ÂM HÔN: NGỦ CÙNG QUỶ


"Vừa rồi dưới tình huống không thể làm gì khác nên tôi mới làm vậy, người tẩu âm cũng có những quy tắc về việc đi xuống âm phủ.

Nếu chị làm khó cho tôi, thì tôi cũng không lịch sự với chị đâu."
Tôi cùng Lục Hoa này không có giao tình gì, tôi đương nhiên không cần khách sáo với với chị ta rồi.
Hơn nữa nếu như tôi không uy hiếp chị ta, sẽ không tránh khỏi việc chị ta vì anh tôi mà nối lại duyên và ở lại dương gian này.
Lãnh Thiên Ngạo chính là một ví dụ điển hình, bởi vì anh mà có rất nhiều người bị liên lụy vào trong đó, tôi có biến thành cái gì cũng không sao cả, nhưng tôi không muốn có người ở dương gian này lại bị tổn thương.
Lục Hoa gật gật đầu không nói gì, nhìn chị ấy ôm chặt đứa nhỏ.

Cũng đủ để khẳng định là chị ta rất yêu anh trai tôi và kết tinh của bọn họ, cũng chẳng khác nào tình yêu của anh tôi dành cho chị ta.
Nếu chị ta còn sống, thì tôi chắc chắn sẽ rất vui và tác thành cho chị ta, nhưng chị ta đã chết mà vẫn giữ lại những tình cảm như vậy là không ổn, tôi đành phải khuyên chị ta.
"Lúc trước chuyện mà tôi nói với chị chị còn nhớ rõ không? Anh trai tôi và chị đã hết duyên phận, lần này chị trở về cũng nên đi đầu thai sớm đi, cho dù không vì chính mình mà suy nghĩ thì cũng phải suy nghĩ cho đứa bé, chẳng lẽ chị không muốn đứa bé sớm đầu thai làm người sao?”

Dọc đường đi, tôi nói bất kể điều gì thì Lục Hoa đều giữ yên lặng không nói, tôi thật không biết chị ta đang có suy nghĩ gì, hoặc là đang đắm chìm vào cảm giác đau khổ giống như anh tôi, mặc kệ vậy, tôi đem chị ta nguyên vẹn đưa về đúng hẹn là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cuối cùng chuyến đi lần đầu tiên này cũng hoàn thành.

Tôi không thể nói lên được niềm vui trong trái tim tôi ở hiện tại.

Chỉ là sau khi hồn phách trở về vị trí thì thấy anh trai tôi như người gỗ ngồi đó rơi nước mắt, thế là trong lòng tôi lại cảm thấy hụt hẫng, tôi vội vàng đưa cho anh ta một tờ khăn giấy.
"Anh, chị ta đã đi đầu thai rồi.

Anh cũng nên bắt đầu lại một cuộc sống mới.”
"Tôi không tin, Lục Hoa cô ấy sẽ không bỏ lại tôi mà đi đầu thai, cô ấy nhất định là đang chờ tôi."
"Nếu chị ta chờ anh thật thì sao chứ? Anh sẽ tự sát ngay lập tức để tìm chị ta ư?" Nếu anh ta không phải anh họ của tôi, thì tôi thật sự muốn tát hai cái làm anh ta méo miệng, vì đã qua lâu rồi, cũng nên phấn chấn lên đi chứ?
Anh trai tôi mím môi không nói gì.


Cũng may là tôi biết anh ta nhát gan, bằng không tôi thật sự cảm thấy có tội bởi vì một câu này của tôi mà làm anh ta tự sát đó.
Tôi lại an ủi anh ta thêm một lần nữa, cuối cùng anh tôi cũng khôi phục lại bình thường, bởi vì trên mắt anh ta vẫn còn chưa lau đi nước mắt trâu, cho nên nhìn thấy A Nô ở bên cạnh tôi, còn có một số tiểu quỷ không nghe lời chạy ra ngoài xem náo nhiệt.
"Mộng Mộng, sao em có thể để bọn họ ở lại chỗ của em?"
"Em biết anh đang suy nghĩ cái gì, đó là vì bọn họ không giống nhau, A Nô là quỷ sai dịch của em, chuyên môn làm việc cho em, những tiểu quỷ kia là do sư phụ của em để lại cho em, đều là mang từ Thái Lan về."
"Chẳng lẽ không thể để cho Lục Hoa cũng biến thành quỷ sai dịch của em sao, nếu như cô ấy ở tại chỗ này, anh có thể thường xuyên nhìn thấy cô ấy."
"Anh, anh tỉnh lại đi, người ta đã nói người quỷ thù đồ (người quỷ thù đồ: Người quỷ không cùng đường), lúc trước em nói với anh những lời đó mà anh vẫn không nghe lọt, đúng không? Thật sự là không có thuốc nào cứu nổi anh, anh mau đi đi, về sau đừng đến đây nữa, cho dù anh đến em cũng sẽ không gặp anh nữa!!”
Anh ta làm người ta tức chết mà, tôi liền hắc một bát nước thánh lên mặt anh ta để rửa sạch nước mắt trâu, sau đó đuổi anh ta ra ngoài.
Lỗ Gia Minh làm xong bữa sáng thì nhìn thấy tôi lôi lôi kéo kéo với khách, nên vội vàng tiến vào khuyên tôi, "Mộng Mộng sao em có thể đối với khách như vậy?”
"Khách cái gì mà khách, anh ta là anh trai của tôi, sau này nếu anh thấy anh ta đến, thì tuyệt đối không cho phép anh ta tiến vào!"
Gia Minh chắc chắn từng nghe Tần Hải Yến nhắc tới chuyện anh trai tôi ở bên ngoài nuôi tiểu tam, lúc này sắc mặt đen kịt đi, chẳng những không ngăn cản, còn giúp tôi đuổi Lưu Quân Dân ra ngoài.

