu sau khi Lan Dịch Hoan gặp Mạnh Ân và Lâm Hãn, A Nhã Tư liền tìm thấy Lan Dịch Hoan.

 

"Ta xin nghỉ phép, phải rời đi mấy ngày."

 

Lan Dịch Hoan: "Không phải về Đạt Lạt sao?"

 

A Nhã Tư cười lắc đầu: "Ta sẽ điều một số tướng sĩ Đạt Lạt đến đây giúp con."

 

Lan Dịch Hoan nghĩ rằng ông đang nói về những binh lính hộ tống sứ thần lần này, đang đóng quân trong doanh địa riêng biệt ở kinh thành.

 

Tuy số lượng không quá nhiều nhưng các chiến binh Đạt Lạt luôn thiện chiến, những người này là những người giỏi nhất trong nhóm tinh nhuệ, nếu có thể tới thì nhất định có thể giúp đỡ.

 

Nhưng trong lòng Lan Dịch Hoan thực sự không quá muốn làm vậy. Đối mặt với cha mình, hắn cũng nói chuyện thẳng thắn hơn: "Cha, đây là chuyện nội bộ Đại Ung, ta không muốn cuốn Đạt Lạt vào chuyện này."

 

A Nhã Tư: "Không phải con đã cuốn vào rồi sao?"

Lan Dịch Hoan giật mình, một hồi mới hiểu được ý của ông, nhất cử nhất động của hắn sớm đã cùng một nhịp thở với Đạt Lạt, rốt cuộc không cách nào cắt đứt được nữa.

 

"Ta...."

 

"Con là Tiểu Vương tử mà Đạt Lạt trân ái nhất."

 

A Nhã Tư nhìn Lan Dịch Hoan: "Đã từng có người nói với ta câu này. Bây giờ ta đã là cha, ta muốn tặng câu này cho con."

 

Ông dùng sức xoa đầu Lan Dịch Hoan và ôm chặt lấy hắn: "Mọi người đều muốn bảo hộ đứa trẻ của chúng ta về nhà."

Bình luận

Truyện đang đọc