AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Sau khi Thích Hoàng hậu sắp xếp xong mọi việc, Lan Dịch Hoan trở về cung điện của mình.

 

Lúc này A Nhã Tư đã rời đi, Lan Dịch Hoan cũng không kinh động đến người khác, lặng lẽ trèo qua cửa sổ, nhanh chóng tìm được hai thanh binh khí quen dùng trong tẩm điện của mình.

 

Bởi vì trước khi vào cung diện thánh đều phải bị khám xét người, nên vừa rồi hắn không mang theo bất kỳ binh khí nào, chỉ có thể mua một cây thước ngọc rồi cất giấu. Bây giờ trong lòng hắn mới có chút nhẹ nhõm. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn cũng mang theo chút mông hãn dược* trước kia muốn cho Nhị ca, giấu ở trên người.

 

*mông hãn dược: thuốc ngủ, thuốc gây mê.

 

Nhưng sau khi làm xong tất cả những điều này, Lan Dịch Hoan vẫn cảm thấy công tác chuẩn bị hiện tại còn thiếu gì đó.

 

Bởi vì mặc dù mọi chuyện đã đến nước này, nhưng mặt ngoài Lan Dịch Hoan vẫn phải duy trì vẻ "Thống hận Thái tử, hơn nữa còn hợp tác với Hiến Vương", trước khi xé rách mặt nạ của đối phương, hắn không muốn cởi bỏ lớp nguỵ trang hữu dụng này.

 

Đao kiếm, độc dược, đều là những thứ dùng để khai chiến, hắn vẫn thiếu thứ gì đó để duy trì sự ổn định.

 

Tỷ như......

 

Lan Dịch Hoan âm thầm gọi mấy tên thị vệ thân tín lại, nói: "Các ngươi đứng ở đây cho ta xem."

 

Mọi người đều không hiểu ý của hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

 

Lan Dịch Hoan cẩn thận quan sát mấy người kia một hồi, vỗ vỗ vai bọn họ, xoa xoa cằm, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, vội vàng khoát tay nói: "Đi xuống đi."

 

Không có người nào phù hợp.

 

Nhận thấy không còn thời gian để lãng phí nữa, Lan Dịch Hoan đứng dậy, lẩm bẩm "Bỏ đi" rồi chuẩn bị đi trước, những chuyện còn lại cứ tuỳ cơ ứng biến.

 

Vừa mới từ cửa sổ nhảy ra nội viện, hắn đã nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc ngoài cửa điện: "Này, Lão Thất, ngươi ở đâu——"

 

Lan Dịch Hoan vừa nghe thấy tiếng nói này liền chuyển hướng, kéo cái người đang nói chuyện lại.

 

Đối phương đúng là Bát Hoàng tử đã mấy hôm không thấy.

 

Bát Hoàng tử: "Này, ngươi..."

 

Lan Dịch Hoan kéo Bát Hoàng tử vào phòng rồi đóng cửa lại, sau đó buông tay rồi hỏi: "Sao đệ lại ở đây?"

 

Bát Hoàng tử thấy Lan Dịch Hoan hôm nay rất kỳ lạ, lại lén lút trong cung điện của mình như vậy.

 

Bát Hoàng tử: "Vừa rồi Hoàng hậu nương nương đã phái người tới gọi mẫu phi ta đi. Trước khi đi còn bảo ta đừng quanh quẩn trong cung nữa, không có việc gì làm thì ra ngoài chơi. Ta cảm thấy những lời này không đúng lắm nên liền tới đây xem ngươi có ở đây không, có phải đã xảy ra chuyện gì không."

 

Lan Dịch Hoan không nhịn được cười, nói: "Đệ cũng không quá ngốc."

 

Bát Hoàng tử tuy thẳng tính, nhưng dù sao cũng là người trong hoàng tộc, có độ nhạy bén cơ bản, vừa nghe thấy ám chỉ mơ hồ liền nhận ra nguy hiểm.

 

Bát Hoàng tử: "Này, ngươi đang nói gì vậy? Đây không phải nói lời vô nghĩa sao!"

