Triệu An Chi lần này đi thăm giáo viên dạy nàng năm lớp 10. Hà Trạch Sinh đi thăm giáo sư năm lớp 11, văn phòng hai bên cách hai tầng lầu. Triệu An Chi tới phòng của lão sư rồi thì cùng Hà Trạch Sinh tách ra.
Nhiều người tranh thủ nghỉ đông về thăm lão sư, Triệu An Chi ở trong văn phòng ngó nghiêng lại thấy được vài người quen mặt. Cô ở trong văn phòng cùng lão sư và các bạn học nói chuyện hồi lâu, lại đem hoa mang đến tặng hết rồi mới cùng mọi người ra khỏi văn phòng.
Có một nữ sinh trước đây không quá thân quen với cô, nhưng mới được một lúc đã lôi kéo tay nàng nói chuyện. Triệu An Chi nhớ rõ cô gái này cũng ở cùng tiểu khu với Hà Trạch Sinh, trước kia hay cùng cô chờ xe ở trạm.
Nữ hài kia tủm tỉm cười, tiến đến bên tai cô nói: “Tôi vừa mới thấy cậu cùng bạn trai nha. Hai người sao nhanh như vậy đã thoát độc thân rồi? Tôi cảm thấy sau khi tốt nghiệp, rất nhiều người trong lớp đã thoát độc thân, hơn nữa đều là ở bên bạn học hồi cấp ba.”
Triệu An Chi nghe đến đây thì liền dại ra.
Nữ hài kia nghĩ rằng cô ngượng nên liền sờ sờ khăn quàng cổ của cô, nói: “Tôi thấy bạn trai cậu quàng khăn cho cậu mà, thật ngọt ngào a.”
Triệu An Chi lúc này mới nói: “Nga, cái kia, đó không phải bạn trai tôi…… Chỉ là bởi vì trong tay tôi lúc ấy cầm hoa, anh ấy ngại phiền toái liền trực tiếp quàng cho tôi thôi.”
Biểu tình trêu ghẹo của bạn học nữ kia thoáng cứng lại. Triệu An Chi theo ánh mắt của cô nành nhìn lại thì phát hiện Hà Trạch Sinh cùng Trương Vi Oánh đang cùng nhau đi xuống lầu. Triệu An Chi nói đến một nửa cũng không cần nói nữa nhưng nàng có chút xấu hổ, không biết nên đi lên hội họp với Hà Trạch Sinh hay là tránh đi để khỏi phải làm bóng đèn.
Nữ đồng học cuối cùng vẫn chấp nhất, nhỏ giọng hỏi một câu: “Thật sự không phải a?”
Triệu An chi bất đắc dĩ mà hướng cô nàng gật gật đầu.
Lúc này Trương Vi Oánh mở miệng gọi cô: “Học muội.”
Trương Vi Oánh hướng cô cười thật tươi. Triệu An Chi vừa thấy nụ cười kia thì nhịn không được cũng ngây ngốc mà cười theo, tiến lên phía trước nói: “Chào học tỷ.”
Đám bạn cấp ba bọn họ có tụ tập vài lần nhưng Trương Vi Oánh chưa từng tham dự. Có điều Triệu An Chi có lén lút gặp phải cô nàng vài lần, mà hai người gặp mặt cũng có thể nói được vài câu với nhau.
“Học tỷ, liên hoan lần trước sao chị không tới a?”
Trương Vi Oánh có chút ngượng ngùng mà nhấp nhấp miệng, tới gần Triệu An chi nhỏ giọng nói: “Cuối tháng không có tiền a. Em cũng biết chị ở nơi đất khách thực vất vả, có tiền đều phải để dành mua vé xe a.”
Triệu An Chi nhìn Hà Trạch Sinh liếc mắt một cái, trong lòng thở dài. Cô trọng sinh tuy có thể thay đổi một chút sự tình nhưng học tỷ hình như vẫn cùng bạn trai ân ân ái ái a.
