Vấn đề bảo hộ đã được giải quyết, ba vị giám khảo chuyển sự chú ý trở lại sân đấu, thấy tình hình bên trong ngày càng hung hãn, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống, quyết đoán ra lệnh cho dừng trận đấu.
Trong khi đó, ba vị Hiệu trưởng cùng với các giáo sư của học viện Thanh Tiễn chia nhau ra đi trấn an học sinh.
Nghe tiếng giám khảo, trọng tài lúc này đã lấy lại bình tĩnh nhanh chóng bay lên phía trên sân đấu, “Mau dừng lại!”
Thế nhưng, tình hình bên trong lại vẫn hỗn loạn như cũ.
Không thấy có dấu hiệu dừng lại, trọng tài vội bay vòng quanh sân đấu, rốt cuộc cũng tìm được một góc độ có thể nhìn xuyên qua đám dây leo để thấy rõ tình hình bên trong.
Mắt thấy Hạ Băng và Nhất Quan vẫn đang điên cuồng phóng thích ma lực tấn công đối phương, trọng tài vừa lo vừa hoảng, gọi thẳng tên, “Hạ Băng, Nhất Quan! Hai em mau dừng lại!”
Tuy vậy, hai người họ lại như đã mất đi thính giác, hoàn toàn không có chút phản ứng gì trước mệnh lệnh của trọng tài.
Đối với tình hình này, không chỉ riêng gì trọng tài và ba vị giám khảo, mà ngay cả tám người Tinh Túc cũng khẩn trương không kém.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai kẻ kia khẳng định sẽ bị thương nghiêm trọng, thậm chí là có khả năng mất mạng.
Đến lúc đó, Hạ Băng và Nhất Quan cũng khó lòng mà ăn nói với hai gia đình kia.
Mấy người họ chơi với nhau đã được một khoảng thời gian, không dám nói hiểu thấu tất tần tật về đối phương, nhưng bảy tám phần thì đương nhiên phải có.
Hạ Băng ngày thường tuy dễ xúc động và nóng giận, nhưng cô lại không phải loại người liều lĩnh và ngoan tuyệt.
Nhất Quan thì càng không phải nói, anh là người dễ tính nhất trong cả bọn.
Thế nhưng hiện tại, cả hai người đều như đã biến thành người khác vậy.
“Nhất Quan bị như vậy là từ khi hồng quang xuất hiện, đúng không?” Hàn Bội Bội hỏi mọi người.
“Hình như là vậy.”
“Tớ cũng không rõ lắm.”
“Hình như thế đấy, tớ khá chắc chắn.
Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì chứ?”
Nhận được câu trả lời của mọi người, Hàn Bội Bội nhíu mày suy nghĩ, tự lẩm bẩm, “Mà hồng quang ấy xuất hiện sau khi Hạ Băng hét lên mấy câu khó hiểu kia…”
Đầu tiên là gọi tên Nhất Quan, sau đó lại hét không, cuối cùng là đột nhiên hét lên tại sao phải làm như vậy…
Nghe qua thì giống như Hạ Băng đã thấy Nhất Quan gặp chuyện gì đó, nhưng Nhất Quan rõ ràng vẫn bình yên vô sự.
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, hai mắt Hàn Bội Bội bỗng sáng lên, mà Thần Phong đang đứng bên cạnh cô cũng nhanh chóng suy đoán ra được điều cô đang nghĩ đến.
Hai người đồng loạt quay sang nhìn nhau, cùng hô lên, “Thuật ảo ảnh!”
“Hả?”
“Thuật ảo ảnh gì cơ?”
“Hai người đang nói cái gì vậy?”
Mặc kệ mọi người vẫn còn đang ngơ ngác, bởi vì lúc này thời gian gấp gáp, Hàn Bội Bội hai mắt sáng rực thảo luận với Thần Phong.
“Nếu vậy, chúng ta chỉ cần kéo cậu ấy ra khỏi ảo ảnh là được!”
Thần Phong vui mừng gật đầu.
Thấy anh cũng ủng hộ suy đoán của mình, Hàn Bội Bội không nói hai lời, lập tức phóng về phía sân đấu.
Thần Phong nhanh chóng bay theo sau cô, bỏ lại sáu người vẫn đang ngơ ngác không hiểu.
Trọng tài vốn còn đang nôn nóng nửa muốn hạ tấm bảo hộ xuống để trực tiếp ngăn cản bọn họ, nửa lại lo sợ một khi hạ tấm bảo hộ xuống dây leo sẽ vọt ra ngoài như vừa rồi thì thấy Hàn Bội Bội và Thần Phong bay đến.
Bởi vì người đang gây chuyện là Hạ Băng và Nhất Quan, nhìn thấy người đến là đội Tinh Túc ông ta càng thêm bực bội, mở miệng quát mắng họ mấy câu.
Nhưng Hàn Bội Bội và Thần Phong hiện tại chỉ đang lo lắng cho đồng đội của mình, đối với ông ta đều không để tâ m đến.
“Hạ Băng, mau tỉnh lại!! Tất cả chỉ là ảo ảnh thôi!!” Hàn Bội Bội hét lớn.
Thần Phong đuổi kịp, cũng hét lên, “Hạ Băng, mau tỉnh táo lại! Nhất Quan không có việc gì!!”
Hai người họ nói rất lớn, do có dùng phép thuật hỗ trợ nên cả khán đài đều nghe rõ được từng lời từng chữ mà bọn họ nói, thế nhưng đối với người cần nghe thấy những lời này nhất thì lại giống như không nghe thấy gì cả.
“Mau dừng lại ngay lập tức!! Nếu không hai em sẽ bị xử thua!!” Ba vị giám khảo mới đầu bị hành động của Hàn Bội Bội và Thần Phong làm cho ngỡ ngàng, vài giây sau lấy lại tinh thần, thấy tình hình vẫn đang ngày càng trở nên nghiêm trọng, tức khắc hét lên đe dọa.
Hàn Bội Bội nghe vậy càng thêm hốt hoảng, không phải vì lo lắng cho thành tích của đội, mà là vì ban giám khảo có thể nói ra lời như vậy chứng tỏ tình hình đã rất nguy cấp rồi.
Nếu không kịp thời ngăn cản, cô thật sự lo lắng sẽ có án mạng xảy ra.
“Hạ Băng!! Cậu mau tỉnh lại, nếu không, chính cậu sẽ hại chết Nhất Quan đó!!!”
Đối với những lời trước, Hạ Băng giống như đã thành lập một hệ thống tự vệ, bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ.
Thế nhưng lúc này, câu nói kia của Hàn Bội Bội lại tựa như hóa thành đao nhọn, xuyên thủng lớp bảo vệ cô tự tạo ra, đâm thẳng vào trí não cô.
Hạ Băng vốn đang điên cuồng là thế, toàn thân đột nhiên cứng đờ, sắc mặt dại ra, có chút ngơ ngác nhìn vào hư không.
Cô… hại chết Nhất Quan? Cô đã hại chết cậu ấy sao…?
Không! Không đúng! Là sẽ thôi! Đúng vậy! Chỉ là sẽ thôi! Nhất Quan vẫn chưa chết! Cậu ấy vẫn chưa chết! Cô cần phải mang cậu ấy ra ngoài, phải tìm bác sĩ đến cứu cậu ấy!
Hạ Băng cố gắng khống chế lại cảm xúc của mình, muốn ngưng lại dòng ma lực đang tuôn ào ào ra ngoài như lũ cuốn.
Trong chốc lát, bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được rõ ràng hồng quang nhạt dần, diện tích chiếu sáng dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất không dấu vết.
Không bị ánh sáng ấy tác động nữa, cảm giác sợ hãi kinh hoảng của bọn Tề Lễ ngay lập tức cũng không còn.
Nhưng vừa lấy lại được tinh thần, nhận thức được tình huống của bản thân, bọn họ đã một lần nữa kinh hãi đến mất hồn mất vía, đau đớn hét lên.
Nhất Quan cũng không bị ảnh hưởng nữa, cảm xúc dần dịu xuống, ma lực dần được thu lại.
Lục quang nhanh chóng tắt lụi, lộ ra một khu rừng đầy những dây leo nhọn hoắt đang trói chặt hai người treo ở trên không trung.
Bởi vì tiêu hao quá nhiều ma lực, thân hình Nhất Quan có chút lung lay, khuỵu người chống tay quỳ trên mặt đất.
Trong lúc đầu óc choáng váng suýt nữa ngất đi, anh bỗng nhớ đến những phản ứng kỳ lạ trước đó của Hạ Băng, tâm trí nhất thời tỉnh táo lại đôi chút, vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Lúc này, anh mới nhìn đến một rừng dây leo do chính mình tạo ra, không khỏi sửng sốt vài giây, sau đó vội vàng xóa bỏ nó.
Dây leo biến mất, hai người Tề Lễ liền không chút sức lực rơi thẳng xuống đất, cũng may độ cao không lớn nên cũng không nguy hiểm đến tính mạng, vừa chạm đất liền lập tức ngất đi.
