ÂM HÔN: NGỦ CÙNG QUỶ


"Ngoan Mậu, con nói cái gì? Mẹ không hiểu chút nào." Tôi phát hiện mình càng ngày càng không hiểu đứa nhỏ này, chẳng lẽ nó thật sự đang nghĩ lên kế hoạch gì ư?
Ngoan Mậu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của tôi, "Mẹ.

Đến bây giờ mẹ vẫn nghĩ mình là một con người, phải không?”
"Mẹ chẳng lẽ không phải là người sao?" Không có khả năng, tôi rõ ràng chưa có chết, chỉ là bị tiêm virus thi quỷ vào người mà thôi.
"Có người nào bị thương nặng như vậy còn có thể sống đến bây giờ, còn luyên thuyên nói chuyện không? Tuy nói lúc mẹ bị tiêm virus thi quỷ là lúc mẹ vẫn chưa chết, nhưng nếu mẹ đã biến thành thi quỷ thì đã không còn là người nữa, thi quỷ chẳng khác nào người đã chết, so với thi quỷ khác thì trên người mẹ chỉ là thiếu chút hơi thở của thi quỷ mà thôi."
Cái gì? Vậy là tôi không phải là con người ư?
Làm sao có thể, lúc trước tôi rõ ràng còn tiếp nhận máu của người thường mà...
Nghĩ tới đây trong lòng tôi thất kinh, chẳng lẽ sau khi tôi tiếp nhận máu của người thường mà còn có thể khôi phục lại kỹ năng của thi quỷ.

Đây không phải việc ngẫu nhiên, mà là có nguyên nhân, vì tôi vốn là thi quỷ sao?
Tôi cư nhiên là một thi quỷ.
Có điều trong lòng tôi cũng không có nhiều mâu thuẫn, dù sao trước kia cũng có loại suy nghĩ vừa là thi quỷ vừa là người, thường xuyên làm cho tôi cảm thấy rất hoang mang, hiện tại lại tốt rồi, có thể xác định mình là thi quỷ, về sau tôi chỉ cần bảo vệ tốt đầu mình là được.
"Ngoan Mậu, vậy bây giờ con là quỷ sao?" Cơ thể của nó còn chưa thành hình.
Nghe vậy, trong ánh mắt Ngoan Mậu tràn đầy phẫn hận, siết chặt nắm đấm nện vào đùi, "Đều là tại Liệt Phong hại, bằng không sau khi con sinh ra con sẽ biến thành thi quỷ mạnh mẽ nhất, không ngờ tới lại thất bại rồi, hiện tại chỉ có thể dùng hình thái quỷ bảo trì bản thân."
"Con muốn trở thành thi quỷ mạnh nhất.


Vậy mục đích đó là gì? ”
Nhìn bộ dáng của nó hẳn là không phải đang ghi hận tôi.

Lúc trước nó là bởi vì Lãnh Thiên Ngạo mới bị ép tiến vào trong cơ thể tôi, cho nên dù có oán gì, cũng có thể là hướng về phía Lãnh Thiên Ngạo.
Ngoan Mậu cúi đầu thật lâu không nói một lời, tôi tuy rằng nhìn không thấy ánh mắt của nó, nhưng lại có thể cảm giác được nó đang rối rắm.
"Nếu như không muốn nói thì đừng nói nữa, mặc kệ con có bộ dáng gì, cũng mặc kệ con là đứa trẻ tốt hay là xấu, thì vẫn là con của mẹ!" Tôi đưa tay sờ sờ cái đầu Ngoan Mậu, nó thuận thế nằm ở bên chân tôi, đạo bào nơi đó có vết máu của nó.
"Kỳ thật con muốn biến thành thi quỷ mạnh nhất là vì muốn đối phó Lãnh Thiên Ngạo và mẹ.