 

Lan Dịch Hoan: "Vậy đệ tới tìm ta làm gì? Nếu lời này là mẫu hậu nói với đệ, bà ấy không có khả năng hại đệ nên đệ cứ xuất cung đi dạo đi."

 

Bát Hoàng tử nhíu mày càng chặt hơn: "Còn ngươi thì sao?"

 

Lan Dịch Hoan: "Ta còn có việc khác phải làm."

 

"Ngươi nói bậy."

 

Sắc mặt Bát Hoàng tử cuối cùng cũng tối sầm lại, nói: "Thôi đi, đừng có ở đây lừa gạt người khác! Lan Dịch Hoan, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?! Nếu không, hôm nay ngươi không đi, ta cũng tuyệt đối không đi."

 

Bát Hoàng tử và Lan Dịch Hoan là từ nhỏ cãi nhau đến lớn, sau khi phát hỏa xong, chờ Lan Dịch Hoan giải thích hoặc trách mắng, nhưng Lan Dịch Hoan lại không làm gì cả.

 

Hắn chỉ yên lặng nhìn Bát Hoàng tử.

 

Ánh mắt này khiến Bát Hoàng tử có chút căng thẳng, lui về sau một bước, hỏi: "Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"

 

Lan Dịch Hoan thốt ra một chữ: "Giống."

 

Bát Hoàng tử: "Giống cái gì?"

 

Lan Dịch Hoan cảm khái nói: "Đệ và Nhị ca quả nhiên là huynh đệ ruột, có đôi khi thật sự rất giống nhau."

 

Bát Hoàng tử: "..."

 

Bát Hoàng tử nghe Lan Dịch Hoan so sánh mình với Lan Dịch Trăn, đen mặt tức giận: "Giống ở chỗ nào! Hắn không ở kinh, ngươi liền mắt mù xem ai cũng giống hắn đúng không? Hiện tại ta đang ở đây hỏi ngươi đó! Sao ngươi lại như vậy?!"

 

Lan Dịch Hoan cũng thành thật trả lời cho câu 'Giống chỗ nào': "Dáng người, mặt mày cùng thần thái trầm mặc của các ngươi đều rất giống.... Chiều cao cũng xấp xỉ."

 

Bát Hoàng tử: "Ta không hỏi cái này!"

 

Bát Hoàng tử cảm thấy mình sắp bùng nổ vì tức giận, nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của Lan Dịch Hoan lại trực tiếp đè nén cơn tức giận đó lại: "Nếu đệ sống chết cũng không chịu xuất cung, vậy thì giúp ta một chuyện được không?"

 

Bát Hoàng tử: "...Ngươi nói là muốn ta giúp sao?"

 

Lan Dịch Hoan: "Cái đó còn phải xem Bát gia của chúng ta có đồng ý hay không."

 

Bát Hoàng tử vò đầu bứt tai che giấu niềm vui, sau đó xụ mặt nói: "Nếu ngươi đã cầu xin ta như vậy, ta đành phải miễn cưỡng đồng ý với ngươi."

 

Lan Dịch Hoan: "Thật tốt quá. Cái này, ta phải hoá trang cho đệ một chút, còn phải thay đồ khác, nếu không thì không giúp được."

 

Bát Hoàng tử hỏi: "Ngươi tự mình động thủ?"

 

Lan Dịch Hoan: "Tự mình."

 

Bát Hoàng tử chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ này: "Được thôi."

 

Lan Dịch Hoan chỉ dùng mấy câu liền giải quyết xong đệ đệ vừa rồi còn tức đến giậm chân, lập tức lấy dụng cụ ra, ấn bả vai Bát Hoàng tử để người ngồi xuống, bắt đầu bôi bôi trét trét trên mặt đối phương.

 

Lan Dịch Hoan vừa nhanh như bay hoá trang cho Bát Hoàng tử vừa nói: "Ngoài ra, ta còn phải cùng đệ lập ra mấy quy tắc nữa."

 

Bát Hoàng tử: "Vì cái gì? Chưa từng nghe nói giúp người khác mà còn nhiều chuyện như vậy."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Đầu tiên, không thể hỏi 'Vì cái gì', nếu không ta sẽ không tìm đến đệ."

 

Bát Hoàng tử: "..."

 

"Thứ hai, bất kể có chuyện gì xảy ra hay nghe được tin tức gì, đệ không được nóng vội, không được xúc động, cũng không được tin tưởng toàn bộ."

 

Bát Hoàng tử im lặng một lúc rồi hỏi: "Còn gì nữa không?"

 

Lan Dịch Hoan suy nghĩ một lát rồi nói: "Tóm lại chính là phải nghe lời ta. Bất cứ chuyện gì, ta chưa nói đệ làm thì đệ ngàn vạn lần không được làm, còn lại chỉ cần đi theo bên cạnh ta là được."

 

Bát Hoàng tử nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

 

Lan Dịch Hoan nhẹ giọng nói: "Này, nơi này đừng nhúc nhích."

 

Ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn vào giữa hai hàng lông mày của Bát Hoàng tử. Bát Hoàng tử hơi ngưng lại, nếp nhăn giữa hai lông mày đã được Lan Dịch Hoan vuốt phẳng, sau đó đối phương cầm bút lên, vẽ lông mày.

 

Lúc này, ánh mắt của Lan Dịch Hoan chăm chú nhìn Bát Hoàng tử, từ nhỏ đến lớn, bọn họ rất hiếm khi có thể gần gũi và hoà bình như vậy.

 

Bát Hoàng tử hơi mất tập trung, nhưng Lan Dịch Hoan đã đặt bút xuống, hài lòng nói: "Được rồi."

 

Hắn quay sang nói với Bát Hoàng tử: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì lúc này cũng không kịp để nói hết. Nhưng đệ nhớ kỹ lời ta nói là được. Làm ơn."

 

Bát Hoàng tử ngẩn ngơ sờ sờ mặt, đó là lớp hóa trang Lan Dịch Hoan vừa mới tự mình hoạ lên: "Được."

 

Bát Hoàng tử vừa nói vừa nhìn vào gương.

 

"...."

 

"!!!"

 

Bát Hoàng tử suýt nữa ngất đi: "Ngươi vẽ cái gì đây?!!!"

 

Bát Hoàng tử bỗng nhiên nhìn về phía Lan Dịch Hoan: "Sao lại có thể xấu đến thế!!!"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Đệ lại nóng nảy rồi, vừa rồi đã nói thế nào? Đệ hoá trang như vậy thì nói chuyện không được mạnh mẽ như thế, phải bóp giọng một chút."

 

Bát Hoàng tử: "Vì——"

 

Vừa thốt ra chữ "Vì" thì Bát Hoàng tử lập tức nhớ đến lời Lan Dịch Hoan vừa nói, nuốt ngược hai chữ "Cái gì" còn lại xuống, nín thở nói: "Nhưng mà thế này cũng xấu quá rồi, ta thấy buồn nôn."

 

Bộ dáng của Bát Hoàng tử lúc này trông giống hệt tên thị sĩ xấu xí mà Lan Dịch Trăn đóng giả lần trước.

 

Lan Dịch Hoan lúc đầu còn có chút lo lắng, sợ trình độ phát huy của mình không đủ ổn định, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất và ghê tởm của Bát Hoàng tử, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

 

Lần trước hắn cố ý diễn trò với tên thị vệ xấu xí bên cạnh, bịa chuyện trước mặt Hiến Vương. Hiện tại Hiến Vương vốn đã không hoàn toàn tin tưởng Lan Dịch Hoan, nếu lại phát hiện tên thị vệ này sau khi dùng được một lần thì vô cớ biến mất, sẽ không khỏi sinh thêm lòng nghi ngờ.

 

Vừa rồi Lan Dịch Hoan chính là đang nghĩ đến chuyện này, cho nên định tìm một người thích hợp để đóng vai thị sĩ xấu xí kia.

 

Nhưng để tìm được người có vóc dáng giống Lan Dịch Trăn cũng không phải dễ, mặt mày cũng phải có nét tương tự mới dễ hoá trang hơn, việc tìm người đã khó càng thêm khó.

 

May mắn thay, lúc này Bát Hoàng tử tự mình đưa tới cửa.

 

Nhìn bộ dạng xấu xí suy sụp của Bát đệ, Lan Dịch Hoan cũng không nhẫn tâm nói cho đối phương biết thật ra trên người thị vệ này còn thiếu một thứ khác.

 

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Nô tài khấu thỉnh Thất Điện hạ kim an!"

 

Bát Hoàng tử đột nhiên ngừng nói, Lan Dịch Hoan cũng nhấc mắt lên.

 

——Xem ra những người kia cuối cùng hết kiên nhẫn chờ đợi, tìm được hắn ở đây.

 

Thái giám vẩy nước quét nhà bên ngoài cũng không biết Lan Dịch Hoan đang ở trong điện, Lan Dịch Hoan mơ hồ nghe thấy thái giám ấy trả lời: "Đại nhân, Điện hạ của bọn ta hiện tại không ở, mấy ngày trước ngài ấy xuất cung vẫn chưa có về...."

 

"A!"

 

Cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, thái giám kinh hô một tiếng, sau đó không còn nghe thấy tiếng ai trò chuyện.

 

Ngay sau đó tiếng bước chân vang lên, tiếng những người tới lại thêm gần hơn, bọn họ xông vào nội điện, xem ra không lục soát cung điện của Lan Dịch Hoan thì không chịu bỏ qua: "Nô tài khấu thỉnh Thất Điện hạ kim an!"

 

Lan Dịch Hoan nói khẽ với Bát Hoàng tử: "Nhớ kỹ lời ta nói và đi theo ta." Sau đó sải bước ra ngoài.

 

Lúc này Bát Hoàng tử ngày càng ý thức được tình thế không ổn, không còn tâm tư đấu võ mồm nữa, vội vàng theo sau Lan Dịch Hoan.

 

Lan Dịch Hoan vừa bước ra ngoài hai bước, nghênh diện là một đám người xông thẳng vào điện. Dẫn đầu bọn họ là một tâm phúc của Hiến Vương mà hắn đã từng gặp trước đây.

 

Sắc mặt Lan Dịch Hoan bỗng chốc trầm xuống, quát: "Hạ Chấn Sinh!"

 

Hạ Chấn Sinh vốn định xông vào cung bắt người, thình lình đối mặt với Lan Dịch Hoan, bước chân dừng lại.

 

Gã đứng dưới chân cầu thang, còn Lan Dịch Hoan thì đứng trước tẩm điện, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống. Trong bầu trong khí nặng nề, hắn không kinh không loạn: "Ngươi tới đây làm gì?"

 

Hạ Chấn Sinh không ngờ giờ phút này hắn vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy, dừng một chút, hạ thấp đầu nói: "Hoàng thượng có chỉ, lệnh thần tới đón Điện hạ tới yết kiến."

 

Lan Dịch Hoan giống như không nghe thấy, ngẩng đầu hỏi: "Đặng Phúc đâu?"

 

Đặng Phúc là tiểu thái giám vừa nói với Hạ Chấn Sinh rằng Lan Dịch Hoan không có ở đây, trong lúc nói chuyện, bị người của Hạ Chấn Sinh đá vào bụng, nôn ra máu.

 

Đặng Phúc lúc này đột nhiên nhìn thấy chủ tử nên vô cùng khiếp sợ, bị người đỡ dậy đi tới, nhịn đau hành lẽ.

 

"Không cần, ngươi cứ ngồi xuống đi."

 

Lan Dịch Hoan quay lại nhìn Đặng Phúc, sau đó quay lại hỏi Hạ Chấn Sinh: "Là ai làm?"

 

Hạ Chấn Sinh dừng lại một chút, nói: "Là thủ hạ của ta vô lễ, phá hỏng quy củ. Xin Điện hạ đừng để Hoàng thượng chờ lâu, trước hết cứ theo ta yết kiến trước, sau đó thần nhất định sẽ xử trí người này để xin lỗi Điện hạ."

 

Lan Dịch Hoan dường như không nghe thấy gì, bên môi mang theo ý cười lạnh, không đáp lại lời nào, căn bản không để ý đến gã.

 

"Điện hạ?"

 

Lan Dịch Hoan lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi là ai làm!"

 

Sắc mặt của Hạ Chấn Sinh hơi trầm xuống, lúc này hít sâu một hơi, quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Không nghe thấy câu hỏi của Thất Điện hạ sao? Đứng ra!"

 

Một người từ phía sau gã rũ đầu đi tới, bước chân kéo dài, hiển nhiên là đang luống cuống.

 

Hạ Chấn Sinh bước tới trước mặt người nọ, tát mạnh vào mặt đối phương rồi nói: "Còn không mau bồi tội với Thất Điện hạ!"

 

Người nọ lập tức quỳ xuống trước mặt Lan Dịch Hoan, dập đầu ba cái rồi nói: "Thất Điện hạ, tiểu nhân biết sai rồi. Xin Thất Điện hạ thứ tội."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Rất tốt, biết sai biết sửa là việc tốt. Tự sát đi."

 

Những lời này làm cho tất cả mọi người thấy sửng sốt.

 

Hạ Chấn Sinh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vẻ mặt không vui nói: "Thất Điện hạ, hy vọng ngài có thể thấy tốt liền thu."

 

Sự việc đã đến nước này rồi, Vương gia đã sắp thành công, Lan Dịch Hoan rất nhanh sẽ trở thành tù nhân, thế mà hắn còn ở đây chơi trò uy phong, đúng là quá kiêu ngạo vô lý, không biết nặng nhẹ. Gã cảm thấy mình đã vô cùng kiên nhẫn, lúc này cũng không muốn tiếp tục nghe theo mệnh lệnh của đối phương.

 

Lan Dịch Hoan cười lạnh: "Hạ Chấn Sinh, ngươi đúng là ngu không ai bằng."

 

Hạ Chấn Sinh bị hắn mắng cho ngây người: "Cái gì?"

 

Lan Dịch Hoan: "Ta nói ngươi là đồ ngu! Đừng tưởng là ta không biết ngươi đang làm gì với danh nghĩa của phụ hoàng. Lúc trước là Hiến Vương chủ động đến tìm ta và cầu xin ta giúp đỡ. Bây giờ đại sự chưa thành mà hắn lại muốn qua cầu rút ván trước, này không khỏi quá mức nóng vội đi? Thái tử vẫn chưa về kinh mà các ngươi đã gấp không chờ nổi giả truyền thánh chỉ, tự ý xông vào cung điện của Hoàng tử, thậm chí còn ra tay đả thương người. Ngươi nói xem, nếu các quần thần trong triều biết được hành vi vì cái trước mắt này của các ngươi, liệu còn có thể tâm phục khẩu phục Hiến Vương không?"

 

Sắc mặt của Hạ Chấn Sinh dần trở nên tái nhợt theo từng lời nói của Lan Dịch Hoan, nhưng càng nhiều hơn là chấn động trước nay chưa từng có.

 

Là tâm phúc của Hiến Vương, gã biết lý do vì sao Lan Dịch Hoan lại hợp tác với Hiến Vương, trong lòng không khỏi cảm thấy vị Hoàng tử này tuổi còn nhỏ, lại quá mức mỹ mạo, chính là món đồ chơi của Thái tử, cho nên gã cũng không quá để hắn vào mắt.

 

Lúc này thấy Lan Dịch Hoan vẫn chậm chạp chưa tới, gã phụng mệnh đi tìm người, mang theo vênh váo tự đắc cùng vài phần ý tứ vấn tội, cho nên mới mặc kệ thủ hạ đánh người trong cung của Lan Dịch Hoan, lại không ngờ Lan Dịch Hoan vừa lộ diện liền khiến gã chật vật bất kham, hoàn toàn mất đi bình tĩnh.

 

Dưới tình cảnh như vậy, vị Thất Hoàng tử trẻ tuổi này không hề sợ hãi hay hoảng loạn, ngược lại còn hùng hổ doạ người và khí thế sắc bén, là điều mà Hạ Chấn Sinh chưa từng ngờ tới. Hơn nữa, mỗi lời Lan Dịch Hoan nói đều là sự thật không thể phủ nhận.

 

"Tất nhiên, muốn để bọn họ không biết được chuyện này cũng rất đơn giản, giết ta là được."