Triệu An Chi cũng không biết phải đối xử với hai người ra sao, cuối cùng đành quyết định đối mặt với ai thì liền lấy người đó làm chủ. Lúc này cô liền nói: “Chị vất vả như vậy thì để lần sau em mời chị ăn cơm.”
Trương Vi Oánh sờ sờ đầu nhỏ của Triệu An Chi, cười nói: “Hảo a. Đúng rồi, chị có thấy chị gái em, đang ở trên lầu đó.”
Trương Vi Oánh bằng tuổi Triệu Quỳnh Quỳnh. Hai người vốn dĩ không quen biết, nhưng bởi vì Triệu An Chi nên cũng coi như biết tên họ nhau.
Ánh mắt Triệu An Chi sáng lên, phát hiện ra cơ hội hoàn mỹ để rời khỏi đây nên vội xoay người nói với đồng học một tiếng: “Mình đi tìm chị gái mình.”
Cô thuận tiện hướng Hà Trạch Sinh gật gật đầu.
Mắt thấy Triệu An Chi bước vội lên lầu, Trương Vi Oánh nhất thời cứng họng, chuyển hướng Hà Trạch Sinh hỏi: “Hai ngươi không phải đi cùng nhau sao?”
Hà Trạch Sinh: “……”
Lúc gặp phải Trương Vi Oánh thì hai người có nói chuyện phiếm vài câu. Anh nhân tiện nhắc đến việc đi cùng Triệu An Chi. Trương Vi Oánh liền nói đã thật lâu không gặp Triệu An Chi, muốn cùng anh đi xuống dưới gặp cô. Không nghĩ tới Trương Vi Oánh cùng Triệu An Chi mới chỉ nói vài câu thì cô đã nhảy nhảy lộc cộc mà đi rồi, từ đầu tới đuôi chỉ gật đầu với anh một cái.
Hà Trạch Sinh cảm thấy bị thọc gậy bánh xe. Nhưng trên mặt vẫn cố bảo trì nụ cười: “Hẳn là cô ấy có việc tìm chị gái. Tôi ở chỗ này chờ vậy.”
Trương Vi Oánh nói: “Vậy tôi đi trước đây.”
Hà Trạch Sinh gửi cho Triệu An Chi một tin nhắn qua WeChat: “Chừng nào thì cô xuống dưới?”
Bạn học nữ vừa nãy của Triệu An Chi thì cảm thấy chính mình vừa nhìn thấy một vở tuồng. Cô nàng vốn dĩ cho rằng đây chỉ là một câu truyện ngọt ngào thì thoáng cái đã ra tam giác tình yêu rồi kết quả lại quay về cặp đôi ban đầu, tin tức thật có chút hỗn loạn a.
Hà Trạch Sinh lướt ánh mắt qua, phát hiện tiểu cô nương lúc trước cùng đứng một chỗ với Triệu An Chi vẫn còn đứng đó, không biết đang làm cái gì mà nhíu mày nhìn về phía này. Cô nàng kia tức khắc phát hiện mình nhìn chằm chằm người ta như vậy có chút không hay lại cũng không tiện xin lỗi nên đành xám mặt mà đi.
Ở bên kia, Triệu An Chi đi lên lầu thì nhìn thấy Triệu Quỳnh Quỳnh ở phía xa, đang đứng chung một chỗ với một nam hài tử không cao hơn cô nàng bao nhiêu. Nhưng cô bây giờ cũng không có tâm tình mà đi bát quái chuyện của Triệu Quỳnh Quỳnh, chỉ đơn thuần lấy cái cớ này để rời khỏi hiện trường xấu hổ kia. Thế nên cô không tiến lên mà chỉ ngồi xuống hàng hiên.
Sợ bây giờ đi xuống sẽ đụng tới bọn họ nên Triệu An Chi an vị ở chỗ đó mà phát ngốc một lúc. Nghĩ thời gian không sai biệt lắm rồi nên nàng lại quay lại đường cũ, đi xuống. Triệu An Chi vừa đi xuống lầu vừa kiểm tra di động để xem thời gian thì nhìn thấy tin nhắn của Hà Trạch Sinh gửi cho mình, nhất thời có chút kinh ngạc.
