"Anh….
Anh muốn làm gì?"
Đàn ông mà đè lên người phụ nữ, không cần đoán cũng biết là muốn làm gì.
Đây là đầu tiên của tôi tôi còn chưa nói đến, nhưng đối tượng lại là một con quỷ, làm sao tôi có thể chấp nhận được chứ?
Anh ta không nói gì, hô hấp dồn dập đã áp sát đến, cánh môi lạnh như băng kia hôn lên lưng tôi, còn lưỡi anh ta giống như có gai ngược, nó đi tới đâu đều làm cho da thịt của tôi nóng rát và đau đớn, đó thật sự là cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên(1).
Đột nhiên, đầu gối của anh ta hơi dùng sức, mạnh mẽ tách hai chân tôi ra, không nói một lời nào đã hạ người vùi vào trong cơ thể của tôi.
"A….
"
"Ồ, không ngờ lại là lần đầu tiên của cô!"
Giọng điệu của anh ta không hề lộ ra một chút thương tiếc nào, còn có sự hưng phấn khó hiểu ở trong đó, trong lòng tôi thầm kêu không tốt, còn người đàn ông trên người tôi cũng bắt đầu điên cuồng dao động thắt lưng.
"Đừng mà… anh lấy ra ngoài đi… đau quá…"
Đau quá, một chút lại một chút mà va chạm, có nhiều lần còn vùi sâu vào chỗ sâu nhất trong cơ thể tôi, như thể muốn đào rỗng tôi ra vậy.
Hai tay tôi bị anh kìm chặt, tôi yếu ớt giãy giụa, lại khiêu khích người đàn ông trên người không biết mệt mỏi mà điên cuồng đòi hỏi, mất mặt chính là, vậy mà tôi dần dần có cảm giác.
Nói xong, anh ta không quên hạ thắt lưng xuống một cái, hài lòng nghe thấy từ trong miệng của tôi phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ mà tức giận.
Hiện giờ tinh thần của tôi không còn tỉnh táo, đồng tử dần dần giãn nhanh chóng sắp mất đi tiêu cự, nhưng đáng hận nhất là người đàn ông kia cưỡng ép tôi nhìn anh ta, là nhìn anh ta chà đạp trên người tôi.
Suốt một đêm, anh ta giống như một đứa trẻ bướng bỉnh không biết thỏa mãn là gì, tra tấn người tôi với đa dạng kiểu, ngay cả việc hôn mê cũng trở nên xa xỉ đối với tôi.
Tôi cho rằng mình cứ như vậy mà chết đi, nhưng ngày hôm sau tôi được Tần Hải Yến đánh thức.
Nghe thấy là giọng của Tần Hải Yến nên tôi mở choàng mắt ra, chuyện thứ nhất tôi làm là nhìn chiếc nhẫn loá mắt ở trên tay, trong lòng như có một chậu nước lạnh dội xuống.
Tôi vội đưa tay đến trước mặt Tần Hải Yến, "Hải Yến, chiếc nhẫn là của cậu sao?"
"Không phải!" Tần Hải Yến không thèm nhìn một lần đã phủ quyết ngay, còn tầm mắt của cậu ấy như phát hiện ra một lục địa mới dừng tại trên cổ tôi, rồi cậu ấy kinh hãi nhào lên giường kéo chăn của tôi ném xuống đất.
"A… cậu làm gì vậy, Hải Yến!!" Tôi nhanh chóng lấy gối đầu che khuất đi bộ vị quan trọng.
Tần Hải Yến đánh giá phần da thịt lộ ra bên ngoài của tôi, còn dùng đầu ngón tay chọc chọc vết bầm tím trên người tôi, "Cậu ấy nha thật không có nghĩa khí, tối hôm qua tớ ngủ ở phòng y tế cả đêm, còn cậu thì hay rồi, cùng đàn ông lêu lổng, tối hôm qua chắc đủ kịch liệt ha, các cậu làm bao nhiêu lần thế?"
Lúc này tôi mới chú ý thấy không chỉ có ở trước người mà ngay cả trên đùi mảnh khảnh, trên cánh tay, khắp nơi đều có dấu hôn, tôi vội vàng nhảy xuống giường vọt vào trong phòng tắm, nhìn cơ thể mình ở trong gương, thấy loang lổ dấu hôn, làm tôi sợ đến mức phải lui về phía sau một bước.
"Chết tiệt!! Tối hôm qua thật sự không phải là mộng!!"
Tôi thầm rủa một tiếng, không kìm được nước mắt ấm ức để nó tràn mi, Tần Hải Yến thấy tôi có chỗ nào đó không thích hợp, muốn đi vào nhưng bị tôi khoá cửa nhốt ở bên ngoài.
"Mộng Mộng à, cậu có sao không vậy, đừng làm tớ sợ mà!"
"Tớ không….
"
Lời nói còn chưa dứt, hai mắt tôi ở trong gương mở to lên, vì thấy người đàn ông tối hôm qua đã xuất hiện phía sau người tôi, hai cánh tay mạnh mẽ kia từ phía sau ôm lấy tôi và hơi thở lạnh băng của anh ta đã kề sát vào tai tôi, "Cô bé, không ngờ hương vị của em cũng khá ngon, giết em thì hơi đáng tiếc.
Ghi chú:
1, Băng hỏa lưỡng trọng thiên nghĩa bóng của nó là hai sự việc tương phản hoàn toàn làm chung với nhau, ở đây chỉ sự nóng và lạnh cùng tồn tại.
2, Ở đây nghĩa là giữ mình trong sạch.
.