 

Lan Dịch Hoan mang theo châm biếm không hề che dấu nhìn Hạ Chấn Sinh: "Hạ đại nhân, người chọn ai, ta hay hắn?"

 

Không khí dường như đang dần đóng băng.

 

Người vừa mới quỳ xuống đất thỉnh tội với Lan Dịch Hoan đột nhiên nhảy dựng lên, quay người bỏ chạy.

 

Cùng lúc đó, Hạ Chấn Sinh đột nhiên rút đao ra đâm xuyên qua lưng người nọ.

 

Người nọ kêu lên thảm thiết sau đó lập tức ngã xuống đất, giãy giụa vài cái rồi chết.

 

Hạ Chấn Sinh nghiến răng, nhìn Lan Dịch Hoan rồi nói từng chữ một: "Điện hạ, bây giờ có thể cùng thần đi gặp Hoàng thượng rồi đúng không?"

 

Lan Dịch Hoan cúi đầu liếc nhìn thi thể trên mặt đất.

 

Có lẽ là vì tuổi thiếu niên lại mang nhiều bệnh, biết rõ sinh mệnh rất trân quý, cho nên hắn chưa từng thích giết chóc. Đời này khi trọng sinh trở về, hắn càng có thể buông tha cho người khác, cũng không truy cứu quá nhiều.

 

Đối với những người như Hoành An Đạo, Lan Dịch Hoan biết đối phương sẽ không tạo thêm nhiều tổn hại cho nên mới không so đo, nhẹ nhàng buông tha.

 

Nhưng những lúc không thể như vậy, hắn cũng sẽ không mềm lòng.

 

Lan Dịch Hoan nhìn vết máu trên mặt đất, cười nói: "Đương nhiên có thể."

 

Vừa rồi ánh mắt của hắn lạnh như sao, khuôn mặt còn mang theo sương lạnh, lúc này trên mặt lại mang theo ý cười, trong nháy mắt sáng ngời như ngọc, như gió xuân tràn ngập trong tay áo, rung động lòng người không nói nên lời.

 

Ngay khi Hạ Chấn Sinh quyết định rút đao, gã đã tiết lộ một thông tin cực kỳ quan trọng cho Lan Dịch Hoan.

 

Đó chính là tình thế hiện tại không hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của đám người Tề Bật, Hiến Vương cũng không muốn chấm dứt hợp tác với Lan Dịch Hoan. Lợi thế trong tay Lan Dịch Hoan vẫn còn, cho nên hắn vẫn còn có đường để xoay sở.

 

Trận giao phong này của hai người nhìn như chỉ là lời nói tương kích, nhưng thật ra bên trong đã là ánh đao vô hình va chạm, không lộ sắc bén. Ngay cả Bát Hoàng tử ở sau Lan Dịch Hoan cũng cảm thấy kích động không thôi.

 

Bát Hoàng tử cảm thấy dáng vẻ này của Hoàng huynh rất xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc.

 

Sau đó Lan Dịch Hoan quay người lại, dùng đôi mắt xinh đẹp kia chăm chú nhìn Bát Hoàng tử, gọi Bát Hoàng tử bằng cái tên hiện tại: "Tiểu Nhị."

 

Bát Hoàng tử: "?"

 

Lan Dịch Hoan nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi, đừng để phụ hoàng chờ lâu."

 

Bát hoàng tử: "..."

 

À, đúng rồi, Lan Dịch Hoan cũng đã dặn dò, tên hiện tại của mình là Vương Tiểu Nhị.

 

Cái tên quê mùa như vậy, khuôn mặt xấu xí như vậy, thật sự không biết Lan Dịch Hoan nghĩ ra cái tên này thế nào.

 

Cảm tạ đi, ngoại trừ mình đây ra, có ai sẽ nguyện ý cùng Lan Dịch Hoan diễn thứ này chứ!

 

Bát Hoàng tử rầu rĩ đáp lại và đi theo sau.

 

Tuy không hiểu được hết phần lớn lời nói trong cuộc đối thoại của Lan Dịch Hoan và Hạ Chấn Sinh, nhưng thông tin mơ hồ được tiết lộ trong đó lại khiến Bát Hoàng tử vô cùng khiếp sợ.

 

Mặc dù tính tình nóng nảy nhưng Bát Hoàng tử là người biết giữ lời hứa, vì đã đồng ý không hỏi "Vì cái gì" với Lan Dịch Hoan, cho nên tạm thời yên lặng xem biến này.

 

Đi theo Lan Dịch Hoan vào trong gian đan phòng quanh năm tràn ngập mùi thuốc, Bát Hoàng tử liếc mắt đã nhìn thấy Chính Bình Đế đang nằm trên giường.

 

Đến lúc này Bát Hoàng tử mới nhận ra rằng "Thân thể không khoẻ" của Chính Bình Đế có nghĩa là ông đang bệnh rất nghiêm trọng.

 

Bát Hoàng tử lúc ấy thiếu chút nữa không nhịn được mà lao về phía trước.

 

Đối với Bát Hoàng tử, mặc dù từ nhỏ đến lớn không đặc biệt thân cận với Chính Bình Đế, nhưng đây dù thế nào cũng là phụ thân thân sinh của mình.

 

Nhưng trước khi kịp bước tới, Lan Dịch Hoan đã ho nhẹ một tiếng, Bát Hoàng tử lúc này mới miễn cưỡng nhịn xuống.

 

Lan Dịch Hoan nói: "Đừng đi quá xa ta. Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi bái kiến phụ hoàng."

 

Nói xong, hắn dẫn Bát Hoàng tử đến bên giường của Chính Bình Đế, bất động thanh sắc cúi đầu nhìn, xác nhận ông vẫn còn hơi thở thì trong lòng mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Lan Dịch Hoan: "Phụ hoàng?"

 

Chính Bình Đế hơi động đậy thân mình nhưng không đáp lại.

 

Bát Hoàng tử cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhớ tới lời dặn của Lan Dịch Hoan, hạ giọng nói: "Bệ hạ...có chuyện gì vậy?"

 

"Hẳn là tạm thời không có trở ngại, không cần sợ."

 

Lan Dịch Hoan nâng tay vỗ vỗ vai Bát Hoàng tử, nói: "Về phần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...."

 

Hắn đột nhiên cao giọng nói: "Hoàng thúc, cữu cữu, hai người nói đi?"

 

Lan Dịch Hoan hơi dùng sức đè chặt vai Bát Hoàng tử giống như trấn an cảm xúc của đệ đệ, nhưng lời nói của hắn vẫn khiến Bát Hoàng tử cả kinh.

 

Sau đó Bát Hoàng tử nghe thấy tiếng bước chân vang đến.

 

Bát Hoàng tử quay đầu lại, chỉ thấy thấy hai người một trước một sau đi ra, chính là Hiến Vương và Tề Bật!

 

Mặc dù không hiểu rõ Tề Bật, nhưng Bát Hoàng tử lại biết đến chút tâm tư này của Hiến Vương, huống chi ông còn ngang nhiên xuất hiện trong đan phòng của Chính Bình Đế, có thể nói là bụng dạ khó lường.

 

Bát Hoàng tử rùng mình, theo bản năng rút kiếm ra đứng chắn trước mặt Lan Dịch Hoan.

 

Hành động này của Bát Hoàng tử hoàn toàn là bản năng, khiến Hiến Vương phải liếc mắt nhìn thêm một cái, ngay sau đó lại bị vẻ xấu xí làm cho đau mắt, lập tức quay đầu đi.

 

Ông nói với Lan Dịch Hoan: "Hiền chất đúng là rất yêu thích tên thị vệ này, đến thời điểm này rồi mà còn không quên trở về mang hắn theo bên người."

 

Ông cho rằng Lan Dịch Hoan trì hoãn một trận mới đến là vì lo lắng cho ái nhân. Lan Dịch Hoan chính là muốn hiệu quả này nên cũng không giải thích, nhẹ nhàng kéo Bát Hoàng tử ra, ra hiệu đối phương tra kiếm vào vỏ.

 

Lan Dịch Hoan: "Hoàng thúc làm việc không có thành ý, nói chúng ta liên thủ đối phó Lan Dịch Trăn nhưng vẫn tự ý hành động. Ta đương nhiên phải cận thận hơn một chút."

 

Hiến Vương nói: "Chất nhi nghĩ nhiều rồi."

 

Nói xong mấy lời này thì Hiến Vương dừng lại, liếc nhìn Tề Bật.

 

Lan Dịch Hoan cảm thấy hôm nay Hiến Vương có vài phần hoảng hốt, lời nói cũng ít hơn thường ngày, hắn tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì.

 

Nhưng hắn không thể mở miệng hỏi mà chỉ có thể âm thầm quan sát.

 

Ở đầu bên kia, Tề Bật nói: "Thất Điện hạ không cần nóng vội, chúng ta vẫn chưa liên lạc với ngài là vì đang chờ thời cơ thích hợp."

 

Lan Dịch Hoan vén vạt áo lên, ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: "Thời cơ nào?"

 

Tề Bật nhìn hắn, nụ cười của ông mang theo vài phần quỷ quyệt, khiến cho người ta cảm thấy rất bất an.

 

Sau đó, ông thốt ra năm từ.

 

——"Thái tử đã trở lại."

 

Ngay khi Lan Dịch Hoan nghe được tin tức này, hắn vô cùng kinh ngạc chấn động, một khắc kia cơ hồ không che dấu được khiếp sợ cùng lo lắng trên mặt.

 

Lan Dịch Trăn vậy mà thật sự quay trở về!

 

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến y đưa ra quyết định như vậy, liệu có bất kỳ trở ngại nào trong suốt quá trình đó không?

 

Đây cũng không phải là thời cơ tốt!

 

Nhất định đã xảy ra biến cố gì đó vô cùng nghiêm trọng!

 

Dưới sự khiếp sợ cực độ, Lan Dịch Hoan đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Tề Bật đang mang theo tò mò nhìn mình.

Hắn ngay lập tức nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh.

 

Lúc này, Lan Dịch Hoan phản ứng cực nhanh, đơn giản hoàn toàn lộ ra bộ dáng kinh ngạc vô cùng, đứng dậy khỏi ghế, khiến Bát Hoàng tử đứng bên cạnh giật nảy mình.

 

Lan Dịch Hoan lạnh lùng hỏi: "Sao hắn lại quay về? Sao có thể sớm như vậy?"

 

Hắn quay đầu lại chất vấn Hiến Vương: "Không phải đã nói chờ Lan Dịch Trăn đến Thái Sơn liền động thủ diệt trừ hắn sao? Hiện tại sao lại thế này, lệnh bài Lang độc ta cũng đã lấy được rồi, vậy mà đột nhiên các người nói với ta như vậy, đây không phải hố người sao?"

 

Sự kích động của Lan Dịch Hoan đã che giấu rất tốt sự thất thố trước đó, cuối cùng cũng khiến Tề Bật thu hồi ánh mắt.

 

Ông nói: "Điện hạ đừng lo lắng. Hắn căn bản chưa từng tới Thái Sơn, đi được nửa đường thì quay trở về, cũng nằm trong là kế hoạch của chúng ta."

 

Lan Dịch Hoan hỏi: "Hắn đi được nửa đường thì quay lại?"

 

Tề Bật gật đầu: "Bởi vì ta đã nói với hắn một câu——"

 

Ông nhìn Lan Dịch Hoan rồi mỉm cười: "Điện hạ, bà ngoại của ngài, là người Đông Lương."

 

Bà ngoại của hắn, cũng chính là mẹ ruột của Tề Bật.... Thế mà là người Đông Lương?

 

Thì ra là vậy, Tề Bật vẫn luôn có lui tới với Đông Lương! Cho nên ông ta muốn trả thù Đại Ung và Đạt Lạt sao?

 

Khi nghe được tin này, Lan Dịch Hoan vô cùng khiếp sợ và có phản ứng giống hệt như Lan Dịch Trăn vào ngày đầu tiên biết được chuyện này.

 

Khi nguyên nhân và hậu quả của mọi việc đã được xâu chuỗi với nhau, tất cả các âm mưu đã được giải thích, cũng có câu trả lời cho câu hỏi tại sao Lan Dịch Trăn lại vội vã trở về như vậy.

 

Vì hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc