ÁNH TRĂNG SÁNG TRƯỚC MẶT - KIẾN BẠCH ĐẦU

Lúc Triệu An Chi tỉnh lại thì thấy chính là cảnh tượng này: Tần Tình, Trương Văn Ngọc cùng Triệu Miểu Miểu đều ngồi vây quanh mép giường của cô. Tần Tình nhìn di động, cũng không biết là đang ngẩn người hay đang tự hỏi còn Trương Văn Ngọc cùng Triệu Miểu Miểu thì đang mắt đi mày lại không rõ.

Triệu An Chi đành phải nói một câu kinh điển như trên ti vi.

“Nước.”

Sau đó mấy người kia đột nhiên trở nên sống động hơn.

Tần Tình đứng dậy trước tiên để đi rót nước cho cô. Trương Văn Ngọc thì nói qua cho cô về tình hình hiện tại của cô, về cơ bản là không có chuyện gì lớn, chỉ cần nằm truyền nước hai ngày là được.

Triệu Miểu Miểu hỏi: “Có muốn ăn gì không?”

Triệu An Chi tùy tiện nói vài thứ, tống cổ hắn đi mua, lại chuyển hướng Trương Văn Ngọc nói: “Cậu còn phải trực ban đúng không?”

Ánh mắt Trương Văn Ngọc theo sát Triệu Miểu Miểu vừa đi ra cửa, nghe thấy lời này thì ngây người một chút, gật gật đầu, nói: “Tan tầm mình sẽ qua đây thăm cậu. Nghỉ ngơi đi nhé.”

Triệu An Chi mẫn cảm mà nhận thấy được cái gì đó, liền nói: “Cậu yên tâm đi, mình sẽ bảo anh họ mình ở lại bồi mình.”

Trương Văn Ngọc lảo đảo một cái.

Tần Tình lập tức hướng hai người quăng một ánh mắt hồ nghi, còn Trương Văn Ngọc lập tức cụp đuôi chạy mất dạng.

Tần Tình chuyển hướng Triệu An Chi, hỏi: “Các cậu giấu cái gì không cho mình biết hả?”

Triệu An Chi có chút suy yếu, cười một chút, lại ho hai tiếng mới trả lời: “Mình cũng tình cờ phát hiện ra thôi, hiện tại còn chưa xác định, chờ mình xác định sẽ nói cho cậu biết.”

Tần Tình dịch chăn cho cô, nói: “Được rồi, chờ lúc nào cậu khỏe lại thì nói.”



Triệu An Chi cười cười, đột nhiên nhớ tới Trì Hành không có ở đây, lần trước Tần Tình nói hắn đ thăm người bệnh.

“Trì Hành đâu?”

“Anh ấy có người quen nằm viện nên đang đi thăm.”

Câu trả lời cũng giống lần trước. Nhưng lần trước Triệu An Chi không tò mò còn lúc này thì cô hỏi: “Người bạn này cậu có quen không? Cậu đã gặp qua chưa?”

Tần Tình cười một chút, nói: “Chưa gặp cũng không quen lắm. Anh ấy nói không phải người quan trọng, chỉ là đi thăm cho phải phép. Nhưng có chuyện gì? Bình thường cậu cũng đâu có quan tâm tới mấy chuyện này.”

Triệu An Chi cũng không biết nên nói như thế nào, lần trước lúc Tần Tình nói chuyện này thì tựa hồ rất tức giận, sắc mặt cũng không tốt, nhưng lần này lại thật bình tĩnh.

Triệu An Chi không có bộ não siêu cấp, không thể suy tính lúc nào trọng sinh đã xảy ra biến cố gì, chỉ có thể thừa nhận sự thật hiện tại.

Triệu Miểu Miểu đã trở lại, Triệu An Chi cũng khuyên bảo Tần Tình như lần trước, rằng cô ấy không cần vì mình mà thay đổi kế hoạch đi du lịch. Tần Tình cũng biết Triệu An Chi không có vấn đề nghiêm trọng, bên cạnh lại có người thân nên so với lần trước thì dễ dàng bị thuyết phục hơn.

Tần Tình đi rồi thì chỉ còn lại mình Triệu Miểu Miểu. Triệu An Chi chỉ cảm thấy mình lực bất tòng tâm. Cô không biết Triệu Miểu Miểu hiện tại ở trong tình trạng nào, cũng không dám mở miệng dò hỏi chuyện hắn cùng Trương Văn Ngọc. Nếu chỉ có mình Trương Văn Ngọc động tâm thì việc cô chủ động nói ra cũng không quá tốt.

“Ca, có phải anh đang thất tình không?”

Triệu Miểu Miểu đang mở hộp cháo cho cô, nghe vậy thì bất mãn nói: “Em sốt đến mê sảng rồi hả? Biết rõ anh đây ế chỏng ế trơ ra còn mở miệng trào phúng. Đúng là đồ vô ơn, đồ con sói mắt trắng.”

Được, lúc này thảm hơn rồi, đến bạn gái còn không có: “Sao lại không có bạn gái nha?” Tuy rằng bị đá rất nhiều lần, nhưng Triệu An Chi nhớ rõ, giá thị trường của anh họ cô cũng không tồi mà.

Triệu Miểu Miểu đem cái muỗng đưa cho cô, để cô nhân lúc cháo còn nóng thì ăn ngay, sau đó lập tức kêu khổ: “Đừng nói nữa, toàn là do công việc hiện nay của ta a. Nếu không phải cuối tuần còn có thể cùng em và Trương Văn Ngọc uống chút rượu, thì người phụ nữ duy nhất mà anh nhìn thấy chính là bác gái ở bếp ăn của công ty. Em có biết anh thương tâm khổ sở thế nào không?”

Triệu An Chi cảm giác giác năng lực nhìn mặt đoán việc của mình đã gia tăng rất nhiều lần. Từ biểu hiện của Triệu Miểu Miểu khi nói chuyện thì hắn đối với Trương Văn Ngọc hẳn là tạm thời không có tình yêu nam nữ, nhưng phần quen thuộc và thân mật này cũng đáng để cân nhắc.



Triệu An Chi không tiếp tục nói lời khách sáo nữa, đem cháo uống xong rồi nằm trên giường ngủ. Dù sao thì cô cũng đang bị bệnh, vừa rồi suy nghĩ nhiều cũng thật hao tổn tâm sức.

Triệu Miểu Miểu chỉnh lại chăn cho cô, dọn dẹp đồ đạc một chút.

Lúc Triệu An Chi tỉnh lại thì không thấy Triệu Miểu Miểu đâu, cũng không thấy giấy nhắn để lại nên cô đoán rằng hắn chỉ ra ngoài trong chốc lát. Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, có người ngồi ở ghế dài phía dưới, cũng đang truyền nước giống cô.

Nữ hài kia có một mái tóc dài, lúc hơi hơi cúi đầu thì tóc che toàn bộ mặt. Lúc cô ta ngẩng đầu thì lộ ra một gương mặt mà Triệu An Chi mới gặp qua không lâu.

Trong chớp nhoáng, trong đầu Triệu An Chi lướt qua một ý tưởng, dù chỉ là võ đoán, không có căn cứ nhưng hiện tại nàng muốn đi chứng minh nó có căn cứ hay không.

Triệu An Chi đẩy gậy treo bình truyền của mình xuống lầu. Tháng mười ở Bình Giang đã có chút lạnh, trên người nàng chỉ một kiện áo bệnh nhân hơi mỏng, nên vừa ra khỏi thang máy thì đã cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới.

Triệu An Chi đi qua, ngồi xuống bên người cô gái kia. Lâm quỳnh nhìn cô một cái, thần sắc có chút tái nhợt, nhưng hoàn toàn là do nguyên nhân sinh lý. Lâm quỳnh không biết tại sao nhiều chỗ trống vậy mà Triệu An Chi lại nhất quyết phải ngồi bên cạnh mình làm gì, nhưng cô ta cũng không nói gì.

Triệu An Chi quyết định mở đầu bằng một câu nói dối: “Tôi thấy cô và Trì Hành.”

Nghe thấy cái tên này, mặt Lâm Quỳnh mới có chút ửng đỏ, khiến cô ta thoạt nhìn có sức sống hơn chút.

“Tôi không quen biết cô. Cô là bạn của anh ấy sao? Hay là bạn của bạn gái anh ta?” Đây là thừa nhận sao? Nhưng đối phương bình tĩnh ngoài dự kiến của cô a. Triệu An Chi vốn dĩ không muốn đem Tần Tình cuốn vào, nhưng rõ ràng là đối phương đã đoán được.

“Tôi là bạn của Tần Tình. Chuyện này tôi chưa nói với cô ấy.”

Lâm Quỳnh tựa hồ biết Triệu An Chi muốn hỏi cái gì, chủ động mở miệng nói: “Không biết cô có biết không nhưng tôi là bạn gái cũ của Trì Hành. Chúng tôi ở bên nhau không lâu nhưng thật sự rất vui vẻ. Tôi biết anh ấy đối với tôi vẫn là khó quên, bởi vì lúc đó là tôi nói chia tay trước.”

Triệu An Chi cảm thấy tính xâm lược của đối phương rất mạnh, cũng không giống vẻ nhu nhược thoạt nhìn trên mặt.



Mà Lâm Quỳnh cũng không có che giấu ý nghĩ của bản thân, tiếp tục nói: “Lúc ấy chia tay không có nguyên nhân gì khác, chỉ là cảm tình phai nhạt, nhưng hiện tại tôi mới phát hiện vòng tới vòng lui tôi vẫn thích anh ấy nhất. Tôi không biết anh ấy và cô bạn gái nhỏ của mình lại ở bên nhau lâu như vậy nên lần này bị bệnh mới gọi anh ấy tới thăm mình. Cho dù chỉ còn là bạn bè thì anh ấy cũng thường xuyên tới thăm tôi.”

Triệu An Chi nhìn bộ dạng nhất thời sáng rỡ của cô ta thì không biết việc cô ta làm có sạch sẽ như thế không.

Lâm Quỳnh cười nói: “Sao vậy, cô không tin tôi à? Vậy cũng tùy cô. Dù sao sau khi biết anh ấy có bạn gái thì tôi cũng không làm ra hành vi quá đáng nào. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm tiểu tam, tôi sẽ chờ anh ấy chia tay rồi sẽ lại cùng anh ấy ở bên nhau. Cô không cần phải nói thêm gì, đây vốn không phải cuộc chiến của nữ nhân mà chỉ là quyết định của nam nhân thôi.”

Triệu An Chi nói: “Cô lấy đâu ra tự tin lớn như vậy chứ? Cô có biết Trì Hành hiện tại đang đi đâu không? Anh ta và Tần Tình đang đi du lịch, mà cô thì đang nằm viện. Chắc là vì bệnh của cô cũng không đặc biệt nghiêm trọng nên anh ta cũng không quan tâm lắm. Đây cũng là một loại lựa chọn, một loại thái độ, không phải sao?”

Lâm Quỳnh không chút nào để ý, phản kích nói: “Theo ý tôi thì đây chỉ là một kiểu áy náy thôi. Tôi thấy rõ ràng là anh ấy còn thích tôi, giống như trước đây vậy, chỉ là anh ấy chưa nhận ra thôi. Lúc tình cảm không còn thì cách tốt nhất không phải kéo dài nó mà là kết thúc nó. Lúc Trì Hành ý thức được người mình thích rốt cuộc là ai thì anh ấy sẽ đưa ra lựa chọn chính xác và quay lại bên tôi.”

Triệu An Chi đột nhiên cười. Cô cảm thấy mình đã bị bộ dạng bình tĩnh của đối phương che mắt, ngay từ đầu tin lời nàng ta đã là sai rồi.

“Cô đúng là am hiểu việc tránh nặng tìm nhẹ, không dễ dàng làm những chuyện sẽ bị lên án nhưng tâm tư của cô cũng không sạch sẽ như cô nói. Cô là bạn gái cũ của Trì Hành, hai người khẳng định có rất nhiều bạn chung. Lúc cô có ý định quay lại với anh ta thì cô có một vạn cơ hội để thăm dò hiện tại Trì Hành có phải độc thân hay không. Nhưng cô không làm thế, mà lại lấy một loại thân phận hoàn toàn vô tội để đi trêu chọc bạn trai của người khác, rồi lại còn nói cái gì mà chỉ làm bạn. Cô thực thông minh, nhưng cô không đáng tin. Cô nói Trì Hành thích cô có lẽ chỉ vì để Tần Tình chủ động rời khỏi, cho cô một cái thanh danh trong sạch phải không?”

Lâm Quỳnh hơi hơi mỉm cười: “Có lẽ cô nói đúng phần nào. Nhưng việc Trì Hành thích tôi thì tôi nghĩ cô không cần hoài nghi.”

Triệu An chi lạnh lùng nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”

Cô đi trong gió lạnh đầu thu, gần như run bần bật. Lâm Quỳnh có lẽ chỉ đang dùng chiến thuật tâm lý, nhưng cũng có lẽ đây là lời khuyên giải chân thành của kẻ thắng. Triệu An Chi không thể ức chế mà đau lòng cho Tần Tình, trong tình yêu cô ấy dũng cảm tiến lên như vậy nhưng một lần lại một lần bị khi dễ.

Nếu chỉ có một lần thì Triệu An Chi sẽ rối rắm, sẽ do dự, không biết có nên đem chuyện này nói cho Tần Tình không. Nhưng hiện tại, Triệu An Chi quyết định đem hết thảy những gì nàng biết nói cho Tần Tình, hy vọng cô ấy biết được chân tướng. Nếu chân tướng này không tốt đẹp như vậy, thì khi có cơ hội quay trở về quá khứ, Triệu An Chi sẽ nỗ lực vì cô ấy thay đổi quỹ đạo vận mệnh.

Triệu An Chi chậm rãi đi đến thang máy, cửa thang máy mở, để lộ khuôn mặt nôn nóng của Triệu Miểu Miểu. Nhìn thấy Triệu An Chi, tâm tình Triệu Miểu Miểu mới bình phục. Hắn hỏi: “Em đi đâu? Di động cũng không mang theo.”

Triệu Miểu Miểu còn cầm một cái áo khoác trên tay, vừa thấy Triệu An Chi thì liền đi lên choàng áo cho cô. Triệu An Chi quá lạnh, cái áo kia lại lạnh băng, vừa khoác lên cũng không ấm lên chút nào. Cô vươn tay ôm lấy Triệu Miểu Miểu, chôn ở trong ngực ấm áp của hắn, rầu rĩ nói: “Em đi bắt gian.”

Đúng lúc này thang máy mở ra, bên ngoài là một nam nhân mặc áo blouse trắng, nhìn bọn họ rồi lộ ra biểu tình kinh ngạc. Triệu Miểu Miểu nhìn thấy, nhưng chỉ cho rằng đối phương hiểu lầm, cũng không có tâm tư để ý mà chỉ lo an ủi tâm tình của Triệu An Chi.

Bình luận

Truyện đang đọc