ÁNH MẶT TRỜI XÁN LẠN

Mở cửa, vọt vào phòng tắm tắm rửa đánh răng. Tôi cẩn thận đặt quần áo mượn từ nhà Cullen sang một bên, có lẽ nên giặt sạch rồi trả cho họ. Mặc dù rất xấu hổ nhưng chiếc quần lót kia cũng trả lại thôi.

Xem chiếc áo thun cũ nát rộng thùng thình mặc thành áo ngủ, lại mặc thêm một chiếc quần đùi, tôi mới vọt vào phòng ngủ trên lầu. Không để ý mái tóc dài rối loạn của mình, tôi xốc lên tấm chăn chưa được xếp gọn từ sáng, chui vào, đắp kín người, ngủ.

Mơ màng ngủ lại mơ màng tỉnh lại, đầu đau như nứt ra, tôi phát hiện tóc còn hơi ẩm. Ngoài cửa sổ là mưa cùng đêm tối.

Tôi không tắt đèn, kim đồng hồ trên vách tường chỉ hai giờ sáng. Ngoại trừ mất ngủ, thì đồng hồ sinh học của tôi cũng không làm tôi tỉnh lại vào giờ này. Đại não tôi trống rỗng, không nhớ ra được tại sao mình lại tỉnh giấc sớm như vậy.

Trên mặt ươn ướt, chạm vào đều là mạt nước. Tôi ngây ngốc nhìn đôi tay ẩm ướt, mới phát hiện đều là nước mắt.

Đưa tay lau khóe mắt, nước mắt rơi ngày càng nhiều. Cuối cùng tôi không thể khống chế bản thân được nữa, hai tay ôm chặt đầu gối, vùi đầu khóc không phát ra tiếng.

Tôi bị hoảng sợ, cả người không chịu nổi mà run rẩy. Rõ ràng mọi thứ thoạt nhìn đều phát triển theo hướng tốt, cho dù là ma cà rồng, là Twilight, là phim truyện, là cả nhà Cullen hay là bị tên chết tiệt nghe thấy một đống bí mật, thì tôi không bị đe dọa tính mạng. Tôi nghĩ rằng ngày mai cho dù đến trường, cả nhà Cullen sẽ giả vờ không quen biết tôi. Tôi vẫn là Claire quái gở, cô gái sống ở nước Mỹ tự do.

Những sinh vật không phải người này không có quan hệ gì với tôi, cho dù nơi đây là thế giới nào.

Tôi liều mạng thuyết phục mình, không có chuyện gì, không có người nào quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi vẫn có thể cố gắng sống sót. Đây chỉ là một chút ngăn trở mà thôi, bọn họ đều là sinh vật tốt, tuyệt đối sẽ không tổn thương tôi.

Tôi khóc cái lông gì chứ, làm gì mà biểu hiện như kẻ đáng thương bị bắt nạt vậy. Tôi khó khăn nuốt nước miếng, cố gắng nuốt vào nước mắt. Tôi phát hiện điều này rất khó, cực kì khó, thân thể không nghe theo sự chỉ huy của tôi.

Đêm tối hắc ám, mưa rơi ẩm ướt, điều này làm cho tôi nhớ tới tôi một lẻ loi một thân một mình trên giường bệnh rẻ mạt, cô đơn đối mặt ốm đau. Sợ tiếng khóc dọa đến người bệnh chung phòng, tôi cứng rắn nuốt tất cả thanh âm vỡ vụn vào tim, đau đớn quay cuồng trong lòng.

Cho dù trở thành Claire, tôi vẫn là kẻ vô tích sự kia, một đồ ngu nhát gan không làm được gì. Không dám khóc thành tiếng, hơn nữa còn hoảng sợ đến mức vì chút chuyện nhỏ nhặt này.

Tôi tự nói chính mình chỉ khóc mười phút thôi, khóc nữa thì ngày mai mắt sẽ sưng húp rất khó coi. Tôi vốn lâu ngày không tiếp xúc ánh mặt trời mà trắng nhợt như người chết, nếu ngay cả mắt cũng biến dạng thì trông tôi càng giống sinh vật không phải người hơn cả nhà Cullen. Nhưng chưa đến mười phút, tôi đưa tay đè vào cổ, tính làm cho bệnh thần kinh của mình bình tĩnh lại, giống như mọi lần trước đây không có ai giúp đỡ tôi như vậy. Tôi xác định, tôi có thể làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.

Tôi vừa khóc vừa đi bộ lòng vòng trong phòng, lục lọi các loại sách và CD trên bàn, ngây ngốc cầm lấy tấm ảnh ba người nhà Emma, dùng tay áo lau sạch. Nước mắt tràn ra như thủy triều Amazon, căn bản không có dự định dừng lại.

Tôi cảm thấy rất tức giận, rất muốn moi mắt mình ra, khóc cái gì mà khóc cơ chứ.

Tôi phát hiện vào lúc này, tôi không thể làm điều gì, chỉ có thể bất lực tại chỗ xoay quanh, bước trên sàn nhà lạnh lẽo tưởng tượng bản thân có thể nhanh chóng buồn ngủ. Cuối cùng sau rất nhiều lần đi vòng quanh, tôi mới nhớ tới chính mình còn có một việc chưa làm.

Đúng rồi, tôi nên hồi âm C, đây là lễ phép.

Sau khi quyết định mình nên làm gì, tôi không chờ nổi mà vọt đến bàn học, kéo ra ngăn tủ, lấy ra bút máy và giấy viết thư trang trí hình cỏ bốn lá, quay lại vào trong chăn. Kéo lấy gối đầu kê dưới khủy tay, phía dưới gối đầu có một quyển tiểu thuyết trà hoa nữ, tôi đặt trên đó một xấp giấy viết thư, nằm úp sấp xuống, cắn đầu bút, tổ chức ngôn từ của mình hồi âm người bạn qua thư lâu năm kia.

Tính cách của anh ta một chút cũng không tốt, hừm, độc mồm lại tùy hứng. Người như vậy nhất định có một gia đình hòa thuận, cho nên mới nuông chiều anh ta, chiều đến mức không biết trời cao đất rộng là gì.

Tôi run run viết trên tờ giấy trắng tinh, C thân ái: "Thời tiết dạo gần đây của Forks vẫn như thế, ở tại thị trấn nhỏ bé ẩm ướt nhất của nước Mỹ này, ánh mặt trời tựa như truyền thuyết xinh đẹp. Mặc dù, tôi rất thích mưa, nhưng là ngẫu nhiên thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời tung rơi trên cây sam chót vót của Forks, lóng lánh sáng lên trên đỉnh núi tuyết như cảnh đẹp trong mơ.

Tuy rằng, như vậy có nghĩa tôi phải mặc quần áo rất dày, toàn thân trên dưới thoa lên đặc biệt kem chống nắng, cầm chiếc ô chắn được hàng trăm tia UV mới dám ra ngoài.

Còn nữa, tôi rất thích Album nhạc Beatles mà anh tặng tôi, sắp đến mùa hè rồi, tôi quyết định mua cho anh chiếc ô chống tia tử ngoại, tôi biết anh không thích thời tiết đầy nắng. Ngàn vạn lần đừng ghét bỏ quà của tôi, anh biết túi tiền tôi vốn không có mấy đồng mà, chẳng giống như anh quẹt thẻ mà không thèm nhíu mày. Một chiếc ô tốt sẽ làm giảm chi phí cơm trưa của tôi đấy, có thể trong một khoảng thời gian bữa trưa của tôi chỉ có một quả táo thôi.

Đôi khi quà tặng quý trọng ở chỗ, không phải nó đáng gia bao nhiêu tiền, mà là tiền trong túi của người chi trả nó có bao nhiêu. Tôi biết anh nhất định sẽ cười nhạo tôi nghèo khó, nhưng nếu nghèo là một cái tội, thì xung quanh anh toàn tội phạm không thôi đấy, ngục giam trên thế giới sẽ bị nhét đầy người.

À, đúng rồi, đừng dùng ngữ khí khoe khoang để châm chọc gia đình anh với tôi nữa nhé, cho dù là A thiện lương thích thu dưỡng cô nhi, hay là M ăn nhiều có thân thể khỏe mạnh, thì họ đầu là người nhà của anh. Anh biết không, có thể nuôi dưỡng người nhà của mình là một chuyện cực kỳ thành công đấy. Anh hoàn toàn xứng đáng là một người thành công, còn tôi ngay cả bản thân cũng sắp nuôi không nổi rồi, về điểm này tôi thật không bằng anh rồi.

