Tôi chưa bao giờ biết thời tiết ẩm ương sẽ khiến tâm tình tôi hỏng bét như thế này, khi đứng lên từ trên giường, vết bầm tím trên người còn dọa người hơn cả mây đen trên bầu trời. Bước xuống thang lầu bằng đôi chân trần với tinh thần ngẩn ngơ, tôi tự nói cho bản thân mọi chuyện đã kết thúc rồi, chỉ là thất tình thôi mà, ngay tại ba ngày trước tôi đã 'đá' một ma cà rồng. Tôi không hề nghi ngờ lúc ấy Caius rất muốn bóp nát tay tôi, thế cho nên bây giờ vết thương trên cổ tay tôi thương càng thêm thương, băng vải vẫn chưa tháo xuống, có lẽ lúc ấy anh càng muốn đánh gãy hai chân tôi hơn rồi trực tiếp khiêng về Volturi.
Nếu anh ấy là Caius thì tôi có lý do tin tưởng chuyện gì anh cũng dám làm, rất nhiều lúc anh không hề có phẩm đức tốt đẹp như thân thiện và tốt bụng chút nào.
Khi anh giả danh là con người, thì tôi sẽ tin tưởng anh còn có tính người nhưng đáng tiếc ngay cả loài người anh cũng không phải, cho nên tôi thật sự không dám mong đợi gì cả.
Bởi vì lời tiên đoán của Alice, cho nên gia đình Cullen dùng những câu nói dối thiện ý để lừa gạt tôi, bọn họ cảm thấy nếu tôi không chấp nhận tình yêu của Caius thì cuối cùng sẽ đối mặt với cái chết.
"Kết thúc đó rất tàn khốc, Claire." Edward nói với tôi như thế.
Nhưng bọn họ gần như không nói gì cả, bởi vì vào ban đêm ba ngày trước tôi đã nghe thấy giọng nói của Rosalie, chị ấy nói nếu như họ tiết lộ ra sự thật thì tôi sẽ chết.
Bị Caius giết chết sao?
Tôi dường như không chớp mắt đi xuống giữa cầu thang, ngây ngốc nhìn thẳng phía trước, tầm mắt không có tiêu cự khiến tôi không thể tập trung tinh thần, suýt chút nữa đã ngã cầu thang rồi.
Gia đình Cullen vẫn cố ý che giấu điểm tàn nhẫn nhất trong kết cục ấy, tôi chỉ biết là có thể bởi vì cự tuyệt mà có thể đền bằng cái chết của mình để kết thúc chuyện này.
Mà bây giờ chuyện không nên xảy ra nhất chính là tôi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bởi vì nó sẽ kích thích dây thần kinh yếu ớt của Caius, nếu tôi dám bị thương thì anh ấy nhất định sẽ rất vui vẻ, bởi vì anh rốt cuộc có thể đương nhiên phát điên, lao đến cắn tôi một ngụm. Tôi chậm rãi bước đến phòng bếp, nhìn nhìn tủ bát màu xanh đậm, còn có tủ lạnh trắng, bầu trời màu xanh biếc ngoài cửa sổ khiến tôi khó thở.
Tôi cảm thấy mình cũng sắp phát điên rồi, chia tay một người bạn yêu cũng không phải chuyện tiêu sái dễ dàng gì cho cam. Khi tôi quyết định rời xa anh thì cả thân thể đều bị móc rỗng, những nơi tầm mắt quét đến đều mất đi sắc màu rực rỡ, thất tình chết tiệt thật!
Tình yêu, tình cảm này đối với tôi mà nói, không thể nghi ngờ là món quà tuyệt nhất của thế giới này cho loài người. Caius nhất định không biết, trong nháy mắt khi tôi phát hiện mình yêu anh kia thì sự cảm động đến từ nơi sâu nhất trong sinh mệnh này đủ để tôi đánh đổi tất cả những gì tốt đẹp nhất của thế gian. Tình cảm này thuần thúy mà không thể bị làm bẩn, tôi không phải ma cà rồng nhưng tôi rõ ràng linh hồn cố chấp của mình còn nghiêm túc hơn cả ma cà rồng. Khi tôi yêu thì không thể quay đầu lại, cũng không có cách nào khiến bản thân có thể bứt ra an toàn, đây là tình yêu đầu tiên cũng là duy nhất trong sinh mệnh tôi.
Cho dù biết bị lừa gạt nhưng kết quả không có gì khác cả. Tôi đã thua trắng tay, giống như đây là một canh bạc vậy, tôi thua đến mức chẳng còn sức lực xoay người, sau này cũng không có cơ hội gỡ vốn nữa.
Shh! Tôi không nhịn được nhíu mày, tay đau nhức vì cầm lấy bình nước nóng, đành phải lập tức buông ra. Tôi bắt đầu xé túi đựng lá trà ra, đây là quà do một người bạn Trung Quốc gửi đến, bên dưới cùng là giấy Tuyên Thành màu trắng. Nói mới nhớ, đã lâu rồi tôi không thật sự liên lạc với những người bạn qua thư trên khắp thế giới, rất nhiều thói quen trong cuộc sống tôi đều trì trệ không tiếp tục sau khi tôi gặp Caius.
Tôi bắt đầu rửa chén trà, dòng nước từ vòi vô ý bắn lên lớp băng vải, tôi thờ ơ nhìn. Không hề muốn xắn tay áo lên bởi vì vết bầm tím dưới tay áo qua thời gian mà trở nên tím thâm lại, làn da tái nhợt quá mức mang lại hiệu quả kinh khủng cho vết bầm này, thoạt nhìn giống như da thịt bị hoại tử vậy.
Lá trà chìm nổi trong ấm trà, tôi trầm mặc đổ đi đợt nước trà đầu tiên, chỉ một động tác đơn giản như thế đã khiến bờ vai tôi ẩn ẩn đau. Thật ra ngày hôm sau cái đêm hôm ấy là khó khăn nhất, tôi không đến trường, trực tiếp về nhà rồi chui vào chăn nằm thẳng cẳng. Tôi cảm thấy bản thân cực kỳ suy yếu, cho dù là thân thể hay linh hồn, giấc ngủ quá kéo dài khiến cho sự suy yếu này càng thêm nghiêm trọng. Sự phẫn nộ của Caius biến thành lo lắng, tôi không muốn đối mặt với anh, kéo chăn trùm kín đầu bắt đầu mê mang, anh ấy bắt tôi ăn một vài thứ, thật ra anh ấy rất chán ghét thức ăn của con người nhưng có thể vì bộ dáng này của tôi nhìn cực kỳ thê thảm.
Trong lúc tôi nửa mê nửa tỉnh, đôi mắt mở ra một khe hở, nhìn thấy anh xuyên qua hàng mi. Tất cả như thế giới mất đi ánh sáng vậy, anh lại lần nữa trở về trong bóng tối.
Biểu cảm trên mặt như trên đời này không có thứ gì đáng để vui mừng cả, hơi thở âm hiểm lạnh lùng đến cực độ.
Tôi muốn anh cút đi, cút khỏi sinh mệnh tôi, đừng đến đây tra tấn tôi nữa.
Sự phẫn nộ này tích lũy từng chút một sau khi biết anh đã lừa gạt tôi, biến thành một gánh nặng đau đớn kịch liệt không thể chịu nổi.
Anh tưởng rằng tôi đang giận dỗi, ghét bỏ kỹ thuật của anh rất kém, suýt chút nữa giết chết tôi.
Ma cà rồng và con người làm tình chẳng khác gì đang khiêu vũ với tử vong cả, dường như anh không chắc đã gây ra bao nhiêu vết thương trên người tôi cho dù sự tự chủ của anh đã cường hãn đến một cảnh giới nào đó.
Cảm giác này thật sự rất đê tiện, việc anh ấy dễ dàng tha thứ cho sự bốc đồng của tôi đều đến từ sự áy náy bởi vì anh đã làm tôi bị thương, cho dù đó chính là tính toán một lần nổi điên cuối cùng của tôi để đặt dấu chấm hết cho quan hệ của chúng tôi.
Tôi dựa vào bồn rửa trong phòng bếp mà ngây người một lúc, sau đó hơi trì độn mở ra cánh cửa phòng bếp, rồi chậm rãi ngồi xuống mặt đất, ôm tách trà ấm áp trong tay mà nhìn cánh rừng ngoài cửa, sương mù trắng đang bao phủ thị trấn Forks.
Quỷ mới biết anh ấy nghĩ như thế nào, anh yêu tôi, tôi yêu anh, sau đó anh trao cho tôi sự vĩnh hằng, happy ending.
Cái ending này ngu ngốc đến cỡ nào chứ. Dường như vĩnh viễn anh cũng không thể hiểu nổi khi tình yêu thành lập trên sự lừa gạt không từ thủ đoạn thì quả thật chẳng khác gì giẫm đạp lên tình cảm ấy cả.
Anh có thể vì yêu tôi mà cứu vớt tôi, cũng có thể bởi vì yêu tôi mà giết chết tôi, không thương hại cũng không hề thấu hiểu, ngay cả một chút cơ hội quyết định cuộc sống của tôi thôi mà anh cũng không cho, anh ấy thậm chí không cho rằng hai chúng tôi ngang hàng nhau. Nếu tôi ở bên anh thì tương lai không cần nghĩ cũng biết tôi sẽ bị anh làm cho tức chết. Anh sẽ quyết định tất cả thay tôi, sẽ giam cầm tôi lại, sẽ dùng danh nghĩa tình yêu để mà tiếp tục tàn bạo.
Tôi có thể chịu đựng anh một hay hai năm, nhưng thời gian của ma cà rồng là vĩnh hằng, nó với tình yêu điên cuồng này sẽ tra tấn tôi vĩnh viễn, đến tận thế, cực kỳ đáng sợ . . .
Tôi vô cảm ngây ra một hồi, sau đó tiếp tục uống trà.
Ừm, vị trà không tệ.
Tôi miễn cưỡng ăn một bát cháo yến mạch, tinh thần ểu oải, sau đó lảo đảo bước ra ngoài. Tìm thấy túi sách của tôi rồi đi rửa mặt bằng nước lạnh, chỉ có trời mới biết gương mặt trắng bệch trong gương kia dọa người đến mức nào. Tôi muốn khiến cho bản thân tỉnh táo lại, có lẽ để cho mình thoạt nhìn bình thường còn cần một đoạn thời gian nữa, bây giờ tôi trông suy sút như dân chạy nạn vậy.
Vẫn còn chuyện chưa được giải quyết, là chuyện của chị Bella, tôi không quên cảnh tượng khi Bella nhìn thấy Edward đẩy ra chiếc xe bán tải đó. Chẳng lẽ phải . . . chuyển biến Bella?
Đây thật sự là một vấn đề nhức nhối, hiếm khi tôi muốn đập nát gương như thế này.
Tôi mở cửa ra ngoài, vô ý quay đầu lại, nhìn thấy Cauis đang đứng ở đầu cầu thang nhìn tôi. Quầng thâm dưới mắt anh càng ngày càng nghiêm trọng, đôi mắt lãnh khốc mà sắc bén.
Tôi đã làm lơ anh ba ngày rồi, cho dù không có lúc nào anh không ở cạnh tôi.
Tính nhẫn nại của anh tốt một cách thần kỳ, tốt đến mức tôi cảm thấy quỷ dị.
Alice đang chờ tôi trước cửa, do Jasper lái xe, dạo gần đây tính tự chủ của Jasper mạnh hơn rất nhiều, không cần lo lắng có sự hiện diện của tôi trong xe mà khiến anh ấy mất khống chế vặn gãy tay lái nữa.
Tuy rằng như thế nhưng hình như anh ta hơi có địch ý đối với tôi. Tôi đại khái đoán được anh ta chán ghét tôi không biết tốt xấu, anh cảm thấy tôi nên nhanh chóng chấp nhận chuyển biến để tránh liên lụy đến Alice.
Tôi và Alice ngồi ở hàng ghế sau, cửa kính xe được mở ra toàn bộ, tôi buộc mái tóc dài của mình lên. Alice ôm tôi vào trong lòng, cậu ấy xem tôi như một đứa trẻ yếu ớt, tôi nhắm mắt lại nghe thấy giọng nói của Jasper.
Anh ta nói: "Anh ngửi được mùi của chiến tranh."
Alice lập tức suỵt một tiếng: "Jaz!'
"Chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng, Caius có thể mất khống chế."
Tôi lập tức mở to mắt, mặt dán lên bả vai nhỏ gầy của Alice, không khí lạnh như băng khiến tôi bắt đầu thanh tỉnh.
"Không, em không thấy được." Nét trống rỗng mờ mịt trong mắt Alice nồng đậm dần, sau đó cậu ấy có chút trầm tư khổ sở, dường như nghĩ không rõ điều gì đó. Biểu cảm cậu ấy rất kỳ dị, sau đó dần dần sợ hãi, tôi cách cậu ấy rất gần cho nên tinh tường nhìn thấy thay đổi trên khuôn mặt Alice, cậu ấy trở nên cực kỳ nghiêm túc nhưng sự mờ mịt hồi hộp vẫn không hoàn toàn rời khỏi gương mặt ấy, "Tương lai của Claire đã biến mất."
Tôi ngồi thẳng người, nghi hoặc nhìn Alice.
Alice nhìn tôi, lại giống như không nhìn thấy tôi, cậu ấy thì thào lẩm bẩm: "Không thể tin được, cậu biến mất, Claire."
Jasper cảnh giác quay đầu trừng mắt nhìn tôi, giống như tôi đột nhiên biến thành yêu quái, có thể ăn mất Alice bất cứ lúc nào. Xe chạy vào bãi đỗ xe trong sân trường, trong nháy mắt xe dừng lại kia, Jasper lập tức mở cửa xe lao ra ngoài, có lẽ anh ta vẫn không thể chịu nổi mùi hương trên người tôi. Alice dắt tay tôi vội vàng bước xuống, tôi nhìn thấy chiếc Ferrari của Caius cũng vừa vặn dừng lại sau lưng, anh ấy vẫn đi theo sau chúng tôi.
Mấy ngày nay anh đối xử với tôi cẩn thận đến làm cho người ta sợ hãi, chịu đựng thái độ tránh né anh của tôi, trong lòng anh nhất định không có khái niệm chia tay.
Alice kéo tôi đi tìm Edward, Jasper chắp tay sau lưng quay trở về bên người Alice, vài người chúng tôi chạy nhanh trên hành lang. Thoạt nhìn Edward cũng không đỡ hơn tôi bao nhiêu, anh ấy âm trầm và lo lắng, cuốn sách trong tay bị bóp thành từng mảnh nhỏ.
"Sao lại thế này, Alice, em không nhìn thấy vào lúc nào?" Anh ấy lo lắng liếc mắt nhìn tôi một cái lại kỳ quái hỏi, sau đó như người bị chứng tâm thần phân liệt tự hỏi tự đáp, "Sáng nay sao? Như vậy em có thấy tương lai những người khác không? Được rồi, lát nữa giáo viên Sinh Vật sẽ bởi vì gãy gót giày mà ngã trước cửa lớp. Chuyện này chưa từng xảy ra, năng lực của em chưa từng xuất hiện trường hợp mất khống chế như thế. Claire, em cảm thấy thế nào rồi?"
"Cực kỳ khỏe." Tôi ỉu xìu trả lời, tiều tụy đến mức không nhìn ra chỗ nào khỏe.
