ÁNH TRĂNG SÁNG TRƯỚC MẶT - KIẾN BẠCH ĐẦU

Triệu An Chi nghe xong thì sắc mặt một trận xanh một trận trắng. Sự tình giống hệt những lần trước, việc cô quay lại giống như không mang tới thay đổi gì cả.

Nếu hỏi Hà Trạch Sinh có đem lời của Triệu An Chi để trong lòng không thì câu trả lời là trước khi sự kiện kia phát sinh anh đúng là không để nó trong lòng. Nhưng trong nháy mắt sự tình phát sinh thì trong đầu anh liền hiện lên gương mặt cô, cùng một câu nói kia. Hà Trạch Sinh nhìn thần sắc chợt lạnh băng của Triệu An Chi thì có chút chân tay luống cuống. Nhưng anh còn không kịp làm gì thì vị nam sinh khoa toán kia bắt đầu phát tác.

Hắn đơn giản cố ý dẫn dắt đề tài về Trương Vi Oánh ra, lại cố tình dò hỏi cảm tưởng của Hà Trạch Sinh. Nhưng Hà Trạch Sinh không có một chút tức giận gì. Tính tình của anh chính là tốt, nhưng Lương Trình biết chính cái tính này của anh lại càng chọc người khác tức giận, giống như anh chẳng thèm để người ta vào trong mắt vậy.

Không hề nghi ngờ, vị nam đồng học kia chính là nghĩ như thế. Hắn bị chọc tức thì càng thêm không lựa lời, đem một ít việc riêng tư của anh ra nói với mọi người.

Hà Trạch Sinh sờ sờ vết thương trong lòng bàn tay, có chút bất mãn. Lúc trước ở phòng bệnh anh không giải thích, là bởi vì thấy bạn trai của Triệu An Chi đột nhiên xuất hiện, cho rằng mình không còn cơ hội nên muốn khắc chế bản thân tiến thêm một bước. Nhưng hiện tại không giống nhau, bạn trai của Triệu An chi cùng Trương Văn Ngọc có quan hệ mờ ám. Nếu chuyện này lộ ra thì Triệu An Chi chưa chắc đã muốn cùng người nọ tiếp tục. Như thế anh liền có cơ hội rồi. Nhưng tên kia nói như vậy thì vừa vặn lại khiến anh giống như vẫn còn thâm tình với Trương Vi Oánh vậy.

Hà Trạch Sinh có tâm hướng Triệu An Chi giải thích, lại không biết phải nói thế nào. Triệu An Chi thấy anh vuốt lòng bàn tay thì lại hiểu lầm. Cô tuy rằng tức giận anh không nghe mình khuyên nhưng thấy anh vuốt miệng vết thương, bộ dáng cô đơn không tự nhiên thì trong lòng vẫn thấy chua xót. Thừa dịp có cái bàn che đậy, người khác không thấy rõ động tác cô liền bắt lấy tay anh.

Ánh mắt cô không nhìn anh, chỉ nhìn nam đồng học kia, sau đó lặng lẽ nói: “Anh đừng để ý đến hắn, hắn là ghen ghét với anh đó.”

Từ khi Triệu An Chi chủ động nắm tay anh thì hai mắt anh liền sáng ngời, năm ngón tay hợp lại, đem cái tay vừa trắng vừa tròn của Triệu An Chi chộp tới trong tay mình.

Triệu An Chi có cảm giác cổ quái, nhìn Hà Trạch Sinh một cái, thấy mắt anh sáng đến kinh người thì không khỏi nuốt nghi vấn trở về.

Nam sinh kia nói nhiều lời không khách khí như thế khiến nhiều người khác cảm thấy xấu hổ, còn Hà Trạch Sinh lại vẫn dửng dưng. Tên kia lúc này đã uống không ít rượu, lúc này hoàn toàn bị thái độ không coi ra gì của Hà Trạch Sinh chọc giận. Hắn cầm bình rượu đứng lên, đi đến chỗ anh. Ánh mắt những người khác cũng đi theo. Triệu An Chi sợ tới mức ném tay Hà Trạch Sinh ra, chắn trước người anh. Hà Trạch Sinh lúc này mới chú ý tới nam sinh kia. Lương Trình là người đầu tiên đứng lên cản người, lại nói với mấy nam đồng học ngồi đó: “Còn ngồi làm gì? Lên cản một chút, hắn uống nhiều quá rồi.”

Mấy người kia nghe thế liền đứng dậy, muốn bắt lấy nam sinh kia nhưng hắn vội thét lớn: “Hà Trạch Sinh, mày còn tính là nam nhân không? Cả ngày bày ra một bộ thanh cao, giống như khiinh thường người khác. Mày nhìn xem hiện tại mày thế nào? Cũng chỉ đến thế. Tao nói những lời này, mày có gì bất mãn thì đánh một trận với tao. Một câu tao cũng không oán. Mày dám không? Đồ hèn.”

Triệu An Chi là người đầu tiên không chịu nổi. Cô cũng không phải lần đầu tiên nghe người này chửi bới Hà Trạch Sinh nên tiến lên đoạt chai rượu trong tay hắn, hỏi: “Anh cầm bình rượu hỏi người trong tay không có vũ khí có muốn đánh nhau với mình không, nếu không đánh chính là hèn nhát. Vậy giờ tôi hỏi anh, có muốn tôi đập cho một phát không? Nếu không thì anh chính là đồ hèn có đúng không?”

Tên kia đã tức đến đỏ mặt tía tai, nếu không phải bị mấy đồng học lôi kéo thì hắn chắc sẽ tiến đến làm gì Triệu An Chi rồi. Triệu An Chi hoàn toàn không sợ, còn trừng mắt nhìn hắn, chọc hắn giãy giụa càng thêm mạnh.

Lương Trình là người chủ yếu xuất lực giữ người lúc này muốn quỳ xin Triệu An Chi a. Quả nhiên là cùng Tần Tình quậy với nhau, ngày thường cô thoạt nhìn ổn trọng thế mà đến thời điểm mấu chốt đều sẽ là tiểu cô nãi nãi a.

Hà Trạch Sinh tiến lên đem Triệu An Chi che ở phía sau, lần đầu nhìn thẳng vào tên kia. Anh nói với mấy người bọn Lương Trình: “Đều là đồng học, buông hắn ra đi.”

Lương Trình còn muốn nói cái gì nhưng Hà Trạch Sinh đã cường điệu nói: “Buông hắn ra đi.”

Bọn Lương Trình đành phải buông tay. Cũng không biết thật sự do cồn hay vẫn là nương theo cảm giác la lối khóc lóc mà mọi người vừa buông ra thì tên kia lập tức vung một quyền về phía Hà Trạch Sinh.

Hà Trạch Sinh né tránh rồi phản công nện một quyền vào người tên kia. Hà Trạch Sinh thoạt nhìn gầy, nhưng thân thể lại tinh tráng vô cùng. Anh nắm lấy cổ áo tên kia, mạnh mẽ kéo người đến bên cạnh bàn, cách xa Triệu An Chi đang ngơ ngác đứng ở chỗ xa.



Vừa cách xa cô một cái thì Hà Trạch Sinh liền đè nặng tên kia xuống mà đánh. Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đánh cho tên kia đến khổ không nói nổi.

Lương Trình xem đến trợn mắt há hốc mồm, có người đẩy hắn, hắn mới phản ứng lại, vội vàng đi lên ngăn Hà Trạch Sinh. Tên nam sinh kia giống như bị đánh đến choáng váng, hoàn toàn không nhúc nhích.

Hà Trạch Sinh vốn cũng không muốn đánh nặng nên khi Lương Trình tới cản thì anh nện thêm hai quyền nữa rồi liền dừng. Anh sửa sang lại vạt áo, mang theo một cỗ ngạo mạn, tiêu sái mà nghiêng đầu lơ đãng nhìn biểu tình của Triệu An Chi.

Lương Trình chú ý tới chi tiết này thì trong lòng chửi rủa Hà Trạch Sinh lúc này còn có tâm tư mà khoe mẽ.

Triệu An Chi trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Hà Trạch Sinh luôn luôn bình tĩnh lại cùng người ta đánh nhau, nhưng đúng là rất sảng khoái nha.

Sự tình nháo đến nước này, bữa cơm cũng coi như bị hủy. Lương Trình bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm người đưa tên nam sinh kia về, lại đề nghị những người khác đi tăng hai, nhưng chỉ một nửa hưởng ứng. Triệu An Chi tự nhiên là không đi, hiện tại đã hơn 9 giờ, chờ đến 12 giờ thì cô sẽ biết mình có còn trọng sinh nữa không.

Lương Trình vẫn nài nỉ cô đi tăng hai, Triệu An Chi thoái thác mấy lần cũng chưa được, đến lúc xác định đi thì người bên cạnh đã đi hết.

Lương Trình thấy mặt Triệu An Chi đỏ một cách kỳ cục thì lập tức nghĩ đến một chủ ý: “Học muội, cậu hình như uống say rồi, để sư huynh đưa cậu về nhé.”

Hà Trạch Sinh nghe vậy lập tức đứng lên, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế, một bộ dáng tùy thời có thể xuất phát.

Triệu An Chi đêm nay uống có chút nhiều, nhưng cô uống nhiều thì vẫn thần trí thanh tỉnh, nghe thấy đề nghị này thì vội lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

Triệu An Chi còn chưa đi xa, Hà Trạch Sinh liền đuổi theo đến, cùng cô sóng vai mà đi. Triệu An Chi uống nhiều rượu sẽ thích nói chuyện, làm nũng, có đôi khi còn hơi quấy phá. Cô hiện tại có chút không khống chế được cảm xúc, cảm thấy ủy khuất. Rõ ràng cô đã nói không cần Hà Trạch Sinh đưa về sao anh còn tới. Triệu An Chi càng nghĩ càng tức, tức lên liền đi nhanh hơn, tiếng giày cao gót nện xuống sàn vang lên.

Hà Trạch Sinh một tay dựa vào trên tường, dồn cô vào trên tường. Trời đất chứng giám, Hà Trạch Sinh cũng không phải xem phim rồi học được chiêu tán gái này đâu, anh chỉ đơn thuần cảm thấy Triệu An Chi có chút không thích hợp, muốn cùng cô nói chuyện cho rõ ràng.

Triệu An Chi trừng mắt nhìn anh một cái, lại cúi người chui qua tay anh.

Hà Trạch Sinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười, cuối cùng lại là hoài niệm. Lúc anh cùng cô ở bên nhau luôn là như vậy, tự nhiên, thoải mái, muốn cười to.

Hà Trạch Sinh duỗi tay, lúc này là hai tay ép cả người cô đè lên tường, sợ cô lợi dụng sơ hở chạy mất.

Triệu An Chi lúc này uống say rất bất mãn, vươn tay đẩy Hà Trạch Sinh vài cái, thấy không đẩy được liền dứt khoát dựa vào cổ anh nói: “Anh làm cái gì a.”

Hơi thở của Triệu An Chi phun lên cổ anh, mà Hà Trạch Sinh chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập, nhất thời cũng không có tâm tư đáp lời.

Triệu An Chi không nhận được câu trả lời liền tức giận dậm hai chân, lại cảm thấy có chút mệt, liền đem giày cởi ra. Hà Trạch Sinh buồn cười nhìn người này lập tức lùn đi một đoạn, chỉ có thể dựa mặt vào ngực anh cọ cọ. Cũng may giờ là đầu thu, anh mặc hai cái áo nên anh không cảm nhận được hơi thở của cô phun lên ngực mình, cũng không mẫn cảm chật vật như vừa rồi.

Hà Trạch Sinh phí sức thật lớn mới đem Triệu An Chi cõng lên lưng được, Vừa rồi cô còn xao động bất an, vừa được cõng lên thì vô cùng ngoan ngoãn, an phận.



Cái này khiến Hà Trạch Sinh có chút không yên tâm, lúc này ngủ không tốt lắm, dễ bị cảm mạo. Anh nhẹ giọng nói: “Triệu An Chi, Triệu An Chi…… An Chi?”

Triệu An Chi không kiên nhẫn giãy một chút, tỏ rõ là cô còn tỉnh.

Hà Trạch Sinh liền tiếp tục kiên nhẫn dỗ cô nói chuyện, nghĩ đến đưa cô đến trên xe mới để cô ngủ. Nhưng vừa đi được vài bước thì anh bị nước mắt lạnh lẽo của cô khiến cho cả người sợ hãi, vội dừng bước chân.

Triệu An Chi ở trên lưng anh thật cẩn thận mà khóc, không dám lên tiếng, cứ thế chảy nước mắt. Chỉ có nước mắt rơi trên cổ anh mới lộ ra cô đang khóc. Hà Trạch Sinh ngẫm lại cô khóc cũng không dám quấy nhiễu người khác thì cảm thấy trái tim như bị ai đó hung hăng siết đến không thở nổi.

“Sao em lại khóc?”

Triệu An Chi khụt khịt.

Hà Trạch Sinh khó có được ôn nhu mà dỗ dành cô nói: “Nói cho anh được không?”

Triệu An Chi lấy hết can đảm, ủy khuất hỏi: “Sao anh lại không thích em?”

Hà Trạch Sinh sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại hỏi: “Có phải em thích anh không?”

“Em không thích anh.” Triệu An Chi nói có chút lộn xộn. Hà Trạch Sinh vừa mới mất mát lại nghe thấy cô nói: “Em chỉ thích Hà Trạch Sinh.”

Trong lòng Hà Trạch Sinh hơi có chút mất mát lúc này lại như được lấp đầy, thử hỏi: “Vậy bạn trai kia của em……”

Triệu An Chi không biết anh đang nói cái quỷ gì, có chút bất mãn mà vỗ vỗ lưng anh: “Em không có bạn trai!”

Hà Trạch Sinh bị cô đánh như vậy thì sau lưng liền đỏ lên nhưng cũng vô cùng ngọt ngào. Anh kiềm chế xúc động muốn hỏi rõ ràng, quyết định chờ cô tỉnh táo lại rồi hỏi sau.

Triệu An Chi lại nói: “Em không có bạn trai…… Bởi vì Hà Trạch Sinh không thích em.”

Hà Trạch Sinh mềm lòng thành một mảnh: “Anh thích em.”

Triệu An Chi trên lưng anh an tĩnh hồi lâu: “Em ghét nhất anh mặc kệ thế nào cũng không chịu thích em, lại cố tình đi vào trong giấc mộng của em. Em cũng không dám thừa nhận thích anh a.”

Hà Trạch Sinh đem cô đặt vào trong xe, thấy cô nhắm mắt lại không nói chuyện nữa, giống như đã ngủ say nên anh cũng không dỗ cô nói chuyện nữa. Vươn tay sờ sờ mặt cô, sau đó anh rụt tay về. Bọn họ còn có rất nhiều thời gian, không nên làm gì lúc cô không tỉnh táo này.

“Hãy mơ giấc mơ đẹp.”

Bình luận

Truyện đang đọc