Có người thân thật tốt biết bao, tôi chỉ còn mình Charles. Mà Charles còn có Bella và Renee, tuy rằng Renee đã bỏ ông đi lâu lắm rồi, nhưng Charles vẫn xem bà như người nhà mình.

Tôi nghĩ rằng sau này có thể cố gắng đến thời điểm thành công nhất, là có thể nuôi sống chính mình cũng đã về hưu Charles, còn có Bella nữa. Charles quá yêu thương Bella, tôi phải xác định rằng nếu về sau Bella thất nghiệp hay sao đó, tôi có thể thay thế Charles mà chăm sóc chị ấy. Nhưng tôi phải cố gắng tốt nghiệp, rồi học đại học đã."

......................

Viết đến đây, mũi tôi không nhịn được lại lên men, đôi mắt sắp không còn khóc nữa, thì giọt nước mắt mới lại rơi xuống. Ôi Chúa ơi, ngài đừng làm tôi khóc nữa được không.

Tôi không muốn cuộc sống như trời mưa của Forks, hằng năm đều có ba trăm ngày rơi lệ đầy mặt.

Nhưng là bây giờ tôi bắt đầu u buồn, loại tính cách quái gở không hòa nhập vào xã hội nước Mỹ như tôi đây, làm thế nào tìm được công việc tốt bây giờ, phải có lương cao mới dưỡng lão cho Charles được. Tuy rằng cậu tôi có lương hưu, nhưng là hy vọng lớn nhất của tôi là cậu không phải dùng lương hưu của mình, bởi vì tôi sẽ chăm sóc cậu.

Tay lau đi nước mắt, tôi tiếp tục viết...... "Hôm nay là một ngày rất kỳ diệu, trường học chúng tôi có học sinh chuyển đến, bọn họ xinh đẹp đến mức khiến cho người khác tự ti. Tuy nhiên, họ rất tốt, nho nhã lễ độ, tôi nghĩ tôi với họ sẽ không có liên quan gì với nhau đâu. Cho dù cha họ đã đưa tôi về nhà, tôi hy vọng ông bị dọa bởi sắc mặt khó coi của tôi."

.......................

Ngòi bút dừng lại, tôi cảm thấy chính mình đang lừa mình dối người, sắp hông viết nổi nữa rồi.

Tôi sợ sự hoảng loạn của mình hiện ra dưới dòng chữ, ngay cả người bạn ở Italia xa xôi kia cũng nhìn ra được sự nhát gan không khống chế nổi của tôi. Nhưng loại sợ hãi này quá mức nặng nề, như là vũng bùn trong rừng, tôi vùng vẫy bên trong không thể tìm người nói ra nỗi lòng.

Cuối cùng nhịn không được mà run rẩy viết ở cuối thư: "C, tôi hơi sợ hãi, tôi không hiểu thế giới này. Khi tôi cho rằng tôi đã dung nhập tất cả, khi tôi có được đầy đủ dũng khí tiếp nhận sự sống cô độc này, thì một giây tôi đứng lên kia, tôi lại bị hung hăng đánh bại. Tôi không biết chuyện này tại sao xảy ra, tôi sợ rằng khi mình nhắm mắt lại sẽ phát hiện, tôi đang sống trong giấc mộng."

....................

Tôi dừng lại tất cả động tác, ánh mắt trống rỗng rơi trên vách tường đã ngả vàng, hiện tại mới hiểu vì sao mình sợ hãi.

Thứ tôi sợ không phải ma cà rồng, cũng không đau khổ vì sợ hãi rằng họ sẽ hại tôi.

Nguyên lai thứ tôi sợ nhất là sự không xác định, khi cả nhà Cullen xuất hiện trong cuộc sống tôi, tôi phải làm sao để xác định rằng mình không phải là người thực vật, mà nơi đây chỉ là giấc mơ đẹp đẽ tôi tạo ra.

Twilight vốn là câu chuyện hư cấu, ngay cả chuyện tôi hồi sinh sống lại cũng ngoài phạm vi giải thích của khoa học, tất cả đều thần kỳ đến mức tôi không biết làm sao.

Tôi sợ rằng khi mình lại mở mắt ra, người vẫn ở tại bệnh viện chật hẹp tràn ngập mùi hương thuốc sát trùng ghê tởm, không còn có ai yêu thương tôi. Tôi tuyệt vọng mà thống khổ chờ đợi bản thân tử vong như thế, tất cả mọi người đều buông xuống tôi, cho dù tôi duỗi tay dài đến đâu, cũng không thấy ánh sáng hy vọng.

Tôi không viết tiếp, mà chôn sâu đầu vào trong chiếc gối mềm mại, nghẹn thở thật lâu. Khoảng thời gian này rất lâu, lâu đến mức tôi cho rằng tôi đã chết đi, biến thành một cái xác. Như là cây linh sam cao lớn chết trong cánh rừng ngoài cửa sổ, rêu phong từ mặt đất ẩm thấp nhô lên bao trùm lên xác nó. Tôi đột nhiên nhảy bắn lên ngồi dậy từ trên giường, thở ra một hơi dài, hô hấp không khí tươi mát mới cảm thấy thân thể tốt lên chút.

Chỉ chút nữa thôi, tôi đã tự tử rồi.

Tốt lắm, tôi vẫn còn sống. Ngay cả trên thân cây đã chết cũng có thể thấy mầm non, một lần nữa lớn lên thành đại thụ. Nước mắt tôi rốt cuộc ngừng rơi, cầm lấy bút máy xoẹt xoẹt viết câu kết: "Tuy nhiên chỉ là mơ thôi, giấc mơ tuyệt vời như thế cũng đáng cho tôi dùng hết sức đạt được. C, xin hãy chúc phúc cho tôi nhé, tôi cũng chúc anh hạnh phúc, người bạn sẽ mua ô che nắng cho anh - Claire. Cuối cùng, anh có thể cho tôi danh sách người còn sống sau vụ chìm tàu Titanic được không, anh thích đủ thể loại danh sách như thế, tôi biết anh có nó mà."

Cầm lá thư trong tay, khoác trên người một chiếc áo khoác, rồi đi chân trần mở cửa phòng ngủ chạy xuống lầu. Dưới lầu có phòng sách của tôi, tôi chạy vọt vào lấy ra phong thư từ chiếc hộp sau giá sách, để lá thư vào trong, rồi dán lên tem thư. Sau khi làm xong, toàn bộ khí lực của tôi đều trôi đi mất, cả người ngồi bịch xuống xích đu trong phòng sách, nhìn lên trần nhà không còn chút buồn ngủ nào.

Tôi rất hưng phấn, cùng với sự tự bi thương hối tiếc còn chưa kịp tan đi. Tôi chắc chắn tôi mất ngủ, lấy ra Album mà C tặng từ trong túi xách, để vào bên trong máy tính rồi tăng âm lượng.

Sau đó tôi ngồi trên sàn nhà, ôm gối, ngửa đầu trừng mắt nhìn trần nhà ngẩn người như đồ ngốc.

Bên tai là âm nhạc trong Album, sống động, gào thét, rung đùi đắc ý hát theo nhóm nhạc The Beatles, here comes the sun, here comes the sun......mặt trời mọc rồi, mặt trời mọc rồi.

And I say, it's allright........Và tôi nói, sẽ tốt lên thôi.

Đúng vậy, ai nào biết mai có thái dương hay không, nhưng là tất cả mọi thứ sẽ tốt, tất cả mọi người đều sẽ tốt lên.

Tôi rung đùi đắc ý theo sát tiết tấu mà hô to: "sun, sun, sun........Mặt trời mọc rồi."

Khi tia nắng bình minh chiếu vào từ ngoài cửa sổ, tia sáng lục nhạt mềm mại mông lung ấy trong suốt như thế, tôi nghĩ rằng một ngày mới lại đến rồi. Đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, không khí ướt át tiến vào cùng hương vị núi rừng.

Tôi có thể cảm nhận khi ánh mặt trời bao trùm làn da tôi, cảm giác đau đớn như cháy lên.

Trước khi nó làm tôi hoàn toàn bị phỏng, tôi vươn tay hô to: "Claire! Mày phải cố gắng sống cho tốt, sinh mệnh của mày ít nhất còn có hai vạn năm nghìn ngày nữa đấy."

Tôi không phải bất đồng với mọi người, có được thân phận đặc thù.

Tôi không có sinh mệnh vĩnh hằng không thay đổi, cho dù tôi không thể bước đi dưới ánh mặt trời, tôi cũng có ánh mặt trời sáng lạn của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc