ÁNH MẶT TRỜI XÁN LẠN

Trời lại đổ mưa, tôi mơ màng mở mắt. Bãi đá trước cửa sổ vang vọng tiếng mưa rơi thanh thúy, hợp xướng cùng âm hưởng cũ xưa trong căn phòng - âm hưởng mà đêm qua tôi đã quên tắt đi. Bản nhạc này là do Jason Miller lưu lại, chính là người cha của thân thể này. Ông ấy nhiệt tình yêu mến những bản nhạc mang giai điệu duyên dáng, góp nhặt rất nhiều những bản CD kinh điển của Âu Mỹ, chất đầy bên trong tủ gỗ, còn có khá lớn một bộ phận đều lộn xộn tại giá sách của Emma Miller.

Sở thích của đôi vợ chồng này chính là sở thích của giai cấp tư sản Mỹ, yêu mến âm nhạc dạt dào, ham thích tổ chức các buổi tụ hội cỡ nhỏ, ưu tiên rượu nho và những bộ đồ sứ hoa lệ, cách một tuần sẽ đi một vài nhà hàng truyền thống lâu đời của Washington, mặc vào âu phục cùng lễ phục khiêu vũ tại quảng trường nhạc hội. Tấm lòng nhiệt tình hiếu khách, tâm địa thiện lương, rộng rãi bao dung, tài trợ một viện mồ côi và thường xuyên quyên góp sách vở cùng quần áo.

Jason có thói quen ghi chép nhật kí, còn Emma quen dùng giấy nhớ. Tôi biết được nguồn thu kinh tế, còn có sinh hoạt của họ đều nhờ vào nhật kí, ghi chú trong sách và giấy tờ do hai người họ lưu lại, làm cho người phụ trách tôi đây thấy được từng mảnh ghép sinh hoạt của đôi vợ chồng này.

Lúc đó, khi tôi theo Charles từ trung tâm bang Washington đến trấn nhỏ Forks kề bên biên giới Seattle, rất nhiều đồ vật đều do chính tôi tự tay sửa sang lại. Charles là một người sơ ý, đối với chuyện chuyển nhà chỉ dừng lại ở việc thuê tới một chiếc xe tải nhỏ màu đỏ, mang theo đồ điện gia dụng đắt tiền và một ít đồ sinh hoạt cần thiết cùng quần áo lên xe.

Bởi vì nhà ở không định bán đi, do Charles muốn chờ đến lúc tôi trưởng thành mới trao quyền sở hữu căn nhà biệt thự hai tầng đó - giá trị hơn ba mươi vạn đô Mỹ cho tôi quản lý. Bất động sản ở nước Mỹ đều có quyền sử dụng vĩnh viễn, tài sản cá nhân ở đế quốc tư bản đều được bảo vệ hoàn mỹ, cho nên tôi không cần phải lo lắng nhà ở bởi vì hết hạn sử dụng mà bị thu hồi. Hầu hết nội thất đều đặt tại nhà, được phủ lên một lớp vải chống bụi.

Mà bản thân tôi đều sửa sang lại những vật dụng đã bị Charles bỏ quên, chính là vài trăm chiếc đĩa CD chính hãng, sách truyện bản gốc chất đầy ba tủ sách, nhật ký của Jason, đàn violon của Emma, một chiếc súng lục gia đình, còn có được bảo quản trân quý áo cưới.

Tôi còn tìm được rất nhiều đồ chơi của Claire như búp bê, váy màu kẹo ngọt, vài cuốn bài tập sách giáo khoa. Tất cả đều được tôi cẩn thận cất chứa vào rương hành lý, mang theo đến Forks.

Tôi rất thích người nhà này, cho nên rất nhiều gia cụ tôi không muốn chúng nó dễ dàng thất lạc, hoặc là yên tĩnh xếp xó trong căn phòng này. Tôi khát vọng sinh mệnh còn sống sót cũng hy vọng chính mình có thể làm cho những đồ vật ấy có hơi người.

Cho nên tại căn phòng ở Forks, tôi kéo dài thói quen của Jason, đem một ít CD nhét vào giá sách, bừa bộn nhưng ấm áp. Ở đầu giường đặt một trương bức ảnh gia đình toàn vẹn ba người, trên tường hiện diện bức vẽ trừu tượng nghệch ngoạc của Claire trước đây.

Tôi không kiêng kị đề tài tử vong này, lại càng không kiêng kị đối mặt với cả nhà Miller, duyên phận là một điều kì diệu. Tôi chưa bao giờ gặp qua họ, nhưng là hiện tại tội lại trở thành sinh mệnh kéo dài duy nhất của họ. Tôi không chán ghét cảm giác này, cũng không bài xích trở thành một cô gái tên Claire, cuộc sống luôn có sự tình phải đi làm. Tôi chính là tôi, tuy nhiên trong cuộc sống tôi có thêm trách nhiệm hàng đầu là hoài niệm cả gia đình này.

Từ trên giường chậm rãi đứng lên, chăn nhẹ chảy xuống, chất liệu là một loại ấm nhung rất thoải mái. Tôi cố ý chạt đến thành phố Olympia mua, thoạt nhìn rất dày, nhưng khi đắp lên chẳng hề nặng nề. Nhiệt độ không khí của Forks cho dù sang hè cũng chỉ hơn 10 độ, điều này làm cho người sợ lạnh chỉ có thể chuẩn bị áo dài tay cùng áo lông quanh năm.

Tôi lười đi gấp chăn, chăn cuộn tròn rũ loạn ở đầu giường, tôi chân trần chạy đến bên cửa sổ. Bầu trời ngoài kia tối tăm mà trầm trọng, cả trấn nhỏ đều bị che phủ trong màn mưa, bãi cỏ trước nhà đều là vũng nước mưa. Xa xa là liên miên rừng rậm, đại thụ cao ngất trông như hóa thạch hình trụ cổ xưa, cứng còng mà thần bí. Màu xanh biếc chủ đạo vĩnh không thay đổi, lạnh lùng đến thâm trầm, màu xanh của lá cây đậm nhạt phối hợp nhau, nhìn chăm chú lúc lâu mang cho người ta một loại mỹ cảm quái gở, đẹp đến không giống thật.

Âm điệu phát ra từ chiếc radio là bài hát "Because i love you" của Shakin Stevens, tiếng đàn ghi-ta tinh tế không biết phát ra dưới ngón tay thon dài ai, cùng với không nhanh không chậm tiếng trống, ấm áp tiếng ca tựa hồ là từ giấc mơ say của người vừa tỉnh giấc.

Tiếng mưa to ngoài cửa sổ cũng không thể ngăn cản âm nhạc làm cho căn phòng này dần ấm áp lên, tôi nhẹ nhàng ngâm xướng, thanh âm mang theo sắc thái khàn khàn của người vừa thức giấc.

Chạy theo tiếng ca tiến về buồng vệ sinh bắt đầu chỉnh lý chính mình, rất nhiều thời điểm tôi sẽ không soi gương, bởi vì không muốn nhìn làn da quá trắng ngần này. Màu trắng này so với hầu hết người da trắng đều phải trắng hơn, cực kì không khỏe mạnh. Tuy rằng Charles đã từng an ủi tôi rất xinh đẹp, giống như chân trâu được ngâm trong làn nước trong suốt khiến cho người ta tán thưởng. Đây bất quá chỉ là một lời an ủi, khi bản thân bị chuẩn đoán mắc một căn bệnh hiếm thấy, thì loại tái nhợt quá đáng này thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi là một người bệnh.

Charles rất lo lắng tôi bị bệnh tật đánh gục, cậu vốn là người không biết biểu đạt tình cảm của mình, nhưng lại sâu sắc nhạy cảm chú ý đến cảm xúc của tôi, dùng sự an ủi đáng yêu đến cổ vũ tôi. Ví dụ như, Claire, cháu vĩnh viễn đều xinh đẹp, cháu là đứa bé ngoan nhất cậu thấy, cho dù không thể tiếp xúc đến ánh mặt trời cũng không sao cả, Forks mãi mãi là nhà cháu.

Tôi rất may mắn khi phần lớn thời gian ở Forks đều là liên miên mưa dầm, làn da của tôi không biết xảy ra chuyện gì, sau khi bị tai nạn xe thì bắt đầu xuất hiện tật xấu không thể tiếp xúc ánh nắng mặt trời. Bác sĩ bảo rằng tế bào sắc tố meladin của tôi so với người bình thường hình thành chậm chạp hơn, không thể tự bảo hộ mình dưới tia tử ngoại mạnh, nếu không cẩn thận tiếp xúc đến tia mặt trời chói chang sẽ bị thương tổn, giống như triệu chứng "ma cà rồng", tuy nhiên tôi đã gặp những người bị bệnh "ma cà rồng" khác, tôi cảm thấy mình có chứng bệnh này cũng không sao cả.

Không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, chỉ là chú ý không để làn da bại lộ dưới tia tử ngoại mạnh là được.

Chải chuốt một chút mái tóc xoăn dài vàng nhạt, tôi nhớ rõ mái tóc này ngay từ đầu là váng óng ánh, mấy năm nay ngày càng chuyển nhạt. Điều này làm cho tôi nghi ngờ về sự chuẩn đoán của bác sĩ, tôi chưa từng nghe qua trường hợp nào bởi vì sắc tố meladin hình thành chậm chạp mà khiến cho cả màu tóc đều phai màu dần. Làn da tái nhợt xứng cùng nhạt nhẽo tóc vàng, hơn nữa tôi thường xuyên mặc quần áo tối màu không sức lôi cuốn, thả bộ chậm rãi trên trấn Forks, người khác đa số đều nghĩ tôi là một u linh yếu ớt.

Mặc vào áo lông bạc cùng áo khoác dài tay màu rám nắng, tôi so với người khác đều sợ lạnh, cho dù tuần cuối tháng năm, tôi cũng muốn luôn luôn chuẩn bị quần áo ấm. Tôi cảm thấy Forks ở tại bán đảo Olympia là không có hè tới, nhiệt độ không khí nơi đây dừng lại vĩnh viễn tại mùa đông ẩm ướt.

Tắt radio, mang theo túi xách, tôi vội vàng xuống lầu, phòng ở là phòng cũ. Lúc trước Jason từng vì Emma mà ở lại Forks, căn nhà này là bọn họ cùng xây dựng lên. Diện tích bên trong hơn ba trăm mét vuông, chia làm hai tầng, có ba phòng ngủ và hai buồng vệ sinh, một thư phòng và một bếp. Phòng khách tại tầng trệt nối liền với bếp, bãi cỏ ngoài cửa cũng thuộc phạm vi căn nhà.

Vật liệu xây dựng là đá lấy tại rừng địa phương còn có gỗ tùng ở phía nam, bản vẽ của căn nhà đều do hai vợ chồng thiết kế sau đó mới giao cho thiết kế sư kí tên xác nhận, tiếp theo thông báo lên cơ quan liên quan lấy được tư cách phê duyệt mới xây thành.

Tôi rất thích phong cách thiết kế ngôi nhà này, không theo một khuôn mẫu nào, nơi nơi đều sáng ngời, hoàn toàn là vì tạo ra một gia đình ấm áp mà thư thái. Mấy năm nay tôi ngoại trừ mua sắm thêm đồ đạc, thì hoàn toàn không nghĩ tới muốn đi thay đổi nơi này, tuy rằng ở một mình có chút lãng phí trống trải.

Dùng xong một hộp sữa, tôi ngước nhìn đồng hồ phát hiện mình sắp trễ giờ học, lấy áo mưa cạnh cửa mặc vào. Mở cửa nhìn khắp nơi cũng là mưa, không do dự bước vào màn mưa. Chiếc xe Ford của tôi đang đỗ tại gara sau nhà, trường học cách nhà khoảng hai mươi phút, nếu không lái xe, chỗ này cũng không có xe bus đưa đón học sinh lại càng không có taxi, thì muốn kịp giờ học đều là hy vọng xa vời.

Tôi còn chưa thi bằng lái xe, có lẽ sang năm bước sang tuổi mười sáu có thể sẽ thi được bằng lái, hiện tại tôi bởi vì không cho cậu Charles mỗi ngày dùng xe cảnh sát của cậu tới đưa đón, chỉ có thể bỏ qua vấn đề bằng lái mà tự mình lái xe đi. Kỹ thuật điều khiển của tôi hoàn toàn ổn, mỗi ngày chỉ dùng khi đi đến trường, bình thường cơ bản không lái, tránh cho có cơ hội bị cảnh sát tuần tra bắt được.

Trước cửa nhà có một hòm thư tư nhân, sau khi dùng chìa mở khóa tôi vươn tay đi lục, lấy ra một phong thư thật dày. Tôi nhìn thấy mặt trên có ký hiệu màu đen quen thuộc, không nhịn được cười cười. Đem phong thư nhét vào bên trong túi xách, kéo khóa, chỉ mới ra ngoài một chút mà đôi giầy bó vàng sẫm chống thấm nước đã dính toàn bùn.

Ở Forks chỉ có một trường học, trung học phổ thông là cao nhất, không có đại học. Thoạt nhìn trường học cũng không phù hợp phong cách rừng rậm thâm sơn nguy nga hùng vĩ nơi này, tầm mắt nhìn đến chỉ thấy kiến trúc kề bên quốc lộ, hoàn toàn không có phong cách độc đáo hoàn chỉnh độc lập, tường gạch nâu đậm trong mưa to có vẻ ảm đạm đơn giản.

Không khí bởi vì cơn mưa mà ướt át cực kì, thời điểm dừng xe, bánh xe làm bắn lên vô số nước bùn nâu. Tôi không muộn, lại còn đến sớm. Bãi đỗ xe vắng lặng đơn sơ ngoại trừ chiếc xe Ford cô đơn của tôi ra, chỉ còn lại chiếc Aston V12 Vanquish cơ hồ cùng lúc đỗ lại với tôi..

Nhờ vào tạp chí phái nam mà Charles đặt hàng, tôi nhìn vài lần mới phát hiện đây là chiếc siêu xe Aston Martin mới tung ra ngoài thị trường năm ngoái. Chiếc xe thể thao sang trọng này như một u linh không hề báo trước đột nhiên xuất hiện giữa rừng nguyên sinh tại trấn nhỏ Forks, cảm giác đầu tiên của tôi không phải hâm mộ, mà là cảm thấy quỷ dị mất tự nhiên. Thật giống như trên đất bình dân đột ngột xuất hiện chiếc xe thể thao xa hoa sang trọng giá mấy trăm vạn làm cho người ta không biết làm sao.

Bình luận

Truyện đang đọc