"Em đã tra tấn mình đến mức phát điên rồi đấy, Caius đã quyết định sẽ chuyển biến em, không ai có thể ngăn cản hắn." Trong mắt Edward tràn ngập sự thất bại đau đớn, giọng nói anh ấy hỗn loạn với hơi thở dồn dập, nghe có vẻ như của một người bị thương đang suy yếu. "Mà Alice không nhìn thấy tương lai em, điều này nghe không khác gì tấm thiệp mời đến cái chết vậy. Hắn ta đang cực kỳ nguy hiểm, trong lòng hắn . . . " Edward hơi vặn vẹo mím môi mình, "Đều là tình cảm mãnh liệt dành cho em, còn có dục vọng độc chiếm điên cuồng. Em đã cho hắn ta một buổi tối như thiên đường, sau đó trực tiếp đẩy hắn xuống địa ngục. Còn thuận tiện phá hủy phòng anh nữa chứ."
"Em sẽ cho anh bộ sưu tầm CD của Jason - ba em, em rất xin lỗi, Edward, em không biết tình hình sẽ phát triển như thế." Nếu tôi biết Caius lại dữ dằn đến thế thì đánh chết tôi cũng không dám dụ dỗ anh.
"Đều là nhạc lưu hành." Edward không nhịn được oán giận, "Còn có nhạc đồng quê nữa chứ, em không nên bồi dưỡng anh thành một kẻ tục tằng thưởng thức loại âm nhạc nghiệp dư như thế chứ!"
"Tục tằng?" Tôi hơi tức giận nhìn anh ấy, "Anh thành kiến quá đấy, âm nhạc vĩ đại không phân biệt thể loại và biên giới đâu, anh phải sửa cái tư tưởng cổ hủ lạc hậu ấy đi!"
"Hai người nhất định phải thảo luận âm nhạc vào thời điểm khẩn trương như thế này à?" Jasper lạnh lùng mở miệng, trong mắt anh ấy thì tôi và Edward đúng là kỳ quặc.
"Như vậy hãy tiếp tục thảo luận về cái tương lai chết tiệt kia của em đi, em yêu hắn, Claire." Edward cố gắng không cho sự dữ tợn hiển hiện trên mặt mình, từ 'yêu' này trong miệng anh ấy sắp trở thành quái vật ăn thịt người rồi. "Sau đó em muốn rời khỏi hắn, anh có thể hiểu được, vì em không đủ tự tin có thể vĩnh viễn ở bên hắn ta."
"Vì sao?" Thật ra Jasper không hề tò mò, anh ấy chỉ cảm thấy nên thu thập một chút tin tức của tôi.
Alice lắc lắc tay anh ấy, ý bảo Jasper đừng có thái độ gây sự như thế nữa.
"Không hợp thì chia tay thôi, đây không phải quá trình yêu đương bình thường sao?" Tôi chán ghét khi nhắc đến đề tài này, cảm xúc quá mức kịch liệt khiến tôi lại bắt đầu khó chịu, mấy ngày nay trạng thái thân thể tôi luôn không tốt cho lắm, còn có cảm xúc dễ dàng dao động hơn bình thường. Có vẻ như di chứng thất tình thật sự rất nghiêm trọng, ngay cả thân thể cũng như đang sinh bệnh vậy.
"Chia tay với một tên ma cà rồng yêu em sao? Anh không thể không thừa nhận, em có một tấm lòng dũng cảm đến cực kỳ ngu xuẩn đấy." Hai mắt Jasper nhìn thẳng phía trước, bước chân rất ổn định, biểu cảm lại kéo căng. Tạo cảm giác như anh ấy đã quay về khoảng thời gian vẫn ở trong quân đội, phải phụ trách tiêu diệt kẻ thù của mình vậy.
Hy vọng tôi không phải kẻ thù của anh ấy, tôi lại bắt đầu mơ hồ, mỏi mệt không hiểu nổi, tốc độ sức khỏe xói mòn đến mức cho dù có ngủ nhiều đến bao nhiêu cũng không bổ sung sức được. Tôi nghe thấy giọng nói bi thương của mình, "Bởi vì đã không có cách nào khác, em không nghĩ ra bất kỳ kết cục hoàn mỹ nào."
Một kết cục có thể khiến câu chuyện trở nên vĩnh hằng, đại biểu hạnh phúc tốt đẹp mãi về sau.
Tôi đã dùng hết khả năng của mình để kế hoạch nó, nhưng không có cơ hội thành công.
"Nói chuyện với Caius đi, Claire, có lẽ em có thể thay đổi được hắn ta." Edward vừa mới nói xong thì phát hiện cái gì đó nên dừng bước, cả người anh bắt đầu căng cứng, trở nên lãnh khốc hơn bất cứ lúc nào.
"Chẳng lẽ em phải thuyết phục anh ta trở thành một người theo chủ nghĩa ăn chay? Anh ấy không quan tâm đến mạng sống của bất cứ ai, mà em lại không thể khoan dung cho điều đó. Edward, đây là điểm mấu chốt của em, là tín niệm không thể dao động của một con người, cho dù tình yêu cũng không thể nào thay đổi tín niệm đó được." Tôi cũng dừng chân theo, toàn bộ mọi người đều dừng lại bước chân của mình. Không ai phát ra tiếng động nào nữa, trong không gian lặng ngắt như tờ này thì chỉ có câu nói của tôi chói tai như tiếng thủy tinh vỡ nát trên mặt đất.
Caius đứng trước mặt chúng tôi, anh ấy bước đến từ chỗ rẽ hành lang trước mặt. Anh ấy rõ ràng nghe thấy những gì tôi nói, tôi không biết trong lòng anh đang có cơn gió lốc nào, bởi vì trông anh rất thờ ơ, từng đường nét trên khuôn mặt trở nên nhu hòa vì nhìn tôi chăm chú. Đôi mắt anh tối đen không bình thường, khiến cho tôi nhớ đến đêm khuya không trăng.
Tôi nhớ lại lúc tôi vẫn còn ở Volturi, lúc đó tôi rất sợ anh. Tôi cho rằng cả cuộc đời mình cũng không thể nào yêu nổi người đàn ông trước mặt này, sợ hãi đến cuối cùng cũng không biết đang sợ cái chết hay sợ mình sẽ yêu anh nữa.
Mà giờ đây, tất cả những gì tôi sợ đã trở thành hiện thực.
Tôi nghĩ trong đầu với Edward, (đừng đi theo em.) Anh ấy hơi cứng nhắc một chút, do dự vài giây, mới đứng tại chỗ để tôi đi qua.
Tôi có thể cảm nhận được khi mình tôi rời khỏi nhóm Edward, chậm rãi bước về phía anh thì tâm tình của Caius rốt cuộc được giải thoát khỏi dòng nước xiết cuồng bạo hắc ám ấy trong một thoáng ngắn ngủi. Anh ấy khát vọng tôi không ngừng tiếp cận anh, hy vọng tôi có thể xem anh như đường sống duy nhất của mình, một khi đã bước lên là sẽ không bao giờ rời đi.
Tôi để anh phải sống trong địa ngục ba ngày, có lẽ phần lớn lý do là tôi cố ý trả thù sự lừa gạt của anh. Cho nên sau khi lý trí trở về sau khi tỉnh giấc chính là không hề do dự muốn đá văng anh ra, tốt nhất cứ nên tiếp tục mất trí nhớ như thế.
Tôi rất muốn nói cho anh biết, không chỉ có mình anh bị tôi bức điên, tôi cũng sắp bị anh bức điên rồi.
Anh có vẻ vội vàng, bước lên hai bước giữ chặt cánh tay tôi, tôi hơi nao núng một chút, anh lập tức thả lỏng tay, nhẹ nhàng như không khí. Vết bầm tím không thể nào rút đi nhanh trên người tôi thoạt nhìn rất dọa người, tôi cảm thấy anh đã bị dọa bởi chính khí lực của mình rồi. Hơn nữa trông tinh thần tôi rất tệ, nếu có thể thì bệnh viên mới là nơi tôi nên đi.
Tôi đột nhiên muốn nói với anh ấy điều gì đó.
Caius, anh quay về đi, chúng ta ở bên nhau chỉ biết tra tấn nhau thôi.
Caius, tình yêu này là không đúng, sao anh cứ muốn sai lầm này tiếp diễn chứ.
Em chỉ là một con người, mà anh là kẻ săn bắt thu gặt sinh mệnh loài người.
Em rất đau đớn . . .
Thật sự . . .
Độc thoại nội tâm quá mức bi thảm này khiến tôi không dám mở miệng, tôi thậm chí hy vọng không có bất cứ ai nghe thấy, điều này rất yếu đuối vô dụng. Tôi sợ mình vừa cất lời đã rơi nước mắt rồi.
"Em tức giận vì anh lừa gạt em sao?" Caius nắm cổ tay tôi, anh ấy nhìn chằm chằm lớp băng vải trên đó, sau đó anh kéo tay áo tôi lên, vuốt ve vết bầm trên cổ tay tôi. Thoạt nhìn như anh đang phải chịu khổ sở phi thường, ngón tay lạnh băng lướt qua những vết thương ấy. "Nhưng đây chính là kế hoạch anh đắc ý nhất, Claire. Em sẽ không vĩnh viễn là con người đâu, cho nên đừng vì những mạng người yếu ớt không chịu nổi đó mà từ chối anh, đúng, anh không cần những thứ đó, anh chỉ cần em."
Khi nói những lời này, anh cực kỳ dịu dàng, nét mặt gần như thánh khiết, khiến cho người ta không thể nào trách cứ anh tàn nhẫn.
Trong mắt anh, mạng người không đáng giá một đồng, anh cũng không che giấu quan niệm này của mình.
Tôi muốn rút tay mình về, ngay giây tiếp theo, Caius đã ôm chặt tôi và nói bên tai tôi: "Anh bắt được vài tên hề nhảy nhót, những tên tội phạm dơ bẩn ấy." Trong giọng nói có vài phần đắc ý, mang theo tính trẻ con như đang khoe ra cái gì đó, rất hiếm khi thấy thái độ ấy của anh.
Tội phạm —— người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Bella, anh đã bắt được chị ấy.
Thân thể tôi phát run, lập tức hận không thể bóp chết tên này, sau đó tôi chợt nhận ra số lượng không đúng, Bella không thể dùng số lượng 'vài tên' được.
Cánh tay mạnh mẽ của anh luồn xuống dưới nách tôi, hai chân tôi lập tức lơ lửng trên không, Edward hô to: "Đừng làm chuyện gì khiến ông phải hối hận, Caius."
Anh đã ôm tôi giống như một cơn lốc biến mất trên hành lang, may mắn bây giờ đang là tiết học cho nên chỗ này không có ai cả.
Chúng tôi vọt vào trong khu rừng, lá cây, nhánh cây hay rêu cỏ đều cấp tốc lùi về sau, sâu trong khu rừng già âm u này không có ai cả. Tầng lá phân hủy ẩm ướt và dương xỉ xanh biếc khiến cho khu rừng này càng thêm hoang vắng. Cuối cùng, anh dừng lại, những giọt mưa đêm qua còn đọng lại trên tán lá, thỉnh thoảng rơi xuống đất. Demetri mặc áo choàng xám, đội mũ, đôi mắt đỏ tươi dưới bóng mờ lấp kín sát khí sắc bén.
Alec cũng mặc như vậy, nhưng áp choàng của anh ta có màu đen. Anh ta dựa người vào gốc cây đại thụ ba bốn người ôm, vươn hai tay, sương mù tử vong tràn ngập lan ra từ lòng bàn tay đó.
Có hai người đàn ông dùng một tư thế vặn vẹo kỳ quái ngã bên cạnh một thân cây gần đấy, thoạt nhìn họ rất gầy yếu, làn da trắng bệch, đôi mắt đỏ thẫm, là ma cà rồng. Alec đang dùng năng lực để vây khốn họ.
Caius buông tôi xuống, anh ấy dùng một thái độ cao ngạo để quan sát hai tên ma cà rồng không thể nhúc nhích kia. Bước chân trầm ổn bước qua, trên mặt mang theo thần sắc vừa hoài niệm vừa trào phúng.
"Dear Stefan và . . . Vladimir." Caius bước đến trước mặt hai tên ma cà rồng gầy yếu kia, sương mù dần lùi về sau, cuối cùng Alec thu hồi chúng về.
Demetri bước đến cạnh tôi, anh ta lộ ra một nụ cười thân thiện với tôi, sau đó im lặng không lên tiếng nhìn về phía Caius.
"Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, xem ra những ngày lưu vong cũng không tệ lắm, ít nhất cũng chưa xóa sạch suy nghĩ phạm tội dơ bẩn trong đầu các ngươi." Caius trên cao nhìn xuống họ, nụ cười lạnh như băng khiến cho anh trông chẳng có ý tốt nào.
"Ôi chao, ta nghe nói ngươi qua lại với một con người, đương nhiên ta phải ghé qua nhìn một cái rồi, nếu có thể nhìn thấy một mặt yếu ớt của ngươi thì đó chính là vinh hạnh của ta đấy." Tên ma cà rồng tóc đen kia oán hận nhìn Caius, hắn ta nhe răng mỉm cười, đột nhiên đảo mắt nhìn về phía tôi, cảm xúc nguy hiểm ác độc trong đôi mắt đó rõ ràng như thế.
Demetri liền chắn trước mặt tôi, anh ta nhẹ giọng nhắc: "Rumani."
Là Rumani, nghe nói là một đám ma cà rồng điên cuồng hung tàn, trước kia Caius đã kể qua. Có vẻ như anh thật sự không nói dối, thoạt nhìn họ rất hung tàn.
"Còn dám nhìn nữa thì ta sẽ móc mắt ngươi ra đấy!" Caius thẳng chân đá, đạp lên lồng ngực của tên ma cà rồng tóc đen kia, tôi nghe thấy một thanh âm vỡ vụn nào đó, sau đó tên ma cà rồng kia đau đớn không chịu nổi tru lên.
Tôi sai rồi, thật ra người hung tàn nhất chính là Caius.
Caius tiếp tục nhẹ giọng 'ôn chuyện' với chúng, "Nếu các ngươi cứ tiếp tục chạy trối chết, co đầu rút cổ trong ổ chuột thì ta không hơi đâu tìm các ngươi làm gì. Là những phế vật đã chứng kiến Volturi huy hoàng quật khởi, ngươi không cho rằng đó mới là giá trị duy nhất để các ngươi tồn tại sao?"
"Volturi rồi sẽ diệt vong, sớm hay muộn thì sẽ có một ngày các ngươi phải tự chịu hậu quả xấu các ngươi đã gây ra, hoặc là bị thế lực lớn hơn đánh bại." Một ma cà rồng với mái tóc vàng bụi vừa cười vừa nói, trong câu nói có sự thê lương không nói nên lời.
Caius không hề bị họ chọc giận dù chỉ nửa điểm, anh thậm chí chỉ dùng một biểu cảm đáng thương để nhìn họ. "Các ngươi chỉ có thế mà thôi." Anh thất vọng lẩm bẩm, hơi cảm thấy bản thân ủy khuất khi mình vậy mà bắt phải loại người như thế này.
Sau đó anh quay đầu hỏi: "Còn có một tên nữa đâu? Kẻ mật báo ấy."
"Hắn ta định chạy trốn, tôi đã giết hắn rồi." Alec vô cảm báo cáo.
