Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Nghe được lời này của Đặng Tử Mặc, trong lòng Lan Dịch Hoan có chút kinh ngạc, nhưng ngoài mặt không biểu hiện ra, ánh mắt hơi cụp xuống.
Đặng Tử Mặc nói: "Bệ hạ, ngài chắc là biết khi thần còn nhỏ gia cảnh nghèo khó, sinh ra đã là một đứa trẻ bị vứt bỏ, được một đôi thôn dân nghèo nhặt về nhận nuôi, miễn cưỡng giữ được cái mạng. Khi thần được chín tuổi lại xảy ra biến cố, sau lại còn nhiều chuyện khác."
Lan Dịch Hoan quả thực đã nghe Đặng Tử Mặc đề cập đến những chuyện này trước đây, nhưng Đặng Tử Mặc không nói chi tiết, hắn cũng không muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác nên chưa bao giờ hỏi sâu.
Lan Dịch Hoan: "Ngươi nói biến cố năm ngươi chín tuổi chính là lần bị Kính Văn bắt cóc ở chùa Hộ Quốc, suýt nữa bỏ mạng?"
Đặng Tử Mặc: "Đúng vậy. Sau này, sau khi thần trốn thoát khỏi chùa Hộ Quốc, thần đã gặp Tề Bật. Ông ấy đã cứu thần, chữa trị vết thương cho thần và cho thần đọc sách tập võ. Bởi vậy thần mới thiếu một ân tình của ông ấy."
Nếu Đặng Tử Mặc nói thật thì mọi chuyện đều có mối liên hệ với nhau.
Nếu không phải nhờ Tề Bật cứu Đặng Tử Mặc, lại cho hắn ta cơ hội đọc sách tập võ thì cũng sẽ không có vị Võ Trạng nguyên của hiện tại. Nhưng Tề Bật không phải người có lòng thiện tâm, ông ta bồi dưỡng Đặng Tử Mặc tất nhiên là vì muốn dùng người này.
Tầng quan hệ giữa hai người là quan trọng nhất, nhưng Đặng Tử Mặc lại không biết rằng người giúp hắn ta chạy thoát khỏi hang động thực ra lại là Lan Dịch Hoan.
(Đoạn này hơi cấn nhở, Lan Dịch Hoan đang "quay lại kiếp trước" nhưng việc nhờ Lan Dịch Hoan mà Đặng Tử Mặc mới thoát được khỏi hang động là ở kiếp sau mà ta. Hay là do lâu quá nên mình không nhớ đúng tình tiết🥲)
Sở dĩ ở kiếp trước, cho đến khi Đặng Tử Mặc mất tích sau trận hỏa hoạn do Đại Công chúa làm ra, Lan Dịch Hoan cũng không biết tầng quan hệ sâu xa này, một mặt là Tề Bật và Đặng Tử Mặc đều là người có lòng dạ thâm trầm, mặt khác cũng là vì Lan Dịch Hoan coi Đặng Tử Mặc là bạn tốt. Nhưng sau khi đăng cơ, hắn cũng dần phát hiện lời nói việc làm của đối phương có nhiều chỗ cực đoan, thích hợp làm mưu sĩ nhưng không thích hợp làm hiền thần.
Vì vậy, Lan Dịch Hoan cố tình không để Đặng Tử Mặc tiếp xúc với một số sự vụ cốt lõi. Những người mà Đặng Tử Mặc giao thiệp sẽ không còn là trọng điểm* của cơ quan giám sát.
*trọng điểm ở đây là đang nói những chức quan quan trọng nhé.
Khi làm như vậy, bản thân Lan Dịch Hoan cũng cảm thấy có chút áy náy, dù sao trong lòng hắn, Đặng Tử Mặc vẫn luôn là bạn tốt, cảnh giác với bạn tốt của mình cũng có chút vô lý.
Nhưng dưới góc độ của vua một nước, hắn phải làm điều này.
"Ta hiểu rồi."
Lan Dịch Hoan: "Ân tình này quả thực đáng khắc ghi. Chỉ tiếc, sợ là Đặng khanh rơi vào tình thế tiễn thoái lưỡng nan giữa trung và nghĩa rồi."