Đặc biệt là mẹ, vì khi biết rằng mẹ muốn sử dụng con để loại bỏ hàng đầu, con đã rất phẫn nộ, vì vậy con vẫn luôn giữ im lặng, để cho sự tức giận nuốt chửng con.”
Hóa ra là bởi vì tôi, trái tim tôi lộp bộp rơi xuống một cái, bàn tay đang vuốt ve Ngoan Mậu cũng dừng lại.
Nó đột nhiên nắm lấy tay tôi, khiến tôi run rẩy, tôi vội vàng xin lỗi, "Ngoan Mậu, mẹ xin lỗi, mẹ quá ích kỷ, bây giờ mẹ hối hận, không nghĩ muốn hại con thành như vậy.”
"Mẹ không cần sợ hãi, trong khoảng thời gian này chúng ta là mẹ con một thể, con đã hiểu được tâm ý chân thành của mẹ, hơn nữa Lãnh Thiên Ngạo kia đối với mẹ cũng không tệ, con đây tạm thời tha cho ông ta một mạng."
"Cám ơn con, Ngoan Mậu, anh ấy nhất định sẽ là một người cha tốt."
Ngoan Mậu nghe xong không nói gì, nó vẫn là thằng nhóc khôn lanh, trong lòng khẳng định lại đang suy nghĩ cái gì đó.
Lúc trước tôi vẫn chờ đợi nó sinh ra, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp mặt nó rồi, chỉ là phương thức này...!Thôi, như vậy thì tôi cũng đã hài lòng rồi.

Tâm tình đề phòng buông lỏng, nên tôi rất nhanh liền ngủ thiếp đi, chờ lúc tôi tỉnh ngủ, phát hiện mình ở vị trí lái phụ trong buồng lái, mà người đang lái xe bên cạnh lại là Ngoan Mậu.

(:)) Ghê vậy nhóc còn nhỏ mà lái xe được.)
"Ngoan Mậu, sao con lại bám vào thân người khác, sẽ tổn thọ mất."
"Mẹ, hiện tại là trường hợp đặc biệt, chúng ta cũng không cần để ý những thứ này, khoảng thời gian mẹ ngủ, chúng con đã sắp ra khỏi tỉnh, hiện tại mới chạy trở về, trước khi trời sáng hẳn là có thể chạy về."
Ngoan Mậu nói rất đúng, lúc trước không phân biệt Đông Nam Tây Bắc liền chạy, đó là tình thế bức bách, nếu không trở về và liên lạc với Thiên Ngạo, thì anh ta nhất định sẽ lo lắng đến chết.
Tuy nhiên, tôi có một chuyện quan trọng cần làm.
"Ngoan Mậu, con có thể tìm được chỗ chúng ta đối chiến với Liệt Phong khi trước chứ? Đến đó, mẹ sẽ nhặt xác con, về sau có thể làm thành Kuman Thong.”
"Mẹ… ô ô… con con cảm ơn..."
Ngoan Mậu cảm động rối tinh rối mù, đạp chân ga, cũng may vết thương ở thắt lưng của tôi đã hoàn toàn khôi phục như cũ, bằng không tôi nhất định sẽ đau chết.
Đợi đến khi sắc trời tờ mờ sáng, tôi cùng Ngoan Mậu mới trở lại nơi trước đó, lúc nhảy lên xe có để lại vết máu, nên chúng tôi dọc theo vết máu liền chạy về.
Liệt Phong khẳng định nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới chúng tôi sẽ trở về, do vậy anh ta đã rời đi từ lâu, chỉ có một vài cảnh sát kéo dây cảnh giới vây quanh hiện trường vụ việc, đèn xe cảnh sát vẫn nhấp nháy, xem ra vừa mới tới không lâu.
Tôi nhảy vào tòa nhà dân cư rồi tùy tiện lục lọi một bộ quần áo ở trên lầu, nhét quần áo vào trong tay Ngoan Mậu, "Con lặng lẽ đi nhặt thi thể bỏ vào trong quần áo này, đừng để bị người ta phát hiện, nhẹ nhàng đi, lặng lẽ trở về, mẹ ở chỗ này chờ con."
Bọn họ không nhìn thấy Ngoan Mậu, nhưng có thể nhìn thấy tôi, tôi nấp ở sau thân cây không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cũng may Ngoan Mậu từng trải qua chuyện tàn nhẫn hơn thế này, bằng không tôi thật không đành lòng để nó tự đi làm chuyện này.
Chờ sau khi nó thuận lợi lấy lại thi thể của bản thân, tôi đưa tay lên xoa xoa lấy đầu của nó, "Cùng mẹ trở về nhà thôi."