"Mộng Mộng, anh ta tới tìm cô để làm cái gì vậy? Tôi nhớ hình như anh ta được cô gọi đến, đúng không?”
"Đó là do tôi không biết anh ta là anh trai của tôi, nếu biết là anh ta là anh tôi thì tôi sẽ không cho anh ta đến, mà thôi, quên chuyện này đi, đừng nói nữa."
Tối hôm qua, tôi thức cả đêm nên tôi thật sự là đói đến hoảng rồi, tôi vừa vào phòng bếp đã thấy bát máu gà còn để lại từ con gà mà hôm qua Gia Minh giết, mùi máu tươi nồng nặc kích thích vị giác của tôi, tôi liền nuốt nước miếng ực một cái.
Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn khắc chế chính mình, bây giờ tôi hết kìm lại nổi rồi, liền bưng bát máu gà lên uống ừng ực.

"Anh lấy đại thứ gì đó làm canh đi, tôi uống bát máu gà này xong ngay cả cơm cũng không cần phải ăn nữa, hiện tại tôi cảm giác cả người mình tràn đầy năng lượng!" Nói xong tôi nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại, cảm giác máu trong người đang sôi trào.
"Vậy thì đừng ăn!!"
"Ối ối, tôi nói giỡn mà, mới sáng sớm sư huynh đã làm cơm thì sao muội lại không ăn chứ!" Tôi vội vàng bưng bát đũa đến phòng ăn.
Sư phụ đã chờ ở đó, hôm nay nhìn sắc mặt của thầy ấy không tồi, tôi vội vàng đem chuyện sáng nay mình thỉnh âm nói cho sư phụ biết, sư phụ hài lòng nhìn tôi gật gật đầu.
Nhưng lần thỉnh âm này tôi lại phát hiện ra một nhược điểm, nhanh chóng cùng sư phụ thảo luận.
"Sư phụ, thật ra con cảm thấy đi mời người âm lên thật sự là khó làm, sau khi giúp người ở dương gian nhìn thấy người cần gặp mặt, lại làm cho bọn họ càng khổ sở hơn, hơn nữa còn có thêm một phần hy vọng, nói không chừng vĩnh viễn sẽ không buông được."
"Cho nên, sau này con thỉnh âm nhất định phải có lý trí, không thể quá cảm tính, ví dụ như loại người như anh con, không cho bọn họ gặp lại là tốt nhất."
"Dạ, sư phụ nói có đạo lý."

"Hơn nữa thỉnh âm vốn rất nguy hiểm, sau này con phải cẩn thận hơn."
"Cám ơn sư phụ, đồ nhi sẽ nhớ kỹ, từ hôm nay con sẽ nhận đơn, với lại để sư huynh đăng lên thêm bản lĩnh nuôi tiểu quỷ của con nữa, về sau nhất định sẽ có rất nhiều người tới tìm con." Tôi nói xong gắp thức ăn cho Lỗ Gia Minh, dựa chân chó cũng phải nể mặt chó mà (= nịnh nọt)
"Sau này con giao việc chọn đối tượng lại cho sư huynh con đi, sư huynh con là người cẩn trọng, thầy cũng yên tâm."
"Toàn bộ đều nghe theo quyết định của sư phụ ạ."
Bữa cơm sáng này là bữa cơm vui vẻ nhất mà tôi được ăn trong khoảng thời gian này, sau khi ăn xong sư huynh liền đi làm trang web, tôi thì cùng sư phụ học tập pháp thuật Mao Sơn, sư phụ rất hài lòng đối với sự tiến bộ của tôi, thầy rất vui vẻ cho tôi không ít pháp khí của Mao Sơn.
Cửu Cung Bát Quái Bào, Kim Tuyến Mặc Đấu cùng Lục Diện Pháp Ấn đều là bảo vật của Mao Sơn.
Chỉ là nếu muốn mang mấy thứ này theo bên người, thì e là phải đeo một cái túi.
Sắp đến giữa trưa, đoán chừng Thiên Ngạo ở công ty cũng bận rộn, tôi không gọi điện thoại cho anh ta mà tự mình liền đến thẳng công ty, không ngờ là anh ta không có ở đó, cũng may tôi gặp được trợ lý của anh ta, mới nói cho tôi biết anh ta đi bệnh viện.
Là bệnh viện Mary lớn nhất thành phố L thuộc tập đoàn Hành Vũ, căn cứ nhà tù còn chưa xây xong nên phòng nghiên cứu của Trần Kha vẫn đặt ở trong bệnh viện Mary, chắc anh ta đi đến phòng nghiên cứu.
Vừa đúng lúc tôi cũng có chút vấn đề về thay máu muốn tìm Trần Kha trao đổi nên cũng đi thẳng đến bệnh viện Mary.
Trong bệnh viện cũng có kha khá người nhận ra tôi, phó viện trưởng trực tiếp dẫn tôi đến phòng nghiên cứu, còn đưa cho tôi thẻ cửa, tôi vừa mở cửa phòng nghiên cứu liền thấy Thiên Ngạo ôm Tề Quân đứng bên cạnh Trần Kha.
Trần Kha đang chuyên tâm nghiên cứu cái gì đó, đột nhiên cô ta phấn khởi nhảy dựng lên, "Thiên Ngạo, tôi thành công, thành công rồi!!”.


Bình luận

Truyện đang đọc