Tính cách của hắn từ nhỏ đã ôn hoà, nhưng tuổi thiếu niên đã ngồi ở vị trí này, trên người vẫn mang theo sắc bén lạnh thấu xương.
Đặng Tử Mặc ngẩng đầu nhìn vị Quân vương trẻ tuổi xanh xao, gầy gò, lại quá mức tuấn mỹ trước mặt. Hắn ngồi ở vị trí bị bầy sói bao quanh, trông giống như một bông hoa mà ai cũng có thể vịn cành bẻ xuống.
Nhưng đôi mắt đó lại sáng ngời như châu ngọc rực rỡ, người bị hắn nhìn đến, dường như đáy lòng cũng bị đôi mắt ấy nhìn thấu.
Đặng Tử Mặc nhớ rõ mình đã từng nghe qua một câu là đôi mắt là cửa tâm hồn, chỉ những người có nội tâm thuần triệt mới có được đôi mắt như vậy.
"Sao ngươi lại cười?"
Mãi cho đến khi nghe Lan Dịch Hoan hỏi câu hỏi này, Đặng Tử Mặc mới nhận ra mình đang vô thức mỉm cười.
Hắn ta lập tức thu ý cười, nói: "Thần mạo phạm. Thần chỉ cảm thấy, hôm nay Bệ hạ đặc biệt thẳng thắn."
Bởi vì đây là trong mộng, dù hắn có làm thế nào cũng không ảnh hưởng đến hiện thực, may mắn cho Đặng Tử Mặc là thời gian của Lan Dịch Hoan không quá nhiều, nếu không thì hắn sẽ trực tiếp ném người đến Hình Bộ tra tấn ba ngày ba đêm, xem đối phương có nói hay không!
Lan Dịch Hoan: "Bởi vì chuyện này khiến Trẫm vô cùng khiếp sợ."
Đặng Tử Mặc trong lòng khẽ thở dài, sau giây phút xuất thần qua đi, trong lòng lại dâng lên một loại buồn bã khác.
Thật ra, sớm hay muộn cũng có một ngày, khi mọi bí mật của mình bị vạch trần trước mặt Lan Dịch Hoan, ai biết hai người sẽ gặp lại nhau thế nào?
Nhìn như quân thần làm bạn, nhưng thật ra lập trường của họ từ lúc mới quen biết đã khác nhau, mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình, không có bất cứ người nào ngăn cản được con đường phía trước.
Nhưng khi đi trên con đường này, trong lúc không hề hay biết, trái tim đã rơi vào một tấm lưới tơ lụa mềm mịn, triền miên từng vòng bao lấy trái tim ấy, mỏng manh như sợi tóc rồi lại cứng rắn như lưỡi thép.
Nhưng mà, không thể làm gì được.
Đặng Tử Mặc không khỏi buột miệng nói: "Bệ hạ, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, ngài còn xem thần là một người tốt biết báo đáp tri ân sao? Thần đó, chưa từng làm ra chuyện gì không mang lại chỗ tốt cho mình."
Trên môi Đặng Tử Mặc hiện lên một nụ cười ôn hòa, nhưng lại không giấu được vẻ lạnh lùng trong lời nói: "Ân cứu mạng chẳng là gì cả, hiện giờ giá trị lợi dụng của hắn rất có hạn, không đáng để thần tiếp tục giao thoa. Xin Bệ hạ không cần lo lắng."
Lan Dịch Hoan: "Nói như vậy, trong tương lai, Trẫm không còn chí cao vô thượng nữa, Đặng khanh cũng sẽ không chút do dự bỏ Trẫm mà đi sao?"
Xung quanh một mảnh yên tĩnh. Đặng Tử Mặc hơi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt đang rũ xuống của Lan Dịch Hoan, trong không khí như mang theo sát khí.
Một lúc sau, Đặng Tử Mặc chậm rãi dập đầu, trịnh trọng nói: "Thần tin tưởng vào ánh mắt của mình. Bệ hạ là long phượng giữa muôn người, như mặt trời mãi chiếu sáng, bất kể ở trong tình trạng nào đều không mất đi quang vinh."
Trong điện quang ảnh u ám, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Lan Dịch Hoan nhìn Đặng Tử Mặc một hồi, sau đó dựa người vào tay vịn của long ỷ đàn hương nạm vàng, tay ôm đầu rồng được điêu khắc với bộ dáng ngửa đầu muốn bay đi, ngữ khí thản nhiên nói: "Đứng dậy đi."
Đặng Tử Mặc hơi khựng lại, cũng không đứng dậy, nói: "Bệ hạ, lời thần nói là từ tận đáy lòng."
Lan Dịch Hoan cười vui vẻ nói: "Trẫm biết, Trẫm chỉ tùy tiện hỏi thôi!"
Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Đặng Tử Mặc, cúi xuống dùng hai tay đỡ lấy cánh tay của đối phương, "Được rồi, Tử Mặc, hiện tại sức khỏe của Trẫm không tốt, thật sự muốn Trẫm đỡ ngươi sao?"
Đặng Tử Mặc nói "Thần không dám", rồi lại cầm lấy cánh tay Lan Dịch Hoan, đứng dậy đỡ hắn ngồi xuống ghế.
Lúc này, bên ngoài có người bẩm báo: "Bệ hạ, Tư Vương tới rồi."
Một chuyến này của Lan Dịch Hoan vốn là vì Lan Dịch Trăn, sau khi nhận được thông tin hữu ích từ Đặng Tử Mặc, hắn cũng không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, vừa nghe Nhị ca đã tới thì tâm trí lập tức bay tới chỗ y.
Hắn cao giọng nói: "Mời Tư Vương vào đi."
Nói xong, Lan Dịch Hoan vỗ vai Đặng Tử Mặc: "Vậy ngươi lui xuống trước đi."
Tuy nhiên, Đặng Tử Mặc vẫn chưa rời đi, nhìn Lan Dịch Hoan, trong mắt lóng lánh ánh sáng nhàn nhạt: "Bệ hạ, chúng ta vẫn là bằng hữu phải không?"
Lan Dịch Hoan cười nói: "Người không phải bằng hữu nào dám hỏi hoàng đế câu hỏi như vậy?"
Hắn thu phóng tự nhiên, những lời này lập tức khiến bầu không khí thoải mái trở lại. Đáy mắt Đặng Tử Mặc chứa đọng thần sắc rất khó nắm bắt, ngay sau đó cũng cười nói: "Vậy thì thần an tâm rồi."
Hắn ta nhẹ nhàng nói: "Những lời vừa rồi thần nói rất nghiêm túc, thần quả thực là người lương bạc lợi ích, nhưng càng như thế, thần càng luyến tiếc rời xa ánh sáng chói lọi của Bệ hạ. Thần cần Bệ hạ."
Đang nói chuyện, đột nhiên có một tiếng ho nhẹ vang lên.
Lan Dịch Hoan ngước mắt lên và phát hiện Lan Dịch Trăn đã đến, Cao công công đang đứng bên cạnh y.
Lúc này Lan Dịch Hoan đã ngồi trở lại long ỷ, Đặng Tử Mặc vẫn còn đỡ cánh tay hắn, khom người đưa lưng về phía cửa, từ ngoài cửa nhìn vào không thể thấy rõ động tác cụ thể của hai người, liền có vẻ có chút ái muội.
Cao công công nghe theo mệnh lệnh của Hoàng đế, mang Tư Vương vào đến, không ngờ Đặng đại nhân vẫn chưa rời đi nên lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này Đặng Tử Mặc mới đứng thẳng lên và quay người lại.
Lan Dịch Hoan nói: "Ngươi lui xuống đi."
Đặng Tử Mặc cung kính đáp "Vâng", sau đó từng bước đi tới trước mặt Lan Dịch Trăn, cúi người hành lễ: "Bái kiến Tư Vương Điện hạ."
Lan Dịch Trăn mặt vô biểu tình, như thể mọi chuyện vừa rồi không liên quan gì đến y, nhưng y cũng không để ý đến Đặng Tử Mặc, mắt nhìn về phía trước, đi thẳng vào Ngự Thư Phòng của Lan Dịch Hoan.
Sau khi y đi ngang qua, Đặng Tử Mặc nghiêng đầu im lặng liếc nhìn bóng lưng của Lan Dịch Trăn, hừ cười một tiếng.
Hai vị trọng thần này không chút tiếng động mặt mày giao phong khiến Cao công công đổ mồ hôi hột, vội vàng cười nói với Đặng Tử Mặc: "Đặng đại nhân, đi bên này, đi bên này."
Lan Dịch Hoan trầm tư nhìn bóng lưng của Đặng Tử Mặc, đương nhiên không thể tin tất cả những gì đối phương nói, những người kiêu ngạo thường thích che đậy lời nói dối bằng lời thiệt tình. Đặng Tử Mặc cùng Tề Bật hẳn là thật sự có giao tình, cho nên chắc chắn cũng sẽ giấu điều cho nhau.
Lan Dịch Hoan cảm thấy, lần này, ba người Hiến Vương, Tề Bật cùng Đặng Tử Mặc chưa chắc đã tìm kiếm cùng một lợi ích.
Trong đầu hắn đầy trù tính tính toán, nhưng trong mắt những người không hiểu rõ, thật giống như Đặng Tử Mặc đã rời đi, nhưng tâm tư của Lan Dịch Hoan vẫn luôn treo trên người đối phương, bộ dáng lưu luyến không muốn rời.
Hai tay của Lan Dịch Trăn đặt ở hai bên người lặng lẽ nắm chặt, đi tới trước mặt Lan Dịch Hoan, hành lễ: "Tham kiến Bệ hạ."
Một tiếng này khiến lực chú ý của Lan Dịch Hoan quay trở lại người y.
Nhìn Lan Dịch Trăn, tâm trạng của Lan Dịch Trăn tức khắc tốt hơn.
Hắn nói: "Nhị ca, huynh tới gần đây một chút."
Lan Dịch Hoan lúc này hai mươi ba tuổi, cách thời gian hắn chết còn hai năm, trong khi Lan Dịch Trăn đã ngoài ba mươi.
Lan Dịch Trăn tuy thấy khó hiểu nhưng vẫn luôn thuận theo Lan Dịch Hoan, liền nghe lời đi lên trước hai bước, đứng trước mặt Lan Dịch Hoan, giống như một ngọn núi cao trầm mặc.
Lan Dịch Hoan cẩn thận nhìn y. Trên người Nhị ca ba mươi mốt tuổi đã mất đi phần nào sự sắc nhọn của thanh niên, vẻ ngoài trưởng thành hơn, nhưng vẫn thanh tuấn như xưa. Giữa lông mày y có một nếp nhăn khó thấy, khóe môi hơi mím lại.
Nếu là trước kia, Lan Dịch Hoan sẽ không cẩn thận đánh giá y như vậy, nhưng hiện tại hắn nhìn thoáng qua cũng có thể biết lúc này tâm tình của Lan Dịch Trăn không tốt, tựa hồ đang đè nén cảm xúc nào đó.
Cũng đúng, hắn bảo hệ thống mang hắn đến lúc Lan Dịch Trăn không vui, sau đó hắn sẽ đến để dỗ cho Nhị ca vui vẻ.
Vậy làm thế nào để khiến Lan Dịch Trăn thấy vui đây?
Hẳn là lúc này Nhị ca rất thích hắn rồi phải không?
Tuy nhiên, Lan Dịch Hoan hết nhìn trái lại nhìn phải, thật khó để biết Lan Dịch Trăn đang nghĩ gì, Nhị ca nhìn qua còn thanh tâm quả dục hơn cả hoà thượng xuất gia từ nhỏ nữa.
Lan Dịch Trăn có chút buồn bực vì chuyện Đặng Tử Mặc vừa rồi. Cảm xúc trong lòng y sông cuộn biển gầm, mất mát khổ sở không nói nên lời, nhưng lại không thể nói ra điều gì, đành phải tận lực nhẫn nại.
Nhưng thật lâu sau vẫn không nghe thấy Lan Dịch Hoan nói chuyện, y liền có chút lo lắng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đưa mắt nhìn Lan Dịch Hoan, phát hiện vị hoàng đế trẻ tuổi cũng đang nhìn mình. Đôi mắt đen tròn không hiểu sao đã khác xưa, tràn ngập sự tò mò và tin tưởng, khiến trái tim y đập thình thịch.
Cứ vậy, chỉ một lần không nhịn được đưa mắt lên nhìn, ánh mắt liền khó rời đi.
Cũng không biết gương mặt của Lan Dịch Hoan làm thế nào mà trưởng thành thành dáng vẻ kia, làm ra thần sắc thế nào mà khiến Lan Dịch Trăn không khỏi mê muội. Điều duy nhất không tốt là sắc mặt kia tái nhợt quá mức.
Ở tuổi của hắn, lẽ ra phải khí huyết mạnh mẽ, nhưng lại gầy yếu như một đoá hoa bị mưa đánh ngã.
Trong lòng Lan Dịch Trăn không nhịn được mà nghĩ, nếu như sắc mặt của Lan Dịch Hoan có thể tốt hơn một chút, nếu hai gò má của hắn có thể hồng hào hơn một chút, thì y cam tâm tình nguyện làm bất cứ việc gì.
Tuyết sâm lần trước đưa tới, cũng không biết hắn có ăn chưa, những thứ bổ dưỡng như vậy cũng không có tác dụng gì sao?
Trong lòng cảm thấy thương tiếc, tạm thời gác lại sự ghen tị, tức giận vừa rồi.
Lúc này, Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng lên tiếng: "Nhị ca."
Lan Dịch Trăn theo bản năng đáp lời trước, sau đó lập tức nhìn về phía hắn.
Kể từ khi Lan Dịch Hoan lên ngôi, y chưa từng được nghe hai tiếng "Nhị ca" từ miệng hắn, cho nên lúc này có chút thủ sủng nhược kinh*.
*thụ sủng nhược kinh: được thương mà sợ.
Lan Dịch Hoan cười nói với y: "Ta muốn huynh làm một việc này, nhưng không biết có làm khó huynh hay không, cho nên ta rất do dự."
Lan Dịch Trăn không chút do dự nói: "Chỉ cần bệ hạ cần, thần sống chết không từ."
Đã quen với Thái tử Nhị ca khéo léo và tính toán, Lan Dịch Hoan có chút không quen với Tư Vương Lan Dịch Trăn kính cẩn thần phục này. Hắn không biết Lan Dịch Trăn cảm thấy thế nào khi thích ứng với sự thay đổi thân phận địa vị này.
Ánh mắt hắn đột nhiên có chút nóng lên, vội vàng chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Huynh đến hôn ta đi."
Lan Dịch Trăn lập tức sững người.
Y thậm chí còn quên mất lễ nghĩa quân thần, đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Lan Dịch Hoan. Lúc đó, y nghĩ rằng có lẽ mình nghĩ đến chuyện tốt quá nhiều nên xuất hiện ảo giác.
Lan Dịch Hoan sao có thể nói ra lời như vậy được.
Lan Dịch Trăn lắp bắp: "Bệ hạ, bệ hạ, chuyện này không thể đùa được."
Lan Dịch Hoan: "Ta không nói đùa, ta là nghiêm túc. Giọng điệu của ta không đủ trịnh trọng sao? Được rồi, ta là nói thế này....."
Hắn hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Tư Vương, lại đây hôn trẫm, khâm thử."
Lan Dịch Trăn cảm nhận được hai chân mình đóng chặt trên mặt đất, không thể lùi bước được.
Y không biết Lan Dịch Hoan đây là làm sao, nhưng nhịp tim y đập nhanh như trống. Y chỉ sợ nếu mình tiến lên một bước, mọi thứ sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Nhưng Lan Dịch Hoan dựa vào long ỷ, lười biếng duỗi tay về phía Lan Dịch Trăn.
Đây là dụ hoặc cực hạng nhất thế gian.
Lan Dịch Trăn tự nhủ với bản thân là không được, nhưng lại không tự chủ được mà đưa tay ra ôm Lan Dịch Hoan vào lòng.
Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng được ca ca ôm lấy, hắn cảm thấy rất có thành tựu. Hắn tựa đầu vào vai Lan Dịch Trăn, dụi dụi vài cái rồi nói: "Vào phòng trong đi."
Tim Lan Dịch Trăn nhảy lên điên cuồng, y cảm nhận được tay mình đang run lên. Y cẩn thận bế Lan Dịch Hoan lên, bước vào phòng trong và đặt Lan Dịch Hoan lên chiếc giường mà hắn thường nằm nghỉ ngơi.
Sau đó, Lan Dịch Trăn buông tay ra. Y tưởng mình đứng dậy rất nhanh, nhưng thực ra động tác di chuyển của y rất chậm, tay vẫn đặt trên eo của Lan Dịch Hoan rất lâu không buông.
Cho nên, trước khi hoàn toàn đứng dậy thì cổ áo y đã bị Lan Dịch Hoan kéo lấy.
"Phải đi sao?"
Lan Dịch Hoan như đang cười, cũng giống như đang tức giận: "Nhưng huynh còn chưa hôn ta, huynh muốn kháng chỉ sao?"
Muốn mệnh.
——Hai từ này hiện lên trong đầu Lan Dịch Trăn, nhưng y không thể phân biệt được muốn mệnh là vì kháng chỉ, hay là vì ý cười trên môi của Lan Dịch Hoan lúc này.
Nhiều năm tương tư đơn phương và vô vọng chịu đựng sắp bị phá vỡ bởi câu nói mơ hồ này. Lan Dịch Trăn cúi đầu nhìn Lan Dịch Hoan. Khoảng cách của hai người thu lại, như treo lơ lửng trên một sợi chỉ.
Ánh mắt y miêu tả khuôn mặt của Lan Dịch Hoan, rồi dừng lại trên đôi môi đỏ nhạt và đầy đặn kia. Đôi môi ấy thật mê người, trước nay y chưa từng thử qua tư vị trong đó, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ....
Lúc này, Lan Dịch Hoan chủ động tới gần, ngẩng đầu hôn Lan Dịch Trăn một cái, nói thầm: "Huynh còn rất thận trọng, nếu là ở bên kia, ta nói như vậy thì đã sớm...."
Chỉ là một cái chạm nhẹ, tức khắc khiến toàn thân Lan Dịch Trăn run rẩy. Y nghiêng người về phía Lan Dịch Hoan, tựa như một dã thú cúi đầu thần phục, rồi lại không nhịn được mà hỏi: "Ngài nói đổi thành ai?"
Lan Dịch Hoan: "Không có ai....?"
Lan Dịch Trăn nhẹ giọng nói: ".... Đặng Tử Mặc?"
Lan Dịch Hoan mở to mắt: "Hả?"
Sau khi hỏi xong chữ này, hắn chợt hiểu tại sao tâm trạng Lan Dịch Trăn lại không tốt.
Hóa ra Nhị ca bây giờ đã biết âm thầm ghen, còn ăn loại dấm không hình không dạng thế này, trước đây Lan Dịch Hoan chưa từng nhìn ra.
Lan Dịch Hoan bật cười nói: "Nhị ca, không phải ta bảo huynh hôn ta một cái sao? Huynh chú ý đi đâu thế!"
Lúc cười, miệng hắn hơi hé, để lộ ra hàng răng trắng bóng chỉnh tề, chiếc lưỡi màu đỏ lấp ló giữa hai hàm răng, mời người nhấm nháp.
Lan Dịch Trăn cảm thấy hơi choáng váng.
Y vừa nôn nóng, vừa mê luyến, vừa ghen ghét, nhưng lại khó có thể bỏ qua sự lo lắng đối với trạng thái hiện tại của Lan Dịch Hoan, dù sao thì việc này quá bất thường, khiến người ta không thể không hỏi cho rõ ràng: "Vậy rốt cuộc vì sao ngài...."
