BẠO QUÂN ÔN NHU - THIÊN HẠ LÀM SÍNH LỄ

"Không uống thì sao có thể trúng kế của nàng?" Không trúng kế thì làm thế nào tương kế tựu kế.

"Ngươi..." Thiên Dao kịch liệt run rẩy, thân thể không thể vận dụng được nửa phần khí lực. Hàm răng cắn chặt cánh môi, "Sở Diễm, Đông cung còn nhiều nữ nhân nguyện ý làm giải dược cho ngươi..."

Hắn tà mị cười, động tác ưu nhã, vẻ mặt bình tĩnh. Chỉ có đôi mắt sâu thẳm hừng hực dục hoả ầm ĩ bùng cháy. "Thuốc là do nàng hạ, tự nhiên phải do nàng tới giải, Bổn vương làm việc luôn luôn công bình."

"Đừng, đừng mà..." Giọng nói vỡ vụn chưa hết lời liền bị hắn che kín. Nụ hôn nóng bỏng đột ngột ập tới, so với trước đây càng thêm điên cuồng, lưỡi hắn tiến quân thần tốc, liếm lấy môi răng của nàng, tựa hồ muốn từ nụ hôn này buông thả nhiệt lượng thân thể. Ngọn lửa nguyên thủy, ở trên thân thể trẻ tuổi đang lúc hừng hực.

Thân thể đột nhiên nhẹ tênh, Sở Diễm đã đem nàng ôm lấy, có chút thô lỗ đặt nàng vào trong ao. Sóng nước dịu dàng bồng bềnh, thân thể mềm mại trở nên mẫn cảm dị thường. Hắn nghiêng thân đè xuống, hô hấp không vững vàng giống như khi nãy, nhiệt độ thân thể nóng kinh người. Nước làm ướt sợi tóc đen nhánh của hắn, một giọt nước trong suốt theo sóng mũi hắn rơi vào trên da thịt trắng nõn của nàng, không tiếng động chảy xuống, diêm dúa lẳng lơ quỷ mị.

Một đôi cánh tay ngọc vô lực của Thiên Dao đặt trên lồng ngực bền chắc của hắn, không biết là khước từ hay là muốn nghênh hợp, chóp mũi quanh quẩn mùi mực trúc nhàn nhạt, làm mê loạn lòng người.

So với mùi mực trúc càng làm mê loạn lòng người chính là những cái hôn triền miên của Sở Diễm. Hắn nắm lấy tay nàng, nụ hôn từng cái từng cái rơi trên đầu ngón tay mảnh khãnh, cũng thuận thế mà hôn lên trên, hôn qua cánh tay, xương quai xanh, đầu ngón chân, hôn từng tấc da thịt của nàng. Một nam nhân nhìn chúng sinh từ trên cao, hết sức kiêu ngạo lại phủ phục lên người nàng, dây dưa muốn tất cả của nàng. Đầu ngón tay thon dài du tẩu trên người nàng, Thiên Dao không ngừng run rẩy, trong miệng khẽ rên rỉ.

Thân thể của nàng đã bán đứng nàng.

Sương mù quanh quẩn bên mặt hồ, nhẹ nhàng lượn lờ, thoáng như không phải chốn nhân gian.

Hắn tiện tay đánh rớt y phục rườm rà trên người, nghiêng người về trước..... Trong phút chốc đau đớn, thân thể như bị tê liệt. Thiên Dao thống khổ giãy dụa, hai chân trần theo bản năng đá vào người đang chèn ép ở trên.

Trong miệng tiếng khóc vỡ vụn, cũng bị hắn toàn bộ nuốt vào trong miệng. Nàng mang cho hắn cảm giác như điên cuồng.

Một khắc kia, không gian yên lặng, thời gian dừng lại.

Một khắc kia, gió ngừng động, mây ngừng trôi, cái động chỉ là hai trái tim đang nóng bỏng cùng thân thể không ngừng nhấp nhô không ngừng của hắn. 

"Không muốn, đau...." Nàng khóc kêu cầu xin tha thứ, bàn tay đấm vào bộ ngực hắn. Mỗi cử động của hắn, đối với nàng mà nói là đau khổ vạn phần, là đau đến tê tâm liệt phế.

Một mảnh hồng hồng từ phía dưới tràn ra, theo nước trôi đi. Thì ra, đây chính là nam nữ hoan ái, thật thật là đau, thật là đau.

Hắn ở trên người nàng như hồng thuỷ mãnh thú, tham lam cướp đoạt. Một đôi mắt thâm thuý như biển sâu, thật sâu ngắm nhìn nàng, dường như muốn đem hồn phách của nàng hút vào trong đó. Hắn nâng mặt nàng lên, dịu dàng hôn đôi mắt trong suốt của nàng, gương mặt trắng mịn, đôi môi anh đào, chiếm trọn nàng, từng tấc từng tấc dày vò nàng, mà thân thể lại càng điên cuồng chuyển động.

