BẠO QUÂN ÔN NHU - THIÊN HẠ LÀM SÍNH LỄ

Sắc mặt Huyễn Ảnh bình tĩnh, vẫn không biểu hiện nửa phần vui mừng, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu. “Đúng vậy, chỉ có muội mới xứng trở thành chủ nhân nơi này.”

Linh Lung cười, lại mở miệng hỏi: “Điện hạ đã sủng ái và cho muội một danh phận, như vậy đại ca còn phản đối Linh Lung ở cùng điện hạ không?”

Linh Lung một lòng đều đặt ở trên người Sở Diễm, Huyễn Ảnh từng một lần phản đối. Từ xưa cửa cung thâm sâu như biển, làm nữ nhân của hoàng đế có mấy người có được hạnh phúc chân chính, hắn không nỡ nhìn muội muội lao đầu vào lửa. Mà Linh Lung tính tình quật cường, làm gì nghe lọt vào tai lời hắn khuyên nhủ.

“Muội sớm đã là nữ nhân của điện hạ, ta phản đối có tác dụng gì.” Huyễn Ảnh lạnh lùng hừ một tiếng. “Đường là do chính muội chọn, bất luận tốt xấu gì muội cũng phải đi. Ta đến, chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở muội, cẩn thận Thẩm Thiên Dao.”

Linh Lung cười nhẹ, “Đại ca yên tâm, nàng ta cũng không uy hiếp được muội. Điện hạ đích thực có thích nàng một chút, có điều, điện hạ là người trọng tình, muội với điện hạ có tình cảm hơn mười mấy năm, chẳng lẽ lại không bằng mấy tháng nàng ta ở cùng điện hạ sao? Huống hồ, điện hạ thích nữ nhân dịu dàng ngoan ngoãn, tính tình Thẩm Thiên Dao cao ngạo khó thuần, điện hạ chẳng qua là nhất thời cảm thấy mới mẻ, qua một thời gian sẽ chán thôi.”

“Linh Lung, bất kỳ thời điểm nào cũng không được khinh địch. Muội không hề hiểu nam nhân, nhưng ta hiểu. Ánh mắt điện hạ nhìn Thẩm Thiên Dao mới đúng là ánh mắt một nam nhân nhìn nữ nhân. Ngài dứt bỏ không được tình cảm trước đây với muội nhưng muội và Thẩm Thiên Dao, nữ anh vàng, ngài đều có thể song toàn.” Huyễn Ảnh nói không chớp mắt, mắt sáng nheo lại, đen sâu như giếng cạn.

Đôi mắt Linh Lung khẽ nheo lại, trầm tư trong giây lát, mới gật đầu. “Ừm, đại ca yên tâm, Linh Lung nhất định sẽ cẩn thận.”

Đầu ngón tay trắng xanh của Huyễn Ảnh chạm vào đôi gò má trắng nõn của Linh Lung, ánh mắt dần dần ôn nhuận vài phần. Muội muội duy nhất của hắn, hắn nhất định sẽ bảo hộ nàng. “Nếu như có một ngày, Thẩm Thiên Dao kia thực sự uy hiếp địa vị của muội, đại ca nhất định sẽ thay muội trừ bỏ nàng.”

Linh Lung cười, dựa vào ngực hắn. “Muội biết đại ca thương muội nhất.”

--- ------ ------ ------

Ngày hôm sau, Sở Diễm liền hướng Văn Đế thỉnh chỉ sắc phong Linh Lung làm trắc phi. Trong lúc này, Đông cung cơ hồ như nổ tung. Có điều, Ỷ Hà điện của Linh Lung không mấy náo nhiệt, ngược lại chỗ của Thiên Dao lại đông như trẩy hội.

Thẩm trắc phi vừa mới sẩy thai, chỉ trong một đêm, thị nữ thiếp thân lại biến thành trắc phi của điện hạ, chuyện này cơ hồ trở thành đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu của đám nữ nhân trong cung. Lời khó nghe đều có, thậm chí có người hoài nghi, đây chẳng qua là mánh khóe tranh sủng của Thẩm Thiên Dao, chính nàng đem Linh Lung đưa đến bên giường Sở Diễm.

Đối với lời đồn đãi vô căn cứ, Thiên Dao mặc kệ, có cung phi đến xem chuyện vui nàng cũng lấy lý do thân thể không khỏe rồi đuổi đi.

Sau khi Tử Y rời đi, ngày thứ hai, Sở Diễm lại tuyển vài thị nữ lanh lợi đưa đến Y Lan điện, trong số đó, Yêu Nguyệt là người lớn tuổi có tố chất nhất, cùng với Liên Tinh làm thị nữ thiếp thân của nàng.

Thiên Dao đối với việc này cũng không hề để tâm, ngày ngày vẫn vô tri vô giác. Nàng dường như chân không rời khỏi phòng, có khi lại ngẩn ngơ trước cửa sổ, có khi lại thêu thùa một chút hoa văn đơn giản giết thời gian.

Vào đêm, Thiên Dao tựa đầu trước cửa sổ, ánh mắt mờ mịt nhìn trời, phía sau một đôi tay rắn chắc đột nhiên vòng qua eo nàng, hơi thở ấm áp phả bên tai nàng. “Dao Nhi đang nhìn gì thế?”

Thiên Dao ngẩn người, hôm nay là ngày Tử Y phong phi, mà hắn lại tới nơi này. “Không có gì, đang nhìn sao.”

“Đẹp không?” Sở Diễm khẽ cười, theo hướng ánh mắt nàng nhìn trăng sáng sao thưa, sao trên trời lấp lánh.

“Giết thời gian mà thôi.” Nàng tùy ý đáp lời, không chút dấu vết tránh đi cái ôm của hắn, thản nhiên nói, “Điện hạ hình như đi nhầm chỗ rồi.”

“Ồ? Dao Nhi cảm thấy bổn vương nên ở đâu?” Hắn tà mị cười, lại một lần nữa ôm nàng vào trong lòng, nỉ non bên tai. “Ta nhớ nàng.”

“Nhưng mà ta mệt rồi.” Thiên Dao nhẹ giọng nói, biểu tình lạnh nhạt.

“Ừm.” Sở Diễm khẽ cười gật đầu, cúi xuống bế nàng đến bên giường, “Nghe người trong cung nàng nói, buổi tối Dao Nhi ăn rất ít.”

Thiên Dao trầm mặc không nói, sắc mặt tái nhợt vài phần.

Sáng sớm, thị nữ Yêu Nguyệt bưng chén thuốc bổ ấm tiến vào. Thân thể nàng khôi phục cũng không ít, thuốc sớm nên ngừng lại, việc này khiến nàng không hiểu được, uống một ngụm mới phát hiện thực ra thuốc có tác dụng hỗ trợ có thai.

Nàng tùy ý viện cớ nói thuốc quá đắng liền không phải uống nữa. Yêu Nguyệt cũng không miễn cưỡng, bưng thuốc xuống. Vốn tưởng rằng sự tình như vậy sẽ xong, kết quả đến bữa tối, Thiên Dao phát hiện những thứ thuốc đó lại được trộn vào thức ăn hàng ngày, nàng ăn vài miếng liền không có khẩu vị.

“Người đâu, bưng canh củ sen lại đây.” Sở Diễm phân phó một câu, chỉ một lúc Yêu Nguyệt liền bưng canh củ sen táo đỏ tiến vào, nửa quỳ bên cạnh giường, dâng chén canh lên cao trước mặt Sở Diễm.

Hắn nhận lấy chén sứ được chế tác tinh xảo, dùng muỗng sứ múc canh thử một ngụm xong mới đưa đến miệng Thiên Dao. “Ngoan, uống canh nào.”

Thiên Dao đương nhiên ngửi thấy mùi thuốc bổ nồng đậm trong chén canh, bàn tay dưới ống tay áo đã sớm nắm chặt lại thành quyền.

Nhưng nàng lại không thể không ngoan ngoãn mở miệng uống canh. Không phải Thiên Dao học được nhẫn nhục chịu đựng mà bắt đầu hiểu được phải tránh sóng gió. Nàng có thể không uống nhưng Sở Diễm lại có nhiều cách ép nàng uống.

Thiên Dao có thể lựa chọn rượu mời không uống uống rượu phạt, nhưng mà, vậy thì có ý nghĩa gì chứ, kết quả không phải chỉ có một hay sao, đó chính là uống.

Bộ dạng thuận theo của nàng làm tâm tình Sở Diễm rất tốt, hắn đưa chén không một lần nữa đưa cho Yêu Nguyệt. Yêu Nguyệt vô cùng thức thời bưng lấy chén canh, mang theo cung nhân trong phòng lui ra ngoài, đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bọn họ cũng không phải ngày đầu hầu hạ trong cung, rất dễ dàng đoán ra được kế tiếp Sở Diễm muốn làm gì.

Trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh, Thiên Dao có chút luống cuống, lòng bàn tay nắm chặt toàn là mồ hôi lạnh. Nàng biết Sở Diễm muốn làm gì mà nàng cũng biết bản thân không thể né tránh. Chỉ là nàng --- không nguyện ý.

“Ngon không?” Hắn tà khí cong khóe môi, ngón tay dịu dàng nâng cằm nàng lên.

“Ừm.” Thiên Dao nhàn nhạt đáp lại.

“Bổn vương cũng muốn nếm thử.” Hắn cười đến tà mị, lời vừa dứt hai cánh môi đã đặt lên môi nàng, hôn nhẹ nhàng. Sau đó, thản nhiên nói. “Thật ngọt.”

Hô hấp Thiên Dao dồn dập, nàng muốn lùi về sau, mà vòng eo lại bị hắn gắt gao ôm lại, ngón tay thon dài của hắn mò mẫm xương quai xanh mỹ lệ của nàng, thẳng một đường xuống dưới, ngựa quen đường cũ đẩy làn váy đơn bạc của nàng ra.

“Sở Diễm, ta…” Thiên Dao chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh lợi hại, bàn tay trắng nõn của nàng nắm lấy bàn tay đang xằng bậy của hắn. Nàng sợ, sợ hắn đụng vào nàng.

“Ngoan, đừng chọc giận bổn vương.” Ngữ khí của hắn mềm mại, nhưng Thiên Dao lại nghe ra ý vị cảnh cáo. Nàng nếu như không nghe theo hắn đại khái có thể tiếp tục dùng vũ lực.

Thiên Dao trần trụi nằm ở dưới thân hắn, tùy ý cho hắn đòi lấy, màn lụa đỏ khẽ lay động trong gió. Thiên Dao nghiêng đầu nhìn xuyên qua tấm màn lụa đang bay, nhìn vầng trăng trong trẻo mà lạnh lùng bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài, có khát vọng tự do của nàng.

Nước mắt theo hàng mi dài chảy xuống bị cánh môi ấm áp của hắn hôn tới. Động tác của Sở Diễm dịu dàng hiếm thấy, mặc dù thời điểm lúc lên đỉnh cũng không mạnh bạo đoạt lấy, hắn vẫn bận tâm thân thể của nàng, để cho mỗi động tác của hắn đều mang lại khoái lạc cho nàng.

Mặc dù dưới sự mơn trớn cao siêu của hắn, thân thể Thiên Dao trở nên vô cùng mềm mại, nhưng vẫn lạnh, giống như hàn băng vậy, mặc dù là một khắc ** kia, nàng khóc rên rỉ bên dưới hắn nhưng thân thể vẫn không chút ấm áp. Chẳng lẽ thật là tâm lạnh, thân thể cũng lạnh theo?

Hoan ái xong, hắn ôm Thiên Dao vào trong lòng, để đầu nàng gối lên cánh tay mình, trên gương mặt nàng vẫn còn vương những giọt nước mắt long lanh, hắn đau lòng hôn đi mới phát hiện nước mắt vào trong miệng lại chua xót lạ thường. Sở Diễm hiểu, bây giờ quả thực nàng bị tổn thương quá sâu, muốn vết thương khép lại nói dễ hơn làm.

“Ba ngày sau là ngày tuyển tú, đợi tuyển tú xong bổn vương phải đi sứ Mông Cổ, nàng đi cùng bổn vương được không? Nơi đó thảo nguyên rộng lớn, Dao Nhi nhất định sẽ thích.”

Cặp mắt sáng của Thiên Dao ngạc nhiên, chỉ có hàng mi ẩm ướt hơi rung rung. “Đến nơi đó, Thiên Dao có thể có tự do sao?”

Lồng ngực Sở Diễm cảm thấy chua sót, sau khi thở dài xong mới mở miệng nói, “Trong phạm vi cho phép của bổn vương, có thể.”

Thiên Dao trầm mặc, nghĩ thầm, Sở Diễm quả thật tính giam cầm nàng cả đời, nhưng mà nàng không cam lòng. Nàng nhất định phải trốn đi. Có thể do bị Sở Diễm dày vò đến mệt mỏi, vô tri vô giác nghĩ ngợi rồi cũng rơi vào giấc mộng.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Sở Diễm ôm lấy nàng cũng một đêm ngon giấc.

Mà ở nơi khác, trong Ỷ Hà điện, Linh Lung lại cả đêm không ngủ. Nàng trong trẻo mà lạnh lùng ngồi ở trong sân, bắt đầu nhớ lại lời nói của Huyễn Ảnh. Song toàn? Thật sự có thể song toàn sao? Trái tim nam nhân không phải chia đều, rốt cuộc sẽ bên nặng bên nhẹ. Vào ban ngày, Sở Diễm cho người đưa đến vô số ngân lượng, tơ lụa vàng bạc châu báu cơ hồ khiến nàng hoa cả mắt.

Cái Linh Lung muốn không phải là châu báu mà là tâm ý của Sở Diễm, mặt trời theo ngày lặn xuống nàng một mực chờ hắn tới, mà người tới lại là đại thái giám Lưu Trung bên cạnh hắn đến truyền lời: “Điện hạ nghỉ ngơi ở Y Lan điện, dặn dò nương nương sớm nghỉ ngơi, ngày khác điện hạ sẽ đến thăm người.”

Bình luận

Truyện đang đọc