BẠO QUÂN ÔN NHU - THIÊN HẠ LÀM SÍNH LỄ

“Nàng uống thuốc trước đi, nguội rồi sẽ mất đi dược hiệu.”

Thái tử điện hạ cao cao tại thượng vẫn là lần đầu tiên hầu hạ người khác, nhưng Thiên Dao không nghe lời, nàng khẽ nghiêng đầu đi, tầm mắt cúi thấp không muốn để ý tới hắn, trong trẻo mà lạnh lung nói. “Mang đi đi.”

Sở Diễm kiềm nén tính tình, lúm đồng tiền nơi khoé miệng vẫn không đổi. “Dao Nhi, đừng tùy hứng nữa, uống thuốc rồi thân thể mới khỏe được.”

Thiên Dao cắn chặt môi, thân thể yếu ớt khẽ run. Nàng chán ghét sự giả dối của hắn, nàng đã chịu đủ rồi, khi thì đưa nàng lên tới thiên đường khi lại đẩy xuống địa ngục. ‘Choang’ một tiếng giòn tan, nàng giương cánh tay lên đánh đổ chén thuốc trong tay Sở Diễm.

Cùng lúc với tiếng chén sứ vỡ là một giọng nữ hét lên. Tử Y bị một mảnh sứ văng vào cánh tay bị thương.

Sắc mặt Sở Diễm có chút khó coi nhưng vẫn chưa nổi giận với Thiên Dao. Ngược lại hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Tử Y “Cút ra ngoài.”

Sắc mặt Tử Y trắng bệch, lảo đảo thối lui ra ngoài. Mà không lâu sau, thị nữ lại lần nữa bưng chén thuốc ấm khác tiến vào.

Sở Diễm cũng không còn kiên nhẫn dỗ ngọt Thiên Dao, nàng không muốn uống, hắn liền dùng sức mạnh. Hắn bưng chén thuốc lên ngửa đầu đổ vào trong miệng mình, sau đó một tay kéo thân thể mảnh mai của nàng vào trong lòng, đôi môi in lên môi nàng, linh hoạt cạy mở hàm răng của nàng, cứ thế trút thuốc vào trong miệng nàng.

Thiên Dao ở trong lòng hắn không ngừng giãy giụa, bị hắn hôn đến hít thở không thông, bị ép nuốt xuống thuốc hắn truyền vào. Sau khi mục đích đạt được, hắn mới buông nàng ra. Thiên Dao ho kịch liệt, khẽ hít thở, liền giương tay dùng hết sức tát Sở Diễm một cái.

“Hài tử của ta đã không còn, uống những thứ này có tác dụng gì! Sở Diễm, vì cái gì ngươi không chịu buông tha ta, ngươi rốt cuộc muốn ta như thế nào! Có phải muốn ta chết…”

“Nàng im miệng!” Sở Diễm tức giận gầm lên một tiếng, cắt đứt lời nói tiếp theo của nàng. Hắn lại ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, hận không thể đem nàng hoà nhập vào sinh mệnh của chính mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến muốn nàng chết, chưa bao giờ nghĩ tới. “Bổn vương biết lòng nàng có oán hận.”

“Ta không nên hận sao? Sở Diễm, ta hận không thể giết ngươi, nhưng mà, ngươi chết rồi, hài tử của ta sẽ trở lại sao?” Thiên Dao nằm ở góc giường, đau đớn nức nở. Nàng rất muốn gào khóc một trận, nhưng mà, đôi mắt khô khốc đau đớn, mới vừa rồi, nước mắt đã cạn. Nàng tình nguyện tất thảy chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh mộng, trong sinh mệnh của bản thân chưa từng có tiểu sinh mệnh kia tồn tại. Nếu định trước phải mất đi, nàng tình nguyện chưa từng có.

Sở Diễm cứng ngắc ngồi bên giường, im lặng không nói. Bên mặt đau rát nhưng hắn lại không để tâm. Aiii, Sở Diễm hắn cũng có ngày bị nữ nhân đánh, nhưng mặc dù là vậy, hắn cũng không nổi nóng với nàng. Đứa bé kia căn bản là ngoài ý muốn, khi đó nàng bị ốm, hắn muốn nàng chẳng qua là muốn sưởi ấm thân thể nàng. Mà sau đó, nàng lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh, tâm tư Sở Diễm đều đặt ở trên thương thế của nàng nên cũng xem nhẹ việc này.

Hài tử đó vốn không nên tồn tại, nhưng nó lại xuất hiện, lại giống như sao băng lặng yên mất đi, khắc một vết thương thật sâu trong lòng Sở Diễm cùng Thiên Dao.

Thiên Dao mệt mỏi dựa vào thành giường, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài trên gương mặt trắng nhợt lưu lại một vệt bóng mờ. Đôi môi mỏng của nàng khẽ run, giọng nói yếu ớt không chút sức lực mang theo bi thương vô tận. “Ta biết, ngươi chưa từng muốn có hài tử này, cho dù không có chuyện ngoài ý muốn, ngươi tuyệt cũng không dung thứ cho sự tồn tại của nó.”

Sở Diễm trầm mặc bởi vì lời của nàng khiến hắn không thể nào phản bác. Hiện giờ thế cục trong triều rối ren, Tư Đồ tộc cùng Tiêu gia như hổ rình mồi, hắn không thể có nhược điểm, nếu không, sẽ bị người khác khống chế. Hắn thừa nhận những gì Thiên Dao nói đều đúng, cho dù không có việc ngoài ý muốn hắn cũng sẽ không để đứa bé đến cõi đời này.

Nhưng mà, tại sao nước mắt của Thiên Dao lại khiến trái tim hắn đau đến như vậy. Trong khoảnh khắc lúc nàng khổ sở cầu xin hắn cứu lấy hài tử của hai người, Sở Diễm thực sự nghĩ tới việc lưu lại đứa bé này. Nhưng thương thế của nàng quá nặng, hài tử chung quy cũng không cách nào giữ được.

“Sở Diễm, ta không hận ngươi, chỉ là, ta mệt mỏi rồi…” Thiên Dao hời hợt nỉ non.

Bi thương đến chết tâm, tâm đã chết, nàng không còn sức lực để tiếp tục yêu hắn.

Sở Diễm sao có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, so với sự lạnh nhạt, hắn tình nguyện để nàng hận hắn, tình nguyện để nàng gào thét khóc lóc như những nữ nhân bình thường khác, ít nhất như vậy còn có thể cho hắn cảm giác được nàng chân thật, nhưng bây giờ, nàng đã dứt bỏ hết thảy của mọi chuyện, thậm chí đến cả cảm xúc cũng không có. Trạng thái hiện tại của Thiên Dao chính là ngồi chờ chết mà thôi.

“Được rồi, nàng mệt thì hãy ngủ một giấc cho tốt, bổn vương không quấy rầy nàng nữa.” Sở Diễm cố tình hiểu sai ý tứ của nàng, duỗi cánh tay ra muốn ôm nàng vào lòng. Mà nàng lại một lần nữa né tránh, bàn tay gắt gao nắm lấy cổ áo.

Thiên Dao không chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt bị sương mù hơi nước bao phủ. Hắn nhất định bức nàng phải nói lời tuyệt tình sao? “Sở Diễm, ta phải rời khỏi Đông cung.”

Sở Diễm không nói gì, mắt phượng tuyệt thế gắt gao nhìn nàng chằm chằm, cơ hồ là nghiến răng phát ra hai chữ, “Mơ tưởng.” Trên người hắn phát ra nộ khí lạnh băng, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

“Khởi bẩm điện hạ, đại nha đầu Như Ý của Hạm Tâm các đang chờ ở ngoài điện, nói là Doãn trắc phi bị ngất ở trong phòng…” Vừa lúc bóng dáng đại thái giám Lưu Trung xuất hiện ngoài điện.

“Vậy thì đi tìm ngự y, chạy đến chỗ bổn vương làm gì, bổn vương cũng không biết trị bệnh.” Sở Diễm giận dữ nói, dọa tới mức Lưu Trung khom người lui ra ngoài. Thầm nghĩ: Đúng là thành môn thất hoả, ương cập trì ngư*.

Trong nháy mắt trong phòng trở nên yên tĩnh, Sở Diễm kiềm nén cơn giận, ánh mắt sâu thẳm rơi trên người Thiên Dao, cảm xúc không đoán được. Một lúc lâu sau mới mở miệng. “Bổn vương khuyên nàng vẫn nên sớm bỏ đi ý nghĩ này, cho dù là chết, nàng cũng phải chết ở Đông cung.” Hắn cười tà mị, ngón tay thon dài vuốt ve đôi má mềm mại tinh tế của nàng. “Có điều bổn vương sẽ không để nàng chết, không muốn uống thuốc phải không? Bổn vương có rất nhiều phương pháp đưa nàng vào khuôn khổ.”

Thiên Dao trừng lớn mắt, trong mắt dần dần hiện vẻ bất an. Ngay sau đó, chỉ nghe Sở Diễm vân đạm phong khinh nói: “Đem tất cả nô tỳ của Y Lan điện ra vườn đánh, đánh đến khi nào trắc phi đồng ý uống thuốc mới thôi.”

Thiên Dao phẫn hận nhìn hắn, hận không thể lập tức xé nát hắn ra. Hắn luôn luôn như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ mà nắm được điểm yếu của nàng để uy hiếp.

“Biết hận rồi à? Ừm, không tồi.” Khóe môi Sở Diễm quỷ mị cong lên, tựa hồ thực sự thưởng thức biểu tình căm hận của nàng. Hận cũng được, ít nhất có thể giúp nàng sống sót.

“Điện hạ buông tha cho bọn họ đi, Thiên Dao sẽ uống thuốc.” Nàng hạ thấp tầm mắt, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn phải cúi đầu nhận mệnh.

“Như vậy mới ngoan.” Hắn cười, hôn lên môi nàng một cái. Thiên Dao không hề né tránh nhưng trong ánh mắt lóe lên sự chán ghét. Sở Diễm cũng không phải không biết, hắn chỉ là cố gắng xem nhẹ.

Sau đó liên tiếp mấy ngày, Thiên Dao đích thực có nghe lời uống thuốc nhưng cơ thể lại không hề thấy chút chuyển biến tốt đẹp nào. Theo như lời ngự y, đã là tâm bệnh cần có tâm dược. Sở Diễm hiểu rõ, tâm bệnh của Thiên Dao chính là do mất đi hài tử. Vì vậy, buổi tối lúc lưu lại Y Lan điện nghỉ ngơi, hắn thì thầm bên tai nàng nói: “Dao Nhi, hài tử sẽ có lại thôi. Chỉ cần nàng muốn, bổn vương sẽ cho nàng.”

Mà lời âu yếm dịu dàng ấm áp của hắn đổi lấy cũng chỉ là sự khinh thường cùng lạnh lùng của Thiên Dao.

Hắn muốn trấn an nàng, bàn tay ấm áp vuốt ve từng tấc da thịt lạnh băng của nàng, ý đồ muốn thiêu đốt nhiệt độ cơ thể nàng. Thiên Dao cứng đờ bị hắn áp ở bên dưới, không hề có chút phản kháng, trong lòng nàng hiểu rõ, có phản kháng cũng không có tác dụng gì, hà tất khổ sợ giãy giụa, vô duyên vô cớ làm chuyện cười cho người ta xem.

Nàng nghiêng đầu, cắn chặt môi, bàn tay gắt gao nắm lấy chăn gấm bên dưới. Nàng tự nhủ trong lòng: Thẩm Thiên Dao, nhịn một chút, sẽ qua nhanh thôi.

Sở Diễm dịu dàng hôn lên từng tấc da thịt của nàng, Thiên Dao lại run rẩy ở phía dưới hắn, nhưng lại không từ từ mềm mại như nước giống như trước đây, ngược lại cứng đờ chặt chẽ vô cùng. Ở trên người một nữ nhân như vậy có khác nào giao hoan với xác chết. Sắc mặt Sở Diễm lạnh đi vài phần, nhưng vẫn cố gắng kiềm nén cơn giận, ra sức bắt lấy cánh môi mềm mại của nàng, nhưng đến khi hôn tới giọt nước mắt băng lãnh đó thì toàn bộ động tác của hắn dừng lại.

Đầu lưỡi nếm thấy vị chua xót trở thành kíp nổ bạo phát. Hắn đột nhiên xoay người đứng dậy, kéo cẩm bào một bên ra, động tác lưu loát mặc lên người. Sở Diễm hắn là ai, là thái tử điện hạ cao cao tại thượng, tương lai sẽ là hoàng đế, vậy mà hết lần này tới lần khác phải bỏ xuống sự tự cao trước mặt một nữ nhân. Hắn xác thực là thua thiệt nàng, nhung không có nghĩa là từ nay về sau nàng có thể tuỳ ý làm bậy.

Hắn lạnh lùng cười nhạt một tiếng, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân trên giường bộ dạng giống như cá chết. Váy lụa trắng trên người nàng cũng chưa hoàn toàn cởi hết, thân thể trắng mịn như ngọc như ẩn như hiện, hắn thừa nhận thân thể của nàng rất đẹp, nhưng mà đã không gợi lên được hứng thú của hắn nữa rồi. Hắn xòe bàn tay ra, mạnh mẽ nâng cầm nàng lên. “Đừng làm ra vẻ như bổn vương muốn ép uổng nàng, nếu như nàng đã không muốn, từ giờ trở đi bổn vương sẽ không bao giờ đụng vào nàng.”

Hắn lãnh mị quyết tuyệt xoay người, mang theo lửa giận ngút trời, sau đó, ‘bịch’ một tiếng thật lớn, cửa phòng đóng lại.

Khuôn mặt Thiên Dao lạnh nhạt, an tĩnh nằm ở góc giường. Nàng biết chính mình tạm thời an toàn, nên vui mừng không phải sao? Nàng rốt cuộc cũng thoát khỏi ma trảo, nhưng vì cớ gì trong lòng lại đau xót như bị ai cắt một nhát dao, máu tươi chảy đầm đìa. Nàng vươn đầu ngón tay trắng nõn quệt đi nước mắt lạnh băng trên mặt. Đúng vậy, rất lạnh, lạnh đến thấu xương.

Chú thích:

*Thành môn thất hoả, ương cập trì ngư: có nghĩa tương tự với câu trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.

Bình luận

Truyện đang đọc