Toàn bộ tâm tình của cô đều dừng trên cái tin nhắn kia của Hà Trạch Sinh nên không để ý bậc thang, bước hẫng một cái liền ngã rồi, trong nháy mắt cả người toát mồ hôi.
Cũng may được người ta đỡ kịp.
Triệu An Chi kinh hồn chưa định, lại được người khác đỡ cho đứng vững, lúc này mới run run rẩy rẩy xem người đỡ mình là ai. Hà Trạch Sinh đứng ở bậc thang bên dưới, rất tiện để Triệu An Chi nhìn thẳng vào anh. Cả người cô còn hơn phân nửa đang rúc trong ngực anh, sững sờ mà không nói nên lời.
Hà Trạch Sinh nói: “Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ngã. Cô nói xem, có phải cô đang cố ý tăng thêm việc cho bệnh viện phải không, hay là muốn hiến tế cho toàn bộ lão sư hả?”
Triệu An Chi chớp mắt không nói lời nào.
Hà Trạch Sinh lại hỏi: “Hay cô chỉ đơn thuần muốn tôi mệt chết hả? Nặng muốn chết, cô tự mình đứng đi.”
Bị công kích thể trọng, Triệu An Chi nhanh chóng khôi phục nguyên khí, bĩu môi mà tránh ra, giải thích nói: “Em vừa thấy tin nhắn của anh, quấ đỗi kinh ngạc nên mới bước hụt.”
Hà Trạch Sinh không hiểu: “Có cái gì mà kinh ngạc.”
“Sao anh không cùng học tỷ về à? Em không biết anh ở chỗ này chờ em. Trước đó em không xem điện thoại, vừa nhìn thấy liền sợ anh phải chờ lâu nên mới không để ý cầu thang.”
Hà Trạch Sinh thấy cô đã bình tĩnh lại thì chủ động xuống lầu. Thấy Triệu An Chi cũng đi theo thì anh mới nói: “Cùng cô đi ra ngoài thì cũng phải đưa cô về chứ? Làm việc gì cũng cần có trước có sau.”
Triệu An Chi bước nhỏ mà chạy theo anh, nghĩ đến cái sự đến nơi đến chốn này anh nói thì không tự giác được mà cười cười.
Hà Trạch Sinh thật ra cũng nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, lúc đó cô đã tỏ tình với anh. Nhoáng cái đã ba năm, mà cô vẫn nhắm mắt theo đuôi anh, dần dần trở thành người anh nói chuyện cùng nhiều nhất.
“Cô có biết lần đầu gặp cô, lúc tôi đỡ cô khỏi ngã đã nghĩ cái gì không?”
Triệu An Chi nhớ ra cái lần nhầm tưởng tai hại đó thì xấu hổ khó có thể hô hấp, lắc đầu.
Hà Trạch Sinh cười khẽ một tiếng: “Tôi cảm thấy cô giống quả bóng rổ.”
Nỗi xấu hổ và ngượng ngùng của Triệu An Chi liền biết mất hết. Cô nhìn chằm chằm cái ót của Hà Trạch Sinh, tính toán tính khả thi của việc nhảy lên mà bụp cho anh một phát.
Nhưng Hà Trạch Sinh giống như mọc thêm mắt ở sau gáy, vẫn không ngừng cố gắng nói: “Còn có, hai lần tôi đỡ cô đều thấy cô nặng chết đi được.”
Cân nặng của cô tầm 50kg chứ mấy, nhưng lời anh nói khiến Triệu An Chi không phải ngực phẳng, chỉ là lùn cảm thấy vô cùng thương tâm. Cô có ý giãy giụa: “Chỉ là mùa đông mặc nhiều mà thôi……”
Hà Trạch Sinh không dao động: “Cô chính là nặng.”
Triệu An Chi thật sự muốn nhảy dựng lên đánh cái ót anh một phát.
Lần này Hà Trạch Sinh thuận lợi mà đưa Triệu An Chi về đến dưới lầu rồi tự mình về nhà. Triệu An Chi cũng không phát hiện giới tuyến mà cô vất vả vạch ra khi còn ở trường đã dần dần trở nên mơ hồ.
Triệu An Chi ở nhà ngây người mấy ngày thì phải đến chỗ Trần Thiếu Phương ở một tuần. Cũng may là cô đi với Triệu Quỳnh Quỳnh, coi như có bạn.
Từ sau khi Trần Thiếu Phương tái hôn, Triệu An Chi liền không đi qua tỉnh J nữa. Chủ yếu là cô muốn trách phải xấu hổ. Nhưng lần này Trần Thiếu Phương dốc hết sức yêu cầu hai cô tới, hơn nữa bà đã mua một căn hộ để hai người tới ở, không cần đến ở với gia đình mới của bà. Có thế này Triệu Quỳnh Quỳnh mới đáp ứng. Thấy Triệu Quỳnh Quỳnh đáp ứng rồi, Triệu An Chi tự nhiên sẽ không phản đối.
Đã nghe nói về cái phòng ở này vài lần, Triệu An Chi lần này coi như được nhìn thấy rồi. Căn phòng này ở khu vực không phải quá tốt nhưng cũng không tồi. Hai chị em tới đây một tuần, Trần Thiếu Phương liền ở cùng hai cô. Nghe xong tính toán của Trần Thiếu Phương thì Triệu Quỳnh Quỳnh trực tiếp hỏi: “Vậy nhà bên kia của mẹ thì phải làm sao?”
Trần Thiếu Phương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra: “Hai đứa thật sự không muốn cùng bọn họ ăn bữa cơm sao? Không phải mẹ có ý gì, mẹ cũng không phải muốn hai bên gần gũi thânt hiết gì, chủ yếu là các con đã tới thì cũng nên cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Triệu An Chi nhìn Triệu Quỳnh Quỳnh một cái, không nghĩ tới mẹ lại đem người đến rồi mới nói ra chủ ý này.
Triệu Quỳnh Quỳnh không nói lời nào.
Trần Thiếu Phương có điểm thất vọng. Nàng biết Triệu Mân cũng có đối tượng mới mà hai chị em Triệu Quỳnh Quỳnh cũng không có phản cảm chuyện đó nên mới hạ quyết tâm muốn hai người gặp mặt đối tượng kết hôn của mình. Dù sao sớm hay muộn cũng phải gặp, Trần Thiếu Phương cũng hy vọng quan hệ hai bên không cần quá xấu hổ, chỉ cần bề ngoài duy trì hòa hảo cũng tốt rồi.
Trần Thiếu Phương càng nghĩ càng thương tâm, chuyển hướng Triệu Quỳnh Quỳnh nói: “Vì sao ba ba hai đứa có người mới thì hai đứa chịu gặp mà lại không muốn gặp đối tượng kết hôn của mẹ chứ?”
Việc này là Triệu nãi nãi tiết lộ cho Trần Thiếu Phương, Triệu nãi nãi đối với việc Trần Thiếu Phương cùng Triệu Mân ly hôn là không quá vui vẻ. Tuy rằng bà không can thiệp gì mấy nhưng vẫn thỉnh thoảng tìm cách giúp đỡ hai người.
Triệu An Chi trọng sinh trở về cũng không biết chuyện này nên có chút kinh ngạc. Thấy bộ dáng thương tâm của Trần Thiếu Phương thì cô thỏa hiệp trước: “Mẹ, con sẽ đi.”
Trần Thiếu Phương giương mắt nhìn cô.
Triệu Quỳnh Quỳnh nói: “Con đã biết, con sẽ đi. Còn có, con gặp a di kia là với tư cách chủ nhân, còn gặp vị thúc thúc kia là với tư cách làm khách. Con không muốn gặp chỉ vì cái này thôi chứ không phải phân biệt ba ba và mẹ. Mẹ không cần nghĩ nhiều.”
Trần Thiếu Phương không nghĩ tới đáp án là thế này, nhưng trong lòng cuối cùng cũng an tâm lại.