"Một tên da đen tên là Laurent, hắn muốn gia nhập Volturi, cho nên tiết lộ thân phận của cô cho dư nghiệt Rumani. Tên đó cho rằng sau khi Rumani bắt được cô thì hắn có thể giả vờ mình là người phát hiện, và thông báo cho chúng tôi biết, xem đây là cống hiến của hắn để gia nhập vào đội ngũ Volturi." Demetri nhỏ giọng nói với tôi, anh ta bĩu môi, khinh thường châm chọc, "Đúng là ngu xuẩn, cô nguy hiểm thật đấy, Claire."
"Bọn họ rất hận Caius sao?" Thoạt nhìn như có thâm thù đại hận ấy, tôi phát hiện ra hai tên ma cà rồng kia có một loại chấp nhất kỳ quái và sát ý cuồng nhiệt đối với tôi.
Demetri không trả lời, anh ta chỉ vươn tay tỏ vẻ không rõ lắm hoặc không thể nói.
"Báo cáo cho Aro chưa?" Caius thờ ơ vươn ngón trỏ ý bảo, Alec gật đầu, sau đó một luồng sương mù lần nữa vây quanh nơi đó.
"Cực hình."
Những lời này tôi nghe rõ, âm cuối có vẻ trầm thấp, như đang nói lời ngon tiếng ngọt nào đó với tử thần vậy. Khi những lời ấy vang lên, hai mắt tôi bị tay anh che kín, anh vọt đến sau lưng tôi, một cánh tay ôm eo tôi. Dán mặt lên làn da trên cổ tôi, anh dịu dàng nói với tôi: "Đừng nhìn." Giọng nói nhẹ nhàng như sợ làm bừng tỉnh một giấc mộng đẹp vậy.
Tôi mới phát hiện cả người mình cứng nhắc, tôi nghe thấy tiếng hít thở nhỏ vụn của anh, sau đó là tiếng vang lách tách của ngọn lửa.
Tôi biết hai ma cà rồng kia đã chết cháy, Caius không cho tôi xem cảnh đó, nhưng anh cũng không để tôi đi chỗ khác, tựa hồ anh không đành lòng buông tôi ra.
Đợi cho thanh âm phát ra từ ngọn lửa không còn nữa, cánh rừng trở nên yên tĩnh. Caius mới chậm rãi nói: "Đó là kẻ địch của anh, Claire. Lực hấp dẫn của em với chúng quá lớn vì bạn đời của chúng chết trong chiến tranh với Volturi. Cho nên đối với bọn phản loạn này mà nói thì giết chết em để hủy diệt anh là một kế hoạch cực kỳ tuyệt vời. Nếu như em chết thì nhất định trái tim anh sẽ như hai tên kia, chỉ còn sót lại cừu hận đối với kẻ đã giết chết em. Anh sẽ phát điên trả thù kẻ thù đã cướp đoạt sinh mệnh em kia, sau đó . . . anh không thể sống trong thế giới chẳng còn em."
Tôi ngừng thở, trong bóng tối, giọng nói của anh đã trực tiếp đánh trúng đáy lòng tôi.
"Anh chết, em còn có thể sống. Mà nếu em chết thì chẳng có ai có thể giữ lại tính mạng anh. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa tình yêu của ma cà rồng và con người."
Anh nói rất bình thản, còn rất nhẹ nhàng cọ xát động mạch trên cổ tôi, tim tôi đập nhanh hơn, giống như trái tim này bởi vì câu nói của anh mà khẩn trương nhảy thình thịch vậy.
"Lãnh thổ, kẻ thù, chính nghĩa, vinh dự, máu tươi —— đây là cuộc sống của anh." Anh không buông xuống bàn tay đang che mắt tôi cho nên tôi không thể nhìn thấy nét mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy ngữ điệu dần tàn khốc trong giọng nói ấy.
"Anh không thể thay đổi, kẻ yếu phủ phục dưới chân anh. Gien của anh, bản năng của anh đều đang nói cho anh biết anh khát vọng máu tươi, đây là thường thức không thể nghi ngờ. Tại sao anh phải nhiệt tình yêu thương mạng người như tên biến thái Carlisle kia chứ? Đối với anh mà nói nó không có ý nghĩa nào, cho dù lúc anh vẫn còn là con người thì anh cũng là vương giả, mỗi người đều phải quỳ xuống hôn đầu ngón chân anh."
Tên đồ cổ này, tôi đột nhiên muốn cười nhưng phát hiện mình cười không nổi.
"Nếu ngay từ lúc đầu, anh đã biết em là cả mạng sống của anh thì anh nhất định sẽ không khiến em sợ hãi. Em khiến anh điên cuồng, em khiến anh giờ đây bắt đầu sợ hãi khi nhìn thấy mạch máu loài người, sợ hãi bởi vì giết thêm một kẻ nhỏ bé nào đó mà khiến em chán ghét. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến máu tươi của động vật là anh liền ghê tởm rồi, anh vĩnh viễn cũng không thể chấp nhận được suy nghĩ của Carlisle, vĩnh viễn không."
Điều đó như tước đi sự cao ngạo trời sinh trong cơ thể anh, bẻ gãy cái đầu tôn quý ấy.
Tôi vươn tay, phủ lên mu bàn tay anh đang che khuất hai mắt tôi, tôi phát hiện mình đang rơi nước mắt, sau khi nước mắt chảy ra theo khe hở ngón tay anh thì mất đi tất cả ấm áp mà trở nên lạnh như băng.
"Em khiến anh lo lắng sợ hãi, anh chưa từng nhát gan yếu ớt như thế bao giờ. Nhưng chính em cũng khiến anh cường đại vô cùng, anh phải nắm chặt ngai vàng quyền lợi của Volturi, bởi vì anh phải có đủ thế lực để bảo vệ em. Ngay cả cơn khát vọng máu tươi đang thiêu đốt cũng không thể gây đau đớn bằng sự tuyệt vọng dưới địa ngục, anh sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện hoang đường rời khỏi anh của em, cho dù phải không từ thủ đoạn."
Tình yêu của anh chẳng hề thuần khiết, không có tinh thần hy sinh kính dâng, tràn ngập sự cuồng nhiệt lừa dối, xấu xa, hắc ám, và giam cầm.
"Đủ rồi, Claire, đừng tra tấn anh nữa, em đã đạt được mục đích của mình rồi, em khiến anh sống không bằng chết."
Anh hơi bất đắc dĩ lại yếu ớt nói, điều này không hề dễ dàng với anh cho nên anh không cho tôi cơ hội mở to mắt để nhìn bộ dáng giờ phút này của mình.
Tôi lại cảm thấy mỏi mệt, cực kỳ cực kỳ mỏi mệt, cảm giác này khiến tôi nhớ lại cảnh giãy dụa trên giường bệnh. Tôi yên lặng ngả người ra sau, dựa người trong lòng Caius, tay anh vẫn che phủ đôi mắt tôi mà gương mặt tôi đã ngẩng lên trên, đối mặt với không trung.
Sau đó tôi bình tĩnh nói: "Em đã từng nghĩ như thế này, vào lúc khi em gặp anh ấy, sẽ đột nhiên phát hiện thế giới này thật ra rất tốt đẹp. Em sẽ cảm ơn thế giới đã trao cho em thiện ý lớn nhất, nó giúp em gặp được người em yêu. Cho dù cuộc sống em có hắc ám vô vọng như thế nào, ngay sau đó sinh mệnh em có nghênh đón sự kết thúc hay không thì sự tồn tại của người ấy đều trở thành ánh mặt trời của em."
Nhưng anh lại chỉ mang đến cho em đêm tối dài dằng dặc.
"Em sẽ vĩnh viễn yêu thương người ấy, bảo vệ người ấy, giữa hai người sẽ không có dối trá."
Nhưng những lời nói dối của anh không lúc nào là không tồn tại.
"Hai người hiểu nhau, tôn trọng lẫn nhau."
Nhưng anh không bao giờ hiểu và tôn trọng em, anh chỉ cần nhốt em là đủ rồi.
"Khi anh ấy xuất hiện trước mặt em, em sẽ cảm thấy đó là một kỳ tích, anh ấy là thiên sứ của em."
Nhưng cho dù anh gắn thêm đôi cánh thì cũng là ma quỷ, so với nói là kỳ tích không bằng nói anh là tai nạn.
"Anh ấy là tình yêu duy nhất, là hạnh phúc đời em."
Nhưng gặp anh, em rất đau khổ . . .
"Em đã từng chết một lần." Tôi run rẩy nói, ngón tay phủ lên bàn tay anh cũng theo đó mà run rẩy.
Caius không nhịn được ôm tôi chặt hơn, anh ấy cực nhanh phản bác tôi, "Không có khả năng."
"Anh có biết em giãy dụa bao lâu không? Anh có biết cái anh gọi là loài người nhỏ bé, vì sống sót trên giường bệnh mà phải giãy dụa bao lâu không?"
Anh có biết em vì được sống mà giãy dụa bao lâu không?
Caius ngừng thở, thật giống như anh đột nhiên chết đi.
"Tất cả mọi người đều từ bỏ, chỉ có mình em không chịu chấp nhận." Tôi tự nói với bản thân đừng từ bỏ, nhân sinh của tôi còn chưa bắt đầu, tôi đã mất đi tình thân nhưng tôi vẫn còn có thể chờ mong tình bạn và tình yêu.
"Em muốn sống sót, muốn khỏe mạnh bước đi dưới ánh mặt trời, em yêu thế giới này." Cho nên tôi trả giá tất cả để có thể cố gắng, cho dù bác sĩ đã nói cho tôi biết không còn hy vọng nào nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ.
"Đó không phải vô nghĩa, cuộc sống của em không phải vô nghĩa." Tôi gặp được người tôi yêu, người yêu tôi, tôi cầu nguyện họ cùng sống với tôi.
"Caius, em thật sự đau đớn lắm."
Tất cả những thứ em yêu, không hề có ý nghĩa gì trong mắt anh.
Anh khiến em yêu anh quá đau đớn.
. . .
*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thời gian Bella mang thai, đại khái là khoảng hai mươi lăm ngày, chắc thế. Sau đó hình như hai tuần sau cô ấy mới phát hiện điều bất thường, tôi không biết mình có nhớ lầm hay không.*