BẠO QUÂN ÔN NHU - THIÊN HẠ LÀM SÍNH LỄ

Sở Diễm khinh thường hừ lạnh, “Tay không đối kháng trăm vạn hùng binh nước Kim, ngươi cảm thấy bổn vương có thể sống sót trở về?”

Nàng vẫn lạnh nhạt như trước, khom người nửa quỳ dưới chân hắn, động tác từ tốn từ trong ngực lấy ra một miếng bùa bình an nho nhỏ, màu đỏ tươi, xếp thành hình tam giác, được buộc lại bằng một sợi dây đỏ.

Thiên Dao động tác nhẹ nhàng đem một góc dây đỏ kia cột lại bên hông Sở Diễm, cực kỳ lạnh nhạt nói, “Ta đợi ngươi trở về.”

Khóe môi hắn cong lên hoàn mỹ, trong ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng, “Nếu bổn vương không còn sống thì sao?”

Nàng không để ý cười, đôi mắt sáng ngời, chớp động tia sáng, “Ta và ngươi cùng chết.”

Hắn cười tà mị, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nàng. Ánh mắt lãnh liệt dần dần thay thế bằng vẻ trêu đùa, “Cũng không tệ, ít nhất trên đường đến Hoàng Tuyền cũng sẽ không cô đơn.”

Bàn tay ấm áp của hắn đột nhiên kéo lấy nàng đi ra khỏi Phật đường.

Mà Thiên Dao quỳ ở trước bàn thờ Phật cả một đêm, hai chân sớm đã tê rần, sao có thể chống lại sự lôi kéo lần này của Sở Diễm, dưới chân nàng lảo đảo, té nhào xuống đất.

Đau! Nằng cắn chặt môi, đôi mắt bất ngờ nhòe đi, nhưng lại ương ngạnh không chịu cầu xin.

“Ngã đau rồi?” Hắn cười đùa cợt, cúi người, dịu dàng hiếm thấy kéo bàn tay bị thương của nàng qua. Từ trong ngực lấy ra khăn gấm lau vết rách trên bàn tay nàng.

Thiên Dao bướng bĩnh rút tay về, cúi mắt xuống, không để ý đến hắn.

Sở Diễm cười một tiếng, đưa tay bế nàng đi ra ngoài, “Nữ nhân thật là phiền phức.” Hắn trầm giọng nói.

“Điện hạ cần gì phải lấy nhiều nữ nhân như vậy.” Thiên Dao nhỏ giọng nói, khuôn mặt tái nhợt dựa vào ngực hắn.

Sở Diễm đột nhiên dừng bước, khóe môi khẽ cười, trong mắt phượng tuyệt thế lộ ra vài tia tà khí. “Ghen sao?”

“Không có.” Thiên Dao lạnh nhạt trả lời.

Sở Diễm đem nàng nhét vào bên trong xe ngựa, bố trí trong xe tuy không hoa lệ nhưng cũng coi như thoải mái. “Từ giờ phút này, ta sống, ngươi sống, ta chết, ngươi bồi.”

Bàn tay ấm áp thon dài của hắn mềm mại vuốt lên gò má nàng.

Thiên Dao kinh ngạc ngắm nhìn hắn, ánh sáng dao động trong mắt. Đột nhiên, nhớ tới tuyệt bút lúc lâm chung của mẫu thân, trên đó viết: Ta sống, nguyện cùng chàng sống, ta chết, nguyện cùng tình yêu trường tồn.

--- -------

Xe đi mấy ngày, đã gần đến biên cảnh. Thiên Dao cả ngày bị nhốt trong xe, phần lớn thời gian đều đọc sách giết thời gian. Thỉnh thoảng, sẽ vén màn cửa, quan sát cảnh sắc nơi biên cương.

Càng đến gần vùng biên cảnh, thời tiết càng rét lạnh. Có tùy tùng đưa thêm quần áo tới, đều là màu trắng thuần sạch tinh tươm.

Xe đi tới ngày thứ 10, đến thành trấn lớn nhất ở biên cảnh – Dung Thành. 

Xe ngựa chầm chậm dừng lại, có thị tùng vén màn xe ra, cung kính mời Thiên Dao xuống xe. Nam nhân cao lớn khom lưng xuống, lấy thân thể làm đệm cho nàng bước xuống.

“Mời nương nương xuống xe.”

Thiên Dao nhíu mày, sửng sốt hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng. “Ngươi đứng lên đi.” Dứt lời, nàng nâng mũi chân, lướt nhẹ, người đã đứng bên cạnh thị tùng.

