Năm thứ ba không phải lên lớp nhiều, Triệu An Chi ngủ tới mặt trời lên cao mới tỉnh lại thì phát hiện Hà Trạch Sinh gọi cô hai cuộc, nhưng cô để chế độ yên lặng nên không nghe thấy.
Triệu An Chi gọi lại thì Hà Trạch Sinh nói thỉnh nàng ăn cơm. Bởi vì đối tượng là Hà Trạch Sinh nên Triệu An Chi không ôm quá lớn hy vọng. Dù vậy cô vẫn hảo hảo trang điểm một phen.
Hà Trạch Sinh thỉnh cô ăn ếch trâu, một cái nồi xào lớn để ở chính giữa, bên trong là thịt ếch trâu tươi, tiêu và khoai tây cắt khối, ngó sen và có cả măng tây xanh biếc khiến người ta thích. Triệu An Chi ngửi mùi kia thì nước miếng đã tứa ra, cô thực sự vô cùng thích ếch trâu, thích cay vô cùng. Chỉ tiếc là Tần Tình và Trương Văn Ngọc một người thì không thể ăn cay một người thì không dám ăn ếch trâu nên chỉ cần một nồi nhỏ cũng phải hai người ăn mãi mới hết. Triệu An Chi tuy rằng thích như vậy nhưng lại không thể thường xuyên ăn.
Hà Trạch Sinh gọi một phần lớn, Triệu An Chi có chút lo lắng bọn họ sẽ ăn không hết. Hà Trạch Sinh nhìn cô một cái hỏi: “Em có hiểu lầm gì với sức ăn của nam sinh sao?”
Triệu An Chi nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh thì càng xác định lời anh muốn nói với chắc không phải lời gì hay rồi. Quả nhiên, sau khi hai người ăn uống no đủ thì Hà Trạch Sinh liền cảm thấy đã đến lúc nói chuyện chính.
“Anh đã nghiêm túc suy nghĩ, cho nên quyết định mời em ăn cơm, muốn nghiêm túc mà từ chối lời tỏ tình của em. Anh không thích em cho nên không thể cùng em ở bên nhau được.”
Cho dù đã chuẩn bị tinh thần thật tốt thì Triệu An Chi cũng vẫn khó lòng tránh được mất mát. Cô một hơi uống xong một chén nước lớn, cảm xúc cũng theo đó trấn định theo. Cô điều chỉnh biểu hiện của mình, cười nói: “Em chấp nhận.”
Từ lúc bắt đầu Hà Trạch Sinh đã luôn nhíu mày mặt, lúc này anh mới thả lỏng, giống như vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đã từng thấy qua bộ dáng anh cự tuyệt người khác nên Triệu An Chi cảm thấy được an ủi khi phát hiện anh cũng để ý tới cảm nhận của cô.
“Nhưng em muốn theo đuổi anh.” Tuy rằng phía sau mỗi cái “Nhưng mà” đều không phải lời gì hay nhưng lời của Triệu An Chi lại ít đáng sợ hơn người khác một chút. Hà Trạch Sinh ăn cay mặt không đổi sắc thế mà lúc này lại bởi vì che giấu xấu hổ mà bưng cốc nước chanh lên uống từng ngụm nhỏ. Lúc anh nghe thấy lời này thì lập tức bị sặc luôn.
Hà Trạch Sinh ở trước mặt Triệu An Chi mà ho đến tê tâm liệt phế, chết đi sống lại, thật vất vả mơi bình phục lại nhưng mặt vẫn đỏ lựng. Trái lại Triệu An Chi lại mang vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng thậm chí còn duy trì độ cong nhất định. Cô giống như hoàn toàn không chờ đợi phản ứng của Hà Trạch Sinh mà chỉ là đơn giản thông báo cho anh biết mà thôi.
Hà Trạch Sinh còn muốn nói gì đó nhưng Triệu An Chi đã giành trước mở miệng nói: “Anh đối với thông báo của em kinh ngạc đến thế sao?”
Hà Trạch Sinh ngẩn người, không biết là đang tự hỏi hay nói không nên lời.
Triệu An Chi lại nói: “Kê cả có ngạc nhiên với lời em nói nhưng kỳ thật anh không ngạc nhiên chuyện em thích anh đúng không?”
“……”
Triệu An Chi tự nói: “Kỳ thật việc em thích anh là rất rõ ràng, đúng không? Rốt cuộc em đã từng tỏ tình rồi, mà sau đó em cũng không thích người nào khác. Có lẽ em chỉ đơn thuần không động tâm với ai nữa, có lẽ em là nhớ mãi không quên anh. Có lẽ anh sẽ tin tưởng lý do thứ nhất, bởi vì như vậy rất đơn giản, cũng không có gánh nặng.”
Nói tới đây, Triệu An Chi cười một chút, lại nói tiếp: “Anh còn nhớ nụ hôn ở cấp ba không? Lúc đó anh đúng là hỗn đản, thích một người khác nhưng bởi vì ghen ghét hoặc phân cao thấp mà đi hôn một người khác, lại còn là người từng bị anh từ chối nữa chứ. Nếu không phải còn thích anh thì em sẽ không chỉ tát một cái nhẹ nhàng thế đâu. Còn có nụ hôn ở sân bay kia, lúc đó là em nói dối. Em không muốn trả thù, mà là ý loạn tình mê. Cho dù biết anh không thích em, cho dù biết em không nên tiếp tục thích anh nhưng em vẫn không nhịn được mà ý loạn tình mê. Loại tình cảm này anh từng trải qua chưa? Hay chỉ có em mới như thế.”
Hà Trạch Sinh hoàn toàn trầm mặc. Triệu An Chi tung ra liên hoàn cước này khiến cho anh nhất thời không biết đông tây nam bắc gì.
Cô thấy anh như vậy thì thở dài một hơi, không tiếp tục hùng hổ doạ người, ngược lại hài hước nói: “Em biết anh trong lòng nhất định có người khác, nhưng đối phương tạm thời không có ý định chia tay người yêu, vậy vì sao không để em thử cạnh tranh một chút? Em nói muốn theo đuổi anh, thì anh cứ coi như cho em cơ hội thực tập, nói không chừng em sẽ là thực tập sinh anh thích nhất thì sao?”
Hà Trạch Sinh rũ mắt, cả khuôn mặt đều mất đi tính công kích, thoạt nhìn giống một tiểu thanh niên u buồn: “Em không cần như vậy.”
Từ sau khi hạ quyết tâm, Triệu An Chi liền không đem những cảm xúc không thoải mái để trong lòng. Cô cười tủm tỉm nói: “Bữa cơm hôm nay liền tính là buổi thực tập đầu tiên đi. Em cảm thấy ưu điểm đầu tiên của em đó là chúng ta có chung khẩu vị nha. Nữ hài tử thích ăn cay và thích ếch trâu không ít nhưng gần gũi với anh như vậy chắc không nhiều. Đi ăn cơm với em anh không vui sao?”
Hà Trạch Sinh không sao làm trái lương tâm nói ra hai từ “Không vui”. Khi ở cùng Triệu An Chi, anh gọi món không cần cố kỵ, ăn cay ăn mặn đều tự nhiên, ăn đến thống khoái, có thể nói cô là bạn đi ăn cơm cùng tốt nhất.
Lần này Triệu An Chi không có bỏ anh lại đi trước mà vẫn cùng anh chậm rãi đi bộ về trường. Mới đầu hai người còn có chút xấu hổ nhưng cô vẫn luôn tỏ ra thản nhiên thoải mái nên từ từ xấu hổ cũng tan đi.
Ấn theo lệ thường thì tới ký túc xá của Hà Trạch Sinh là hai người sẽ chia tay. Lúc này đã tới ký túc xá của anh, cũng là cơ hội để thoát khỏi tình huống này nên anh vội nói: “Tới chỗ anh rồi.”
Triệu An Chi cũng không khách khí, duỗi tay bắt lấy tay áo anh, nói: “Trời tối rồi, anh đưa em về đi.”
Hà Trạch Sinh liền thấy mắt cô chớp chớp, lông mi vừa dài vừa cong khiến tâm anh ngứa ngáy, vội dời ánh mắt.
Triệu An Chi thấy anh như vậy thì không ngừng cố gắng nói: “Anh có nhớ có một lần ở chỗ này em nói với anh về sau không cần đưa em về ký túc xá không?”
Hà Trạch Sinh nhìn chằm chằm cái bóng trên mặt đất, cũng không nhìn cô mà chỉ gật gật đầu.
Triệu An Chi nói: “Khi đó em nói như vậy là sợ không quản được lòng mình. Anh đối tốt với em, săn sóc thì em sẽ âm thầm hy vọng anh cũng thích em. Nhưng giây tiếp theo, anh lại không quan tâm đến em nữa, lạnh lùng khiến em thất vọng. Mỗi lần ở bên cạnh anh, tâm của em như ngồi tàu siêu tốc á, lên lên xuống xuống. Em chịu không nổi, cũng không muốn như vậy, cho nên em muốn vạch một ranh giới với anh. Em đã nỗ lực thử nhưng em không làm được, em thích anh, chỉ thích anh thôi.”
Lời cô rất chân thành, thuần túy, nói ra trước mặt, cho dù anh không nhận lấy cũng không đành lòng hung hăng đẩy ra.
Triệu An Chi thấy đôi mắt Hà Trạch Sinh chuyển động, lông mi rung động, chậm rãi nhìn về phía cô. Cô bỗng dưng cười, gương mặt ôn hòa vô hại, để lộ ra một bộ dáng quyến rũ chỉ có khi đứng trước người trong lòng: “Thế nên em thu hồi câu nói kia, hy vọng về sau anh sẽ đều đưa em về tận ký túc xá.”
Hà Trạch Sinh cuối cùng vẫn bại bởi da mặt dày của Triệu An Chi, sợ mình làm không đúng thì cô sẽ không hài lòng, rồi lại bị cô tỏ tình nữa. Hà Trạch Sinh đem người đưa đến dưới lầu, liền xoay người muốn đi, lại bị Triệu An Chi kéo tay áo. Anh hiện tại vô cùng chờ mong mùa hè đến để thay áo ngắn tay.
Triệu An Chi ngửa mặt, trong mắt mà cảm xúc mà anh không hiểu được, “Nếu lần sau em mời anh đi ăn cơm, anh sẽ không tới có phải không?”
Hà Trạch Sinh đối mặt với cô nhưng vẫn nói không nên lời, chỉ đành đánh bài chuồn nói, “Anh về trước.”
Bóng dáng Hà Trạch Sinh nhìn thế nào cũng giống đang chạy trối chết. Triệu An chi thở phào một hơi, cũng mang theo chút tâm tình bất ổn và hy vọng sau khi tỏ tình. Cô đã bộc bạch lòng mình, một bộ không tiếc thân mình, không cầu hồi báo, so với trước kia thì cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Triệu An Chi xoay người thì lại thấy Trì Hành. Hắn lúc trước đứng ở trong bóng tối nên cô không phát hiện ra.
Mắt thấy Triệu An Chi bị hoảng sợ, Trì Hành có chút ngượng ngùng, đi về phía trước một bước.
“Ngại quá, cô có thể giúp gọi cho Tần Tình, nói cho cô ấy là tôi đang ở dưới lầu không?”
Triệu An Chi không tiếp xúc nhiều với Trì Hành, chỉ có vài lần Trì Hành tuy rằng không có tỏ thái độ nhưng cũng không quá nhiệt tình, khách sáo lại có thừa, nhưng thân cận không đủ. Cũng không phải các cô yêu cầu hắn phải thân cận gì nhưng ở trước mặt các cô hắn hoàn toàn tự tại, không có bộ dáng của người khẩn trương muốn tạo ấn tượng tốt.
Triệu An Chi trầm mặc một lúc lâu.
Trì Hành nghĩ đại khái lần này Tần Tình tức giận lắm rồi. Một ngày kia sở dĩ hắn hành động như thế là vì thấy Lâm Quỳnh. Bởi vì bị đá nên hắn vẫn luôn thấy thấp kém trước mặt Lâm Quỳnh. Ngày đó Tần Tình quấn lấy hắn làm cái việc ấu trĩ kia, nếu là bình thường thì không sao nhưng ở trước mặt Lâm Quỳnh lại khiến hắn thấy chút mất mặt. Hắn không cao hứng liền phủi tay rời đi, cũng không muốn cùng Tần Tình nói chuyện.
Nhưng hiện tại hắn cùng Tần Tình đã hai ngày không nói gì, đây là việc trước giờ chưa từng có. Trì Hành lúc này mới nhận ra Tần Tình tức giận. Sau khi ý thức được điểm này hắn liền đi tới nơi này rồi. Nhưng Tần Tình không tiếp điện thoại của hắn, cũng không xem tin nhắn, không muốn xuống lầu gặp hắn. Trì Hành vốn định ở dưới lầu chờ đến khi Tần Tình xuống dưới, lại không nghĩ đến sẽ gặp bạn cùng phòng của cô nàng trước.
“Tôi chọc Tần Tình tức giận, cô ấy nhất thời chắc không muốn gặp tôi. Nhưng nếu cô ấy không thấy tôi sẽ càng thêm tức giận. Dù thế nào thì nghe tôi xin lỗi sẽ khiến cô ấy vui vẻ chút. Phiền cô giúp tôi gọi cô ấy xuống gặp được không?”
Triệu An Chi vốn muốn phủi tay chạy lấy người, nhưng nghe lời này thì lại có chút do dự. Cô híp mắt, tinh tế đánh giá Trì Hành.
Nếu nhìn biểu tình của hắn thì chính là bộ dáng lo được lo mất, không quá nhiều lo âu. Nhưng nếu nói hắn hoàn toàn không để bụng, thì cũng không phải vì giờ này hắn còn đứng đây, đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn di động xem Tần Tình có trả lời không, đến tâm tình chơi di động cũng không có.
Triệu An Chi không hiểu hắn, lại dao động một chút. Cô muốn nói với hắn là đúng, Tần Tình nếu nghe được hắn xin lỗi thì sẽ càng vui vẻ.