ÂM HÔN: NGỦ CÙNG QUỶ


“Tại sao? Tại sao cô lại làm điều này với tôi?” Tôi không nghĩ ra được là mình với cô ta có mối thâm thù đại hận nào, mà làm cô ta muốn lột da rút gân mình.

"Cô còn mặt mũi để hỏi tại sao à? Nếu không phải cô dụ dỗ Lãnh Triết Lăng, thì anh ta làm sao có thể thích cô?"
“Chỉ vì một người đàn ông?” Không nói tới việc tôi không có dụ dỗ Lãnh Triết Lăng, nhưng chỉ vì một người đàn ông mà cô ta có thể làm ra chuyện ngoan độc như vậy, thật sự làm lòng người rét run.

"Chỉ vì điều này? Cô liền hạ hàng đầu với tôi?" Tôi vẫn là không thể tin được.

"Như vậy còn chưa đủ sao? Liễu Sương Sương tôi kể từ khi còn nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ(1), điều mà tôi muốn đều phải đạt được, giờ thì ông trời cũng giúp tôi, hiện tại cô đã là một con thi quỷ và tôi muốn cô biến thành nô lệ của tôi!"

Nói xong, Liễu Sương Sương chạy đến phía sau bàn trà quỳ xuống trước mặt người thần bí đang ngồi trên ghế xoay đưa lưng về phía chúng tôi, "Tôn chủ, cầu xin ngài hãy giao người phụ nữ này cho em, Sương Sương nguyện ý làm bất cứ điều gì cho ngài!"
Cô ta vừa nói dứt lời, cả người cô đã bị một bàn tay to kéo vào trong ngực của người đàn ông đó, "Em thật sự nguyện ý làm tất cả?"
Người đàn ông vừa nói ra, cảm thấy cả căn phòng đều chấn động, giọng nói khàn khàn của ông ta phảng phất như đến từ địa ngục, tiếng vang mạnh mẽ, đâm xuyên màng nhĩ gây đau đớn, cảm giác áp chế nồng đậm khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi.

Tôi quay đầu nhìn nhìn Nhiếp Tranh, lại nhận thấy trong mắt anh ta hiện lên vẻ phẫn nộ căm hận loé qua, dưới sự căm hận mãnh liệt còn có chút sợ hãi, ngay cả khi đối mặt với Lãnh Thiên Ngạo, anh ta cũng không có biểu hiện như vậy.

Người đàn ông thần bí này có phải là kẻ thù truyền kiếp mà Lãnh Thiên Ngạo đã từng nói đến không?
"Tất nhiên là em nguyện ý làm bất cứ điều gì, dù không phải vì người phụ nữ này, Sương Sương vẫn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho tôn chủ, nếu không có tôn chủ thì Sương Sương đã chết từ lâu trong vụ tai nạn xe cộ rồi.

"
Khi Liễu Sương Sương nói chuyện, tầm mắt ngoan độc của cô ta không dấu vết nhìn về phía tôi, hóa ra những gì trên tờ báo đó viết đều là sự thật, Liễu Sương Sương thực sự đã chết ở Thái Lan.

"Vậy thì thưởng cô ta cho em đó.

"
Nhiếp Tranh đã mất kiên nhẫn từ lâu, hét lên với bóng người đang ngồi sau ghế dựa, "Chờ một chút!! Người phụ nữ này hiện tại đang ở trong tay tôi, nếu các người muốn làm gì với cô ta, thì trước tiên phải cởi bỏ khống chế trên người tôi!!"

"Ha ha, không ngờ cậu thật sự bắt người phụ nữ này đến đây, uổng công cậu kiếp trước làm cảnh sát, làm sao có thể dễ dàng tin người vậy?"
“Ý ông là gì?” Nhiếp Tranh nắm chặt tay kêu lên răng rắc, còn nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ.

Lợi dụng lúc anh ta tập trung vào tên cằm đầu thi quỷ thì tôi vội vàng cúi người thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta rồi núp sau lưng anh ta, "Đồ ngốc này, tôi đã muốn nói với anh từ lâu rồi, anh nghĩ rằng bọn họ sẽ giữ lời hứa sao?"
“Thật sự là như vậy sao?” Nhiếp Tranh hỏi lại một cách khó tin, trong đôi mắt là một mảng máu đỏ, tôi núp sau anh ta nên có thể cảm nhận được cơ thể của anh ta đang run lên vì tức giận.

"Ha ha.

"
Người đàn ông kia không trực tiếp trả lời anh ta mà chỉ cười hai tiếng ha ha, trong một giây tiếp theo, cửa lớn bị đá văng ra, một bầy thi quỷ vọt vào và bao vây lấy chúng tôi.


Lúc này, người đàn ông thần bí quay lưng về phía chúng tôi đã xoay chiếc ghế lại, một khối khí màu đen dưới lớp áo choàng đen dần dần tụ lại thành một bộ xương, thịt trên mặt người đó sớm đã bị thối nát, còn có giòi bọ trắng bò đầy ở phía trên, mà bàn tay của ông ta vẫn đang nhào nặn phần đầy đặn ngạo nghễ ở trước người của Liễu Sương Sương.

Ghi chú:
1, Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu.

Đứa con cưng của ông trời.

Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.


Bình luận

Truyện đang đọc