BẠO QUÂN ÔN NHU - THIÊN HẠ LÀM SÍNH LỄ

“Hoàng hậu nương nương biết Thái tử điện hạ nhớ thương ngài như vậy, trên trời có linh thiêng cũng sẽ được an ủi.”

An ủi? Nụ cười trào phúng đọng trên khóe môi hắn. Hung thủ hại mẫu hậu hắn, đến nay nam nhân kia vẫn còn sủng ái, che chở. Nếu mẫu hậu thực sự trên trời có linh thiêng, chỉ sợ trái tim cũng đã băng giá rồi.

Xương ngón tay cong cong, đột nhiên ấn chặt ngọc tiêu trắng thuần, đôi mắt đen yên tĩnh trong nháy mắt cuộn sóng mãnh liệt, chợt lóe lên hàn quang vương tơ máu. Mà một lát sau, lại khôi phục lại sự lạnh nhạt như trước. Chỉ làm cho người ta cảm thấy, tia hàn quang vừa nãy chẳng qua chỉ là ảo giác.

“Nàng tỉnh chưa?”

“Đã tỉnh rồi, điện hạ có muốn qua đó xem không.”

“Ừm.” Sở Diễm lạnh nhạt đáp lời, đứng dậy rời đi.

Trong phòng ngủ Tây Sương, Thiên Dao đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm, sau giờ ngọ hôm nay liền thanh tỉnh lại. Sở Diễm đẩy cửa bước vào, hình ảnh nhìn thấy là một nữ tử ngã ngồi trên nền gạch ngọc trắng bóng loáng, mái tóc đen xổ tung ra, sa y màu trắng sớm đã bị thấm máu. Có thể nhìn ra nàng muốn rời đi, nhưng bởi vì động mạnh nên lại một lần nữa làm hở miệng vết thương.

“Vẫn cứ bướng bỉnh.” Giọng nói vẫn miễn cưỡng tà mị như trước. Mắt phượng Sở Diễm nheo lại, nhìn nàng như cười như không.

Thiên Dao lúc này vô cùng chật vật, miệng vết thương chưa khép hẳn lại bị toạc ra đau đớn, nàng mở miệng thở dốc, trên trán sớm đã lấm tấm mồ hôi. Mà hắn từng bước lại gần, tản ra khí thế lạnh lùng cao ngạo, làm cho nàng vô cớ sợ hãi.

Hắn cúi người xuống trước người nàng, tao nhã vươn ngón tay ra, đầu ngón tay thon dài đặt vào chỗ vết thương thấm máu của nàng, đột nhiên dùng lực.

“Đau!” Mi tâm xinh đẹp của Thiên Dao chau lại, nhịn không được kêu thành tiếng, thân thể không ngừng run lên, trước mắt mơ hồ nhòe đi.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt đen như đầm sâu kia chỉ có một mảnh lạnh lùng. Chỉ biết hắn là nam tử lạnh lùng, nhưng lại không ngờ có thể là người nhẫn tâm như vậy.

“Còn biết đau?” Hắn ngược đãi nàng sau lại cười trêu tức, thu bàn tay về. “Nhớ kỹ lần giáo huấn này, thu về cái ngươi tự cho là đúng, ngươi vẫn chưa có bản lĩnh như vậy.”

Thiên Dao không nói gì, chỉ cắn chặt môi.

Hắn khẽ cười, mở bàn tay ra trước mặt nàng, trong lòng bàn tay là một bình sứ trắng toát. “Uống thuốc này vào có thể giảm bớt đau đớn.”

Thiên Dao ngồi cứng đờ dưới đất, để ngoài tai lời nói của hắn. Hừ, thế này là sao, vừa đánh vừa xoa! Nàng còn khinh thường sự bố thí của hắn.

“Thế nào? Còn muốn bổn vương đút cho ngươi.” Khẩu khí của hắn không khỏi lạnh vài phần, hiển nhiên không có kiên nhẫn dỗ người khác.

Thiên Dao cau mày, biết không thể chọc tức hắn, im lặng nhận lấy bình sứ, mở ra, đặt chóp mũi ngửi ngửi. Rõ ràng là Bách Hoa hoàn. Luyện chế từ hơn trăm loại linh dược, trân quý vô cùng, trong hoàng cung bất quá cũng chỉ có mấy viên mà thôi. Thái tử điện hạ ra tay thật là hào phóng.

“Khi nào điện hạ có thể đưa Thiên Dao về nhà?” Nuốt thuốc xong, nàng liền mở miệng hỏi.

“Nếu ngươi còn mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.” Sở Diễm lạnh nhạt phất tay áo bỏ đi.

Thiên Dao ngẩn người nhìn bóng lưng hắn, trong đầu đột nhiên lóe lên mấy chữ - âm tình bất định.

Bình luận

Truyện đang đọc