ÁNH TRĂNG SÁNG TRƯỚC MẶT - KIẾN BẠCH ĐẦU

Vào mùa thu, cuốn 《 nhật ký du học 》 của Triệu An Chi được xuất bản, lời đồn có liên quan đến bạn gái của Hà Trạch Sinh cũng hoàn toàn được truyền ra.

Triệu An Chi mới Tần Tình cùng Trương Văn Ngọc ăn cơm thì nghe Trương Văn Ngọc nói ra chuyện này: “Nghe nói Hà Trạch Sinh có bạn gái.”

Cô vừa nói vừa dùng đôi mắt nhỏ nhìn Triệu An Chi, tràn đầy biểu tình cảnh cáo “Cậu đừng nhớ hắn nữa, người ta có bạn gái rồi đó”.

Triệu An Chi đầu tiên là sửng sốt, nghĩ mình và Hà Trạch Sinh sớm chiều ở chung, mỗi ngày hoạt động giải trí của anh chính là ở nhà đọc sách hoặc ra ngoài chạy bộ, cũng chưa từng thấy anh hẹn hò. Một lát sau, Triệu An Chi mới phản ứng lại, cái đứa bạn gái đáng chết đó không phải là cô chứ……

Nghĩ đến đây, Triệu An Chi bị sặc rồi. Tần Tình vội vàng vỗ lưng cho cô, nói: “Cậu lớn thế này rồi sao ăn uống còn phân tâm.”

Triệu An Chi xấu hổ mà cười một chút.

Sau khi ăn xong Trương Văn Ngọc đưa Triệu An Chi về nhà, Tần Tình sắp kết hôn nên vội vàng xoay quanh. Bữa cơm hôm nay coi như cô ấy được một chút nhàn rỗi, ăn xong lại phải trở về với hiện thực bận rộn.

Triệu An Chi ngồi trên ghế phụ, cảm thán nói: “Quả nhiên có xe vẫn tiện nhất.”

Hôm nay cô phải đi tàu điện ngầm tới đây, khuôn mặt trang điểm cũng bị trôi một chút, thật sự quá vất vả. Hà Trạch Sinh thật ra muốn đưa cô đi một đoạn nhưng cô nào dám để anh đưa đi. Không nói đến bình thường luôn phiền toái anh đã ngại lắm rồi, lần này cô còn hẹn Tần Tình cùng Trương Văn Ngọc nên càng không dám ngồi xe anh.

Trương Văn Ngọc nói: “Cậu sao không mua xe đi? Bằng lái đều đã lấy nhiều năm rồi. Nếu không yêu cầu cao với dòng xe thì một chiếc xe mới có đáng bao nhiêu đâu. Cậu không phải mới kiếm được một khoản lớn nhờ xuất bản truyện tranh hả? Nếu không đủ thì để mình cho cậu mượn một ít cũng được, dù sao lương cậu cao, nghề phụ cũng tốt, trả cũng nhanh thôi.”

Triệu An Chi thở dài: “Mình thật sự không dám lái xe trên đường. Loại tình huống phạm sai lầm liền gây đại sự này không thích hợp với mình. Mình nhát gan, hơn nữa mình muốn tích cóp tiền mua nhà mà.”

Trương Văn Ngọc cảm thấy cô có chút luẩn quẩn trong lòng, liền mắng ầm ĩ: “Ở Bình Giang này chính là không cần có nhà nhưng nhất quyết phải có xe.”

Triệu An chi không nói chuyện, có đôi khi ý nghĩ của cô rất bảo thủ. Có lẽ trong mắt người khác cô còn lạc hậu. Cô muốn có nhà của riêng mình, điều này sẽ cho cô cảm giác an toàn.

Trương Văn Ngọc đưa Triệu An Chi đến dưới lầu, đánh giá một chút khu nhà này rồi nói: “Mình cũng chưa nhìn qua chỗ cậu ở, từ bên ngoài nhìn vào thật không tồi.”