Đám dây leo vừa biến mất, Nhất Quan lập tức nhìn thấy Hạ Băng đang nằm bất động ở trên mặt đất cách anh không xa.
Tâm anh nhất thời căng thẳng, cố gắng huy động chút ma lực còn sót lại, sử dụng Dịch chuyển không gian đi đến chỗ cô.
Anh vội vàng kiểm tra một lượt toàn thân cô, thấy cô không có vết thương gì nghiêm trọng, hơi thở vẫn coi như là ổn định, tâm tình lúc này mới hạ xuống.
Hàn Bội Bội và Thần Phong thấy tình hình đã ổn định xuống, tâm coi như hạ xuống một nửa.
Hàn Bội Bội nhìn qua Thần Phong, anh hiểu ý, phất tay hạ tấm bảo hộ xuống, đội y tế chờ chực sẵn bên ngoài tức khắc xông vào cứu hộ.
Sau khi kiểm tra, bọn họ chẩn đoán được hai người Tề Lễ không bị thương trí mạng, chỉ là vì quá sợ hãi, cộng thêm thiếu máu nên mới ngất đi mà thôi.
Còn về Hạ Băng, vết thương trên người cô cũng tương tự như bọn Tề Lễ, đều là ngoại thương, nhưng nguyên nhân ngất đi là vì cạn kiệt ma lực.
Ba vị giám khảo nhận được chẩn đoán từ đội y tế, tạm thời cho ngừng cuộc thi để thảo luận kết quả phần thi vừa rồi.
Đợi Nhất Quan và Hạ Băng được nâng ra ngoài, cả tám người đội Tinh Túc đều đồng loạt chạy xuống khán đài, đến bên chỗ họ.
“Nhất Quan, cậu với Hạ Băng sao rồi?” Hàn Bội Bội và Thần Phong vì cố gắng gọi tỉnh Hạ Băng nên vị trí ở thấp hơn so với sáu người khác, lúc này cũng là người đầu tiên đến chỗ Nhất Quan trước.
Nhất Quan gượng cười trả lời Hàn Bội Bội, “Tớ không sao, nhưng mà Hạ Băng…”
Hạ Băng nhìn thảm hơn Nhất Quan nhiều.
Bởi vì lúc bị ma sát với sàn đấu, cô không dùng đến thuật Hộ thể nên toàn thân đều là vết trầy xước, váy áo cũng rách vài đường, tóc tai rối xù dính lẫn với đất cát.
Sắc mặt vì mất máu và hao hụt ma lực mà trở nên nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, đầu lông mày hơi chau lại cho thấy tinh thần cô vẫn luôn không yên, bàn tay thế nhưng lại nắm chặt lấy áo của Nhất Quan.
Bác sĩ thấy sắc mặt của nhóm Tinh Túc không được tốt, mở miệng an ủi, “Không cần phải lo lắng quá, đều là vết thương ngoài da, bôi thuốc vài ngày liền lành, chắc chắn không để lại sẹo.
Chúng ta ở đây cũng có vài bình ma lực, có thể ngay lập tức truyền ma lực cho em ấy.
Không bao lâu sau em ấy sẽ tỉnh lại.”
Cả đám mím môi, sắc mặt tốt hơn đôi chút nhưng lại vẫn căng thẳng như cũ, lần lượt quay sang nghiêm túc cảm ơn bác sĩ.
Mộ Thống nhìn qua thấy bên cạnh bác sĩ chỉ có ba bình ma lực, nghĩ nghĩ một lúc thì lên tiếng, “Cậu ấy hẳn sẽ cần sáu bình, cô có thể lấy thêm ba bình nữa được không?”
Bác sĩ khó hiểu nhìn anh, “Sáu bình? Em có biết em đang nói gì không vậy?”
Mộ Thống gật đầu, “Lượng ma lực của cậu ấy không giống đại đa số, tận sáu bình.
Nếu chỉ truyền ba bình sẽ chỉ đầy được một nửa.”
Bác sĩ nhíu nhíu mày, trên mặt giống như không quá tin, qua loa đáp, “Không cần vội, trước mắt cứ truyền ba bình đi đã.
Nếu lại thiếu cô sẽ lấy thêm, các em cứ yên tâm.”
Mộ Thống nghe vậy cũng không ương bướng nữa, dù sao anh cũng đã nhá hàng trước, đến lúc đó hy vọng bác sĩ sẽ không quá kinh ngạc mà đi làm đủ loại kiểm tra, kéo dài thời gian trị liệu của Hạ Băng..