BẠO QUÂN ÔN NHU - THIÊN HẠ LÀM SÍNH LỄ

Thiên Dao cắn chặt môi, làn môi mềm mại sớm đã bị cắn đến huyết nhục mơ hồ. “Sở Diễm, cầu xin ngươi, dừng tay đi. Ngươi giết ta, giết ta đi.”

“Giết nàng? Bổn vương sao đành lòng.” Hắn cười quỷ dị, đôi môi ấm lạnh chạm vào vành tai nàng, dịu dàng nói: “Bổn vương còn chưa để nàng chịu hết giày vò.”

Thiên Dao bị hắn vây chặt ở dưới, mặc cho hắn hôn, cắn từng tấc da thịt. Nàng không còn chút sức lực phản kháng, chỉ có lúc đau đến tận cùng, chịu không nổi mới kêu lên thành tiếng. Nàng thật sự muốn chết đi, nhưng mà, ngay cả sức lực kết thúc sinh mạng này nàng cũng không có.

Sở Diễm thật sự muốn nàng nhận một bài học sâu sắc, để nàng thật sâu cảm nhận được, thế nào gọi là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Như thường lệ, sau khi hoan ái xong, Sở Diễm lấy ra một cây roi sắt bên người, không chút lưu tình vung xuống đánh nàng. Mỗi lần đánh đều sẽ hỏi cùng một câu: ‘Có muốn cầu cứu Tư Đồ Phong không?’ Mà đáp án của nàng, vĩnh viễn chỉ là trầm mặc.

Từ trước tới nay, Sở Diễm cùng Tư Đồ nhất tộc vẫn duy trì cục diện đối lập. Khi thời cơ chín muồi, chỉ sợ sẽ thành kết cục ta sống ngươi chết. Nàng yêu Sở Diễm, nhưng nàng lại là nữ nhi của Tư Đồ gia.

Hận sao, nếu có cũng chỉ là hận vận mệnh trêu người.

Sau khi bị đánh xong, Tử Y vẫn như trước đem bình dược đi vào, thuốc mỡ lạnh băng bôi lên miệng vết thương, có phần làm giảm bớt sự đau đớn. Thiên Dao mở to đôi mắt đen láy, không hề chớp mắt nhìn động tác của Tử Y.

“Chủ tử, thế nào rồi?” Tử Y rụt rè hỏi một câu.

Thiên Dao đạm mạc lắc đầu, có lẽ, chỉ là nàng quá đa tâm thôi. Tử Y biết rõ dược đã bị người động tay động chân vậy mà mỗi ngày vẫn mang vào cho nàng sử dụng. Là lực bất tòng tâm hay tâm ý nàng là như vậy? Thiên Dao có chút mờ mịt.

“Chủ tử, đau lắm sao?”

“Ừm, vẫn ổn, ít nhất vẫn còn chịu đựng được.” Thiên Dao cố gắng nhếch khóe môi, kéo lấy cẩm bào màu xanh nhạt Sở Diễm lưu lại, bao bọc thân thể trần trụi. “Ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”

Tử Y gật đầu, cũng không nhiều lời, cung kính lui ra ngoài. 

Thiên Dao nằm ngửa trên nền đất bằng cẩm thạch sáng bóng, ánh mắt ngốc trệ nhìn lên trần nhà, giống như một tượng gỗ vỡ vụn, mất đi sinh khí.

Mà giờ khắc này, ngoài địa cung, cũng không hề bình lặng.

--- -------

Đối với Đông cung, đình đài lầu các, thủy tạ phong đình, Vân Kiếm cũng không còn xa lạ. Hắn bước nhanh xuyên qua, trong đầu không ngừng tính toán xem Sở Diễm sẽ nhốt Thiên Dao ở chỗ nào. Lẽ nào là địa cung sao?! Nghĩ đến đây, hắn khẽ dừng bước, hướng về phía địa cung mà đi, nhưng lúc đi qua con đường mòn tĩnh mịch lại bị một đạo bóng dáng ngăn lại.

“Sư huynh vội vàng như vậy là muốn đi đâu?” Sở Dục vẫn bộ dạng hi hi ha ha như cũ, bộ mặt cợt nhả.

Vân Kiếm muốn cứu Thiên Dao, việc này Sở Dục biết rõ, hắn cũng không có ý định giấu giếm. “Vương gia đã biết rõ hà tất còn cố hỏi.”

Sở Dục hé ra khuôn mặt tươi cười đùa nhưng giọng nói lại âm lãnh đáng sợ. “Ta khuyên sư huynh vẫn không nên uổng phí tâm sức, huynh cứu không nổi nàng ta đâu.”

“Cứu được hay không, chung quy cũng phải thử mới biết.” Mày kiếm Vân Kiếm nhíu chặt, lại không có nửa phần ý định thối lui. “Mời Vương gia tránh ra, ta không muốn động thủ với người, tránh đả thương tình đồng môn.”

Sở Dục tùy ý nhún vai, làm động tác mời. Hắn biết lúc này Sở Diễm đang ở địa cung. Tình huống hai người này gặp nhau, giương cung bạt kiếm, hẳn là vô cùng hoành tráng. Hiếm khi có kịch hay mà không mất tiền, hắn đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Ẩn trong chỗ tối, cửa lớn địa cung chầm chậm mở ra, bên trong cửa, Sở Diễm hờ hững đứng chắp tay. Ngoài cửa, Vân Kiếm cả người nóng ruột, hận không thể lập tức xuất hiện ngay bên cạnh Thiên Dao. Thiên Dao là ánh trăng sáng trong lòng hắn, hắn muốn dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ nàng, che chắn cho nàng.

“Thế nào? Tư Đồ Phong không có can đảm tới cứu người liền giựt giây để biểu ca đến sao?” Sở Diễm lạnh lùng cười, đối với sự xuất hiện của hắn, không hề có chút bất ngờ.

“Thiên Dao đâu? Người thật sự đem nàng nhốt ở trong địa cung?”

“Nếu vậy thì sao?” Sở Diễm lạnh lùng nói.

Vân Kiếm giống như một mũi tên, liều mạng xông vào trong địa cung.

Bên trong cung điện hết sức xa hoa, Thiên Dao nằm trên mặt đất cẩm thạch lạnh như băng, trên người quấn cẩm bào màu xanh nhạt của Sở Diễm, con rồng bốn chân thêu bên trên, trang trọng uy nghiêm, so với thân thể nhỏ nhắn nhu nhược của Thiên Dao, tạo thành sự tương phản rõ ràng. Nàng như chiếc lá khô héo trong gió, yếu ớt cơ hồ mất đi sức sống.

“A Dao!” Vân Kiếm thống khổ gào lên một tiếng, ngồi xuống ôm nàng từ dưới đất lên. Nàng nhẹ như vậy, ôm vào trong lòng, cơ hồ không có trọng lượng.

Vừa mới trải qua sự chiếm đoạt tàn nhẫn, Thiên Dao sớm đã mất đi ý thức. Mái tóc rơi tán loạn trên trán bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt trắng bệch cùng mái tóc đen như mực tương phản, càng phát ra vẻ tái nhợt vô lực.

“Người đã làm gì nàng?” Giọng nói của Vân Kiếm cơ hồ là chất vấn.

Sở Diễm tà mị nhếch khóe miệng, “Chuyện nam nữ hoan ái, biểu ca cũng cần phải hỏi tới sao?”

Hai cánh tay Vân Kiếm khẽ run lên, hắn chưa bao giờ luống cuống như vậy. “Sở Diễm!”

Ánh mắt Sở Diễm lóe lên sự lạnh lùng, hắn tôn trọng Vân Kiếm, nhưng không có nghĩa hắn có thể phóng túng Vân Kiếm muốn làm gì thì làm. Sở Dục vẫn đứng ở phía sau hai người, sắc mặt cũng thay đổi mấy phần. Trong lúc nhất thời, không khí trở nên vô cùng lúng túng.

“Càn rỡ.” Một giọng nữ bén nhọn phá vỡ sự trầm mặc quỷ dị. Ngũ công chúa Loan Âm một thân váy trắng dài xếp tầng, đi nhanh vào trong điện.

Loan Âm? Trên vẻ mặt anh tuấn của Vân Kiếm lộ vẻ kinh ngạc, nàng làm sao có thể biết được địa cung này.

“Vân Kiếm, huynh thật càn rỡ. Tục danh của Thái tử điện hạ, cũng chỉ có huynh tùy ý gọi như vậy.” Khuôn mặt Loan Âm trầm tĩnh, giọng nói lạnh lẽo. Đây là lần đầu tiên nàng đối với Vân Kiếm nghiêm nghị như vậy.

Sở Diễm cung kính khẽ cười, nhàn nhạt gọi một tiếng. “Ngũ tỷ.”

Loan Âm liếc hắn một cái, sắc mặt cũng không có chút thay đổi. “Sở Diễm, đệ nhớ kỹ, cho dù là máu mủ chí thân, đệ là quân, bọn họ là thần, quân thần khác biệt, ranh giới này vĩnh viễn không thể vượt qua.”

Ý cười của Sở Diễm không đổi, khom người nói. “Sở Diễm cẩn tuân Ngũ tỷ dạy bảo.”

“Ừm.” Loan Âm gật đầu, chậm rãi đi tới trước mặt Vân Kiếm, khẽ nheo đôi mắt đẹp, có chút đăm chiêu nhìn vào người mê man không tỉnh trong lòng hắn. Nàng thật sự rất đẹp, da trắng như tuyết, mi mục như họa. Cho dù chật vật như vậy nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới vẻ sắc đẹp khuynh thành của nàng. Loan Âm là nữ tử, ngay cả nàng suýt nữa cũng không chống lại được mà bị quyến rũ.

“Nàng rất đẹp, phải không?” Loan Âm nhàn nhạt mở miệng, khóe môi thoáng hiện nụ cười giễu cợt.

Vân Kiếm trầm mặc không nói, cánh tay theo bản năng siết chặt lại vài phần.

Loan Âm ngước đôi mắt trong sáng lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vân Kiếm, lạnh giọng nói. “Nhưng nàng là nữ nhân của Sở Diễm, huynh không thể có được. Vẫn là buông tay đi.”

Vân Kiếm kinh ngạc trong chốc lát, nữ nhân trước mặt hắn, thật là công chúa náo loạn si mê kia sao!

“Nàng là nữ nhân của ai cũng không quan trọng, quan trọng là... ta sẽ không để nàng chịu tổn thương.”

Loan Âm cười trào phúng, ánh mắt hung hãn bức người. “Vân Kiếm, huynh có tư cách và lập trường gì để bảo vệ nàng? Thẩm Thiên Dao là nữ nhân hoàng gia, huynh đụng vào một sợi lông của nàng đã là phạm thượng làm loạn, Bổn cung lúc nào cũng có thể sai người bắt huynh lại.”

Thân thể cao lớn của Vân Kiếm cứng ngắc đứng ở một chỗ, từng câu từng chữ của Loan Âm đều giống như đâm vào trái tim hắn, máu chảy đầm đìa.

Mà lúc này, Thiên Dao được hắn bảo hộ trong ngực mở đôi mắt mông lung, ánh mắt đờ đẫn từ từ trở nên trong suốt. Vào khoảnh khắc Vân Kiếm ôm lấy nàng ở trong lòng, nàng sớm đã tỉnh rồi, chỉ là, có lẽ nàng ở trong sự rét lạnh quá lâu quá lâu rồi nên nàng mới tham luyến nhiệt độ ấm áp trong lòng hắn. Mà Loan Âm từng bước ép sát khiến nàng hiểu được rằng, nàng không thể liên lụy Vân Kiếm.

“Đây mới thật sự là Loan Âm công chúa.” Thiên Dao yếu ớt cười, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Vân Kiếm, dịu dàng mở miệng. “Vân đại ca, để Thiên Dao xuống đi, muội tốt hơn rồi.” Nàng có thể một mình đối diện với tất cả sóng gió, bảo vệ hết thảy những gì nàng quan tâm.

Vân Kiếm lạnh lùng chau mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng để nàng xuống.

Có lẽ do nằm quá lâu, trong lúc nhất thời, Thiên Dao có chút không cách nào thích ứng được cảm giác hai chân chạm đất, thân thể hư nhược vẫn còn khẽ run. “Loan Âm công chúa giá lâm địa cung, Thiên Dao ngược lại thụ sủng nhược kinh. Chẳng qua là, địa cung lạnh lẽo, công chúa lá ngọc cành vàng, nếu ở lại quá lâu sẽ tổn hại phượng thể.”

Loan Âm sửng sốt, nàng không nghĩ tới Thiên Dao mở miệng lại là những lời này. Đối với cuộc đối thoại giữa nàng và Vân Kiếm trong lúc đó lại không có đôi lời giải thích.

“Thẩm Thiên Dao, ngươi thật sự rất đặc biệt.” Khẽ kinh ngạc xong, Loan Âm khẽ cười, đồng thời theo bản năng kéo chặt lại áo choàng trên vai.

Thiên Dao cười, “Thiên Dao có thể coi đó là một lời khen ngợi sao?”

Loan Âm mỉm cười không nói, trong ánh mắt lại không giấu được vẻ tán thưởng. 

Thiên Dao lại nghiêng đầu nhìn về Vân Kiếm bên cạnh, cười tươi như hoa. Mà nụ cười này rơi vào trong mắt Sở Diễm lại cực kỳ chói mắt. Ai cho phép nàng nở nụ cười với nam nhân khác, ai cho nàng cái quyền như vậy.

“Vân đại ca, làm phiền huynh đưa công chúa trở về.”

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Vân Kiếm muốn nói lại thôi. “Nhưng mà muội…”

Bình luận

Truyện đang đọc