Cách đó không xa, Sở Diễm cùng Vân Kiếm trầm giọng nói gì đó. Khóe mắt dư quang liếc về phía bóng dáng trắng thuần như tuyết, trong mắt khẽ gợn sóng. Vân Kiếm nhìn theo ánh mắt hắn, ngay sau đó liền cứng đờ tại chỗ. Người trước mặt, lại là người hắn mong nhớ ngày đêm.

Làn váy trắng khẽ bay, không lâu sau Thiên Dao đã đứng trước mặt hai người, chậm rãi khom người bái, “Điện hạ, Vân đại ca.”

“A Dao dường như gầy đi không ít, cuộc sống trong cung đã quen chưa?” Vân Kiếm vội vàng nén lại tâm tình, nhàn nhạt mở miệng.

Thiên Dao cười trả lời, “Mọi thứ đều tốt, làm Vân đại ca lo lắng rồi.”

“Bổn vương lại không biết biểu ca và Thái tử phi có quen biết.” Sở Diễm không để ý lắm mở miệng.

“Bình thủy tương phùng, có duyên vài lần.” Vân Kiếm không chút dấu vết giải thích, không hề thêm vào những chi tiết vụn vặt. Mà Thiên Dao khẽ cười, xem như ngầm đồng ý.

“Điện hạ, bữa tối đã chuẩn bị xong.” Xích Diễm khom người nói, đồng thời sai người dắt xe ngựa vào trong khách điếm.

“Ừm.” Sở Diễm gật đầu, đi về phía khách điếm.

Khách điếm cũng không xem là lớn, bày biện đơn giản, lại vô cùng sạch sẽ. Hẳn là được bao trọn, ngoài chủ quán và tiểu nhị ra, không hề có một người nào khác. Sở Diễm ngồi xuống vị trí chủ vị, Thiên Dao và Kiếm Vân ngồi hai bên hắn, bầu không khí cực kỳ im lặng.

Đồ ăn phần lớn đều là cá, lại không hợp khẩu vị. Thiên Dao ăn rất ít.

“Chủ quán, cho một dĩa măng xào, thêm một chút rau xanh.” Vân Kiếm đột nhiên mở miệng nói. Chủ quán cười tươi, vội vàng phân phó tiểu nhị chuẩn bị, không dám chậm trễ.

“Cám ơn.” Thiên Dao khẽ cúi đầu, lạnh nhạt cực kỳ nói một câu.

Ánh mắt Sở Diễm u trầm, không hề mở miệng. Chỉ khi đồ ăn được bưng lên bàn, mới gắp một ít đặt vào trong chén của Thiên Dao.

Thiên Dao ngẩn người trong chốc lát, sau đó tiếp tục ăn cơm. Khóe môi lại vô thức cong lên.

Vào đêm, Thiên Dao được sắp xếp một căn phòng thượng hạng nghỉ ngơi, Sở Diễm ở phòng bên cạnh.

Cộc cộc cộ, ba tiếng gõ cửa vang lên xong, trong phòng truyền ra một giọng nam trầm thấp “Vào đi.”

Vân Kiếm lưỡng lự trong chốc lát, nhưng vẫn đẩy cửa đi vào. Sở Diễm vẫn chưa nghỉ ngơi, mà nửa người đang dựa trên bàn, chuyên chú đọc mật thư từ trong kinh gửi đến. Bút lông trong tay không ngừng viết.

“Bổn vương biết biểu ca nhất định sẽ đến.” Ánh mắt của hắn vẫn dừng trên mật thư, lạnh nhạt nói.

Vân Kiếm ở một bên đẩy chiếc ghế ngồi xuống, Sở Diễm là người thông minh, nói chuyện với người thông minh, cũng không cần quanh co. “Chiến tranh là chuyện của nam nhân, điện hạ hà tất kéo nữ nhân vô tội vào làm gì.”

“Biểu ca không phải đã đoán được lý do? Sao lại tốn công vô ích đến đây chất vấn bổn vương.” Hắn cười lơ đễnh, cơ thể miễn cưỡng dựa vào giường nhỏ mềm mại.

Thẩm Ngạo Phong là tâm phúc của Định Viễn Hầu, nếu như có tâm, muốn điều động đại quân ở biên cảnh không phải là khó.

“Tự điều đại quân là tội chết, điện hạ chắc chắn Thẩm tướng quân sẽ vì một nữ nhi mà bất chấp không quan tâm đến cả gia tộc?” Vân Kiếm chau mày.

“Vậy phải xem ông ta yêu nữ nhi này nhiều bao nhiêu.” Ánh mắt Sở Diễm trầm xuống, đứng dậy đi về phía giường, rất rõ ràng, hắn không có ý định tiếp tục vấn đề này.

Phía sau, lại truyền đến giọng nói nhỏ bất đắc dĩ của Vân Kiếm. “Nàng sẽ hận người.”

Sở Diễm khẽ dừng bước, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng u tối. “Bổn vương không quan tâm.”

Ba ngày sau, Sở Diễm một đoàn người ngựa thuận lợi đến được Ung Châu.

Thành tướng Ung Châu Mộ Dung Phục là một nam nhân mặt thô ngoài bốn mươi, ngạo mạn là ấn tượng đầu tiên hắn đem đến cho Thiên Dao. Ngoài mặt thì khiêm tốn khách sáo nhưng lại không hề có chút cung kính.

Lúc này, nàng một thân TSm trắng thuần sạch sẽ, thân phận là thị vệ bên người Sở Diễm. Dáng người nàng nhỏ nhắn đáng yêu đứng bên cạnh Sở Diễm cao lớn, thay vì nói nàng là người hầu, có thể nói là – nam sủng thì thích hợp hơn.

Ngày thứ ba bọn họ đến Ung Châu, người Kim liền công thành với quy mô lớn. Sở Diễm tận dụng lợi thế hỏa công, khéo léo tài tình đánh lui quân địch. Thiên Dao từng xem qua một ít sách lược binh pháp, nghe cổ nhân có nói nhìn trời đoán sao, lại không ngờ trên đời có người hiểu được tri thức này.

Ngày đó, hắn thực sự mượn tay gió đông, gió thổi vần vũ, hỏa tiễn hỏa cầu vừa bắn ra, lửa cháy lan tràn tới tận doanh trưởng người Kim, thiêu trụi lều trại cùng lương thảo. Binh lính nước Kim bị chết cháy vô số, trong không khí tràn ngập mùi tro bụi cùng mùi máu tươi nồng đậm. 

Đứng trên thành lầu cao, Thiên Dao xoay người, không đành lòng nhìn thấy những người Kim thân thể bị ngọn lửa thiêu sống, lăn lộn thống khổ trên mặt đất.

“Thế nào, sợ rồi?” Ánh mắt thâm trầm của Sở Diễm nhìn xa xăm, nhìn quân địch đại loạn, thật giống như xem một trò cười.

“Rất tàn nhẫn.” Thiên Dao nhíu mày, cắn môi nói ra mấy chữ.

“Tàn nhẫn?” Hắn khinh thường hừ một tiếng, ánh mắt thanh lạnh đảo qua người nàng. “Mấy năm trước, người Kim đánh chiếm Lăng Châu, đốt giết cướp giật, hãm hiếp phụ nữ, đem trẻ sơ sinh chưa đủ tháng lên nướng làm thức ăn. Chưa tới một tháng, Lăng Châu đã trở thành một tòa thành chết….”

Thiên Dao sợ dựng hết cả tóc gáy, thân thể không khống chế được run rẩy. Trận chiến Lăng Châu năm đó, nàng còn nhỏ tuổi, hình như có nghe qua. Nghe nói tướng thành cấu kết với địch phản quốc mới khiến thành Lăng Châu thất thủ, lại không ngờ sự việc lại tàn nhẫn đẫm máu như vậy.

“Nhớ kỹ, nhân nhượng với kẻ địch thường chính là tàn nhẫn với chính mình. Nếu không phải đại hỏa ngăn cản người Kim, Ung Châu lúc này sẽ trở thành Lăng Châu thứ hai.”

Ung Châu một trận đánh cho đẹp mắt, nguyên khí người Kim tổn thất nặng nề, trong mấy ngày ngắn ngủi nhất định không dám tấn công. Thành Ung Châu lại một lần nữa khôi phục lại cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt ngày xưa.

Sau đại chiến, Thiên Dao liền ở lại sương phòng phủ tướng quân, rất ít đi ra ngoài. Cũng rất hiếm khi nhìn thấy bóng dáng Sở Diễm. Mãi đến lễ hội hoa đăng tháng giêng, Vân Kiếm mới đưa nàng ra khỏi phủ.

“Dù sao ở trong phòng buồn bực, thời gian dài sẽ sinh bệnh. A Dao, muội xem, lễ hội hoa đăng biên cảnh, có phải rất náo nhiệt?”

“Ừm.” Thiên Dao không để ý lắm cười cười, khoác tấm áo choàng bằng lông nhung lên. Vào đông, đêm ở biên cảnh càng lạnh lẽo.

“Nơi này là chỗ phồn hoa nhất biên cảnh, hơn nữa vừa đại thắng người Kim, dân chúng vui vẻ vô cùng.” Vân Kiếm cùng nàng sánh vai, xuyên qua đám người nhốn nháo mà đi.

Bình luận

Truyện đang đọc