ÁNH TRĂNG SÁNG TRƯỚC MẶT - KIẾN BẠCH ĐẦU

“Cậu có muốn gặp sư huynh không?”

Lời này của Lương Trình cứ lặp đi lặp lại trong đầu Triệu An Chi. Cô vò đầu bứt tai cũng không thể đem những lời này xóa đi.

Lăn lộn một ngày, Tần Tình đã sớm buồn ngủ muốn chết, thấy Triệu An Chi còn tinh thần sáng láng mà phiền não thì ai thán một tiếng nói: “Muốn gặp thì liền gặp một lần đi không tốt sao? Làm dứt khoát một lần cho rồi.”

Triệu An Chi liều mạng lắc đầu.

Tần Tình còn nhớ rõ cái nguyên tắc không chủ động đáng chết của cô kia thì trong lòng cảm thấy cô không thể cứu được nữa rồi. Cô ấy cũng lười đi giáo huấn Triệu An Chi nên đành có lệ nói: “Cậu chính là nghẹn đến mức luống cuống rồi. Mau đi ngủ đi,ở trong mộng mà cáo biệt nam thần của cậu cho tốt để khỏi phải nghĩ đến chuyện này nữa.”

Triệu An Chi uống nhiều nên dễ lừa gạt. Cô bị Tần Tình thuyết phục nên cũng nằm lên giường, trong lòng cố ép bản thân phải ngủ.

***

Lúc Triệu An Chi mở mắt thì cảm thấy chắc mình chưa tỉnh. Bởi vì cô không thấy đau đầu do say rượu, mắt cũng không sưng đến không mở ra nổi, vậy thì sao đây có thể là thật đây?

Đây chắc là một giấc mộng có thể khống chế được.

Tuy rằng Triệu An chi không biết vì sao lại mơ thấy chính mình đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, bên cạnh có rất nhiều người đi tới đi lui, nhìn cách ăn mặc thì giống như học sinh cấp ba.

Triệu An Chi ngẫu nhiên cũng sẽ có giấc mộng thanh tỉnh thế này. Ở đây cô có thể khống chế hoàn cảnh trong mơ. Những lúc đó cô sẽ để bản thân bay lên, nhưng hôm nay Triệu An Chi không muốn bay. Nghĩ đến những lời Tần Tình nói trước khi đi ngủ nên cô cũng muốn ở trong mộng này nói ra lời muốn nói. Có lẽ như vậy thì những gì chôn trong lòng cô bấy lâu nay sẽ có thể chấm dứt. Luôn đứng từ xa thích một người, đôi khi là chuyện vô cùng mệt mỏi.

Lúc Triệu An Chi còn đang ngây ngẩn thì liền bị người bên cạnh huých một cái, toàn bộ thân mình ngã sang bên phải. Cô chưa kịp kinh hoàng thì đã ngã vào ngực một người khác.

“Cảm ơn.”

Trái tim Triệu An Chi sợ đến nỗi đột nhiên nhảy nhanh hơn. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh hùng trong mơ của mình mà cảm tạ nhưng lúc nhìn thấy biểu tình lãnh đạm quen thuộc của đối phương thì lại ngẩn ra. Quả nhiên là giấc mộng thanh tỉnh, nghĩ tới cái gì là cái đó tới. Nghĩ thế, cô lần đầu tiên có thể đối mặt với khuôn mặt này mà không khẩn trương. Đã thật lâu cô chưa gặp Hà Trạch Sinh. Cái mũi của anh vẫn cao thẳng, đôi mắt thon dài, là một đôi phượng nhãn như trong chuyện xưa, chỉ là không biết vì cái gì mà nhìn qua, anh lại có chút non nớt.

Hà Trạch Sinh khẽ nhíu mày, nhìn về phía Triệu An Chi đang nhìn mình chằm chằm.

Có thể là vì vóc dáng Triệu An Chi vốn nhỏ xinh, lúc bị người ta đụng phải thì anh theo bản năng tiếp được cô như đón quả “Bóng rổ” vậy. Nhưng hiện tại cái quả “Bóng rổ” này lại túm lấy anh không chịu buông, còn nhìn chằm chằm vào anh. Cái này khiến anh không vui tí nào.

