ÁNH MẶT TRỜI XÁN LẠN

"Có thể gặp được anh, thật tốt!"

Giọng nói cô ấy mềm mại như thế, mỏng manh đến dường như không thể nghe thấy. Tất cả đều rời xa chúng ta, ngay cả sắc màu của thế giới này. Cô ấy cúi đầu, cẩn thận nhìn sàn nhà, lo lắng bản thân lại nhảy lệch nhịp, ngón tay yếu ớt đến độ dường như giây tiếp theo sẽ bị ta bóp nát.

Đối với ta mà nói thì âm thanh nào cũng kém nhịp thở của người ấy, cũng không quan trọng bằng tiếng tim đập đại biểu cho sinh mệnh của người con gái trước mắt ta này.

Ta cần người con gái này.

Suy nghĩ này khắc sâu trong lòng ta như thế, như sau khi đôi tay ta cầm cán dao sắc bén tự mình hại mình gần như tử vong thì ta đã được đáp án chính xác nhất. Đau đớn như thế nhưng cũng tỉnh táo như vậy.

Ta không cần bất cứ sự cừu hận hay phẫn nộ nào để điểm tô cho linh hồn ta nữa, cũng không còn e ngại năm tháng dài dòng nhạt nhẽo sẽ cướp mất tất cả cảm xúc của ta nữa, khiến ta biến thành một thi thể thây ma lạnh như băng. Tình cảm trong cơ thể ta chưa có một khắc nào tràn đầy như thế này, mãnh liệt như dòng sông, chảy xuôi khắp các mạch máu.

Tình cảm này như hình với bóng, khi ta nắm tay Claire, chỉ cần cô ấy đứng bên cạnh ta thì ta có thể đánh bại tất cả. Ta là dũng sĩ của cô ấy, là người bảo vệ duy nhất, ta tinh tường biết đây là sứ mệnh của ta.

Ta rất rõ ràng tình cảm này vĩnh viễn không thể nào phai màu, cho dù thế gian này không còn màu sắc nào do cô ấy mang đến nữa.

Ta nghe thấy lời oán hận hàm hồ trong miệng Claire, cô ấy không biết phải sửa lại bước chân lạc nhịp của mình như thế nào. Ta cũng không muốn nghiêm khắc với cô ấy, ta càng hy vọng người ấy vẫn có thể nắm tay ta như thế thôi đừng suy nghĩ gì cả.

Cô ấy vẫn là con người, thân thể này vẫn tản mát ra mùi hương khiến kẻ săn thực phải điên cuồng. Cô ấy gầy yếu như thế, cổ tay thì mảnh khảng, mắt cá chân lộ ra ngoài, cần cổ trắng nõn mỏng mang hơn cả làn sương buổi sớm, chỉ cần vài tia ánh sáng không có sức nặng nào là có thể áp cô ấy suy sụp.

Ta không dám phóng túng khí lực mình, chỉ sợ không cẩn thận bóp nát xương cốt tinh xảo ấy, khi ôm thân thể này vào lòng như khi ôm bụi gai vậy, không dám thật sự chạm vào.

"Claire?" Ta không nghĩ có một ngày giọng nói mình có thể dịu dàng như thế, giống như ta đã buông xuống vũ khí, thay bằng đóa hồng tiên diễm trong lòng bàn tay ta.

Cô ấy đã ngủ mất rồi, nụ cười vẫn còn vương trên gương mặt này.

Ta ôm Claire, cẩn thận bế cô ấy đặt lên giường, cô im lặng ngả đầu về sau, lộ ra tư thế không hề phòng vệ chút nào. Ta ngừng thở, không còn cảm thấy đau khổ nữa, cơn khát khao máu tươi đã không còn có thể không chế ta, kính sát tròng bắt đầu hòa tan, ta chăm chú lắng nghe tiếng tim đập của Claire, cô ấy đã ngủ say rồi, sẽ không dễ dàng bừng tỉnh đâu.

Nhiệt độ không khí ban đêm khiến Claire hơi sợ lạnh cuộn tròn người lại, ta kéo chăn đắp lên người cô ấy. Lại cảnh cáo bản thân, cơ thể này vẫn là một con người, cô gái này sẽ sợ lạnh, không nhìn thấy gì trong bóng tối, chỉ cần độ cao ba tầng lầu đã có thể khiến cô ấy ngã chết, không có bất cứ năng lực tự bảo vệ mình nào.

Sự lo âu có thể mất Claire bất cứ lúc nào này khiến ta không tài nào tỉnh táo lại được.

Ta gỡ xuống đôi găng tay, ngón tay này còn lạnh hơn cả nhiệt độ không khí, ta đang tự hỏi nếu như bây giờ ta chạm vào cô ấy thì có khiến cô ấy bừng tỉnh hay không. Khi cô ấy ngủ luôn không ngoan ngoãn mà muốn thoát khỏi sự trói buộc của chăn, cơ thể nằm nghiêng theo bản năng lăn đến một bên giường. Ta vươn tay, ôm cả chăn lẫn cô ấy vào trong lồng ngực mình, cô ấy hơi khó chịu, hô hấp dồn dập hơn, lông mi khẽ run nhanh chóng yên tĩnh lại. Ta ngồi trên giường, để Claire dựa người vào ta, gương mặt ấm áp ấy dán lên cổ ta, hơi thở khẽ phả ra mang theo sự ấm áp của ánh mặt trời.

Ta không thể khống chế nổi lòng tham, cảm giác này khiến cho ngay cả cơn đau đớn vì khát máu cũng biến thành một sự hưởng thụ tự ngược.

Alec trầm lặng xuất hiện cạnh ta, ta nâng mắt, lạnh lùng ra dấu bảo hắn đừng gây ra tiếng động nào. Có một lọn tóc của Claire chảy ra khỏi mũ, ta vươn ngón tay quấn lấy, sau đó chậm rãi vuốt ve mái tóc dài bên cạnh xương quai xanh này, động tác này khiến ta an tâm, ta có thể dễ dàng nắm được tình huống cơ thể Claire.

Cô ấy đang đắm chìm trong giấc mộng, sẽ không dễ dàng tỉnh giấc.

"Ngài nên đến Seatle một chuyến, Caius." Giọng nói của Alec cực kỳ nhỏ nhẹ, đôi môi màu đỏ hầu như không hề củ động, thoạt nhìn hắn đang dùng thuật nói tiếng bụng để bểu đạt điều hắn lo lắng.

"Không cần." Ta gần như phải lớn tiếng khiển trách hắn, nhưng thanh âm vừa đến bên miệng lại lập tức thấp xuống, lời khiển trách biến thành tiếng thở dài suy yếu.

Sau khi kính sát tròng bị hòa tan, đôi mắt ta vẫn mang một màu đen. Đã gần ba tuần, ta đã không săn thực hay uống một ngụm máu tươi nào. Đã lâu lắm rồi, ta mới lại trải qua cảm giác đói khát như phát điên này, điều này khiến ta ngày càng tiều tụy, hơn nữa càng thêm nóng nảy và có xu hướng bạo lực.

Dòng máu đỏ của Claire càng ngày càng ảnh hưởng nghiêm trọng đến ta, dụ dỗ cơn khát của ta, mỗi ngày không có giọt máu tươi nào trong bụng là mỗi một lần hơi thở của cô ấy băm vằm ta ra từng mảnh cực kỳ tàn nhẫn.

Đây là một loại khổ hình, đối với ma cà rồng mà nói thì đây là phương thức ngược đãi nghiêm khắc nhất.

"Heidi rất lo lắng tình trạng của ngài, cô ta sẽ liên lạc với Aro, vào thời điểm tất yếu, phần lớn vệ sĩ của Volturi sẽ tập hợp đến Forks." Alec không buông tha cho ý định thuyết phục ta, hắn ta âm trầm nhìn Claire, đôi mắt đỏ tươi trong suốt như ao máu.

"Không có sự đồng ý của ta thì không ai được phép đến đây. Nói cho Heidi biết nếu như xuất hiện tình huống như thế thì ta sẽ tự tay thiêu chết cô ta." Ta không hề cất cao giọng, chỉ bình thản nói lên một sự thật.

Không ai có thể dễ dàng ảnh hưởng đến quyết định của ta, nếu để Aro mang vệ sĩ đến trấn Forks này thì sự bố trí của ta sẽ thất bại trong gang tấc, ta không thể nào để họ dọa đến Claire được.

"Caius!" Alec cuối cùng lộ ra biểu cảm tức giận vì thất bại, hắn ta cắn răng, có chút nóng nảy mà nắm chặt tay, biểu cảm dữ tợn lạ lùng khiến gương mặt thiên sứ của hắn giống như ác ma sa đọa.

Ta vươn tay ra hiệu không được lên tiếng: "Cậu có thể lui được rồi."

Claire hơi khó chịu muốn thoát khỏi vòng ôm của ta, ta để cô ấy xoay người trong lồng ngực ta, thả lỏng cánh tay rồi lại tiếp tục giam cầm cô ấy.

Dòng máu tươi đang chảy trong huyết quản ngay trên cổ cô ấy. Ta lại không có một chút dục vọng tham lam nào, chuỗi ngày tuyệt thực chính là một cuộc chiến tranh, không ai có thể đánh bại ta, ta vĩnh viễn là người chiến thắng.

Thứ ta nên phòng bị nhất là ma cà rồng, cho dù là dân du cư, hay gia đình Cullen, hoặc vệ sĩ bên người ta. Chỉ cần là ma cà rồng thì đều mất tự chủ trươc loài người, ta cũng không tín nhiệm chúng, ít nhất khi ở cạnh Claire, ta sẽ dùng tất cả năng lực để đề phòng.

Alec bất đắc dĩ nhíu mày, bộ dáng nhe răng trợn mắt đó rốt cuộc phù hợp với số tuổi thật khi hắn ta bị chuyển hoán. Alec đành phải lùi từng bước về sau, sợ bị ta đá ra ngoài. Sau đó nói: "Tên ma cà rồng chúng ta thả đi lần trước - là kẻ cùng hội với Victoria kia - đã thoát khỏi phạm vi theo dõi của chúng ta rồi."

"Ai phụ trách theo dõi hắn ta?" Trong lòng ta dâng lên một cỗ tức giận, chuyện đơn giản như thế thôi, rốt cuộc là do tên vô dụng nào làm hỏng nó?

"Là vệ sĩ vòng ngoài, hắn ta đã quay về Volterra để nhận trừng phạt rồi." Alec nhìn thoáng qua Claire, hắn khẩn trương không phải bởi vì con mồi đã chạy thoát mà chỉ sợ đánh thức người không nên tỉnh.

"Để cho Aro giải quyết tên ngu xuẩn kia đi, ta không muốn kẻ vô dụng như thế xuất hiện trước mặt ta lần nữa." Ta nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh, chỉ là một tên ma cà rồng vô dụng không có bất kì năng lực gì nhưng cũng có thể chạy trốn dưới sự giám thị của vệ sĩ Volturi. Điều này khiến ta có suy nghĩ phải dọn dẹp lại đội vệ sĩ, ta không cần những kẻ vô dụng.

"Vâng." Alec uể oải trả lời, hắn không thể cất cao âm lượng giọng mình được, ít nhất không thể át đi tiếng nhạc trong phòng. "Tôi sẽ phái người tiếp tục truy đuổi."

Ta cúi đầu, Claire không bị cuộc nói chuyện của chúng ta làm ảnh hưởng đến, cô ấy như đứa trẻ ngủ say, trên khuôn mặt trắng nõn không hề có một tia bất an nào. Tâm tình nóng nảy của ta rốt cuộc an tĩnh lại, thanh âm ta càng thêm trầm thấp, "Nếu như tìm được tên kia, không cần uổng phí sức lực theo dõi hắn nữa, trực tiếp giết. Về phần dư nghiệt Rumani, sau này ta sẽ tự mình dẫn đội truy bắt chúng."

