ÂM HÔN: NGỦ CÙNG QUỶ


"Tại sao phải giết người, tôi thấy anh ba anh cũng không phải thật lòng muốn đi theo Hàng Thi, vậy thì dứt khoát đến chỗ chúng tôi đi?" Tôi nói xong không dấu vết lui người về phía sau.

Muốn lui vào trong trận thất tinh mà mình đã dùng nước thánh vẽ, không ngờ tới là bị anh ta đã phát hiện, anh ta tay giơ lên hai mũi tên liền bay ra phía sau tôi xem như cảnh cáo tôi.
"Không hổ là em dâu của tôi, ngay cả lời nói cũng giống như em trai tôi, chỉ là nó không nói cho cô biết sao? Hàng Thi làm thuật ngự quỷ khống chế anh em chúng tôi, nếu không nghe lời ông ta nói, vậy hậu quả là rất thảm.”
"Còn Thiên Ngạo? Thiên Ngạo cũng bị khống chế sao?”
"Ôi, nó tương đối may mắn đấy, ngay khi cha nuôi muốn khống chế nó, nó đã chạy trốn." (Nhớ không lầm lúc trước anh Ngạo nói mất 10 cởi bỏ khống chế mà trời, wtf truyện)
Anh ta càng nói càng tiến về phía tôi, tôi lập tức cầm bàn chải chỉ vào anh ta.

"Anh đừng đến đây!"
"Cô bảo tôi không đến tôi sẽ không đến được sao? Hôm nay tôi đặc biệt đến để tìm cô!" Anh ta nói xong ánh mắt lạnh lùng, bay người lên hướng về phía tôi, ngũ trảo thành công bay về phía mặt tôi, e là anh ta đã biết chuyện tôi là thi quỷ.
Tôi vội vàng dùng bàn chải vung lên, máu chó đen dính trên bàn chải ném ra ngoài văng lên người anh ta, thanh âm xèo xèo truyền đến, Vưu Tích kêu lên một tiếng đau đớn.

Sau khi xoay tròn trên không trung thì vững vàng đáp xuống đất, nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn.
"Vưu Tích, dừng tay đi, tôi là đạo sĩ anh là quỷ, anh đấu không lại tôi đâu!"
"Hừ.


Bây giờ chỉ vừa bắt đầu thôi!”
Anh ta nói xong lập tức xé rách sau lưng, đục thành cánh chim vươn ra, thoáng chốc lệ khí lớn mạng mang đến gió lốc bao bọc chung quanh anh ta, ánh mắt hung ác nham hiểm phối hợp với khuôn mặt vặn vẹo, thật giống như La Sát từ trong địa ngục chui ra.
Nói thật, tôi thật lòng không muốn đối địch với anh ta, nhưng nhìn cái tư thế nếu không chết không ngừng này của anh ta, tôi cũng đành phải kiên trì tiếp chiêu.
"Cửu Thiên Huyền Nữ Ấn!"
Một tiếng hét lớn, tôi đem lục diện pháp ấn mang đến ném lên không trung.

Chỉ thấy pháp ấn trên không trung sau vài lần quay cuồng, trong đó một mặt Pháp Ấn bắt đầu dần dần chiếu ra ánh sáng kim hoàng, ánh sáng kia ngày càng sáng, giống như là ánh sáng mặt trời, sáng đến mức làm cho người ta không có cách nào nhìn thẳng.
Trong lệ khí mù mịt trời đất tối tăm, lại xuất hiện một cảnh tượng như vậy?
Ngay cả tôi cũng nhịn không được mở to mắt chứng kiến kỳ tích này, nhưng Vưu Tích lại hơi nheo mắt lại, gợi lên độ cong gợi cảm.

"Em dâu, cô quả thật không làm bản tôn thất vọng."
"Lục diện pháp ấn" mỗi một mặt pháp ấn đều có tác dụng riêng, Cửu Thiên Huyền Nữ Ấn này có thể hộ thân thông thần, mượn sức mạnh của Cửu Thiên Huyền Nữ.
Thỉnh thần chính là pháp thuật thượng mao, tôi ra ngoài đi gấp cũng chỉ mang theo Kim Tuyến Mặc Đấu cùng Lục Diện Pháp Ấn, cũng chỉ có thể tạm thời thử một lần.
Chỉ thấy ánh sáng mãnh liệt dần dần tụ lại trên người tôi, trong ánh sáng màu vàng, sợi tóc của tôi dần dần bị búi thành kiểu cung nữ, hai gò má trắng nõn cũng hồng lên như được đánh phấn, ở mi tâm có một chút chu sa hồng mang theo hơi lạnh lẽo, áo sơ mi quần jean dần dần lột xác thành sa y màu trắng theo gió nhẹ nhàng bay, bay bay lay động tựa như tiên nữ hạ phàm!
Nếu việc này không phải thật sự phát sinh trên người tôi, tôi ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, tôi nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, những ánh sáng dệt thành thanh sa tùy gió lay động.
"Tôi xem cô có thể giở trò gì mới."

Anh ta chẳng những không bị khí thế Cửu Thiên Huyền Nữ của tôi dọa ngã, ngược lại khí thế của bản thân càng thêm doạ người, vừa dứt lời liền huyễn hóa ra ma trượng ở trong tay rồi xông hướng về phía tôi, "Nhìn xem kiếm Cửu Thiên Huyền Nữ của cô lợi hại, hay là ma trượng này của tôi lợi hại!!”
Tôi lúc này mới phát hiện trong tay mình không biết từ khi nào có thêm một thanh kiếm, cũng được, có lẽ đây là số mệnh, giữa tôi và anh ta, hôm nay nhất định là phải chết một người, nhưng người này khẳng định không phải là tôi!
Tôi giương kiếm phong lên, thoáng chốc kiếm Cửu Thiên Huyền Nữ huyễn hóa ra ngàn vạn cây kiếm hướng Vưu Tích công tới, ánh mắt Vưu Tích đông cứng lại, không nghĩ tới kiếm Cửu Thiên Huyền Nữ này thật sự không tầm thường, cổ tay anh ta giương lên, cự long đen có khí thế mãnh liệt cũng theo đó huyễn hóa thành trăm ngàn con rồng nhỏ, chúng gào thét cắn vào kiếm phong của tôi như vạn yêu xuất động.
"Ầm ầm!!!"
Hai cỗ lực đạo mạnh mẽ va chạm trên không trung phát ra tiếng ầm ầm kịch liệt, mặt đất đều bị uy lực của hai người chấn đến run động không ngừng, tôi bị anh ta chấn lui về phía sau một bước, nhanh chóng ngay cả tay kia cũng dùng, lúc này mới không bị anh ta đè nằm xuống đất.
Anh ta thừa cơ kích động cánh chim, một giây sau mảnh vỡ tinh thạch từ trên cánh của anh ta rơi xuống trực tiếp bắn về phía tôi, tôi căn bản không cách nào phân thân, dưới tình thế cấp bách mượn lực đạo của ma trượng từ anh ta một chút, trực tiếp trượt mũi chân vào trong trận thất tinh được vẽ bằng nước thánh.

(:)) Chị khôn quá chị ơi, đánh không lại chạy, chạy còn mượn lực người ta để chạy.

Moé chị Mộng, em lạy chị)
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một kế, tôi làm bộ bị chấn thương, nằm trên mặt đất lặng lẽ lau đi một góc thất tinh trận.
Vưu Tích quả nhiên trúng kế, cầm ma trượng đi hướng về phía tôi, tôi vội vàng cuộn mình trên mặt đất lui về phía sau, "Anh đừng lại đây.”
"Em dâu đứng lên đi, lúc trước cô không phải còn dùng ngũ lôi chú gì đó sao, tiếp tục, lại sử dụng một lần nữa đi."
"Khụ khụ..."
Tôi cố ý làm bộ dáng hộc máu, Vưu Tích vừa nhìn càng hưng phấn, bay người lên dùng ma trượng hướng tôi chém xuống, tôi vội vàng lăn trên mặt đất, tránh thoát công kích của anh ta, anh ta thuận lợi rơi vào trong trận thất tinh được dùng nước thánh vẽ thành.
Thừa dịp anh ta còn chưa phát động công kích, tôi vội vàng quỳ gối trước mặt anh ta, "Anh ba, cầu xin anh tha cho tôi, tôi không nên đối nghịch với anh, tôi sai rồi!”

Nói xong tôi làm bộ dập đầu, vừa lau một ít máu chó đen trên người rồi bổ sung hoàn chỉnh lại nét vẽ của trận thất tinh.
"Đã muộn rồi, anh ba lúc trước không phải đã nói rồi sao, hôm nay chúng ta vừa phân cao thấp, cũng phân sinh tử."
Nói xong anh ta dùng ma trượng chỉ vào tôi, không chút suy nghĩ anh ta liền đem pháp thuật toàn thân dồn vào ma trượng, đỉnh ma trượng dần dần hội tụ ra một cột khói đen trực tiếp hướng về phía đầu của tôi.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn quả cầu khói kia ở trước mặt tôi đụng phải một tầng vách tường vô hình, nó đứng yên ở trước mắt tôi, rõ ràng gần trong gang tấc, lại không thể đả thương tôi một chút nào.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vưu Tích không tin được nhìn tôi.
Rất hiển nhiên anh ta rất tự tin đối với một kích này của mình, anh ta suy đoán là tôi cản đường nên nhanh chóng muốn bay người lên, mà tôi cũng lập tức chắp hai tay lại, đem tất cả tinh khí thần toàn thân đều tập trung ở trên song chưởng, sau đó tập trung vào đầu ngón ta, niệm thầm khẩu quyết thiên la địa võng!!
"Thiên La Địa Võng!!"
Tôi hét lớn một tiếng, mang theo uy lực của Cửu Thiên Huyền Nữ, tuyến Thiên La Địa Võng so với lúc trước thô gấp mấy lần, tứ phương võng (võng = lưới) khép lại đem anh ta hoàn toàn vây ở trong trận thất tinh.
Anh ta đến bây giờ còn không biết mình đã trúng trận thất tinh của tôi, nhếch môi cười lạnh, "Cô cho rằng võng này còn có thể bao vây tôi sao?”
Nói xong, anh ta dùng ma trượng ra sức vẽ một cái, muốn dùng chiêu thức lúc trước để cắt phá Thiên La Địa Võng của tôi, lại không nghĩ tới pháp thuật của tôi lúc này đã không còn như xưa, một kích hạ xuống, căn bản không có hiệu quả như trước đó.
"Yêu nữ, cô rốt cuộc dùng pháp thuật gì?"
"Ha ha, chỉ dựa vào cô sao? Cô làm sao có thể giải được pháp thuật của cha nuôi, người thi pháp chính là A Tán! Đừng nói với tôi những lời vô nghĩa này, cô cho rằng dựa vào võng này của cô có thể vây lấy tôi sao?" Anh ba vung ma trượng lung tung, không tin tàn nhẫn phát cuồng lên.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nếu anh ta đã chấp mê bất ngộ, vậy tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này nữa.
Tôi nhặt kiếm Huyền Nữ lên và bay người lên không trung, dồn tất cả pháp lực vào trên mũi kiếm, rồi chém về phía Vưu Tích.
Một nhát này của tôi là dùng hết tất cả pháp lực của bản thân, một kích nhất định làm cho anh ta hồn phi phách tán, nhưng tôi nghĩ thế nào cũng không nghĩ được, có một cái bóng đen lao tới, thân đao sáng ngời nhấc lên, một nhát chém của tôi bị anh ta cứng rắn tiếp nhận.
"Hộc ----" Lãnh Thiên Ngạo bị chấn đến phun ra một ngụm máu đen.
"Thiên Ngạo!!"
Tôi kinh hô một tiếng, vội vàng đáp xuống đất, chạy đến chỗ Thiên Ngạo.
Lãnh Thiên Ngạo xoay người đem đao cắm vào mặt đất, dùng đao để chống đỡ cơ thể, vừa rồi tuy rằng anh ta không tiếp một chém của tôi bằng cơ thể, nhưng uy lực thần thánh của Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn làm anh ta bị thương.

Tôi vội vàng ôm lấy má anh lau đi vết máu trên khóe miệng anh, "Thiên Ngạo, sao anh lại ngốc như vậy!!”
"Mộng Mộng, anh ấy là anh ba của anh, em không được giết anh ấy!" Lãnh Thiên Ngạo nói xong nhìn về phía trận thất tinh.
Vưu Tích nhìn thấy Thiên Ngạo thay mình chắn một kiếm mà bị thương, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức bay về phía anh ấy, không ngờ lại bị trận thất tinh hất văng ra, người bị quăng ngã mạnh ra phía sau.
"Yêu nữ, cô mau phá cái lồng giam này cho tôi!" Vưu Tích hai mắt đỏ như máu, nhìn tôi hận thù ước gì có thể ăn tươi nuốt sống tôi.
"Thiên Ngao, anh nhìn đi, vừa rồi chính là anh ta muốn giết em, nếu như em không diệt trừ anh ta, về sau sẽ không còn cơ hội như vậy nữa!" Lần này là do tôi dùng nước thánh vẽ trận thất tinh mới dụ anh ta vào được trong đó, xét về võ tôi không thắng được.
Thiên Ngạo đẩy tôi ra, chống người dậy và đi về phía Vưu Tích, cách anh ta là một tầng vầng sáng nhàn nhạt, họ đứng chung một chỗ, "Anh ba, anh tin tưởng tôi đi, Mộng Mộng tuyệt đối có thể giải trừ khống chế của Hàng Thi cho anh, anh về phe chúng tôi đi, hoặc là anh đi đầu thai cũng tốt, đừng giúp họ nữa.”
"Thiên Ngạo, chú không sao chứ? Vừa rồi có làm chú bị thương không?" Vưu Tích giống như là không nghe được lời của Thiên Ngạo, trong lòng tràn đầy lo lắng về thương tích của Thiên Ngạo.
Thiên Ngạo lắc đầu, "Tôi không sao, anh ba, anh nghe tôi khuyên một câu đi, để Mộng Mộng giúp cho anh đi.”
"Không được, chú nghĩ quá ngây thơ rồi, cho dù có giải trừ được khống chế thì như thế nào? Trên trời xuống đất đều bị Hàng Thi đuổi giết, tôi không muốn sống cuộc sống như vậy.”
"Anh có thể đi đầu thai, Mộng Mộng là người tẩu âm, em ấy có thể đưa anh vào quỷ môn quan."
Nghe vậy, đáy mắt Vưu Tích thoáng hiện lên một tia dao động, nhếch môi cười mỉa mai rồi lắc đầu, "Không cần, tôi không muốn đi đầu thai, có một số ký ức nếu bắt tôi quên đi thì không bằng cứ đánh tôi tan thành tro bụi!!"
"Anh ba!!" Lãnh Thiên Ngạo rống lên, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ bừng, ngay cả bàn tay nắm chặt cũng run rẩy.
Không ngờ rằng Thiên Ngạo đối với anh ba của anh ta lại có tình cảm sâu nặng như thế, cũng khó trách, vì anh ấy không có người thân nào, những anh trai này cho anh ta tình thân, có lẽ đã khắc sâu trong trí nhớ của anh ấy rồi.
Thật may mắn vừa rồi tôi không có giết chết Vưu Tích, không thì nhất định sẽ làm tổn thương lòng Thiên Ngạo, cho dù ngoài miệng anh ta không nói gì, nhưng ngày sau nhìn mặt tôi cũng sẽ nhớ tới chuyện tôi giết người anh ta quan tâm nhất.
"Anh ba, anh không ngại thử một lần đi, chỉ cần giết chết Hàng Thi, anh cũng liền được tự do, chúng tôi đã có kế hoạch kỹ càng chặt chẽ rồi, nếu không trước tiên anh cứ bình tĩnh lại, vào nhà rồi từ từ nói chuyện với Thiên Ngạo."
"Đúng vậy, anh ba, chúng ta nói chuyện đi!" Thiên Ngạo mau chóng gật đầu.
Tôi chỉ thuận miệng nói, chẳng lẽ Thiên Ngạo thật sự có kế hoạch kỹ càng chặt chẽ gì rồi?.


Bình luận

Truyện đang đọc