BẠO QUÂN ÔN NHU - THIÊN HẠ LÀM SÍNH LỄ

Từng giọt từng giọt máu đỏ tươi theo khóe môi rơi xuống nền đất dơ bẩn. Hít vào trong khoang mũi là không khí nồng nặc mùi máu tanh. Ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ, xua tan sự tăm tối trong chốn địa lao.

Nơi đây là địa lao của Đại Lý Tự. Trước khi bước vào nơi này, Thẩm Thiên Dao cũng không biết trên đời lại có loại địa ngục trần gian như vậy. Bảy mươi hai loại hình pháp, mỗi loại đều khiến cho người ta sống không bằng chết. Ở nơi này, mỗi ngày đều có người chết, mặt bị úp lôi đi, y phục vốn đã tả tơi lại vì bị phạt roi mà trở thành mớ vải rách. Ai có thể ngờ rằng một cỗ thi thể trông như của một tên khất cái lại đã từng, khi còn sống là một vị quan to hiển hách. Đời người thay đổi khôn lường. Ở đây, mạng người bất quá hèn mọn như cỏ rác.

“Thật dơ dáy.” Trên đầu truyền đến giọng nói ngả ngớn bỡn cợt của nam nhân.

Thiên Dao cố hết sức mở to hai mắt, phản chiếu vào trong đôi mắt là chiếc áo mãng bào thiếp vàng màu lam, trên vạt áo là hình ảnh con rồng uốn lượn cuộn bốn chân được tỉ mỉ dùng tơ vàng chỉ bạc thêu lên. Nam tử khoanh tay đứng, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Mà giọng nói bỡn cợt khi nãy lại đến từ nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn, một thân cẩm bào màu tím. Trời sinh hắn có một đôi mắt hoa đào so với nữ nhân còn quyến rũ hơn ba phần. “Miệng vẫn còn cứng nhỉ, vẫn chưa chịu nhận tội?”

Thiên Dao cuộn mình trong góc, mái tóc hỗn độn che đi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, sớm đã không nhìn rõ dung mạo. Nàng cười càn rỡ, khuôn mặt mặc dù dơ bẩn không sao tả xiết, thế nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng ngời trong veo.

“Ta nên nhận tội gì? An Thanh Vương sẽ không cho là ta ép chết Doãn Hàm U chứ?”

“Láo xược.” Một thân quan bào đỏ thẫm đứng một bên, Đại Lý Tự Thiếu Khanh Ngụy Thanh giận dữ mắng. Tuổi tác chưa quá 30, lại trời sinh mặt lạnh, khóe miệng hắn lúc này khẽ nở nụ cười ghê sợ. “Phạm nhân Thẩm Thiên Dao bất kính với An Thanh Vương, phạt 20 trượng….”

Nàng ngồi yên ở góc tường, cảm xúc trên mặt không có chút biến hóa nào, tựa hồ như nghe thấy chuyện vớ vẩn không liên quan đến mình, khóe môi thậm chí còn thoáng hiện nụ cười khinh thường. Nàng bị đánh gãy chân, đã là một phế nhân, còn cần phải để tâm đến trận đòn này nữa sao.

Hai tên cai ngục mang theo hình cụ đi đến, động tác thô lỗ ấn nàng xuống đất. Mắt thấy gậy gộc thô ráp chuẩn bị hạ xuống, An Thanh Vương Sở Dục mỉm cười không nói gì, trong ánh mắt lộ vẻ đùa cợt, vẻ mặt hoàn toàn là của một người đang chờ xem kịch vui.

Nam nhân áo lam nãy giờ vẫn lạnh nhạt không nói gì chậm rãi giơ tay lên, ánh sáng trong đôi mắt đột nhiên mờ mịt. Trong lòng Ngụy Thanh cả kinh, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho cai ngục. Hai tên cai ngục chỉ cho rằng chọc nhầm chánh chủ, sợ tới mức hồn phách lên mây, lảo đảo quỳ gối xuống đất.

“Thái tử điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng.”

“Cút.” Một câu tùy ý, nóng lạnh như ngọc.

Hai tên cai ngục ù té, hoảng sợ chạy ra ngoài. 

Khóe môi nam tử chầm chậm nhếch lên, thong thả cúi đầu, vươn hai ngón tay nắm chiếc cằm bẩn vô cùng của Thiên Dao. Nàng bị ép nhìn thẳng mặt hắn, đập vào tầm mắt là ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn, xương ngón tay lộ ra, ngay cả bàn tay cũng kiêu ngạo như vậy.

“Còn nhớ rõ cái chết của Hàm U?” Nụ cười của nam tử tươi như hoa, nhưng ý cười nửa phần cũng không sâu tới đáy mắt.

Trong đôi mắt không hề gợn một chút sợ hãi nào của Thiên Dao bỗng lóe lên vẻ kinh hoàng, chỉ trong nháy mắt thế nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Nam tử khẽ cười, lộ vẻ khinh thường. Cũng may, nàng vẫn còn biết sợ.

Thiên Dao không thể không sợ, cái chết của Doãn Hàm U rành rành trước mắt, đã từng là cơn ác mộng hàng đêm của nàng. Lúc chết, thân thể trắng như tuyết của Hàm U đầy vết dơ bẩn, móng tay gãy đâm vào lòng bàn tay huyết nhục mơ hồ, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt trừng lớn hoảng sợ. Quả thật là chết không nhắm mắt

Bình luận

Truyện đang đọc