Ngoan Mậu quay đầu lại nhìn những cảnh sát kia, đáy mắt chợt lóe lên phẫn nộ làm cho cả người tôi giật nảy, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt của nó, "Làm sao vậy?”
"Không có gì, chúng ta mau đi thôi."
Biểu tình của nó cũng không giống là không có gì, nó không muốn nói, tôi liền coi như nó đau khổ vì nhìn thấy thi thể của mình.
Nơi này cách tứ hợp viện của sư phụ không xa, Lỗ Gia Minh đã nghe lời tôi mà rời đi, vì suy nghĩ cho an toàn của bản thân, nên tôi không có bật đèn, dù sao tôi cùng Ngoan Mậu ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chuyện đầu tiên về nhà chính là cầm điện thoại bàn gọi điện thoại cho Thiên Ngạo, nhưng điện thoại của anh lại tắt nguồn, trong trí nhớ của tôi, cho tới bây giờ anh chưa từng tắt máy lần nào.
"Ngoan Mậu, con nói xem Liệt Phong không tìm được chúng ta, có phải là đi tìm Lãnh Thiên Ngạo không?"
"Chỉ sợ không phải, lúc trước một cước kia của con làm đầu của ông ta bị thương không hề nhẹ, con cũng không để lộ hơi thở ở trên người, cho nên có thể là ông ta đã trở về điều trị."
"Điện thoại của Thiên Ngạo không gọi được, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, con ở chỗ này chờ, mẹ đến công ty anh ấy xem thử một chút." Tôi nói xong liền muốn đứng dậy, bị Ngoan Mậu ấn trở về.
"Bây giờ mẹ đi ra ngoài như vậy, cảnh sát nhất định sẽ bắt mẹ, dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy con, để con đi."
Tôi trở tay bắt lấy Ngoan Mậu, "Vậy con đáp ứng mẹ, sau khi nhìn thấy anh ấy thì không được đánh nhau với ảnh, chỉ cần nói cho anh ấy biết mẹ bình an vô sự là được.” 
Ngoan Mậu nói xong đứng dậy, trực tiếp xuyên qua tường mà đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nâng thi thể Ngoan Mậu bị vứt ở một bên, đi về phía phòng tiểu quỷ, giờ mới nhớ tới A Nô đến bây giờ còn chưa trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đám tiểu quỷ nhìn trên người tôi mặc đạo bào, tất cả đều nhanh như chớp chui vào trong bình, sợ hãi nhìn tôi, có một nhóc có chút lớn mật nhìn thấy thi thể Ngoan Mậu liền kinh hãi kêu lên, "Hoá ra là anh Ngoan Mậu."
"Tất cả đều an tĩnh cho tôi!"
Tôi quát to một tiếng, đám tiểu quỷ đều im lặng lại, chỉ là vừa nhìn thấy bọn họ tôi liền nhớ tới Ngoan Mậu, đời này thực sự có lỗi với nó rồi.
Để khôi phục tốt nhất lại bộ dáng Kuman Thong của Ngoan Mậu, tôi áp dụng phương pháp chế tác thi phấn, trước tiên đem xác Ngoan Mậu sấy khô, sau đó mài thành bột phấn bỏ vào trong Kuman Thong, niệm chú gia trì khôi phục hình thái cho Ngoan Mậu.
Đây là lần đầu tiên tôi đem tiểu quỷ khế ước cho thi quỷ, tôi ôm hình nhân thử xem, không nghĩ tới thật sự thành công như vậy.
Tôi ôm Kuman Thong của Ngoan Mậu mà vui mừng đến bật khóc, "Nếu như đời này còn có cơ hội làm mẹ con, mẹ nhất định sẽ không để cho con chết non như vậy nữa.”
Sau khi làm xong Kuman Thong, tôi cởi đạo bào trên người ra đi tắm rửa sạch sẽ, cũng may lục diện pháp ấn không bị rơi lại, bằng không tôi thật sự là không có mặt mũi nào đối mặt với sư phụ.

Sau khi sửa sang lại pháp khí xong, cũng gần đến mười hai giờ, ban ngày mùa đông cũng là mơ mơ màng màng, làm cho tâm tình con người ta cũng theo đó trở nên áp lực, đến bây giờ mà Ngoan Mậu còn chưa trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đứng ở cửa tứ hợp viện trông mòn con mắt, chợt cảm nhận được một trận quỷ khí đến gần, tôi chạy vội chạy ra ngoài, "Ngoan Mậu!! Thiên Ngạo, là các người sao?”
Quỷ khí kia bỗng nhiên bay tới phía sau tôi, tôi vừa quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục màu trắng dựa vào cửa, hai tay cắm vào trong túi quần âu, trong thoải mái tự nhiên, tầm mắt tôi chạm tới mặt anh ta, liền nhịn không được lui về phía sau một bước, mở to hai mắt không thể tin được.
"Triết Lăng...? Có thật là anh không?"
"Thế nào? Có vẻ như tôi không được chào đón." Lãnh Triết Lăng nhướng mày, khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trong nháy mắt như vậy làm cho tôi cảm giác Thiên Ngạo ở trước mặt tôi.
Sắc mặt ta ngạc nhiên, vội vàng tiến lên kéo lấy cánh tay anh ta, "Làm sao có thể, mau mời bên trong.”
Lãnh Triết Lăng cũng không ngại gì, trực tiếp đi theo tôi vào nhà, tôi dẫn anh ta đến phòng khách, tất cả mọi thứ trong phòng anh ta đều không tò mò, thật giống như anh ta đã biết hết thảy, giống như thể chưa từng rời khỏi tôi. 
"Tay nghề pha trà của Mộng Mộng thật sự là không tệ." Lãnh Triết Lăng nhấp một ngụm và đặt chén trà xuống, không nói một chữ đến chuyện khác.
Lúc trước vốn định tìm anh ta để giải thích nguyên nhân trước đó, nhưng hiện tại anh ta đã chủ động tìm tới cửa, ngược lại tôi có vẻ đã có chút bị động.
Thật không biết Liễu Sương Sương kia đã nói gì với anh ta rồi.
"Triết Lăng, lúc trước tôi đi âm giới tìm anh, nhưng anh đã không còn nữa, là Liễu Sương Sương đưa anh đến nơi này sao?"
"Đúng, hiện tại em nhìn thấy tôi rồi đó, có cái gì muốn nói với tôi, thì em nói đi." Lãnh Triết Lăng nghiêng đầu nhìn tôi, con ngươi đen kịt không còn ôn tồn như xưa, ngữ khí cũng mang theo khiêu khích, hùng hổ bức người.
Xem ra anh ta đã tin tưởng tất cả lời nói của Liễu Sương Sương, nên cho dù tôi có giải thích cho anh ta nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi.
"Lúc trước tôi đi tìm anh là muốn nói cho anh biết, không nên bị Liễu Sương Sương lợi dụng, có điều anh đã gặp qua cô ta, nên tự anh phán đoán tất cả đi, tôi không còn gì muốn với anh nữa, điều duy nhất muốn nói chính là lúc trước tôi không thể ngăn cản Lãnh Thiên Ngạo chiếm lấy thân thể của anh, thực xin lỗi."
Vừa nghe tôi nhắc tới Lãnh Thiên Ngạo, sắc mặt Lãnh Triết Lăng tối sầm xuống, "Cơ thể của tôi, tôi nhất định sẽ cướp về, không chỉ như vậy, ngay cả em, tôi cũng muốn cướp về.”
"Anh nói cái gì?" Tôi không nghe nhầm, phải không?
Lời này quả thực là quá quen thuộc, nếu không phải biết anh ta là Lãnh Triết Lăng, thì tôi đã cho rằng người đứng cùng tôi đây là Lãnh Thiên Ngạo..


Bình luận

Truyện đang đọc