Triệu An Chi hơi căng thẳng, vội cười nói: “Đáng tiếc chủ nhà kia của mình không thích mình dẫn người lạ về, nếu không mình sẽ mời cậu lên chơi.”

Trương Văn Ngọc hỏi: “Lần trước không phải cậu nói chủ nhà của cậu rất tốt sao?”

Triệu An Chi nói: “Điều này cũng không có gì quá đáng, cô ấy rất tốt, chính là không thích có người lạ trong nhà, cảm thấy không gian của mình bị xâm phạm nên sẽ không thoải mái.”

Trương Văn Ngọc chớp chớp mắt, tiếp nhận cách nói này, sao đó lại hỏi: “Đúng rồi, mình nhớ rõ cậu nói cô gái này cũng là bác sĩ, làm ở bệnh viện nào thế?”

Triệu An Chi thấy thật mệt, phía trước lúc nói chuyện phiếm cô không cẩn thận để lộ ra là bạn cùng nhà mình là bác sĩ thực tập, nên giờ phút này đành phải tiếp tục nói: “Bệnh viện số 1.”

“Giỏi quá,” Trương Văn Ngọc đầu tiên là khen một câu, rồi sau đó nói: “Hà sư huynh cũng làm việc ở bệnh viện đó đấy.”



Triệu An Chi khẩn trương hơn nhưng Trương Văn Ngọc lại nói: “Chủ nhà cậu có quen Hà Trạch Sinh không? Cậu không phải bởi vì thế mới thuê chỗ này chứ?”

Lòng Triệu An Chi tâm tức khắc lại buông xuống, cô ra vẻ không cao hứng nói: “Cậu có thể tin tưởng mình chút được không?” Sau đó cô nhanh chóng xuống xe chạy trốn, không quên nói với Trương Văn Ngọc: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa cậu mau về đi, lát nữa sợ trời lại mưa đó.”

Trương Văn Ngọc nhìn xuống đồng hồ, rõ ràng vẫn còn sớm mà, nhưng Triệu An Chi đã chạy nhanh như thỏ nên cô bất đắc dĩ đành rời đi.

Triệu An Chi vừa về đến nhà liền nằm liệt ra ghế sô pha, Hà Trạch Sinh rót cho cô một ly nước ấm, ngồi ở bên kia nói: “Sao lại mệt thành thế này?”

Triệu An Chi thở dài một hơi, “Văn Ngọc quá nhạy cảm, em luôn cảm giác bị cô ấy bao gắt gao.”

Trong lòng Hà Trạch Sinh cũng động. Cùng nhau ở mấy tháng, Triệu An Chi đã dần dần quen với sự tồn tại của anh, không giống lúc đầu, luôn sợ hãi, mẫn cảm như con vật nhỏ, tùy thời đều có thể tháo chạy, làm anh không sao thi triển quyền cước, hiện tại thật ra là cơ hội tốt. Hà Trạch Sinh bày ra vẻ mặt hiếu kỳ nói: “Sao lại nói thế?”

Triệu An Chi liền đem sự tình vừa rồi kể ra, vừa kể xong thì Trương Văn Ngọc gọi điện thoại tới. Triệu An Chi không có tinh thần mà nhìn về phía Hà Trạch Sinh cầu xin giúp đỡ. Anh thò người qua nhìn màn hình điện thoại của cô, cơ hồ đem cả người cô ôm vào lòng. Triệu An Chi có thể ngửi được mùi bột giặt trên quần áo của anh, nhất thời cả người có chút không được tự nhiên.

Hà Trạch Sinh thấy điện báo là Trương Văn Ngọc thì nói: “Không có việc gì, em nhận đi.”

Giọng Hà Trạch Sinh vang lên ngay bên tai khiến Triệu An Chi cực kỳ không được tự nhiên, muốn rời đi một ít, vừa lúc Hà Trạch Sinh cũng muốn thối lui. Hai người đồng thời hành động, môi anh lướt qua tai cô một chút. Điều này khiến cả hai người cùng sửng sốt, lỗ tai Triệu An Chi lập tức đỏ bừng lên, cô vội chạy tới một bên để nhận điện thoại.

Hóa ra Triệu An Chi vừa rồi chạy nhanh quá nên vẫn để túi trên xe Trương Văn Ngọc, cô nàng mới đi được một đoạn, quay qua ghế phụ liền thấy được nên đã quay lại đưa cho cô.

Triệu An Chi liên tục xin lỗi Trương Văn Ngọc, liền muốn xuống lầu đi lấy.

Hà Trạch Sinh thấy cô đi ra cửa thì hỏi một tiếng: “Đã tối rồi em còn đi đâu?”

Bởi vì chuyện vừa rồi nên Triệu An Chi có chút không được tự nhiên, thấy Hà Trạch Sinh lại không giống như có việc gì thì trong lòng cô hơi tức, chỉ nói: “Em có chút việc phải đi xuống, em sẽ về nhanh thôi.”

Lúc Triệu An Chi giẫm lên giày thể thao đi xuống thì Trương Văn Ngọc vừa mới đến, quở trách cô vài câu rồi liền phải đi nhưng ánh mắt cô đúng lúc này lại nhìn chằm chằm phía sau Triệu An Chi. Triệu An Chi mẫn cảm nhận thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại thì thấy Hà Trạch Sinh đang mang theo túi rác đứng đằng sau cô, nhìn dáng vẻ như là đang xuống vứt rác.

Trương Văn Ngọc xuống xe.

Triệu An Chi lui về sau một bước.

Hà Trạch Sinh nhìn qua có chút chần chờ nhưng cuối cùng vẫn đi tới.

Triệu An Chi điên cuồng hò hét ở trong lòng, hy vọng anh làm bộ không phát hiện được mà rời khỏi, chờ Trương Văn Ngọc hỏi tới thì cô còn có khả năng lừa gạt qua.

Nhưng Hà Trạch Sinh tựa hồ đã nhận mệnh, không những đi tới àm anh còn nhỏ giọng nói với cô: “Anh không biết em xuống dưới gặp Trương Văn Ngọc cho nên liền xuống dưới đổ rác, thùng rác đầy rồi.”

Nghe lời anh thì thuần khiết cỡ nào, vô tội cỡ nào, mà trên thực tế anh cũng thật sự không cố ý. Cô mới vừa rồi nếu không giận dỗi mà nói với anh một tiếng thì có phải tốt hơn không.

Giọng Hà Trạch Sinh rất nhỏ, nhưng Trương Văn Ngọc cách bọn họ gần nên nghe rành mạch những lời anh nói. Giờ phút này cô nàng hừ lạnh một tiếng. Triệu An Chi lập tức nhận sai: “Văn ngọc, mình sai rồi! Cậu nghe mình giải thích chút!”



Ánh mắt Trương Văn Ngọc quét qua Triệu An Chi đang khẩn trương cùng Hà Trạch Sinh ung dung bình thản, nói: “Giải thích đi.”

Triệu An Chi đem sự tình đơn giản nói một lần, cuối cùng nói: “Chủ yếu là hai người các cậu đều hoài nghi mình nên mình mới không dám nói, nếu không các cậu hẳn sẽ nhận định theo hướng kia phải không?”

Ngại khi Hà Trạch Sinh ở đây, Triệu An Chi không tiện đem mọi chuyện nói rõ ràng, nhưng nói đến đây, hơn nữa Triệu An Chi thỉnh thoảng lại liếc về phía Hà Trạch Sinh thì có gì mà Trương Văn Ngọc không rõ nữa?

Không giống Triệu An Chi, Trương Văn Ngọc làm người ngoài cuộc, nghe xong quá trình ở chung của hai người thì phát hiện trừ bỏ vài sự ngoài ý muốn lúc đầu thì mọi chuyện sau đó đều do Hà Trạch Sinh thúc đẩy. Cô nhìn Hà Trạch Sinh vài lần, vẻ mặt như suy tư gì đó.

Triệu An Chi nói: “Tần Tình gần đây mỗi ngày đều bận chuẩn bị hôn lễ, chuyện này cậu đừng nóiv với cô ấy được không?”

Trương Văn Ngọc hỏi ngược lại: “Vậy cậu muốn khi nào thì nói với Tần Tình? Hay không nói luôn?”

Triệu An Chi giống một quả bóng bị thủng, có chút héo rũ, thoạt nhìn thật đáng thương.

Trương Văn Ngọc lại đập cho một phát nữ: “Chuyện này không thương lượng, mình sẽ nói cho Tần Tình. Còn sư huynh, em nghe nói anh có bạn gái, còn ở với An Chi thì có thích hợp không?”

Hà Trạch Sinh vừa nghe lời này, liền nhìn về phía Triệu An Chi.

Triệu An Chi đêm nay bị Hà Trạch Sinh dọa chết khiếp, cũng chỉ có thể căng da đầu, nói chuyện đồng nghiệp của Hà Trạch Sinh nói một lần.

Trương Văn Ngọc nghe xong thì trong lòng đã càng nắm chắc, liền nói với Triệu An Chi: “Được rồi, cậu đi lên trước đi, mình có chuyện muốn nói với sư huynh một chút.”

Triệu An Chi còn do dự thì Trương Văn Ngọc lại nói: “Cậu hiện tại đi lên thì mình còn nói chút lời tốt trước mặt Tần Tình cho cậu.”

Triệu An Chi quyết đoán đi luôn, tính tình của Tần Tình thì thật không biết thế nào.

Lúc chỉ còn lại Trương Văn Ngọc cùng Hà Trạch Sinh thì cô nàng liền lập tức mở miệng: “Sư huynh, chuyện hai người ở chung nhà là anh cố tình đúng không?”

Hà Trạch Sinh thống khoái mà gật đầu.

Trương Văn Ngọc lại nói: “Anh rốt cuộc nghĩ thế nào? Triệu An Chi mềm lòng nên dễ dàng bị người ta lừa dối. Nhưng anh đâu phải người như vậy. Anh vừa nhìn thì có vẻ lạnh nhạt, không bị ngoại vật tác động, không giống như bởi vì có nữ hài nào đó thích anh mà sẽ thương hại người đó, còn để cô ấy vào ở cùng nhà.”

Hà Trạch Sinh vui vẻ nói: “Em hẳn cũng nhìn ra anh thích cô ấy. Sau khi cô ấy ra nước ngoài học anh mới cẩn thận suy nghĩ, thì ra anh thích cô ấy. Anh vốn dĩ không muốn lại quấy rầy cô ấy nhưng tự nhiên bọn anh lại gặp lại nhau thế này, anh nghĩ đây là duyên phận. Anh muốn nỗ lực theo đuổi cô ấy, Dù cuối cùng cô ấy vẫn không thích anh thì đó những thứ này là những điều khi cô ấy còn thích anh đã đáng được có.”

Trương Văn Ngọc không dự đoán được Hà Trạch Sinh sẽ thành khẩn như thế nên cô nàng nghẹn họng, nhưng cũng từ vài lời nói này mà nghe ra chút ý vị. Một người khôn khéo như Hà Trạch Sinh lại không biết Triệu An Chi rốt cuộc còn thích mình hay không thì đúng là động tâm rồi. Trương Văn Ngọc quyết định thay anh giữ bí mật, dù sao cũng không có hại cho Triệu An Chi. Mặc kệ cô cuối cùng có ở bên anh hay không thì cũng nên được hưởng thụ cảm giác được người khác theo đuổi.

Trương Văn Ngọc nói: “Kể cả anh thẳng thắn bày tỏ thế này em cũng sẽ không giúp anh đâu.”

Hà Trạch Sinh gật đầu, nghĩ thầm, ít nhất hiện tại các cố ấy sẽ không đào hố anh khi anh không biết. Phía trước chỉ vì ngăn cản các cô giới thiệu đối tượng cho Triệu An Chi mà anh đã tốn rất nhiều công phu, còn không biết có cá lọt lưới hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc