ÂM HÔN: NGỦ CÙNG QUỶ


"Chuyện này không nên chậm trễ để anh đi làm, thuận tiện điều tra hôn lễ của Liễu Sương Sương, xem có phải sẽ được tổ chức sớm hơn là thật không." Nhiếp Tranh nói xong liền đứng dậy, dù sao anh ta ở chỗ này cũng không giúp được gì.
Tôi vội vàng gọi anh ta lại.

"Trước tiên, anh đừng nóng vội, anh vẫn cần phải nghỉ ngơi cho tốt đã, anh cũng không thể xảy ra chuyện."
Nghe vậy, Nhiếp Tranh dừng bước xoay người nhìn tôi, "Em đây là đang quan tâm anh sao?”
"Nói nhảm, chính bản thân anh cũng đã chịu nhiều vết thương, cho dù anh là thi quỷ có thể khôi phục như cũ, nhưng anh không biết đau sao?" Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, giọng điệu của tôi bộc lộ ra rõ ràng như vậy chẳng lẽ anh ta nghe không ra?
"Anh chính là muốn hỏi em đang quan tâm anh sao."
Anh ta lại hỏi thế.

Lúc này tôi mới phát hiện trong ánh mắt của anh ta có sự mập mờ, sự quan tâm mà anh ta nói và quan tâm của tôi muốn biểu đạt dường như là không giống nhau.
Chẳng lẽ muốn tôi nói tôi không quan tâm anh ta sao?
Tôi hoàn toàn bị vấn đề của anh ta kìm kẹp, nhưng nhìn ánh mắt của anh ta chờ mong nhìn tôi, tôi có thể giữ im lặng được sao?
"Tôi đương nhiên là quan tâm anh rồi, chúng ta quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, tôi đã xem anh là anh của tôi.

Mối quan tâm này là một mối quan tâm giống người trong gia đình, anh cũng đừng đùa giỡn với tôi nữa.”
Tôi lúng túng không dám nhìn vào ánh mắt Nhiếp Tranh, cho nên không biết sau khi anh ta nghe tôi nói thế sẽ có biểu cảm gì, sau đó chỉ nghe ra âm thanh anh ta xoay người.
"Nếu em không quan tâm đến anh thì em đừng để ý đến anh.


Em đối xử tốt với anh sẽ khiến anh không thể khống chế được bản thân mình.”
Nói xong, anh ta giẫm lên giày da đi ra ngoài, ý cười trên mặt tôi trong tức khắc liền đông cứng lại, tôi không nói gì nhìn bóng lưng Nhiếp Tranh rời đi, rồi lẩm bẩm nói, "Cái người đó bị gì vậy, anh ta tựa như cái khiên che chắn cho tôi, thế mà bảo người ta đừng quan tâm đến anh ta, đó là quan tâm lẫn nhau đó, có được hay không?”
Nói Nhiếp Tranh xong, tôi bĩu môi chỉ vào Vưu Tích, "Còn có anh nữa.

Vừa rồi không muốn sống à, nếu Thiên Ngạo trở về phát hiện anh ba đã chết, anh hai thì sống chết chưa rõ, thì không phải sẽ trách tôi à!!”
Tôi vừa mắng xong, Vưu Tích nhăn mày, mở to mắt, trừng mắt nhìn tôi.
Bề ngoài của người đàn ông này thoạt nhìn cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi mà có khí chất lại ôn hòa như mỹ nam, nhưng ánh mắt vẫn rất có lực sát thương.

Tôi sợ đến nỗi ngẩn ra.
Chết tiệt, anh ta đã nghe thấy tất cả những lời mà tôi nói vừa rồi không thế?
"Anh ba… Anh tỉnh rồi …"
"Đã tỉnh từ lâu, vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ là nghe cô lải nhải không ngớt!" Sắc mặt Vưu Tích có vẻ khó coi, rốt cuộc là vì sao vậy, lúc trước còn tốt mà, còn giống một bộ dáng anh trai.
Có phải là vì tôi đã mắng anh ta không?
"Anh ba, anh đừng tức giận, em vừa rồi cũng không phải mắng anh, em là lo lắng cho anh, anh cũng không nghĩ tới lúc đó có bao nhiêu là nguy hiểm á, nếu em khẩn trương dùng kiếm trực tiếp xâu anh với Hành Thi thành một chuỗi thì tính sao?"
Dưới tình huống này thì tôi e là tám mươi phần trăm người đều sẽ lựa chọn đâm một kiếm thẳng đến, từ sau lưng Vưu Tích đâm vào, rồi xuyên ra đâm vào Hàng Thi, thế là cả hai người bọn họ đều sẽ bị thương nặng, rất có thể sẽ bị hồn phi phách tán.
"Không phải là cô có thể làm thế sao? Tại sao cô không dùng kiếm đâm tôi?"
"Tôi làm sao có thể đâm anh, anh chính là anh ba mà Thiên Ngạo thích nhất đó, nếu Thiên Ngạo trở về phát hiện ra tôi giết anh thì anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi."

Tôi nhanh chóng xua tay, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới muốn giết anh ta, lúc trước đem kiếm hướng về phía anh ta cũng chỉ là muốn tranh thủ thời gian ở trước mặt Hàng Thi.
"Nếu như tôi không phải anh ba của Thiên Ngạo thì sao, hôm nay cô sẽ làm như thế nào?"
"Vậy tôi cũng sẽ không đâm anh đâu, anh đã đỡ một chưởng cho tôi, tôi không thể vì chính mình mà giết chết ân nhân cứu mạng mình." Tôi nói đúng sự thật.
Sau khi Vưu Tích nghe xong cũng không nói gì, chỉ là ngơ ngẩn nhìn tôi, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với ánh mắt của anh ta, nhắc tới cũng kỳ quái, bị anh nhìn như vậy làm tôi rất xấu hổ, tôi vội vàng đi tới trước mặt anh ta.
"Anh ba, anh có cảm giác thế nào, có chỗ nào không khoẻ không, để tôi lại đốt cho anh một lá bùa giấy."
"Không cần, tôi không có việc gì, nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi, còn anh hai như thế nào rồi?"
Vưu Tích nói xong dời tầm mắt chuyển đến trên người Mạc Trát Tà, Mạc Trát Tà vẫn chưa tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt cũng chưa khôi phục lại sắc hồng.
"Tình huống của anh hai tương đối nghiêm trọng, quỷ khí trong người bị Hàng Thi rút đi hơn phân nửa, hiện tại quỷ khí giữ lại trong cơ thể anh ta không cách nào ngưng tụ được, có thể tỉnh lại hay không thì phải xem tạo hóa của anh ta."
"Nếu Thiên Ngạo ở đây thì tốt rồi, dẫn anh ấy đi xuống âm giới một chuyến để nghỉ dưỡng, hẳn là sẽ có hiệu quả rất tốt."
Nơi này dù sao cũng là dương gian, quỷ hồn cho dù là ở trong túi cả ngày cũng sẽ bị tổn hại không nhỏ, bình thường có pháp lực mạnh chống đỡ nên không có cảm giác gì, nếu gặp phải thời điểm thân thể bị thương nặng thì ở trong dương gian có vẻ đặc biệt vất vả.
"Lúc trước sao tôi không nghĩ tới điểm này nhỉ, để tôi đưa anh hai đi âm giới đi, tôi là người tẩu âm, có thể mở ra cửa thông âm giới." Tôi nói xong liền muốn đứng dậy, bị Vưu Tích giữ chặt cổ tay một phen, tôi quay đầu lại khó hiểu nhìn anh ta, "Anh ba?”
Tôi sờ sờ gò má theo bản năng, tóc rối loạn còn rơi ở trước trán, hiện tại mà làm pháp sự muốn đi xuống âm giới thì chắc chắn sẽ có chút miễn cưỡng.
"Anh ba nói phải, vậy tôi về phòng nghỉ ngơi một chút, buổi tối lại chuẩn bị chuyện đi âm giới." Tôi nói, không dấu vết liền tránh khỏi tay anh ta, sau đó tự đốt cho mình một tờ bùa, sau khi uống xong mới trở về phòng.
Hôm nay, anh ba thật đúng là có hơi kỳ quái nha, quả nhiên đã xem tôi là người của mình rồi, hôm nay cư nhiên còn vì tôi mà đỡ một chưởng, đây cũng không giống tác phong của anh ta lắm.
Ngoan Mậu đẩy cửa ra nhìn tôi đang ngẩn người, nó lập tức nhào vào trong ngực tôi và dùng bàn tay nhỏ bé nâng mặt tôi, nhìn nhìn, "Mẹ ơi, mẹ bị thương hả?”
Tôi vội vàng lắc đầu, "Không có, chỉ là hao tổn có chút nghiêm trọng thôi.”
"Mẹ đừng lừa con, chuyện xảy ra ở sau núi con đều nhìn thấy, lúc ấy may mà mẹ đuổi đại thi quỷ kia đi, nếu ông ta làm mẹ bị thương con nhất định sẽ đi ra ngoài liều mạng với ổng!"

"Còn có con!" Tề Quân vội vàng không cam lòng tiến lên một bước.
Tôi trực tiếp cốc lên đầu hai đứa một cái, "Mẹ nhớ rõ lúc rời đi có dặn các con ngoan ngoãn ở trong phòng mà, sao không nghe lời mẹ mà chạy ra phía sau núi!”
Thật không dám tưởng tượng, hai đứa nhỏ này nếu chống lại Hàng Thi, thì ông ta chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
"Mẹ, chúng con cũng lo lắng cho mẹ, mẹ yên tâm chúng con cũng không ngốc, sẽ không đối đầu trực mặt với Hàng Thi, hôm nay chúng con định đánh lén."
"Đúng vậy mẹ ơi, bản lĩnh của con và anh Ngoan Mậu cũng không yếu!" Tề Quân cũng ưỡn ngực nhỏ lên.
"Đánh lén đúng không?!" Tôi vỗ vào đầu Ngoan Mậu một cái bộp, lại quay mặt ra vỗ đầu Tề Quân, "Rất có năng lực đúng không?!”
"Mẹ..."
Hai đứa nhỏ đồng loạt che đầu kêu oan.
"Mẹ cảnh cáo các con a, lần sau nếu dám không nghe lời mẹ mẹ liền nói cho Lãnh Thiên Ngạo biết, để cho anh trở về xử lý hai đứa!"
"Mẹ đừng mà, chúng con biết sai còn không được sao!" Tề Quân sợ nhất là Lãnh Thiên Ngạo, vội vàng ôm đùi cầu xin tha thứ, Ngoan Mậu bĩu môi với vẻ mặt bất mãn.
"Tề Quân, con đi nghỉ ngơi trước đi, phạt con hai ngày sau không được phép đi đâu hết, ở trong căn cứ này luyện công!"
"Vậy, vậy anh thì sao?"
Tề Quân đưa tay muốn kéo bàn tay nhỏ bé của Ngoan Mậu, tôi liền Ngoan Mậu đặt xuống đất, "Ngoan Mậu không chịu nhận sai, mẹ còn muốn giáo huấn nó một phen, con đi ra ngoài trước đi!”
"Mẹ, có thể không giáo huấn anh hay không, vừa rồi đều là con không tốt."
"Đủ rồi, nếu con còn cầu xin tha cho nó mẹ sẽ trừng phạt cả con luôn!"
Tôi lạnh mặt mắng, vốn tưởng rằng sẽ dọa được đứa nhóc kia, không nghĩ tới Tề Quân không hề sợ hãi, ngược lại còn kiên định nhìn tôi, "Vậy mẹ cũng phạt con là được rồi, Tề Quân nguyện ý cùng anh trai chịu phạt."
Trên trán tôi có mấy đường đen trượt xuống, đành phải thu hồi sắc mặt và an ủi nói, "Con yên tâm đi ra ngoài đi, mẹ chỉ là có chút chuyện muốn nói với anh con, những lời này con không thể nghe.”
"Tại sao con không thể nghe? Mẹ ơi, mẹ thiên vị!”
Tôi...
"Tóm lại con cút ra ngoài cho lão nương là được rồi, con hư sao lại càng ngày càng không nghe lời!"

Tôi đứng dậy bế Tề Quân liền ném nó ra ngoài cửa, còn cảnh cáo nói, "Không được nghe lén, bằng không cẩn thận cái mông của con đấy, mẹ bảo Lãnh Thiên Ngạo trở về đánh con! "Nói xong tôi đóng sầm cửa phòng lại một tiếng rầm.
Hóa ra có hai đứa con thực sự không thể bớt lo được.

Ngoan Mậu khó hiểu nhìn tôi, "Mẹ rốt cuộc muốn nói gì với con, ngay cả Tề Quân cũng không thể nghe!”
"Chuyện này rất quan trọng, mẹ muốn con tối nay cùng mẹ đi âm giới một chuyến, lần này chúng ta cứu bác hai của con từ chỗ Hàng Thi ra, bác ta bị thương rất nặng, nhất định phải trở về âm giới chữa trị, mẹ có thể nghĩ đến chính là con."
Vưu Tích trên người còn có vết thương, tối nay e là không thể động đậy.
Ngoan Mậu chưa từng đi xuống âm giới, mà trời sinh lá gan tương đối lớn nên nó cũng gật đầu đồng ý.
"Không cho phép nói cho Tề Quân biết nghe không, thằng bé là thi quỷ, không thể tiến vào âm giới, buổi tối con lặng lẽ tới tìm mẹ đi, hiện tại mẹ muốn ngủ một chút, con ra ngoài chơi trước."
Ngoan Mậu thay đổi trạng thái thành đứa trẻ, lĩnh mệnh rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé của nó mà trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng có con chính là tốt, coi như là một chỗ dựa nho nhỏ đi.
Cơn mệt mỏi ập đến, tôi tắm rửa xong liền trực tiếp ngủ, một giấc ngủ này thả lỏng, trước nay chưa từng có, chỉ sợ là mệt đến cực hạn sẽ làm bản thân trống rỗng.
Hơn nữa tôi còn ở trong mộng nhìn thấy Thiên Ngạo, anh ta ngồi trên một bãi cát vàng, mặt biển xanh thẳm trông vô cùng an tĩnh, gió nhẹ kèm theo mấy con mòng biển du đãng trên không trung, cùng ánh hoàng hôn làm cho người ta cảm thấy thoải mái, tôi đi về phía anh ấy.
"Mộng Mộng, anh phải đi, sau này em phải tự mình chăm sóc cho chính mình."
"Anh đi đâu vậy?" Tôi theo bản năng muốn kéo cánh tay của anh lại, mới phát hiện anh chỉ là một ảo ảnh, tôi căn bản không cách nào đụng vào anh ta.
"Không biết, chỉ biết là đến một nơi không có em."
Trong lòng tôi hoảng hốt, ánh mắt bị hơi nước làm nhòe đi tầm nhìn "Em không cho phép anh đi, sao anh nhẫn tâm bỏ lại em hả? Anh đừng quên Ngoan Mậu và Tề Quân vẫn đang đợi anh về!!"
"Xin lỗi..."
Thiên Ngạo đứng dậy, tôi vội vàng đứng lên, nhìn bóng người của anh ta dần dần xa, tôi muốn đuổi theo, nhưng trong không khí dường như có một vách màng vô hình ngăn cản tôi, theo phương hướng anh ta rời đi, tôi nhìn thấy một bóng đen, người kia, cư nhiên là Hàng Thi!
"Thiên Ngạo.".


Bình luận

Truyện đang đọc