ÁNH TRĂNG SÁNG TRƯỚC MẶT - KIẾN BẠCH ĐẦU

Lúc hai người chuẩn bị đi thì đụng phải cảnh sát tới bệnh viện điều tra. Tuy rằng bọn họ không tận mắt chứng kiến nhưng cũng vẫn là người đi ngang qua. Đến lúc xong việc thì đã quá giờ cơm trưa rồi.

Triệu An Chi đói quá mức, có chút hối hận. Sớm biết thế này thì lúc mua cháo cho Nghiêm Tử An thì cũng mua cho mình một phần luôn.

Hà Trạch Sinh nhìn nhìn thời gian, hỏi cô: “Bằng không tôi thuận đường đèo cô luôn nhé?”

Triệu An Chi chần chờ nói: “Em muốn đi ăn cơm trước.”

Hà Trạch Sinh nói: “Ở gần trường học có một cửa hàng làm đồ xào, động tác nhanh, hương vị cũng không tồi, đạp xe thì chỉ hai mươi phút là đến. Thế nào?”

Triệu An Chi còn đang suy xét thì Hà Trạch Sinh lại hảo tâm nhắc nhở nói: “Nhà hàng ở gần bệnh viện đều ăn chẳng ra gì.”

Triệu An Chi đành phải nói lời cảm tạ, ngồi phía sau xe Hà Trạch Sinh. Mấy ngày nay Bình Giang vô cùng nóng. Triệu An Chi muốn thoải mái nên ra cửa chỉ mặc một cái váy. Cô ngồi ở yên sau, lại để lộ hai chân mảnh khảnh, thế nào cũng thấy chút xấu hổ.

Hà Trạch Sinh căn bản không chú ý tới điểm này, Triệu An Chi thì cũng chỉ ngượng ngùng trong chốc lát rồi thôi. Lúc đầu cô bám lấy yên sau nhưng xe xóc nảy quá nên cố có chút sợ, lại không tiện bám lấy eo Hà Trạch Sinh, nghĩ tới nghĩ lui liền vươn tay túm lấy áo anh, xem như duy trì cân bằng.

Hà Trạch Sinh bị lôi kéo thì quay đầu lại nhanh chóng liếc một cái, cũng không nói gì mà chỉ quay đi.

Triệu An Chi lại là đột nhiên nghĩ đến: “Đồ ăn gần bệnh viện không thể ăn, vậy cháo kia thì sao?”

Hà Trạch Sinh giống như không nghĩ tới cô sẽ hỏi cái này, thật lâu sau mới chậm rì rì nói: “Dù sao cũng không có hương vị, còn có thể khó ăn đến đâu chứ.”

Triệu An Chi cũng không phải thật để ý mua cháo cho Nghiêm Tử An ngon hay không, mà chỉ là tùy ý nói cho có chuyện. Thấy Hà Trạch Sinh nói như vậy thì cô liền gật gật đầu, đang muốn nói gì đó thì Hà Trạch Sinh đột nhiên phanh gấp lại. Triệu An Chi ngồi nghiêng một bên, vốn đã luôn có cảm giác muốn ngã, lúc này cô không phòng vệ mà đụng phải lưng anh, lại vì sợ ngã mà hai tay nhanh chóng ôm choàng lấy anh.

Áo sơmi của Hà Trạch Sinh rất mềm mại, còn mang theo mùi bột giặt quen thuộc. Nháy mắt ôm lấy eo gầy rắn chắc của anh, trong đầu Triệu An Chi liền lướt qua nhiều hình ảnh, nhưng rất nhanh cô lại thả lỏng người.

Hà Trạch Sinh xin lỗi: “Ngại quá, có người đi ngang qua đường cái.”

Triệu An Chi nhìn ngay thấy một đại thúc đầu trọc như Địa Trung Hải đang lỉnh như chuột chũi giữa dòng xe cộ, trong lòng không mấy vui vẻ.



“Vì sao luôn có người không tuân thủ quy tắc chứ?”

“Cô rất không thích người khác qua đường lộn xộn sao?”

Triệu An Chi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ sẽ có người thích người như vậy?”

Hà Trạch Sinh nghe thấy trong giọng nói của Triệu An Chi có chút chỉ trích thì bật cười nói: “Tôi không có ý đó, chỉ là thấy cô chán ghét hành vi này thì thấy mới lạ thôi.”

Triệu An Chi thần sắc uể oải, tùy ý nói: “Chẳng qua anh không hiểu nhiều về em thôi.”

Triệu An Chi không biết trong giọng nói của mình mang theo vài phần giận dỗi, vài phần mất mát, như lại cô nương ngốc không được người trong lòng chú ý vậy. Cũng may Hà Trạch Sinh cũng không nghe ra được ý tứ gì, chỉ khẳng định mà gật gật đầu: “Tôi đúng là không hiểu hết cô được.”

Hắn nói lời này vừa tùy ý lại vui sướng, chẳng qua là hạ một cái kết luận mà mình cũng tán thành. Nhưng tâm tình của Triệu An Chi thì không tốt rồi. Thẳng đến lúc ngồi vào trong tiệm thì cô mới giống như sống lại.

Theo lý thuyết thì quán ăn ở gần trường học cô cũng ăn qua không ít rồi nhưng quán này quanh co lòng vòng trong hẻm nhỏ, giấu quá kỹ nên trước nay cô chưa từng thấy. Cửa hàng không có mặt tiền lớn nhưng người đến ăn lại không ít, trên tường dán giá, phần lớn các món đều là thường thấy nhưng giá cả lại hợp lý.

Triệu An Chi nhìn thực đơn một lát, không biết nên gọi cái gì: “Anh có đề cử nào không?”

Hà Trạch Sinh trưng ra cái mặt lạnh đặc trưng nói: “Đều ăn ngon.”

Triệu An Chi cũng không biết đồ ăn một phần nhiều hay ít, nhưng cũng không muốn hỏi Hà Trạch Sinh nữa. Cô thích cà tím nên đơn giản họi món cà tím trứng muối, rồi để Hà Trạch Sinh gọi tiếp. Hà Trạch Sinh liền gọi thêm một phần thịt bò khoai tây, món chim bìm bịp, còn có một bát canh.

Triệu An Chi vội vàng ở phút cuối bỏ thêm một câu: “Ngại quá, cho thêm một bát canh rong biển xương sườn nữa ạ.”

Đồ ăn rất nhanh đã làm xong, mỗi phần cũng không quá nhiều, nhưng đúng là đủ cho hai người ăn. Cà tím trứng muối hóa ra là cà tím lăn qua lòng đỏ trứng muối rồi xào lên, vừa đẹp vừa thơm, đối với người ăn lần đầu như Triệu An Chi thì phải nói là vô cùng thích thú. Khoai tây thịt bò cũng rất ngon, khoai tây thái lát mỏng, chiên hơi giòn, thịt bò trơn mềm. Nồi chim bìm bịp cũng có hương vị không tồi, toàn là đồ ăn nhà nhưng hương vị rất là xuất sắc.

Ăn xong bữa cơm này, hình tượng Hà Trạch Sinh ở trong lòng Triệu An Chi lại lớn hơn một chút. Rốt cuộc anh cũng giới thiệu cho cô một nhà hàng vừa ăn ngon vừa giá rẻ, hoàn toàn đáng để cô ba ngày hai bữa tới đây giải quyết phần ăn uống.



Sau khi ăn uống no đủ, Triệu An Chi liền giành trước đi trả tiền, Hà Trạch Sinh chậm hơn một bước liền ngẩn ra, vừa muốn nói gì thì Triệu An Chi liền cười hì hì mà tính ra một nửa số tiền nói: “Ba mươi lăm đồng, chuyển qua Alipay cho em, được không?”