Hà Trạch Sinh đang chuẩn bị mạnh mẽ mà hất cái quả “Bóng rổ” này ra thì liền nghe thấy Triệu An Chi mở miệng:

“Em thích anh.”

Đám học sinh bên cạnh đang vội vã đi lên đi xuống thì lúc này không hẹn mà cùng bước chậm lại.

Hà Trạch Sinh có chút kinh ngạc, nhưng bởi vì kinh nghiệm phong phú mà nhanh chóng bình tĩnh lại.

Triệu An chi hơi hơi nghiêng đầu, lại nói một lần nữa: “Hà Trạch Sinh, em thích anh.”



Hà Trạch Sinh bình tĩnh nói: “Cảm ơn nhưng tôi không thích cô.”

Sau đó anh nhanh nhẹn đẩy phắt quả “Bóng rổ” này ra rồi tiếp tục lên lầu. Cơm anh mua về còn chưa có ăn đâu, phải nhanh hơn thì mới ăn xong trước khi vào học được.

Hai người mồm miệng rõ ràng, âm lượng bình thường, tuy rằng không cố tình cao giọng nhưng người bên cạnh vẫn nghe thấy rõ ràng. Thấy nam chính đi rồi, một đám nhịn không được mà hơi hơi đồng tình với nữ chính. Nhưng bọn họ lại thấy Triệu An Chi như đã sớm có chuẩn bị, thậm chí còn cười cười. Cái tiết mục si tình khỉ gió gì đây?

Không biết những người qua đường Ất, Giáp, Bính, Đinh bên cạnh đang vô cùng nghiêm túc mà tự hỏi, Triệu An Chi tự mình chìm trong suy nghĩ của bản thân. Cô cảm thấy kiến nghị của Tần Tình đúng là đáng tin cậy. Một lời tỏ tình này khiến tảng đá trong lòng cô rơi xuống, cô nhảy nhót như một người thiểu năng xuống bậc thang. Thật vất vả mới đi tới một bậc cuối cùng, sắp đi ra khỏi tòa nhà thì Triệu An Chi đột nhiên không kịp phòng ngừa mà gặp được giáo viên tiếng Anh chủ nhiệm lớp mười của mình là Trần Lily.

Nàng chỉ học ở An Khánh có một năm cấp ba nhưng không đến nỗi quên mất chủ nhiệm của mình.

Trần Lily ngạc nhiên nói: “Cũng không phải chiến tranh, em chạy cái gì a?”

Triệu An Chi vốn luôn luôn ngoan ngoãn nên dù trong mộng cũng vẫn có chút tay chân luống cuống với giáo viên của mình.

Trần Lily thấy cô không nói nên lời thì liền vỗ vỗ bả vai cô rồi nói: “Đi, chúng ta cùng vào lớp thôi, sắp đến giờ học rồi.”

Triệu An Chi cứ thế mà bị xách về phòng học.

Mơ mơ màng màng học xong buổi sáng, lại mơ mơ màng màng mà về nhà, Triệu An Chi có chút ngốc. Sao giấc mộng này dài thế nhỉ?

“Đã về rồi hả?”

Triệu Mân mở cửa cho cô rồi cười đón lấy túi sách.

Giọng Trần Thiếu Phương từ phòng khách truyền đến: “An An, sao hôm nay con về muộn thế? Chị con đã về từ lâu rồi.”

Triệu Quỳnh Quỳnh trước sau như một không yên tâm về cô nên lúc này lao tới nói: “Có phải bị chặn đường trấn lột không?”

Triệu An Chi còn chưa kịp phản ứng lại thì Trần Thiếu Phương đã vội la lên: “Sao lại thế này? Có người bắt nạt con hả?”

Triệu Mân cũng sấn đến hỏi han, khiến Triệu An Chi há mồm nửa ngày không trả lời được. Cuối cùng vẫn là Triệu Quỳnh Quỳnh vung tay lên, đem Triệu An Chi kéo vào phòng khách ngồi xuống, rồi bắt đầu kể đầu đuôi.