Hắn từng có rất nhiều nữ nhân, hắn muốn thân thể các nàng, nhưng không có lần nào lại điên cuồng mất khống chế như vậy. Một khối thân thể trúc trắc như vậy lại khiến hắn muốn ngừng mà không được, một lần lại một lần, không biết thế nào là thoả mãn.

Thiên Dao thỉnh thoảng rên rỉ, lần đầu trải qua việc thân thể thừa nhận hắn mạnh mẽ đoạt lấy, đầu ngón tay bấm vào da thịt hắn, thống khổ rên rỉ, giống như dạo chơi giữa biển lớn và ngọn lửa, đau nhưng hạnh phúc.

Đầu ngón tay thon dài luồn vào tóc nàng, êm ái vuốt ve sợi tóc mềm mại. Trong lúc lơ đãng, chạm phải khoé mắt ướt át, mày kiếm nhíu lại, một ngọn lửa vô danh trong lòng nổi dậy. Vùi vào trong cần cổ của nàng, hung hăng cắn lên đầu vai nàng, cho đến khi giữa răng môi lan tràn mùi máu tươi mới buông ra.

"Thật đau, Sở Diễm, Sở Diễm...." Nàng tuỳ tiện gọi tên hắn, lệ càng rơi càng nhiều.

"Ngoan, đừng khóc." Hắn dịu dàng dụ dỗ, nhìn bộ dáng hoa lê đái vũ của nàng, bỗng dưng lại đau lòng.

Hắn rời khỏi, kéo qua cẩm bào bao lấy thân thể nàng, một đường ôm nàng trở về Lăng Tiêu điện. Nàng tựa vào lồng ngực hắn, vẫn luôn rất an tĩnh, một Thiên Dao ôn thuận như vậy thật khiến hắn luyến tiếc.

"Tại sao không nói chuyện?" Hắn ôm nàng ngồi trên đầu gối, tuỳ ý thưởng thức một lọn tóc đen của nàng.

Thiên Dao mệt chết đi, cũng rất loạn, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào. Nàng vốn có thể bình tĩnh không chút tạp niệm, không quan tâm nhưng hắn cứ hết lần này đến lần khác làm dậy sóng. 

Hôm nay giao ra tâm, giao ra thân, giao phó hết thảy, nàng phải làm sao đây?

"Ta đang nghĩ tới Ti Ngôn..." Đôi môi mỏng khẽ run.

"Nàng thật đúng là sát phong tình." Sở Diễm cười một tiếng, tay ôm nàng lại chặt thêm mấy phần. "Yên tâm, sẽ có người thay nàng ta giải dược, đây không phải là chuyện nàng nên quan tâm."

"Nhưng mà, chỉ cần người kia không phải ngươi, nàng chính là mang tử tội." Gò má Thiên Dao tái nhợt, giọng nói lạnh nhạt mang theo vài tia bất đắc dĩ cùng áy náy.

Sở Diễm cười, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên. Đôi mắt đẹp lưu chuyển, long lanh ánh nước, so với tính tình kiêu ngạo quật cường thường ngày không biết khả ái gấp bao nhiêu lần. "Yên tâm, Bổn vương tạm thời không cần mạng của nàng."

"Bởi vì nàng còn có giá trị lợi dụng, đúng không?" Một đôi mắt trong suốt chống lại ánh mắt hắn.

"Ồ? Làm sao thấy được?" Lời của nàng khiến Sở Diễm thấy thú vị, hắn ngược lại muốn nhìn một chút nha đầu này đến tột cùng có thể hiểu được mấy phần.

Thiên Dao cau mày, nhàn nhạt nói. "Điện hạ sắc phong Ti Ngôn làm trắc phi, coi trọng không phải là mười vạn đại quân biên cảnh sao?"

"Ừ, sau đó thì sao?"

Thiên Dao trầm tư chốc lát, sau lại nói. "Thậm chí, Mộ Dung Ti Ngôn ra khỏi thành gặp nạn, người Kim dùng nàng uy hiếp...  đều trong dự đoán của điện hạ. Mục đích, chính là để cho Mộ Dung Phục buông xuống phòng bị."

Sở Diễm cười sang sảng, cưng chìu véo véo gò má nàng. "Đúng thật là quỷ tinh ranh."

Thiên Dao bật cười, ánh mắt khổ sở. "Thiên Dao nếu thông minh, sẽ không hết lần này tới lần khác bị điện hạ lợi dụng."

"Nếu không phải nàng có lòng tính toán Bổn vương, sao có thể bị Bổn vương lợi dụng, tự làm tự chịu nha đầu à." Hắn tà mị cười, kéo qua một lọn tóc đen của nàng, đặt ở bên môi hôn một cái. Lại cảm thấy không đủ, kéo nàng qua, cúi đầu hôn lên cánh môi hồng, thật lâu mới bằng lòng buông ra.

"Còn đau không?" Hắn mỉm cười hỏi.

Thiên Dao gật đầu một cái, lại nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên lắc đầu. Khuôn mặt đỏ bừng một mảnh, vấn đề này, trả lời như thế nào cũng không đúng.

"Nghĩ gì thế, Bổn vương là hỏi vết thương trên vai nàng." Hắn kéo vạt áo nàng ra, kiểm tra thương thế trên vai, lại không có chút ý tứ nào muốn giúp nàng thoa thuốc.

"Ừ." Ấn đường nàng nhíu lại, đạm nhạt trả lời.

Hắn mỉm cười, dịu dàng kéo lại y phục cho nàng. "Vết thương này là dấu vết không cách nào xoá được, Thẩm Thiên Dao, đây là ấn ký của Bổn vương, kiếp này nàng chính là nữ nhân của Bổn vương."

Hắn bá đạo ngang ngược, Thiên Dao đã sớm thành thói quen. Nàng thuận theo tựa đầu chôn vào ngực hắn, phảng phất như vậy có thể gần sát lòng hắn. Câu "Nữ nhân của Bổn vương" lần nữa khoá lại lòng nàng.

Sợ nhất là động tâm, lại hết lần này tới lần khác rơi vào bể yêu. Một chữ “tình” có độc không thể giải.

Bàn tay hắn lặng yên không tiếng động dời lên bụng nàng, êm ái xoa. "Còn nơi này, đau không?"

"Sở Diễm." Nàng nhìn chằm chằm hắn, gò má tái nhợt ửng hồng xinh đẹp.

"Làm thêm vài lần sẽ không đau." Lời nói mập mờ từ trong miệng hắn nói ra lại như đang nói đến chuyện thường ngày.

"Nàng cứ nghỉ ngơi trong điện Bổn vương trước đã, bữa tối, Bổn vương trở lại với nàng." Hắn nói xong, động tác êm ái đem Thiên Dao ôm đến giường, tỉ mỉ đắp chăn cho nàng.

Sở Diễm đứng dậy, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, dừng lại cước bộ. "Chuyện Mộ Dung Ti Ngôn, nàng cũng không cần quá mức đau lòng. Coi như các nàng không tự cho là mình thông minh, Bổn vương sớm muộn cũng sẽ xuống tay với nàng ấy."

Mười vạn đại quân biên cảnh, hắn nhất định phải lấy được.

--- ----

Ngự thư phòng Đông cung.

Lúc Sở Diễm bước vào, Sở Dục đang cà lơ phất phơ ngồi ở trước bàn, vẻ mặt treo nụ cười nịnh hót.

“Thất ca ngược lại phong lưu khoái hoạt, thần đệ đợi đến mỏi mắt.”

“Thế ư? Nhưng Bổn vương thế nào lại nghe nói đệ mới từ Hạm Tâm các tới đây.” Phượng mâu Sở Diễm híp lại, lộ ra vài tia tà mị. Nhấc vạt áo, ở bàn ngồi xuống, một tay ưu nhã bưng chén trà trên bàn lên, uống cạn một hớp. Một tay tuỳ ý mở sách ra xem.

Sắc mặt Sở Dục biến đổi, buồn bực không nói. Hắn làm thế nào có thể quên, nơi này là Đông cung, có chuyện gì mà có thể qua mắt được Thất ca hắn.

“Mộ Dung Ti Ngôn bên kia thế nào?”

“Còn có thể như thế nào, tiện nghi cho tên tiểu tử Xích Diễm kia.” Sở Dục cười ha hả một tiếng, mới vừa rồi buồn rầu liền bị quét sạch.

Sở Diễm cười, ánh mắt rơi trên người hắn có vài tia nghiền ngẫm. “Bổn vương cũng không phải là chưa cho đệ cơ hội.”

“Mộ Dung Ti Ngôn, hay là thôi đi. Đổi một cái vẫn thành.” Sở Dục nửa nghiêm túc nửa cười giỡn nói, mơ hồ cũng mang theo mấy phần dò xét. Hắn quen tính thuở nhỏ, ở trước mặt Sở Diễm càng thêm không hiểu việc thu liễm, huống chi việc hắn thích Doãn Hàm Tuyết cho tới bây giờ không phải bí mật.

Bình luận

Truyện đang đọc