Chương trình học của năm nhất không tính là quá nhiều, hơn nữa đều là các môn học cơ sở, đối với Triệu An Chi trọng sinh về thì không có áp lực quá lớn. Nếu đem nàng ném đến phòng thi thì chắc chắn nàng không có thành tích tốt nhưng nếu muốn nàng học lại mới thi thì lại chẳng có gì đáng lo lắng. Bởi vậy, Triệu An Chi có rất nhiều thời gian sau khi học để vẽ tranh.
Bộ “Mèo trắng và chim béo trên Weibo của Triệu An Chi đã phát triển thành hệ liệt, ngẫu nhiên cô còn vẽ một ít tranh theo trào lưu, cũng lôi kéo được không ít fan. Triệu An Chi đã có tư cách đặt quảng cáo trên trang cá nhân, mỗi lần có quảng cáo cô cũng không quên vẽ thành giống tranh minh hoạ, cuối cùng tung ra quảng cáo chói lọi, nói cho mọi người đây là một cái quảng cáo rút thăm trúng thưởng. So với những thứ khác thì quảng cáo này tuy thu nhập ít chút nhưng cũng không đến mức bị fan quá chán ghét, Triệu An Chi cũng không làm thường xuyên mà phần nhiều vẫn là vẽ tranh đơn thuần.
Mèo trắng và chim béo đã là bằng hữu rất nhiều năm, mọi người cũng dần quen với con mèo luôn cao ngạo, ngẫu nhiên mới mềm lòng, cùng với một con chim béo ú ngu đần, một lòng một dạ muốn vượt qua giống loài mà yêu hết mình.
Mọi người nghi luận rất là sôi nổi.
“Tiểu Bạch rốt cuộc có biết cùng giống loài thì không nên yêu không nhỉ?”
“Một đại lão gia như ta xem một con mèo với một con chim yêu đương ngây ngô, thế mà cũng cười thành như vậy……”
“Ha ha ha ha ha ha ha”
“Chân thành sẽ được đền đáp, mèo trắng sẽ đổ thôi.”
Triệu An Chi nhìn những bình luận mới thì không biết nghĩ tới cái gì, ngốc hề hề mà cũng nở nụ cười theo. Đột nhiên cô có linh cảm mới, muốn lấy cuốn sách ký họa vẽ xuống.
Tuy rằng cô đều dùng phần mềm để vẽ ra sản phẩm cuối cùng nhưng Triệu An Chi đã quen dùng giấy và bút để ghi lại linh cảm của mình. Cô cảm thấy làm như vậy thì càng có cảm giác, ai biết lần này tìm mãi không thấy cuốn sổ đó đâu.
Triệu An Chi đứng dậy tìm. Không biết có phải những người làm nghệ thuật thường có vấn đề về ngăn nắp hay không mà cái bàn của Triệu An Chi rất khí để gọi là chỉnh tề. Cũng may Triệu An Chi sẽ không đem đồ ăn các kiểu ném trên bàn nên nó thật ra không bẩn, có điều loạn vô cùng. Triệu An Chi thích đem đồ thường dùng đặt ở chỗ thuận tay có thể sờ được, lúc nào cần dùng chỉ cần với tay là thấy, sẽ không nhiễu loạn tư duy. Đôi khi cô vội vẽ tranh hoặc vội học bài thì sẽ vứt đồ đạc khắp nơi.
Ban đầu Triệu An Chi cũng không sốt ruột, chỉ tưởng là bị đè ở trong sách, nhưng sau khi tìm đâu cũng không thấy thì cô mới có chút khẩn trương. Bên trong là rất nhiều lần cô có linh cảm vẽ xuống, không mấy ai biết. Có vài thứ cô nhớ rõ, vài thứ đã không nhớ nữa, thường ở thời điểm linh cảm cạn kiệt thì cô sẽ mở ra và lấy chúng nó ra dùng.
Triệu An Chi ngồi ở trên ghế hồi tưởng lại lần cuối cùng nhìn thấy cuốn sổ đó là lúc nào.
Tần Tình đi tới thấy cô phát ngốc thì liền chụp bả vai cô một chut, hỏi cô có cần mua hộ cơm không. Triệu An Chi trước sau không nhớ ra được nên đành phải nói: “Mình đi xuống ăn với cậu vậy.”
Tần Tình vừa chuyển tròng mắt liền nói: “Vậy cậu đi xuống giúp mình lấy cơm được không?”
Triệu An Chi đang muốn tìm một việc gì để dời lực chú ý nên tự nhiên không có ý kiến gì: “Được, cậu muốn ăn cái gì? Mỳ không được, không tiện gói về.”
“Cậu xem có khoai tây và đậu hũ không, còn thịt thì tùy tiện.”
Triệu An Chi lại đi hỏi Trương Văn Ngọc thì cô cũng tùy tiện nói vài món. Triệu An Chi do dự một chút nhưng vẫn quyết định không hỏi Tiếu Thần.
Ngay từ đầu, lúc mọi người đi ra ngoài ăn cơm thì sẽ hỏi những người khác có muốn mua hộ cơm hay không. Lúc đó cô cũng có hỏi Tiếu Thần vài lần nhưng lúc cô nàng đi ra ngoài thì lại chưa bao giờ hỏi những người khác, chờ lúc cô nàng trở lại thì mọi người mới biết cô ta đi nhà ăn gọi đồ. Lâu dần Trương Văn Ngọc cùng Tần Tình trong lòng đều không thoải mái, lúc đi ra ngoài ăn cơm tuyệt đối sẽ không bao giờ hỏi Tiếu Thần nữa.
Triệu An Chi nghĩ nghĩ, cũng không muốn đem mặt nóng đi dán mông lạnh.
Đi ra ngoài thay đổi tâm tình đúng là quyết định sáng suốt. Lúc Triệu An Chi ở nhà ăn uống được một nửa bát canh thì đã nhớ ra cuốn ký họa ở đâu. Hàng ngày cô mang theo một cái túi xách nhỏ, lần trước cô đi đến bệnh viện cũng mang theo cuốn ký họa đó. Lúc cô viết giấy nhắn để lại thì liền để cuốn sổ đó trên mặt đất, kết quả bị Nghiêm Tử An dọa nên cô cũng chạy luôn, quên cả vở.
Nhớ tới vở ở chỗ Nghiêm Tử An thì tâm tình Triệu An Chi trở nên phức tạp hơn. Vài thứ kia cô còn có thể vẽ lại nhưng nghĩ đến đồ sẽ bị Nghiêm Tử An nhìn thấy thì cô liền cảm thấy có chút đè nén, nhưng chẳng nhẽ vì cái này mà lại chạy đến trước mặt Nghiêm Tử An sao?
Triệu An Chi rùng mình một cái, quyết định quên đi mình từng có một quyển sổ như vậy. Cô ăn cơm xong liền mua cơm cho Tần Tình và Trương Văn Ngọc rồi một đóng vào hộp mang về. Lúc đi đến cổng ký túc xá thì thấy được một người cô không nghĩ tới.
Người nọ tóc không dài không ngắn, tóc mái đến nửa trán, cái mũi rất cao, đôi mắt to, môi mỏng, đúng là mối tình đầu của Tần Tình.
Lý Tự cũng đã thấy cô.
Triệu An Chi không biết vì sao Lý Tự ở chỗ này nhưng theo trực giác thì cô nghĩ đối phương là vì Tần Tình mà tới.
Sự thật đúng là như thế, Lý Tự liếc mắt một cái liền nhận ra bạn thân của bạn gái cũ. Hắn ở dưới lầu đã một lúc, lúc trước không có can đảm mà liên lạc với Tần Tình, vừa lúc nhìn thấy Triệu An Chi thì lập tức đi lên phía trước.
Triệu An Chi muốn tránh đã không kịp, đành phải căng da đầu mà đi lên.
Lý Tự nói: “Cậu có thể giúp tôi đem cái này cho Tần Tình không?”
Triệu An Chi lúc này mới thấy trong tay hắn có một cái túi to, bên trong không biết là cái gì. Cô không dám tùy nhiện nhận đồ, khó xử nói: “Tần Tình biết không?”
Lý Tự lắc đầu, nói: “Tôi còn chưa nói với cô ấy nhưng tôi sẽ nhắn tin cho cô ấy. Đây không phải đồ tôi đưa mà là đồ mẹ tôi đưa cho cô ấy. Tôi biết Tần Tình không muốn liên hệ gì với mình nữa nhưng không cần thiết làm trưởng bối thương tâm. Tôi đã nói với mẹ mình, sau này bà sẽ không tặng quà nữa. Cậu giúp tôi mang cho cô ấy nhé.”
Triệu An Chi không biết chuyện của hai người họ còn có cha mẹ tham dự nữa nhưng thấy hắn đã nói đến thế thì thật sự cũng không tiện cự tuyệt, đành phải nói: “Vậy cậu đã nói với cô ấy chưa? Nếu cậu nói thì tôi sẽ cầm giúp cậu lên.”
Lý Tự nhìn cô trong chốc lát, thấy cô cầm hộp cơm bằng một tay thì quyết đoán đem túi treo lên cánh tay còn lại của cô, sau đó xoay người chạy, còn không quên quay đầu lại hô: “Cậu cầm lên đi, tôi sẽ nói với cô ấy!”
Triệu An Chi trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy chính mình sợ là sẽ bị Tần Tình giết chết mất. Nữ nhân đang yêu thì chỉ số thông minh bằng không, nhưn nữ nhân thất tình thì khôn khéo đến dọa người. Tần Tình không có đánh giết Triệu An Chi mà chỉ chống mặt ngồi ở chỗ kia, thoạt nhìn có chút phiền muộn.
Triệu An Chi thử hỏi một câu: “Làm sao bây giờ a?”
Tần Tình ngốc ngốc mà “Ân?” một tiếng.
Triệu An Chi chỉ chỉ cái túi.
Tần Tình thở dài, nói: “Thì nhận thôi.”
Triệu An Chi đem ghế dựa kéo đến bên cạnh Tần Tình, bày ra một bộ chăm chú lắng nghe mà ngồi xuống. Tần Tình dựa vào trên người cô rồi mới bắt đầu kể câu chuyện xưa không có gì này.
Cha mẹ Lý Tự thật ra rất cởi mở. Lý Tự cũng chưa bao giờ giấu diếm chuyện yêu đương của mình, bao gồm cả mấy người bạn gái phía trước của hắn. Mẹ Lý Tự thấy những lần trước đều là quen nhau một tuần một tháng liền chia tay, cũng không quá để tâm chuyện tình yêu con nít của con trai mình. Trong lòng bà cảm thấy chắc là do hormone tuổi dậy thì quấy phá thôi.
Tần Tình là người bạn gái đầu tiên được mẹ của Lý Tự đối đãi một cách nghiêm túc. Bản thân Lý Tự cũng có nỗ lực, ở bên Tần Tình thì đã sửa được không ít thói quen xấu, thành tích học tập cũng tốt hơn. Mẹ của Lý Tự rất khó mà ghét Tần Tình, mà bà cũng là người dễ ở chung nên hai người dần dần làm quen. Tần Tình còn từng cùng mẹ của Lý Tự đi ăn cơm nữa.
Tuy rằng cảm tình không có quá sâu sắc nhưng hai người ở chung cũng không tệ. Mẹ Lý Tự còn thêm WeChat của Tần Tình, sau khi hai người chia tay, mẹ hắn còn cùng Tần Tình hàn huyên một lần. Mẹ của Lý Tự không nhắc đến chuyện khuyên hai người quay lại mà chỉ nói cảm ơn cô, thời điểm Lý Tự ở bên cô, tinh thần đều vô cùng tốt. Mẹ Lý Tự không biết nguyên nhân hai người chia tay, chỉ nói bà tin tưởng quyết định của hai người họ là có lý do, hy vọng bọn họ chia tay xong thì vẫn là bạn bè, thỉnh thoảng cũng nhớ về thăm bà.
Tần Tình lúc ấy xem xong trong lòng liền khó chịu, nhưng bây giờ nhận được quà thì nghĩ tới lúc đó. Cô mở WeChat, click mở biểu tượng tên của mẹ Lý Tự, ở khung tin nhắn viết vài chữ lại xóa đi, lặp lại vài lần thì cuối cùng cũng chỉ gửi đi vài chữ: “Cảm ơn a di, cháu nhận được đồ rồi.”
Mẹ Lý Tự rất nhanh đã trả lời: “Nhận được thì tốt rồi. A di không có ý khác, chỉ là muốn cảm ơn cháu. Lý Tự nói làm như vậy không tốt, cũng sẽ làm cháu xấu hổ, cho nên a di về sau sẽ không tặng nữa. Cháu ăn thoải mái, đừng cảm thấy áp lực.”
Tần Tình hồi đáp xong thì cả người giống như không có sức sông, ghé vào trên bàn không biết nghĩ cái gì. Qua một lúc lâu sau cô nàng mới nhảy dựng lên mở túi ra, đem đồ ăn vặt bên trong lôi ra, đặt ở trên bàn. Lúc mẹ Lý Tự rảnh thì thích làm một it kẹo hạnh nhân. Trong cái túi có kẹo hạnh nhân bỏ thêm đậu phộng, một túi khác cũng là kẹo hạnh nhân nhưng bỏ thêm Oreo, lại dùng đủ loại giấy gói kẹo bọc lại.
Tần Tình mở túi ra, ở mỗi túi bốc ra không ít chia cho đám người Triệu An Chi, cả Tiếu Thần cũng được chia không ít.
Tuy rằng Tần Tình bình thường cũng thường xuyên chia đồ ăn vặt nhưng lúc này Triệu An Chi vẫn thấy nghi hoặc. Tần Tình nói: “Không có ý gì khác, a di bảo mình cứ ăn thoải mái thì mình liền chia cho các cậu, chúng ta liền ăn cho thật ngon a.”
Triệu An Chi không thích ăn đậu phộng nên liền mở một cái kẹo hạnh nhân Oreo. Cái sự kết hợp này đúng là ngon cực kỳ.
Cô nhìn Tần Tình đang cố tỏ ra mạnh mẽ thì thấy nao nao. Cô ấy và Lý Tự đi đến một bước này đúng là thật sự đáng tiếc. 4-5 năm yêu nhau, từ khi còn ngây ngô, cùng nhau cố gắng, mà trưởng bối lại thật sự hiểu biết, cảm thông, đúng là mẹ chồng lý tưởng. Không chắc Tần Tình gả cho Lý Tự rồi thì cuộc sống sẽ thuận buồn xuôi gió nhưng chắc cũng ít phiền toái hơn những nhà khác.
Nhưng chiếm được mọi thứ tốt đẹp nhất thì đã thế nào? Thứ khó khống chế nhất chính là lòng người a.