Alec gật đầu tỏ vẻ mình đã rõ, nhưng hắn vẫn do dự, có điều muốn nói lại thôi: "Cứ tiếp tục như thế, thì Heidi sẽ không khống chế được bản thân, việc ngài không dùng bữa quá lâu như thế sẽ khiến cô ta rất khó chịu."

Heidi có một chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chỉ cần cô ta nhận được mệnh lệnh thì nhất định sẽ tuân thủ. Mà phụ trách dụ dỗ con mồi cho ta là một trong những nhiệm vụ của cô ta, nếu ta không cho cô ta hoàn thành việc đó thì cô ta sẽ rất khó chịu.

Trong nguyên do nhất định có một phần tại năng lực của Chelsey, ta khinh thường nghĩ như thế. "Nói cho Aro hãy hạ lệnh bảo Heidi quay về Volterra, tốt nhất đừng để ta phát hiện cô ta xuất hiện ở trấn Forks."

Trên mặt Alec xuất hiện một biểu cảm quái dị, vừa đồng tình lại vừa buồn cười, tựa hồ việc ta bảo Heidi quay trở về khiến hắn cảm thấy rất thú vị. Sau đó, hắn lại nhớ đến một việc nào đó, nét mặt buồn cười lập tức trở nên buồn rầu, hắn ta thì thào lẩm bẩm, "Đắc tội Heidi cũng không phải chuyện tốt, cô ta nhất định sẽ trả thù tôi cho xem."

Ta không kiên nhẫn phất phát tay, Alec cúi người chào ta rồi xoay người ra ngoài.

Claire lại muốn tránh xa khỏi vòng tay ta, ta thay đổi vị trí để cho cô ây nghĩ rằng cô ấy đã thật sự xoay được người.

Đây là một cuộc chiến tranh, ta tự nói với bản thân mình như thế. Ta cẩn thận mà không để lại lối thoát nào, ôm chặt cô ấy, đôi mắt ta rõ ràng nhìn thấy sự biến hóa bốn phía. Xuyên qua ô cửa kính là cơn mưa đêm, xa xa trong màn mưa đó là khu rừng già yên tĩnh, màu xanh biếc đang chậm rãi phai màu, ngón tay ta dừng lại trên mái tóc Claire. Ta lắng nghe mỗi một nhịp tim đập của cô ấy, mỗi một lần cô ấy hít thở, cảm nhận mỗi một lần khẽ cựa quậy đầy sự sống khi cô ấy đang chìm trong giấc ngủ.

Trong mắt ta, cánh rừng già kia rốt cuộc mất đi màu sắc của nó, ta lãnh khốc nhìn mọi thứ chân thật phát sinh trước mắt ta. Đây là một kỳ tích, cả thế giới tràn đầy những đường cong hỗn loạn không chịu nổi lại quay trở về trong mắt ta. Ta thờ ơ nhìn mỗi một thân cây xanh biếc, xanh lục hay rám nắng dần bị cắn nuốt.

Những hạt mưa trong trẻo kia, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất rồi lại vỡ tan, mất đi hình dáng mượt mà tinh khiết, trong nháy mắt khi nó vỡ nát trên mặt đất kia, những đường cong xám trắng cũng lập tức vỡ vụn một cách kịch liệt, biến thành vô số đường cong hư không phức tạp.

Tất cả cảnh sắc rực rỡ đều lùi dần về sau, chậm rãi bị hai màu đen trắng đơn điệu nghiền ép. Tốc độ từ chậm rãi dần trở thành trì trệ, càng tiếp cận không gian trung tâm thì càng như dậm chân tại chỗ.

Claire hình như phát hiện điều gì, hơi thở cô ây không tự chủ được mà dần dồn dập, ta bình tĩnh quan sát cô ấy.

Cô ấy nhắm chặt đôi mắt, mím môi, ngủ cũng không an ổn.

Ta vươn tay vuốt ve gáy cô ấy, sự ấm áp trên người cô ấy dường như sắp chảy tràn ra khỏi lòng bàn tay ta. Cô ấy hơi run rẩy, động tác của ta khiến cô ấy không thoải mái. Ta dễ dàng nâng mặt cô ấy lên, nét đỏ ửng trên khuôn mặt này đang dần rút đi, khiến cô ấy thoạt nhìn rất suy nhược và tái nhợt.

"Claire." Ta nhẹ giọng và dịu dàng nói với cô ấy, "Anh là Rick."

Hình như cô ấy đã nghe thấy dù đang chìm trong giấc mộng, cô ấy dần trầm tĩnh lại, tên gọi này lại có thể khiến cô ấy tín nhiệm như thế, ta gần như ghen tị với chính bản thân mình rồi.

Ta cảm thấy bản thân đã không thể nào cứu nổi nữa rồi, những thủ đoạn đê tiện trong cơ thể ta đều hóa thành xiềng xích đen nhánh trói chặt ta và Claire.

"Đừng kháng cự câu nói của anh, cũng đừng sợ hãi những gì anh trao cho em." Ta ôm cô ấy, gần sát cô ấy như thế, hai ta kề trán, da thịt thân thiết.

Hơi thở cô ấy hơi hỗn loạn, không biết có nên tin tưởng ta hay không, nhưng cô ấy vẫn không thể tỉnh giấc.

Tốt lắm, cô ấy không nhìn thấu sự thật về ta.

Ngón tay lạnh như băng của ta nắm chặt tay cô ấy, mười ngón tay giao triền lẫn nhau, thân mật đến mức không có khó khăn nào có thể tách rời hai ta.

Tất cả những giọt mưa đều dần mất đánh mất sắc thái ban đầu của chúng, dường như quay trở về hình dáng nguyên thủy xa xưa, thành một khung cảnh hỗn loạn mơ hồ. Những đồ vật không còn màu sắc trở nên dữ tợn như muốn cắn xé lẫn nhau, ánh đèn trắng rõ ràng từng chút một cũng trở nên mịt mù, từ ngăn tủ, giá sách, bộ sách sát vách tường, đồng hồ báo thức đến giường ngủ, tất cả tất cả màu sắc đang dần tan biến.

Giống như lần đầu tiên hai ta gặp mặt, màu sắc cô ấy mang đến vẫn xinh đẹp như thế mà giờ đây, ta chỉ muốn dẫm đạp hết lên chúng nó.

"Hãy chấp nhận tất cả của anh, Claire, hãy chấp nhận lời nói dối của anh!" Ta nghe thấy nhịp tim cô ấy tăng nhanh, âm thanh run rẩy ấy dường như lan sang cả người ta, trong phút chốc ta đã tưởng rằng hai chúng ta có chung một nhịp tim đập vậy.

Cuối cùng, ta đập vụn chút sắc màu cuối cùng còn sót lại. Trên thế giới này chỉ còn lại một mình Claire còn có màu sắc, sắc thái này là lực lượng sức sống của cô ấy, ta không thể cướp nó đi. Nhưng đối với ta mà nói, như vậy đã đủ rồi, cô ấy đã chấp nhận ta, cô ấy sẽ tin tưởng bất luận điều gì ta nói.

"Em yêu anh, cho dù anh có là ai, em vẫn sẽ yêu anh."

Không có điều gì trên thế gian này có thể ngăn cản tình yêu này, đúng vậy, em vẫn sẽ luôn yêu anh.

Anh nguyện ý dùng tất cả sắc thái trên thế gian này để đổi lấy tình yêu của em. Em chính là người bạn đời của anh, là tất cả của anh.

Em yêu anh, trong sinh mệnh dài đằng đẵng của mình, đây chính là lời nói dối đẹp nhất.

Hơi thở trầm trọng hỗn loạn của Claire chậm rãi an tĩnh lại, nụ cười lại quay về trên khóe miệng cô ấy.

Ta cúi đầu hôn lên nụ cười ấy, hôn lên đôi môi ấy.

Có thể gặp được em, thật tốt!

Bình luận

Truyện đang đọc