Kỳ thật cũng không phải có ai bắt nạt cô mà là có một học tỷ lớp trên từng chặn đường cô và bạn học đi cùng để đòi tiền, chứ cũng chưa động tay chân gì. Triệu Quỳnh Quỳnh vừa lúc đi ngang qua, bằng vào thanh danh đanh đá từ trước đến nay liền lập tức dọa cho học tỷ kia chạy mất dép.

Triệu An Chi cũng không chịu tổn thương gì, mà sự kiện kia cũng qua lâu rồi, không ngờ Triệu Quỳnh Quỳnh còn nhớ kỹ như vậy.

Hai vị phụ huynh sợ bóng sợ gió nghe xong thì cũng yên tâm chút. Trần Thiếu Phương nói: “Quả nhiên vẫn là hai chị em học ở một trường thì có thể chiếu ứng lẫn nhau. Con nha, cần phải học chị con một chút, suốt ngày chỉ biết chơi.”

Lúc ấy Triệu An Chi tuy rằng không có lợi hại như Triệu Quỳnh Quỳnh nhưng cũng là người hoạt bát a.

Triệu An Chi nhìn người một nhà, Triệu Mân vẫn là một đầu tóc đen, trên mặt luôn tươi cười, cái mũi ông rất đẹp. Từ nhỏ đến lớn mọi người thấy cô đều cảm thán cô có cái mũi của ba, vô cùng thanh tú. Thiếu Phương thì buộc tóc gọn gàng, trên mặt mang theo chút nhàn nhạt u sầu cùng mệt mỏi, có lẽ giả bộ hôn nhân hòa thuận cũng khiến bà mệt mỏi. Triệu Quỳnh Quỳnh…… Triệu Quỳnh Quỳnh đang vội vàng ăn cơm, thấy cô ngẩn ra thì không quên trừng mắt nhìn cô nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn a.”



Triệu An hi hướng chị gái cười cười, sau đó nghe lời mà ăn cơm. Triệu Quỳnh Quỳnh cảm thấy hôm nay cô có chút cổ quái nhưng thấy cô nghe lời thì cũng không hỏi nữa mà nhanh chóng ăn cơm của mình, ăn xong còn phải chuẩn bị cho bài thi a.

Triệu An Chi không nhịn được mà nhìn Triệu Quỳnh Quỳnh nhiều thêm vài lần. Triệu Quỳnh Quỳnh vẫn luôn là người kiên cường nhất trong nhà này. Cho dù cha mẹ có hung hăng thọc một đao trong lòng hai chị em nhưng chị ấy vẫn vượt mọi chông gai, một đường chạy ra nước ngoài mà xây dựng cuộc sống riêng của mình. Nhìn thấy chị ấy ở đây thật tốt.

Đến giờ học buổi chiều, Triệu An Chi chỉnh đốn lại trạng thái như du hồn trước đó của mình, nghiêm túc mà học tập.

Trải qua một ngày dài, buổi tối hôm đó Triệu An Chi nằm ở trong phòng thật lâu, rốt cuộc cũng khẳng định đây không phải một giấc mộng dài mà xác thực là cô đã trọng sinh về quá khứ. Bởi vì nếu là mộng thì đây không phải thời gian mà cô muốn quay lại, mà là thời kỳ cô muốn quên đi nhất.

Triệu An Chi không rõ vì lý do gì mà cô lại trọng sinh. So với nhiều người thì nhân sinh của cô kỳ thực không có nhiều tiếc nuối, hơn nữa cô cũng không có thực sự muốn thay đổi cái gì. Cái cơ hội này trao cho những người vẫn tâm tâm niệm niệm muốn thay đổi quá khứ thì có lẽ hợp lý hơn……

***

Triệu An Chi không hiểu ý nghĩa của việc trọng sinh này nhưng có một việc cô hiểu rõ đó là nước chảy bèo trôi. Cô đang sống lại những ngày mà mình đã trải qua thì không có lý gì phải vội vàng cả.

Triệu An Chi tự nói với mình “Đã tới thì an tâm ở lại”. Năm đó Trần Thiếu Phương cùng Triệu Mân đã có Triệu Quỳnh Quỳnh thì theo chính sách là không thể sinh thêm. Nhưng có lẽ lúc đó làm không chặt nên rốt cuộc lại mang thai một đứa nữa. Triệu Mân nghĩ “Đã tới thì an tâm ở lại”, cuối cùng dù phải đóng tiền phạt nhưng Triệu An Chi vẫn được sinh ra. Bởi vì cái này nên Triệu Mân cảm thấy cái tên Triệu An Chi rất có ý nghĩa, cũng không nghe lời thầy bói mà sửa đi, dù cho bị Triệu nãi nãi nhắc hồi lâu rằng cái tên này làm hỏng tính nết của cô.

Có điều Triệu An Chi tinh tế nghĩ trước năm mười sáu tuổi, mình sống thuận buồm xuôi gió, tuy rằng không có gì đặc biệt nhưng cũng không sống nặng nề như sau này. Cô cũng biết tính cách của mình có vấn đề. Mỗi khi nghe người ta nói gia đình có ảnh hưởng tới một người thì cô cũng nhịn không được nghĩ về mình, và cảm nhận rõ ràng sự bất lực.

Triệu An Chi không muốn đem khuyết tật trong tính cách của mình hoàn toàn đổ vạ lên người cha mẹ. Bởi vì có Triệu Quỳnh Quỳnh ở bên cạnh đâu có bị ảnh hưởng gì. Có cô ấy làm cái gương phản chiếu nên cô chỉ có thể nói nhân sinh thất bại của mình chính là do bản thân mình.

Triệu An Chi muốn xóa sạch mọi thứ trong đầu mình nhưng vẫn phải chịu thua ánh mắt mỏi mệt lại ai oán của Trần Thiếu Phương. Vào một ngày chỉ có cô và Trần Thiếu Phương ở nhà, Triệu An Chi rốt cuộc cũng mở miệng.

“Mẹ, hai người ly hôn đi.”

Trần Thiếu Phương sửng sốt, vội vàng giật giật khóe miệng nói: “Con nói vớ vẩn gì vậy?”

Từ lúc Triệu An chi mở miệng ra thì trong nháy mắt những áp lực và cảm xúc dưới đáy lòng giống như được xổ lồng, cuồn cuộn không ngừng mà phóng ra. Mắt cô tràn đầy nước mắt không kiềm chế nổi mà chảy xuống. Cô cũng cố gắng không ngừng cảnh cáo chính mình không cần tức giận nhưng lời nói ra miệng vẫn lớn có chút dọa người:

“Con là nói hai người mau ly hôn đi! Đừng đem bọn con ra làm cái cớ để duy trì cuộc hôn nhân mà hai người đều không muốn này, rồi đến cuối cùng lại ở lúc thống khổ vì phải duy trì nó mà đẩy tội lỗi lên đầu bọn con. Lúc đó xin cũng đừng nói ‘ nếu không phải vì con và chị gái thì mẹ cũng không cố một năm lại một năm. Hiện tại mẹ khổ thế này đều là vì hai đứa. Nói cách khác, cho dù là mẹ đẻ thì nếu chuyện đó xảy ra con cũng sẽ thấy oán hận.”

Trần Thiếu Phương đứng tại chỗ, môi run nhè nhẹ, tựa hồ có chút thở không nổi. Bà không thể tin được đứa con gái nhỏ vẫn luôn ôn nhu nghe lời lại sẽ nói ra những lời này. Trần Thiếu Phương vừa tức vừa giận, chậm rãi giơ tay lên.

Triệu An Chi nhìn bà giơ tay lên thì nghẹn ngào nói không nên lời, nhắm hai mắt lại, nhưng đúng lúc này lại có người lôi tay cô kéo một phen.

“Quỳnh quỳnh!”

Triệu An Chi mở mắt ra, nhìn thấy chính là khuôn mặt kinh hoảng của Trần Thiếu Phương và bộ dáng khí định thần nhàn của Triệu Quỳnh Quỳnh.

Triệu Quỳnh Quỳnh gật đầu với Trần Thiếu Phương rồi nói: “Mẹ, con mang em vào trong phòng làm bài tập.”

Sau đó cô ấy bỏ qua bộ dạng như muốn nói lại thôi của Trần Thiếu Phương, lập tức đem Triệu An Chi kéo vào phòng, khóa cửa lại.

Bình luận

Truyện đang đọc