ÂM HÔN: NGỦ CÙNG QUỶ


Tôi vốn định tiếp tục bịa đặt, nhưng thứ kia đã đi về phía chúng tôi, tôi sợ đến mức nắm tay Tần Hải Yến rồi chạy đi, "Đi mau!"
Tần Hải Yến rất thông minh, hơn nữa cậu ấy rất tin tưởng vào loại chuyện thần quái này mà không hề nghi ngờ và giờ phút này cũng ngửi thấy được mùi nguy hiểm, so với tôi thì cậu ta co chân chạy đi còn nhanh hơn.

Nhưng chúng tôi dù gì cũng là người phàm, thứ kia nhoáng người lên một cái đã bay đến phía trước chúng tôi.

Tôi vội vàng lách người ngăn Tần Hải Yến ra phía sau mình, "Anh muốn làm gì?"
Người đàn ông trước mắt này có dáng người mảnh khảnh, nhìn gần mới phát hiện hai bên gò má dưới mũ của anh ta dính đầy vết bẩn màu đen, màu sắc kia so với hình xăm còn sậm hơn, giống như là vết máu hư thối để lâu rồi vậy.

"Cô chính là người phụ nữ của gã ta?"
Nói xong, anh ta tiến lên một bước, nghiêng cổ lộ ra nụ cười tàn nhẫn, anh ta vừa mở miệng nói chuyện, để lộ ra cái miệng to như chậu máu, ngay cả lưỡi cũng đã bị thối rữa nằm ở trong khoang miệng, mùi hôi thối ập vào mặt tôi, suýt nữa là tôi không khống chế được mà nôn ra.

Xem ra mục đích của đối phương là tôi, tôi không dấu vết nháy mắt với Tần Hải Yến, "Cậu mau rời đi, mặc kệ tớ.

"

"Không được, tớ sẽ không bỏ lại cậu.

"
Mặc dù cậu ấy nói như vậy nhưng người không nhìn thấy mới sợ hãi hơn đó, tôi có thể cảm giác được tay cậu nắm lấy tay tôi đang run rẩy.

"Ồ, tôi không có quan tâm với cô ta, chỉ cần cô đi một chuyến theo tôi là được.

"
"Được, tôi sẽ đi theo anh.

"
Tần Hải Yến có thể nhìn thấy động tác của tôi, chứng kiến tôi đột nhiên bay lên không trung, sợ đến mức kêu lên liên tục lui về phía sau.

"Hải Yến cậu đi mau…"
Tôi còn chưa nói dứt lời, chỉ cảm thấy bên tai gió lạnh thổi qua vù vù, lúc mở mắt ra đã ở trên nóc nhà của bệnh viện Mary, đèn neon sáng chói quá nhiều làm tôi không thể mở mắt ra, ngay sau đó lại là bóng tối dài đằng đẵng.


Có thể cảm giác được người mang tôi đang di chuyển rất nhanh, cái cảm giác này như là ngồi tàu lượn siêu tốc khiến tôi muốn nôn oẹ oẹ, khó khăn lắm mới dừng lại, cả người tôi liền xụi lơ trên đất.

Hơi thở lạnh lẽ từ bốn phía chung quanh ập tới về phía tôi, tôi nhọc nhằn mở mắt lên, lại thấy trước mắt là từng khối thi thể bị quấn bởi vải trắng, chỉ để lộ chân đã lạnh đến xanh mét ở bên ngoài.

Tôi thường thấy ma quỷ thế mà cũng bị cảnh trước mắt này doạ sợ, liên tục lùi lại đến khi đụng vào vách tường mới dừng lại.

Vách tường cũng lạnh lẽo đánh úp vào người, tôi nhìn kỹ một cái, mới phát hiện bên trong này thật là giống như nhà xác!
Tôi mau chóng đứng dậy nhìn ngó xung quanh, không thấy con quỷ vừa mang tôi đến đây nữa, nhiệt độ càng lúc càng thấp, tôi mau chóng chạy đi qua đập vào cửa phòng, "Có ai không, thả tôi ra!!"
"Người đâu!! Thả tôi ra ngoài!!"
Đột nhiên, một cỗ thi thể bị quấn vải trắng ngồi bật dậy, "Ha Ha haha, cô nên gọi quỷ đến mới đúng nha!!"
Gã không chỉ ngồi dậy, còn từ trên bục đi xuống, cơ thể của gã có một vết rạch lớn bắt đầu từ lồng ngực kéo thẳng xuống tận rốn, máu chạy dọc theo chân gã xuống dưới đã khô, tên này còn không có mặc quần áo gì.

Lúc trước tôi thấy toàn là quỷ, nhưng trước mắt tôi đây là một cái xác sống dậy, là sao chứ?
"Anh anh đừng qua đây!!" Tôi làm theo bản năng lùi về phía sau, mới phát hiện bên trong cái phòng này không có gì hết, ngay cả vũ khí để phòng thân cũng không có.

Chết tiệt, rốt cuộc là do ai làm hả?
Tại sao… phải bắt tôi vào trong đây?.


Bình luận

Truyện đang đọc