Lan Dịch Hoan nghiêng người tới nhìn Lan Dịch Trăn, cảm thấy ánh mắt nghi thần nghi quỷ, lúc kinh lúc hãi của Nhị ca vô cùng thú vị. Hắn lập tức có hứng thú trêu chọc y, thản nhiên nói: "Thôi vậy, vậy nói cho huynh biết, ta là đang thải dương bổ dương*, không làm vậy thì bệnh không tốt lên được, hôm nay tới phiên huynh."
*chế từ "Thải dương bổ âm"
Lan Dịch Trăn: "Thải dương bổ dương?"
Lan Dịch Hoan: "Đúng vậy."
"Nhị ca."
Hắn nâng tay lên, vô cùng thành thục ôm lấy cổ Lan Dịch Trăn, giống như một đứa trẻ ngây thơ muốn ăn kẹo, hỏi Lan Dịch Trăn: "Huynh có đến hay không, không thì ta tìm người khác."
Lan Dịch Trăn miệng lưỡi khô khốc, theo bản năng lắc đầu, khó khăn nói: "Không cần.... Không cần tìm người khác...."
Ở khoảng cách này, y có thể ngửi thấy mùi Đế U Hương thoang thoảng dưới ống tay áo của Lan Dịch Hoan, cũng có thể cảm nhận được cơ thể của Lan Dịch Hoan đang dựa nửa thân mình vào cánh tay đang chống trên giường, mềm mại cùng ấm áp.
Y hiếm khi có cơ hội ở gần Hoàng để, những gì xảy ra ngày hôm nay giống như một giấc mơ mà có lẽ ông trời phát điên rồi mới có thể tạo ra nó.
Nghĩ đến vẻ đẹp này còn có thể bị những người khác chiếm hữu và nếm thử, Lan Dịch Trăn cảm thấy trái tim mình như bị hàng vạn con kiến cắn xé, đau đến mức không thể chống đỡ nổi.
Lan Dịch Hoan sớm muộn gì cũng sẽ thành thân, y vẫn luôn biết điều đó, nhưng y vốn không tư cách, không thể nói, không dám nói, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau ngày này qua ngày khác.
Lúc này, lời nói của Lan Dịch Hoan như một cơn gió mạnh thổi qua trái tim y, đột nhiên khơi dậy dã tâm của y.
Nếu hắn cần điều này, cơ hội đang ở ngay trước mắt, tại sao lại phải từ chối.... Chẳng lẽ mình còn vọng tưởng rằng mình có thể là người duy nhất trong lòng hắn được hay sao?
Người này ở ngay trong vòng tay y, y không cách nào nhịn được nữa...
Lan Dịch Trăn lập tức cúi xuống hôn lên môi Lan Dịch Hoan.
Đôi mắt vốn đang cười của Lan Dịch Hoan lập tức mở to.
Lúc đầu mục đích của hắn thật ra rất đơn giản, chỉ là làm cho tâm tình của Lan Dịch Trăn tốt hơn, đừng có cô đơn như vậy nữa. Nhưng sau khi cùng Nhị ca nói chuyện vài câu, hắn cảm thấy người thành thật Nhị ca thật sự chơi rất vui, liền không nhịn được mà từng bước từng bước trêu đùa y.
Kết quả là, Lan Dịch Hoan không ngờ Lan Dịch Trăn vừa rồi còn bị trêu đến mức hai tai đỏ như nhỏ máu, lúc này lại đột nhiên chủ động.
Nụ hôn của Lan Dịch Trăn lúc này hoàn toàn trúc trắc, còn mang theo run rẩy khẩn trương. Nhưng khi nếm được vị ngọt của Lan Dịch Hoan, y không nhịn được mà li3m m út, trong đầu lại còn muốn nhiều hơn. Y hôn đến mức Lan Dịch Hoan ngửa người ra sau, cảm giác choáng váng vì thiếu khí lại xuất hiện.
Lan Dịch Trăn đặt tay lên eo hắn và cẩn thận đặt Lan Dịch Hoan nằm xuống giữa giường, đệm chăn mềm mại trùng xuống.
Lan Dịch Trăn chăm chú vào Lan Dịch Hoan, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ."
Hai chữ này phát ra từ đôi môi và hàm răng đã nhuốm đầy hơi thở của Lan Dịch Hoan, trang trọng như thể đang bày tỏ tín ngưỡng.
Lan Dịch Hoan đầy lòng đùa giỡn, từng bước dụ Lan Dịch Trăn vào hang ổ của mình. Kết quả vừa ngẩng đầu nhìn lên, hắn mới phát hiện hang ổ ấy thật ra chính là bẫy rập.
Rõ ràng trước khi bước vào giấc mơ này hắn không hề thấy sợ hãi, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút hoảng sợ, không khỏi ngầng đầu lên, vươn chiếc cổ thon dài thành một vòng cung mê người, nhìn người đang nửa đè trên người mình.
Nhị ca ba mươi mốt tuổi, trên mặt mang theo chút phong trần, lúc này đôi mắt lại sáng đến kinh người, nhưng không phải vì hưng phấn và mong đợi mà là vì bên trong có nước mắt.
Trong lòng Lan Dịch Hoan cảm thấy đau xót, lúc này, nỗi sợ hãi và khiếp sợ của hắn đột nhiên biến mất.
Hắn trở lại để làm gì? Hắn là muốn bù đắp lại những tiếc nuối của những năm tháng ấy, khoảng thời gian hai người đã bỏ lỡ nhau.
Nhị ca đã nói, sẽ thật tốt biết mấy nếu lúc ấy y nói ra tình yêu trong lòng mình sớm hơn.
Hắn cũng nghĩ, trong những tháng năm Nhị ca đau khổ chịu đựng, một mình giãy giụa này, nếu mình yêu y thì tốt biết mấy.
Hắn muốn thân mật với Lan Dịch Trăn, không phải vì bất cứ điều gì khác, mà vì hắn muốn hai người ôm lấy nhau thật chặt, dùng hết sức mà yêu, cảm nhận được hơi thở, nỗi đau và nước mắt của nhau.
Lan Dịch Hoan nắm lấy tay của Lan Dịch Trăn, ấn tay y vào cổ áo mình, chăm chú nhìn vào mắt y, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, sao huynh lại dừng lại?"
Lời nói của hắn giống như quân lệnh, khiến người muôn lần chết cũng không chối từ.
Bàn tay của Lan Dịch Trăn run rẩy trượt xuống.
Chiếc long bào đẹp đẽ, quý giá và tinh xảo lần lượt được cởi xuống khỏi người Lan Dịch Hoan, xoá đi lớp bọc trang trọng túc mục và chí cao vô thượng, để lộ cảnh sắc đẹp không sao tả hết bên trong, sự tương phản mạnh mẽ này càng khiến người mê say.
Lan Dịch Trăn lúc này không hề có kinh nghiệm như năm hai mươi sáu tuổi, hơn nữa y cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện thế này lại có thể xảy ra một cách đột ngột như vậy, bởi vậy dù y tự cường trấn định thế nào nhưng tay chân vẫn luống cuống.
Sau khi c ởi quần áo xong, Lan Dịch Trăn không biết tiếp theo mình phải làm cái gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, sợ Lan Dịch Hoan bị lạnh nên nhanh chóng kéo chăn bên cạnh lên, lại đắp cho Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan sửng sốt: "Ca?"
Khi tiếp xúc với ánh mắt bối rối và khẩn trương của Lan Dịch Trăn, hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó. Ngay cả lúc này, hắn cũng không nhịn được cười, nắm lấy tay Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan trông có vẻ thành thạo hơn Lan Dịch Trăn một chút, điều này dường như xác nhận những lời nói hoang đường trước đó của hắn.
Cuối cùng, những con rồng trên chăn mền hơi rung chuyển, sau đó càng ngày càng kịch kiệt, như muốn vùng vẫy thoát ra khỏi nền vàng rực rỡ, xoay người bay lượn.
Khoảnh khắc tiến vào, Lan Dịch Trăn cúi đầu, phát hiện cuối cùng trên khuôn mặt tái nhợt của Lan Dịch Hoan cũng hiện lên chút đỏ ửng.
Thật đẹp, đẹp đến nao lòng.
"Ta yêu đệ." Lan Dịch Trăn lẩm bẩm. Y vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ có thể nói ra được câu này.