Hà Trạch Sinh nhìn nàng một cái, gật đầu.

Triệu An Chi nhẹ nhàng thở ra. Cô biết rất nhiều nam sinh có thói quen mời khách, chờ đối phương thanh toán tiền rồi cô mới nói vài câu thì không tiện lắm nên mới tiên hạ thủ vi cường thế này. Một khi đã có quy củ này thì những lần sau đi ăn cũng sẽ tiện hơn. Tự trả tiền cơm của mình thì ăn cũng sẽ thấy thư thái.

Hà Trạch Sinh lại đưa Triệu An Chi về dưới lầu. Đây là lần thứ hai kể từ khai giảng. Triệu An Chi cũng đã nhìn ra rằng anh vẫn là kẻ ngốc nghếch, có tiến bộ chút thì cũng chỉ đến thế, đem con gái nhà người ta an toàn đưa đến cửa ký túc xá thôi. Cô nghĩ đến đây liền cười ra tiếng.

Hà Trạch Sinh thấy cô ngây ngô cười lắc lắc đầu thì nói: “Ngày mai cô còn muốn đến bệnh viện không?”

Triệu An Chi tính toán một chút, ngày mai tất nhiên là phải đi. Kỳ thật tối nay cô cũng phải đi một chuyến, để mua cơm tối cho Nghiêm Tử An, thuận tiện xem hắn đã tỉnh lại chưa.

“Muốn đi.”

Hà Trạch Sinh nói: “Ngày mai 10 giờ rưỡi tôi đi bệnh viện, có muốn đi chung luôn không?”

Triệu An Chi có chút giật mình, hắn thoạt nhìn khỏe mạnh thế này sao hai ngày nay lại cứ chạy tới bệnh viện thế?

“Anh bị bệnh sao?”

Triệu An Chi đúng là luôn có thể nghĩ cong vẹo. Hà Trạch Sinh có chút bất đắc dĩ, nói: “Tôi không bị bệnh mà là giúp người làm việc, nhận tiện muốn cho cô đi nhờ một đoạn, cô thấy sao?”

Triệu An Chi thấy hắn không có việc gì thì liền yên tâm, gật gật đầu, có người đèo tất nhiên là tốt hơn lắc lư trên xe buýt rồi.

Triệu An Chi về ký túc xá thì thấy chỉ có mình Tiếu Thần, liền nói: “Mình đã về.” Tiếu Thần không có phản ứng. Cô cũng không nói gì nữa mà bò lên giường, đặt đồng hồ báo thức rồi lăn ra ngủ. Chờ đồng hồ vang lên lúc bốn giờ chiều thì Triệu An Chi lại giãy giụa bò dậy, xuống giường, phát hiện Tần Tình cùng Trương Văn Ngọc đã trở lại.

Tần Tình thấy cô tỉnh thì vội vàng hỏi: “Thế nào, bác sĩ nói như thế nào?”

Triệu An Chi hoảng sợ, không biết Tần Tình từ nơi nào nghe được tin tức, đành chần chờ nói: “Não bị chấn động nhỏ, đùi phải bị gãy xương……”



Tần Tình hoảng sợ, xông tới đánh giá cô từ đầu đến chân hỏi: “Cậu bị gãy xương hả?”

Triệu An Chi lúc này mới nhớ tới mình vốn muốn đi khám kinh nguyệt không đều, nên đỏ mặt giải thích: “Người nhiều quá, không đến lượt mình……”

Tần Tình kinh ngạc nói: “Hôm nay người nhiều như vậy sao?”

Triệu An Chi không muốn kể về chuyện của Nghiêm Tử An nên đành phải nói dối cho qua. Theo đạo lý thì hiện tại cô không quen biết Nghiêm Tử An, cô cũng không có tâm tình đi giải thích những rối rắm trong chuyện này với Tần Tình. Chi bằng từ đầu liền không nói đến thì tốt hơn, dù sao ngày kia là Trần Thiếu Phương sẽ đến đây rồi. Cô chỉ cần cố gắng hai ngày này, về sau cũng sẽ không có liên hệ gì với Nghiêm Tử An nữa.

Triệu An Chi rất nhanh đã tìm được cái cớ để ra cửa. Theo thường lệ thì cô ngồi xe buýt gần nửa giờ, đến khi sắp nôn tới nơi thì mới tới. Cô cũng mang theo cháo trắng, kèm theo hai cái màn thầu vì nghĩ sức ăn của nam sinh lớn.

Trong phòng bệnh, Nghiêm Tử An đã tỉnh. Lần này hắn bị đâm coi như nhẹ, tuy rằng còn có chút choáng váng đầu, nhưng cũng không phải không thể nhẫn nại. Chỗ bị gãy xương cũng không quá đau đớn, chỉ là cảm thấy cả người không khỏe.

Trên di động có vài cuộc gọi nhỡ, có ba, mẹ kế, ngay cả mẹ ruột hắn cũng gọi tới. Nghiêm Tử An vốn dĩ không tính nói cho cha mẹ, bởi vì chuyện này thật phiền phức. Hắn có tiền trả viện phí, lại chỉ cần nằm vài viện ngày là được. Nói cho cha mẹ thì hắn vẫn phải nằm viện, lại làm mấy người kia phải chạy tới chạy lui, thật phiền.

Nhưng cha hắn không biết nghe tin từ đâu, dù sao cũng đã biết chuyện, nói mẹ kế hắn ngày kia sẽ tới. Vừa nghe thấy thế thì Nghiêm Tử An đã thấy tâm phiền ý loạn. Tính toán xong mọi việc thì hắn cũng có nửa ngày thanh tĩnh.

Nghiêm Tử An cầm lấy tờ giấy dán ở đầu giường, bên trên viết: “Nếu nguội thì nhớ cầm đến lò vi sóng hâm lại.”

Chữ viết trên đó không thê nói là đẹp nhưng cũng không khó coi, tinh tế văn tú, thoạt nhìn như là của một cô nương gầy nhỏ, rụt rè. Nhưng Nghiêm Tử An cũng không phải người hay nghĩ nhiều. Hắn chỉ cảm thấy người này thật hẹp hòi, mua cháo không nói, đồ dùng cũng không phải hộp đực thức ăn nhanh mà là đặc biệt đến siêu thị mua chén có thể bỏ vào lò vi sóng, còn dán tờ giấy nhỏ nữa chứ. Nếu đã lo lắng hắn sơ ý, lại thấy hắn phiền toái, thật khó hiểu.

Nghiêm Tử An bị tưởng tượng của chính mình làm cho buồn cười. Kỳ thật sau khi bị đâm, hắn không có hoàn toàn ngất xỉu, chỉ là không thanh tỉnh, vô pháp khống chế thân thể cùng ý thức của mình, giống như mơ hồ lơ lửng giữa không trung mà thôi. Nhưng thực ra hắn vẫn cảm giác được có người dùng bàn tay ấm áp cầm lấy tay mình, gọi têm mình, cũng là thứ chân thực nhất trong thế giới hắc ám lúc ấy.

Nếu đã gọi tên hắn thì…… hẳn là người quen hắn? Nghe y tá nói người thay hắn đóng tiền viện phí là một tiểu cô nương, số tiền cũng không nhỏ nên đối phương hẳn là phải đến tìm hắn đi?

Nghiêm Tử An vô cùng chờ mong, nhưng lại không chờ được người tới. Đối phương tựa như chờ ở nơi nào sau đó tùy thời mà hành động. Hắn chỉ vào nhà vệ sinh thì lúc ra đã thấy trên giường có thêm một chén cháo trắng, và hai cái bánh bao, cùng một tờ giấy như cũ.

Cũng không biết là có lệ hay là bướng bỉnh mà nội dung vẫn giống như giữa trưa: “Nếu nguội thì cầm đến lò vi sóng hâm lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc