BẠO QUÂN ÔN NHU - THIÊN HẠ LÀM SÍNH LỄ

Nàng chật vật leo lên trên chiếc giường lớn, nửa người dựa vào thành giường, làm dịu bớt đau đớn trên miệng vết thương. Đôi mắt sáng như sao khẽ thu lại, đánh giá đồ đạc bên trong phòng. Cảm giác lạnh lùng âm u, tôn quý và không xa hoa, đơn giản mà thâm trầm, thực sự có vài phần giống con người hắn.

Cơn buồn ngủ kéo đến, Thiên Dao lúc này nửa tỉnh nửa mê, ngoài phòng đột nhiên truyền đến giọng nói ồn ào, sau đó, két một tiếng, cửa bị người ta dùng ngoại lực đẩy ra.

Nam tử xuất hiện ở cửa khiến nàng có chút ngoài dự liệu. “Đại ca!”

“A Dao.” Thẩm Đông Thần cả gương mặt lo lắng, không nói lời gì tiến lên đem nàng ôm ngang. “Lại bị thương?” Giọng nói của hắn dường như hơi lạnh.

Thiên Dao hờ hững không đáp lời, đầu cúi xuống thật thấp.

Hắn khẽ than một tiếng, bước nhanh ra ngoài. Mà làm cho Thiên Dao không tưởng tượng được, phụ thân nàng Thẩm Ngạo Phong cũng ở ngoài cửa, một thân áo giáp, bội kiếm cầm trong tay.

“Phụ thân…..” Giọng nói Thiên Dao phát ra hơi run run. Mang theo binh khí vào cung là tội lớn không thể tha, phụ thân làm quan bao nhiêu năm sao có thể hồ đồ như vậy.

Sắc mặt Thẩm Ngạo Phong cũng vô cùng lạnh lùng, nắm chặt bảo kiếm trong tay. “Về phủ trước.”

“Dạ.” Thẩm Đông Thần đáp lời, ôm lấy Thiên Dao, bước chân lướt nhẹ, nháy mắt là có thể ra khỏi Đông cung, mà Sở Diễm một thân mãng bào trắng bạc, khoanh tay đứng phía trước cửa cung, giống như chờ đã lâu. Phía sau hắn, Xích Diễm cùng Lưu Trung theo sát hai bên trái phải.

Thẩm Ngạo Phong tiến lên, khom người cúi đầu, “Lão thần bái kiến thái tử điện hạ.”

“Tướng quân không cần đa lễ.” Khóe môi Sở Diễm nở nụ cười máy móc, “Chỉ là, phụ tử Thẩm tướng quân tự tiện xông vào phủ của bổn vương, không phải nên cho bổn vương một lời giải thích hợp lý?” Ngữ điệu ôn nhu lạnh nhạt, lại vẫn mang theo uy nghiêm khó nói nên lời, khiến người ta không dám xem nhẹ. 

“Lão thần đến bất quá chỉ là đón tiểu nữ về phủ. Điện hạ giữ tiểu nữ ở Đông cung nhiều ngày, không biết có nên cho vi thần một lời giải thích hợp lý.” Thẩm Ngạo Phong không nhanh không chậm nói.

Quả thật là gừng càng già càng cay.

Sở Diễm cười một tiếng, mắt phượng nheo lại, ánh mắt lãnh liệt lạnh nhạt dừng trên lưỡi kiếm sắc bén bên hông Thẩm Ngạo Phong. “Thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ, Thẩm Thiển Dao đã là người của bổn vương, bổn vương giữ nàng ở trong cung dưỡng thương, đương nhiên hợp tình hợp lý.”

Thẩm Ngạo Phong trầm mặc không nói, không có cách nào phản bác.

Sở Diễm lạnh lùng cười, tay áo khẽ phất, nửa khắc sau, Ngự Lâm quân đã bao vây lấy bọn họ.

“Phụ tử Thẩm gia tự tiện xông vào Đông cung, ý đồ bất chính, bắt lấy bọn họ.” Xích Diễm ở phía sau hô lớn.

“Ca, để muội xuống.” Thiên Dao yếu ớt mở miệng.

Mày kiếm Thẩm Đông Thần cơ hồ chau lại, cẩn thận đặt nàng xuống. Thấy nàng lảo đảo tiến về trước vài bước, theo đó là tiếng ho khụ khụ yếu ớt.

Thân hình mảnh mai của nàng trong gió thu lạnh như chiếc lá rụng đơn bạc. Ánh mắt trong suốt rã rời, ngước mắt nhìn về phía Sở Diễm, cô đơn lãnh mạc cười. Sau đó, bước chân nàng xoay tròn, vung chưởng đánh về phía Ngự Lâm quân. Trong khoảnh khắc, hàn khí từ dưới đất vọt lên, lướt qua chỗ nàng, một đám Ngự Lâm quân cứng đờ đổ rạp xuống, rét cóng lăn lộn trên mặt đất, cơ thể phủ đầy sương lạnh.

“U Minh chưởng.” Xích Diễm cả kinh nói, trên mặt tràn ngập vẻ không tin. Trên giang hồ có đồn đại về U Minh chưởng, vốn cho rằng người ta chỉ nói cho vui, không ngờ trên đời thực sự có võ công bá đạo như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc